_ Không! Uyển Nhu không đợi Thanh Phong nói thêm lời nào nữa đã dứt khoát phun ra một chữ.
_ Tại sao? Thanh Phong khó hiểu nhìn nàng
_ Ta không muốn quay về đó
_ Muội vẫn hận mẫu thân sao? Muội yên tâm có ta và phụ hoàng không ai dám tổn thương muội đâu.
_ Không phải! Chỉ vì ta không muốn quay về thôi. Với lại sư phụ ta cũng không muốn ta quay về nơi đó
_ Sư phụ... Muội đã có sư phụ.
Thanh Phong khá ngạc nhiên khi biết nàng có sư phụ, nhưng suy nghĩ kĩ lại về thực lực của nàng thì hắn cảm thấy đó vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa *.
*đó là chuyện đương nhiên, hợp tình hợp lí
_ Ừ! Hắn bắt ta phải đi rèn luyện. Với lại.... Uyển Nhu vẫn bình thản mà trả lời Thanh Phong như chuyện nàng đang kể không liên quan đến mình.
_ Với lại sao??? Thấy nàng đang nói giữa chừng thì dừng lại Thanh Phong càng cảm thấy khó hiểu.
Nhìn Thanh Phong một lúc sau đó Uyển Nhu lấy một quyển sách trong không gian giới chỉ mà trước đó sư phụ đã để lại cho nàng đưa cho Thanh Phong.
Hắn vẫn không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhận quyến sách từ nàng sau đó giở ra đọc.
Uyển Nhu nhìn ra ngoài thấy trời cũng đã tối nên ra ngoài chỉ để lại một câu:
_ Ta đi nấu cơm.
Thanh Phong lúc đầu đọc không hiểu lắm nhưng càng đọc về sau hắn càng thất kinh*
* kinh ngạc sợ hãi
Lúc này hắn mới nhớ tới dáng vẻ của Uyển Nhu mà tự lẩm bẩm một mình:
_ Muội ấy có mái tóc bạch kim, đây là biểu tượng đặc trưng cho gia tộc của mẫu thân và một đôi huyết mâu.... Huyết mâu.... Huyết Âm Quỷ Ẩn Nhãn.
“Két” tiếng của mở ra khiến Thanh Phong ngước mắt lên nhìn rồi run rẫy nói:
_ Nhu nhi! Huyết mâu của muội....
Hắn nói nửa chừng thì dừng lại hắn không dám tin. Mũi của hắn cay cay gần như khiến hắn bật khóc.
Sao muội muội hắn lại phải chịu thống khổ như vậy, nếu như không phải bà ta....
Thấy vẻ mặt hắn thống khổ và đáy mắt xẹt qua một tia hận ý khiến nàng khí hiểu nên lên tiếng trấn an hắn:
_ Ta không sao! Cơm xong rồi xuống ăn đi. Ngày mai mới có sức rời khỏi đây.
_ Nhu nhi!
*********::>_<::::>_<::::>_<::*****
Sáng hôm sau
_ Được rồi huynh đi đây, muội nhớ bảo trọng huynh và phụ hoàng sẽ đến thăm muội sau.
_ Ừ! Bảo trọng.
_…
_…
_…
Hai huynh muội Uyển Nhu ở bìa Sơn mạch nói chuyện một hồi rồi từ biệt.
Uyển Nhu theo đường cũ trở về ngôi nhà trúc của nàng và Thiên Nguyệt Lang Vương đang ở rồi bắt đầu bế quan tu luyện. Còn có một lượng lớn Thiên Nguyệt Lang canh giữ bên ngoài.
Thiên Nguyệt Lang Vương chính là thần thú cửu cấp trung kì mang trong mình huyết mạch của thần thú thượng cổ. Và cũng là Thiên Nguyệt Lang Vương đã đưa nàng về tộc và chăm sóc khi nàng bị người của quý phi vứt ở Sơn mạch này. Đồng thời cũng chính tại nơi này nàng đã gặp sư phụ....
Dứt khỏi suy nghĩ Uyển Nhu ngồi lên trên giường trúc mà bắt đầu tu luyện.
--------
Tại kinh thành Huyền Linh quốc
Trên đường đầy nhộn nhịp và phồn hoa ở kinh thành một bóng đen vụt qua với tốc độ kinh người, người xung quanh chỉ cảm thấy một trận gió cùng với cuồng phong nổi lên.
Bóng đen phóng thẳng đến tận của hoàng cung mới dừng lại, hai tên thị vệ gác cổng cung thấy vậy thì hoảng hốt tăng cường cảnh giác. Đến khi tiếng ngựa hí vang lên, một giọng nói trầm thấp nhưng không hề có một tia cảm xúc vang lên:
_ Mở cổng.
Lúc này bọn thị vệ mới thấy rõ người tới là ai nên nhanh chóng mở cổng rồi khom lưng hành lễ “điện hạ”
Đúng vậy người đó là Thanh Phong, sau khi tạm biệt Uyển Nhu hắn đã mua một con ngựa để nhanh chóng về kinh.
Thanh Phong cũng không ngó đến hai tên thị vệ mà phóng thẳng vào vào trong cung.
Sau khi giao ngựa cho đám thị vệ xong thì hắn lập tức phi thân đến kim loan điện.
Dừng lại trước cửa điện, các Thái giám cung nữ thấy vậy rất kinh ngạc nhưng đều khom người hành lễ “điện hạ vạn phúc “.
_ Miễn lễ! Mau vào thông báo phụ hoàng ta có chuyện cầu kiến.
_ Dạ
Thấy Thanh Phong đang vội nên một tên thái giám tiến lên đáp lời rồi vào trong điện để thông.
Sau khi đi ra tên Thái giám mời Thanh Phong vào. Bên trong kim loan điện không chỗ nào là xa hoa tôn lên sự cao quý của đấng quân vương. Trên chiếc long ỷ trên điện một nam nhân tầm 30 tuổi đang ngồi phê duyệt tấu chương. Thanh Phong bước vào hành lễ người nam nhân mới ngước lên nhìn hắn rồi từ từ nói:
_ Phong nhi có chuyện gì mà gấp gáp như vậy.
_ Chuyện này..... Thanh Phong nhìn lướt qua các cung nhân trong điện mà không nói tiếp
Thấp vậy hoàng đế phất tay ra hiệu cho các cung nhân lui ra. Sau khi trong điện chỉ còn lại hai người hoàng đế lại lên tiếng:
_ Bây giờ có thể nói rồi
_ Dạ! Chuyện là......
Sau khi nghe Thanh Phong nói xong Hoàng đế kinh hãi không tin vào những gì mình nghe được.
_ Những gì con nói là sự thật!
Thấy Thanh Phong gật đầu hoàng đế không kìm được cơn giận nữa mà đập mạnh tay xuống rồi gầm lên để phát tiết cơn giận:
_ ĐÁNG CHẾT!
Sau khi cơn giận giảm bớt phần nào hoàng thượng day day huyệt thái dương * rồi mệt mỏi lên tiếng:
_ Thanh Phong! Bây giờ con lui xuống trước đi.
Thanh Phong đáp “vâng” rồi lui xuống