Tà Y Độc Phi

Chương 91: Chương 91: Bá quyền xuất sơn, thiệp mời của Dạ gia




“Thực lực của nhạc phụ quả thật Tiên Thiên tông sư cũng không thể ngăn cản.” Bị Dạ Nhiễm đụng tới chỗ thương bên hông, Quân Mặc Hoàng nhíu mày, môi mỏng lập tức mím lại cười nói.

Tay Dạ Nhiễm vừa dùng nội lực vuốt ve chỗ bị thương cho Quân Mặc Hoàng, vừa hơi gật đầu: “Đúngvậy, nội lực của phụ thân bây giờ là Tiên Thiên tông sư, nội công của ông cũng gần như là Tiên Thiên tông sư rồi.”

Quân Mặc Hoàng hưởng thụ phục vụ của Dạ Nhiễm, mày đang nhíu lại chậm rãi giãn ra, giữa đôi mắt đen tràn đầy ôn nhu.

Đời này kiếp này, có Dạ Nhiễm làm bạn, thế gian này trăm ngàn vạn năm đều trở nên thú vị hơn.

“Dạ Nhiễm.” Bỗng nhiên Quân Mặc Hoàng mở miệng, giọng nói vô cùng nghiêm túc.

Dạ Nhiễm ngước mắt, nghi hoặc nhìn Quân Mặc Hoàng, sao vậy?

“Nàng đúng thật là một kẻ trộm.” Quân Mặc Hoàng nói, nhìn ánh mắt Dạ Nhiễm ngơ ngơ ngác ngác, Quân Mặc Hoàng xoay người áp Dạ Nhiễm ở dưới thân, nụ hôn in lên cánh môi của nàng, chiếc lưỡi bá đạo nuốt tất cả hương vị ngọt ngào xuống yết hầu.

Vừa hôn xong, Quân Mặc Hoàng tựa đầu chôn trên cổ Dạ Nhiễm, bất mãn hừ hừ: “Trộm đi trái tim của bổn vương rồi, từ nay về sau có muốn trả cũng không được nữa.”

Dạ Nhiễm nở nụ cười, thừa dịp Mặc Hoàng không chú ý liền xoay người một cái áp Quân Mặc Hoàng ở dưới thân, Dạ Nhiễm nheo lại mắt, cười tủm tỉm nói: “Không chỉ trái tim của chàng, người của chàng cũng bị bổn cô nương xách luôn rồi.”

Mặt trời lặng yên mọc lên trong lúc hai người này chọc qua chọc lại.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Dạ Nhiễm nhìn mặt trời mọc lên từ từ, bất đắc dĩ đá Quân Mặc Hoàng một cái: “Cả tối đều nói mấy câu vô ích…”

Quân Mặc Hoàng chen chân vào đè chân Dạ Nhiễm lại, đôi mắt đen khẽ nhếch: “Tán gẫu với bổn vương mà nàng cũng dám có ý kiến sao?”

“Không dám, không dám, có thể bồi Minh Vực Cẩn Vương ngài tán gẫu cả ngày đêm, đương nhiên là vinh hạnh của tiểu nhân.” Dạ Nhiễm trợn mắt liếc Quân Mặc Hoàng một cái, lời nói và biểu đạt lại tương phản.

Đáy mắt Quân Mặc Hoàng như mỉm cười, chậm rãi đứng lên, nắm lấy tay Dạ Nhiễm, nhướng mày nói: “Nhiễm nha đầu, thay y phục cho bổn vương đi.”

Dạ Nhiễm cầm lấy ngoại sam màu vàng của Quân Mặc Hoàng liệng tới trên đầu hắn, tiện thể quẳng luôn chiếc váy đỏ tươi của mình cho Quân Mặc Hoàng, tà mị cười nói: “Tiểu Mặc Tử, hẳn là ngươi hầu hạ bổn cô nương mặc quần áo mới đúng.”

Đáy mắt Quân Mặc Hoàng chợt lóe ý cười, nâng tay sửa sang quần áo Dạ Nhiễm lại một lần, môi mỏng chợt khẽ giơ lên nói: “Mặc áo cho nương tử là vinh hạnh của vi phu.”

Khóe miệng Dạ Nhiễm giật một cái, đưa tay tay đoạt lấy quần áo của mình trong tay Quân Mặc Hoàng rồi mặc vào, trừng Mặc Hoàng một cái: “Mau mặc quần áo đi!”

Mặc Hoàng hứng thú nhìn bộ dáng thẹn thùng của bảo bối nhà mình, thấy Dạ Nhiễm đã mặc ngoại sam cũng đành nhàn nhã mặc y sam.

“Ấy, Mặc Hoàng, theo đạo lý mà nói, ở trong cung chàng mặc quần áo đều có cung nữ hầu hạ đúng không?” Dạ Nhiễm suy nghĩ, nhìn Mặc Hoàng mặc quần áo.

Mặc Hoàng thoáng ngẩn ra, lập tức lộ ra một nụ cười vô cùng yêu nghiệt, đưa tay ôm lấy Dạ Nhiễm, nói: “Chẳng lẽ nương tử ghen tị? Dáng người Bổn vương chỉ giữ lại cho một mình nương tử thôi.”

Bên tai Dạ Nhiễm đỏ lên, vội vàng đẩy ra Mặc Hoàng: “Ta đi rửa mặt đã.” Rồi lập tức liền bay khỏi ôm ấp của Quân Mặc Hoàng.

Nhìn Dạ Nhiễm hốt hoảng đào tẩu, đáy mắt Quân Mặc Hoàng không áp chế nổi ý cười, bảo bối nhà mình bất kể mặt nào hắn cũng không muốn để cho người ngoài nhìn thấy.

Dạ Nhiễm ở trong phòng tắm dùng nước lạnh vỗ vỗ gò má, tên Mặc Hoàng này, thật là càng ngày càng yêu nghiệt! Rõ ràng, lần gặp mặt đầu tiên, lần gặp mặt thứ hai người này không lạnh như băng thì cũng làm cho người ta không rét mà run, bây giờ lại yêu nghiệt làm cho người ta tim không ngừng đập nhanh.

Hai người rửa mặt xong rồi ra khỏi phòng, thấy Tạp Tạp chuẩn bị đến gọi hai người rời giường.

Tạp Tạp mặc y phục màu tím bạc, tóc dài mềm mại màu tím bạc dùng một dây màu trắng thoải mái buộc sau ót, Tạp Tạp khó chịu trừng mắt Quân Mặc Hoàng, tiện đà lại nhào về phía Dạ Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, bổn đại gia không muốn tỷ ngủ cùng hắn, hắn là người xấu, Quân Mặc Hoàng là đồ trứng thối!”

Dạ Nhiễm ôm Tạp Tạp, tâm tình cực tốt nở nụ cười, “Ừ, Tạp Tạp nói không sai, Quân Mặc Hoàng là đồ trứng thối.”

Ánh mắt Quân Mặc Hoàng lạnh như băng nhìn lướt qua Tạp Tạp, lại dùng ánh mắt sủng ái nhìn Dạ Nhiễm.

Khóe miệng Tạp Tạp co giật nghiêm trọng, Quân Mặc Hoàng, đừng có phân biệt đối xử rõ ràng vậy được không hả! Tốt xấu gì bổn đại gia cũng là bảo bối Manh Tạp Tạp đại gia mà Nhiễm Nhiễm thích nhất thân cận nhất đấy nhé!

“Tiểu Khung đâu?” Dạ Nhiễm nhìn chung quanh một phen cũng không thấy Tiểu Khung lúc thường hay ở cùng nhau với Tạp Tạp.

Khóe mắt Tạp Tạp hư hư thực thực liếc một cái: “Tiểu Khung đi gọi Liễu Phi Tiếu và Tư Mạt Tiêu rời giường .”

Dạ Nhiễm hiểu rõ gật gật đầu, được rồi, nàng biết, nàng vô cùng hiểu rõ trình độ ngủ nướng của hai người này.

Dạ Nhiễm không nói hai lời, trực tiếp truyền âm cho Tiểu Khung: “Tiểu Khung, trực tiếp xốc mền hai người kia lên.”

Tiểu Khung gọi hai người Liễu Phi Tiếu và Tư Mạt Tiêu rời giường đã thầm nghĩ muốn thét lên trực tiếp bọc mền ném hai người này xuống cửa sổ! Nghe được Dạ Nhiễm truyền âm, Tiểu Khung trực tiếp đến phòng hai người, kéo mền hai người, rống giận: “Các ngươi nếu còn không đứng lên, bản thiếu gia trực tiếp hắt nước lạnh cho các ngươi xem!”

Sáng sớm nay, nó tới tới lui lui giữa phòng hai người cũng không dưới năm lần đâu, ngủ nướng thì nó đã gặp rồi, nhưng ngủ đến trình độ như vậy, đến mức Dạ Thương Khung nó gọi không tỉnh cũng không tỉnh thì …

Liễu Phi Tiếu và Tư Mạt Tiêu không tình nguyện bắt đầu mặc quần áo, thật đáng giận, cho bọn họ ngủ thêm một lát thì mất cái gì chứ.

Tiểu Khung đã muốn giết người luôn rồi! Nhất là sau khi nhìn thấy ánh mắt oán trách của hai người này.

“Về sau bản thiếu gia liền phụ trách gọi hai người các ngươi rời giường! Lần sau dám để cho ta gọi hai lần trở lên, trực tiếp hắt nước lạnh!” Tiểu Khung hừ hừ một tiếng, đi ra khỏi phòng.

Liễu Phi Tiếu và Tư Mạt Tiêu lập tức mở to hai mắt, tỉnh táo hoàn toàn!

Sau đó hai người đồng loạt đau khổ ngã xuống giường, ông trời ơi, sáng sớm hôm nào cũng để cho Tiểu Khung này đánh thức thì nhất định sẽ có người chết đấy!

Ghế lô lầu hai.

Mọi người cùng nhau hòa thuận vui vẻ ăn bữa sáng, một dàn tiếng đập cửa vang lên, Dạ Nhiễm thoáng nghi hoặc nhìn về phía ngoài cửa, nhìn thoáng qua mọi người, nói: “Vào đi.”

Theo cửa ghế lô bị đẩy ra, một thiếu niên y phục màu xanh đi vào, trên mặt thiếu niên tuấn tú trắng nõn mang theo tươi cười nhu hòa làm người ta cảm thấy thoải mái, hắn nhẹ nhàng tiến lên, khi tầm mắt dừng ở Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược, ánh mắt hơi sáng lên nói: “Thúc thúc, thẩm thẩm.”

Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu nhìn thấy thiếu niên này, đáy mắt nhè nhẹ lóe lên tia kinh hỉ, thậm chí ánh mắt Dạ Huyền Diệp đã nổi ánh lệ: “Là… Tiểu Dụ phải không?”

Đáy mắt thiếu niên cũng hiện ra làn hơi nước, gật đầu, hắn kích động nhìn Dạ Huyền Diệp đi tới, chìa tay ôm lấy Dạ Huyền Diệp: “Thúc thúc, là cháu.”

Vũ Nhược Phiêu dường như cũng không ngờ được Tiểu Dụ lại xuất hiện ở đây, bao nhiêu năm không gặp rồi?

“Tiểu Dụ?!” Giọng nói kinh ngạc như không thể tin, nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người, không vì cái gì khác mà bởi vì người lên tiếng là Dạ Nhiễm.

Thiếu niên nghe thấy giọng nói xa lạ, nhíu mày quay đầu nhìn lại, hắn cũng không thích người không quen thuộc kêu hắn Tiểu Dụ.

Nhưng lúc ánh mắt hắn vừa mới nhìn thấy Dạ Nhiễm, thoáng chốc hắn mở to hai mắt nhìn, không dám xác định hỏi: “Tiểu… Tiểu công chúa?”

Dạ Nhiễm đi lên phía trước, một quyền đấm lên bả vai thiếu niên, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng: “Tiểu tử ngươi cũng ra ngoài rồi hả?”

Thiếu niên sau khi xác định và khẳng định thân phận của Dạ Nhiễm liền chìa tay nắm bả vai Dạ Nhiễm, ôm Dạ Nhiễm vào trong ngực: “Ta nói rồi, chờ tiểu công chúa lớn lên, Tiểu Dụ liền nhất định sẽ tới tìm .”

Nháy mắt, một không khí lạnh lẽo bao trùm cả gian phòng, giây tiếp theo, Dạ Nhiễm ở trong lòng thiếu niên đã rơi vào vòng tay quen thuộc bá đạo, Quân Mặc Hoàng ôm lấy eo nhỏ của Dạ Nhiễm, đôi mắt đen thoáng qua thâm thúy, quay đầu nói với Dạ Nhiễm: “Nương tử, đây là bằng hữu của nàng?”

Phụt…

Đám người Lưu Vũ Phi đang uống nước, thiếu điều phun luôn ra ngoài.

Tuyệt, một chiêu này của lão đại thật tuyệt.

Thiếu niên nhíu mày, một đôi mắt thẳng tắp nhìn Quân Mặc Hoàng, đáy mắt có kinh ngạc nhưng không có địch ý, chính nhàn nhạt trả lời: “Huynh đài đã từng cưới hỏi tiểu công chúa đàng hoàng chưa?”

Lưu Vũ Phi kinh ngạc nhìn thiếu niên áo xanh này, có thể đeo bộ mặt lạnh nhạt như thế trước khí phách nguy hiểm như thế của lão đại, không thể không nói thiếu niên này quả thật hiếm thấy.

Dạ Nhiễm cũng không kinh ngạc, nơi bá quyền cao thủ nhiều đến nỗi không đếm được, bọn họ đều là yêu nghiệt đứng đầu cấp thiên tài, Tuyền Dụ ở nơi bá quyền ngây người nhiều năm như vậy, nếu ngay cả một khí thế đã không chịu nổi, vậy đứa nhỏ này phỏng chừng sẽ trực tiếp bị xách trở về ném vào bá quyền hắc ngục rồi.

“Vẫn chưa.” Người đúng lý hợp tình, hoàn mỹ không sứt mẻ, khí phách lãnh khốc nói ra hai chữ này là Quân Mặc Hoàng.

Còn chưa cưới hỏi bảo bối nhà mình đàng hòng, thế thì sao hả? Nữ nhân của Quân Mặc Hoàng hắn, ai cũng đừng vọng tưởng chút gì!

“Vậy ngươi lại có tư cách gì ngăn cản ta theo đuổi tiểu công chúa?” Tuyền Dụ nhàn nhạt giương mắt nhìn Quân Mặc Hoàng, khóe môi vân đạm phong khinh, “Còn nữa, cho dù ngươi đã lấy tiểu công chúa về nhà, ta sao không thể đi cướp về?”

Đôi mắt đen của Quân Mặc Hoàng mang theo ý lạnh, hơi hơi nheo lại, liếc mắt nhìn Tuyền Dụ một cái, thần sắc lạnh như băng: “Tình địch, ngươi còn chưa đủ tư cách.”

Tuyền Dụ cũng không giận, chính là khẽ cười: “ Người theo đuổi Tiểu công chúa cũng không chỉ một mình ta.”

“Này!” Dạ Nhiễm vung tay lên, kéo cánh tay Quân Mặc Hoàng, giới thiệu với Tuyền Dụ nói: “Đây là người yêu ta, phu quân tương lai, hơn nữa sắp sửa làm người yêu cả đời.”

Hơi lạnh nháy mắt biến mất, biểu cảm của Quân Mặc Hoàng sau lời nói Dạ Nhiễm vừa dứt liền nhu hòa lên, giới thiệu như vậy, hắn thích.

Tuyền Dụ bĩu môi, hừ một tiếng, nói với hai người Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm: “Ta sẽ không buông tay tiểu công chúa.”

Dứt lời, Tuyền Dụ lại không nhìn Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng, nâng bước qua, kéo tay của Vũ Nhược Phiêu, cười nói: “ Nhược phiêu thẩm thẩm, cháu đã trở về.”

Vũ Nhược Phiêu hiển nhiên đã bị đoạn đối thoại vừa rồi của hai người làm cho kinh ngạc, chỉ chỉ Tuyền Dụ, lại chỉ chỉ Dạ Nhiễm, nói: “Tiểu Dụ, cháu quen Tiểu Nhiễm hả?”

“Vâng.” Tuyền Dụ gật đầu, đối chuyện ở bá quyền ,hắn không thể tiết lộ ra ngoài, Dạ Nhiễm là tiểu công chúa của toàn bộ bá quyền, Tuyền Dụ cũng không phải là vương tử của bá quyền!

Hiểu rõ Tuyền Dụ không muốn nhiều lời, Vũ Nhược Phiêu và Dạ Huyền Diệp cũng không hỏi lại, chuyện của bọn nhỏ sẽ để cho chính bọn họ giải quyết là được rồi, nhưng mà trong thâm tâm Dạ Huyền Diệp thầm thích vô cùng, nhìn tiểu tử Quân Mặc Hoàng này cam chịu, cảm giác thật không tệ.

Bữa sáng xong xuôi, Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm trở lại phòng không lâu, Tuyền Dụ liền gõ cửa phòng Dạ Nhiễm.

Mở cửa phòng, Tuyền Dụ nhìn thấy Quân Mặc Hoàng đã ở phòng Dạ Nhiễm, chẳng qua là thoáng nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Tiểu công chúa, ta có chuyện muốn nói.”

“HảảHar? Nói đi, Mặc Hoàng không phải người ngoài.” Dạ Nhiễm rót chén trà cho Tuyền Dụ, sau đó ngồi ở ghế tựa nói.

Nghe Dạ Nhiễm nói vậy, Tuyền Dụ cũng không dài dòng nữa, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Tiểu công chúa, cô nên chuẩn bị tốt tư tưởng đi, trong vòng một năm đã có mười yêu nghiệt ra khỏi bá quyền chi địa

“Cái gì?!” Dạ Nhiễm nuốt nước trà trong miệng, kêu lớn lên.

Nhóm yêu nghiệt nơi bá quyền ra ngoài làm gì? Làm gì? Đả kích người có phải không?

“Một năm sau Tu La Chi Tháp sẽ được mở ra, chắc chuyện này tiểu công chúa đã biết đi?” Tuyền Dụ không lấy làm bất ngờ khi thấy Dạ Nhiễm gật đầu, tiếp tục nói, “Một năm sau, Bá quyền chi địa sẽ phái ra mười hai yêu nghiệt rời núi tham gia rèn luyện ở Tu La Chi Tháp.”

“Hả, để bọn họ ra ngoài mà đả kích người ta hả? Các ngươi ra ngoài rồi, mấy thiên tài còn lại trên đại lục này lấy đâu ra đất sống nữa?” Dạ Nhiễm thật tình cảm thấy nếu nhóm yêu nghiệt nơi bá quyền rời núi, vậy chính là thuần túy thực sự đả kích người.

Ngay cả thiếu niên trước mắt này, Tuyền Dụ, bây giờ cũng chỉ mười tám tuổi mà đã là Nhị giai Mộng cấp võ giả, thiên phú như vậy có thể đứng đầu ở Thương Minh đại lục, nhưng ở bá quyền, vơ tay một cái cũng vơ được một nắm Tuyền Dụ.

Có thể thấy, thiên phú và thực lực của yêu nghiệt trong bá quyền làm cho người ta có bao nhiêu hâm mộ ghen ghét.

Quân Mặc Hoàng, mười chín tuổi đã là tam giai mộng cấp võ giả, thiên phú như vậy, ở bá quyền mặc dù thuộc loại đáng chú ý, nhưng cũng chưa phải xếp hạng ba trở lên.

Nhưng khóe miệng Dạ Nhiễm nhịn không được nở một nụ cười, thực lực của Mặc Hoàng hoàn toàn dường như không chỉ là tam giai mộng cấp võ giả, cho nên, ừ, dù sao thì Mặc Hoàng nhà nàng khẳng định vẫn là tuyệt nhất .

Quân Mặc Hoàng ở một bên uống nước trà, đối với bá quyền, hắn chỉ thoáng nhíu mày, vẫn không có nhiều phản ứng, chẳng qua nghe đến nơi bá quyền cũng muốn tiến vào Tu La Chi Tháp, đáy mắt liền xẹt qua một tia lóe sáng.

“Tiểu công chúa Bá quyền cũng không thể dễ để một người ngoài bắt cóc như vậy.” Cuối cùng, lúc Tuyền Dụ bước chân ra khỏi phòng còn quay lại nói với Quân Mặc Hoàng một câu như vậy.

Dạ Nhiễm bất đắc dĩ nhún vai, bọn người sao cứ như tăng động vậy?

Đóng cửa lại, Dạ Nhiễm không yên lòng bước tới cạnh Mặc Hoàng: “Mặc Hoàng, chàng đừng có nghe tiểu tử kia nói bừa.”

Mặc Hoàng tức cười nhìn bảo bối nhà mình bộ dáng không yên, đành hôn lên môi nàng, ôm nàng vào trong ngực, bướng bỉnh mà bá đạo: “Tình địch nhiều bổn vương còn không sợ, đến một người thì đánh bay một người, đến hai người thì đánh bay một đôi.”

Tình địch? Quân Mặc Hoàng nở nụ cười lạnh, muốn nhìn trộm nữ nhân của Quân Mặc Hoàng hắn, bọn họ đều không có tư cách!

Một ngày này, công hội đan dược cũng không có tin tức, Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm đảo qua đạo lại trên đường cái.

Sáng hôm sau, mấy phong thiệp mời chữ vàng màu lót đen đưa đến trên tay đám người Dạ Nhiễm.

Nội dung thiệp mời giống nhau như đúc nhưng lại khiến chân mày Dạ Nhiễm vừa sáng sớm đã nhíu lại.

Dạ Huyền Diệp ra khỏi phòng, đến ghế lô đã nhìn thấy nữ nhi bảo bối nhà mình tay cầm một tấm thiệp mời, sau lưng mây đen dày đặc.

Dạ Huyền Diệp chỉ nhìn lướt qua thiệp mời, nhìn về phía nữ nhi bảo bối nhà mình: “Con gái, muốn tham gia sao?”

Nghe được câu hỏi phụ thân, Dạ Nhiễm ném thiệp mời trong tay lên trên bàn, dựa lưng vào ghế dựa, khóe miệng nở nụ cười tà mị mà lạnh như băng: “Đi chứ, sao lại không đi? Phụ thân, chúng ta phải đoạt lại thứ thuộc về cha.”

Dạ Huyền Diệp không nghĩ tới nữ nhi nhà mình sẽ nói như vậy, thay đổi ý nghĩ một chút, nếu không nói như vậy thì còn là Dạ Nhiễm sao?

“ Người thừa kế Dạ gia gia chủ? Không có hứng thú, sao có thể xem là thứ đã mất?” Dạ Huyền Diệp đối với vị trí Dạ gia thiếu chủ chỉ cười nhạt, mười lăm năm trước thiếu chủ vị này cũng là Dạ gia chủ cứng rắn an bài danh hiệu cho y.

“Không có hứng thú cũng không sao, bọn họ trăm phương nghìn kế muốn được gì đó, chúng ta lại bâng quơ nhẹ nhàng ném thứ đó xuống trước mặt bọn họ, phụ thân không biết là như vậy rất thú vị sao?” Nụ cười nơi khóe môi của Dạ Nhiễm càng thêm tà mị, chỉ là đáy mắt lại càng lạnh như băng.

Quân Mặc Hoàng dựa lưng vào ghế dựa, nghe được lời nói của Dạ Nhiễm, môi mỏng khẽ giương lên, đưa tay nhéo nhéo gò má Dạ Nhiễm: “Tức chết người không đền mạng.”

Còn lại đám người Lưu Vũ Phi nhất loạt rùng mình, âm thầm thề, về sau tuyệt đối tuyệt đối sẽ không trêu chọc đại tẩu cấp bậc khủng bố này!

Nghe lời nói của Dạ Nhiễm, mọi người hơi chờ mong nhìn Dạ Huyền Diệp, lúc này bọn họ lại vạn phần chờ mong Dạ Huyền Diệp tham gia tranh đoạt vị trí người thừa kế Dạ thị gia tộc, tranh tài đạt được thắng lợi cuối cùng, sau đó tuyên bố y cũng chỉ vì chán mới tham gia thôi.

Viên Viên mơ mơ màng màng nháy mắt: “Vì sao lại muốn nhẹ nhàng bâng quơ ném xuống? Không thể trực tiếp nói không cần, không thích sao?”

Đám người Dạ Nhiễm nghe vậy liền ngẩn ra, lập tức cười ha ha, đứa trẻ này thật sự là rất đáng yêu .

“Ừ, về sau Viên Viên nếu lại không muốn gì đó thì cứ trực tiếp nói không cần là được rồi.” Dạ Nhiễm sủng nịch sờ sờ đầu tiểu Viên Viên, lập tức lại đảo mắt nhìn Dạ Huyền Diệp, gia tăng lợi thế: “Chẳng lẽ phụ thân muốn để đám rác thải nơi Dạ gia lên mặt sao?”

Dạ Huyền Diệp quay đầu nhìn Vũ Nhược Phiêu lúc này đang đút cơm cho Tiểu Khung và Tạp Tạp, nghĩ đến đám rác kia, đáy mắt phiếm lạnh: “Đã là rác, đương nhiên phải đi xử lý rác, lần tranh ghế gia chủ này, ta đi.”

Dạ Nhiễm vừa lòng gật gật đầu, lần này nàng muốn phụ thân đi không chỉ vì muốn đè bẹp đám người kia mà còn muốn tuyên bố, Dạ Huyền Diệp đã trở lại!

Ở Thương Minh đại lục này, muốn trọng sinh phải dùng sức mạnh tuyên cáo, Dạ Huyền Diệp, thiên tài mười lăm năm trước, mười lăm năm sau càng hơn lúc trước nữa!

“Được. Nếu phụ thân tham giả, vậy bổn cô nương cũng phải đi vui đùa một chút.” Dạ Nhiễm nhìn thiệp mời cho nàng vậy, tươi cười cao ngạo mà tà mị.

Khóe miệng Liễu Phi Tiếu co rút, Dạ thị gia tộc này cũng không biết ăn trúng cái gì lại mời bọn họ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Dạ Nhiễm và Dạ Huyền Diệp, sau đó khôn ngoan nở nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.