Tà Y Độc Phi

Chương 56: Chương 56: Bắc Thần Linh mắt vàng




Edit: Tiểu Linh

Beta: Nhã Vy

Nghe vậy, Liễu Phi Tiếu gật đầu: “Được.”

Hiện tại ở thời điểm này, tinh thần của năm người đều phải nâng cao mười vạn lần, dù sao bọn hắn hiện tại chính là đang xâm nhập địch doanh.

Năm người liếc nhau, ngay ngắn gật đầu, sau đó, Dạ Nhiễm ra khỏi phòng bế quan, hướng phòng bế quan của Đội Mộng Huyễn Thần đi đến, Liễu Phi Tiếu ẩn ở một nơi bí mật gần đó đi theo.

Dạ Nhiễm gõ cửa phòng bế quan, mở cửa chính là thiếu niên lạnh lùng trước đó, thiếu niên nhìn Dạ Nhiễm, hỏi: “Năm thứ hai tìm ngươi làm gì?”

Dạ Nhiễm cười nhạt một tiếng, thần sắc cùng nguyên bản Quân Mặc Ca không hề sai biệt, thanh âm biến đổi: “Lại là một nữ nhân háo sắc muốn trèo lên người Quân Mặc Hoàng.”

Nghe được lời Dạ Nhiễm, thiếu niên nhịn không được xùy~~ cười ra tiếng, từ sau khi Quân Mặc Ca đi vào Học Viện Hoàng Gia, liền có hằng hà nữ nhân tìm nàng muốn được quen biết Quân Mặc Hoàng, bọn hắn sớm đã thấy nên không còn kinh ngạc.

Dạ Nhiễm đi vào phòng bế quan, trực tiếp ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn về phía người thiếu niên vẫn thủy chung nhắm mắt tĩnh tọa.

Nếu nói Mộc Hi Trần là đỉnh cấp thiên tài sau Quân Mặc Hoàng, thì thiếu niên đang tĩnh tọa này chính là kỳ tài ngàn năm khó gặp của Học Viện Hoàng Gia, mặt ngoài thực lực là đệ lục đỉnh phong võ giả, lại đơn độc đánh bại một gã đệ bát võ giả.

Bên ngoài tuấn mỹ bất phàm, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, chỉ là khi ngồi khoanh chân im lặng, khí tức quanh thân giống như hít thở không thông không thể khinh thường.

Thiếu niên tên là, Bắc Thần Linh.

Bắc Thần Linh bỗng dưng mở hai mắt ra, một đôi đồng tử màu vàng thanh tịnh chói mắt, lạnh như băng giống như nhìn thấu hết thảy.

Dạ Nhiễm cảm thấy kinh hãi, giờ khắc này, nàng thậm chí cảm thấy được Bắc Thần Linh đã nhận ra nàng không phải là Quân Mặc Ca thật sự, mặt ngoài thì bất động thanh sắc: “Đội trưởng, việc của Học Viện Quân Sự ngươi thấy thế nào?”

Bắc Thần Linh chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua Dạ Nhiễm, sau đó mắt vàng lại nhắm lại, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng theo môi mỏng phát ra: “Tùy ý.”

“Quân Mặc Ca, ta không đồng ý.” Thiếu nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh Bắc Thần Linh chớp con ngươi tròn vo, ha ha cười nói.

Thiếu nữ xinh đẹp, mặt ngoài loli (Tiểu Linh: để là loli luôn ạ? O___O), ra tay lại tàn nhẫn, Mạc Nhi.

“Mạc Nhi vì cái gì không đồng ý?” Dạ Nhiễm liếc nhìn tiểu loli, đem thần sắc ngữ khí của Quân Mặc Ca bắt chước phát huy vô cùng tinh tế.

“Hai học viện vốn là hữu hảo lui tới, ngươi vì sao lại muốn liều một sống một chết thế?” Đáy mắt Mạc Nhi một tia lãnh ý, Dạ Nhiễm không có bỏ qua, chỉ là cảm thấy âm thầm nhiều hơn tưởng tượng.

Đội Mộng Huyễn Thần của Học Viện Hoàng Gia, vốn là từ trong tân sinh chọn ra năm thiên tài đạt trình độ cao nhất tạo thành một đội ngũ, hiện trong loại tình huống này xem ra, năm người như vậy cũng không như bề ngoài hài hòa ở chung.

“Đội trưởng đã đồng ý.” Dạ Nhiễm nhìn thoáng qua Bắc Thần Linh, sau đó nói với Mạc Nhi.

“Quân Mặc Ca, nếu như ngươi đã kiên trì như vậy, vậy ngươi đem bí kíp của Học Viện Quân Sự mà chúng ta đã cướp về ở Tàng Bảo Các lấy ra, như thế nào?” Khóe miệng chứa đựng một nụ cười xấu xa của một thiếu niên khác luôn một mực không mở miệng, nói với Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm rũ con mắt xuống, giống như là đang tự hỏi, kì thực là bất đắc dĩ lại im lặng, tiếc rằng chính nàng còn không hỏi, các người đã đem vị trí đặt bí kíp nói cho nàng biết rồi.

Im lặng là vì bí kíp lại bị đưa đến Tàng Bảo Các, vừa vặn, Tàng Bảo Các vốn là mục đích của bọn họ lần này.

Sau nửa ngày, Dạ Nhiễm mới ngẩng đầu nhìn chăm chú ba người thiếu niên thiếu nữ, cùng Bắc Thần Linh vẫn thủy chung nhắm hai mắt, nói: “Tốt, ta lấy ra bí kíp, các ngươi toàn bộ phải đồng ý đề nghị của ta.”

“Tốt, chúng ta tại phòng bế quan chờ ngươi thành công trở về.” Thiếu nữ Mạc Nhi nháy đôi mắt to, tươi cười ngọt ngào, chỉ là đáy mắt lại lạnh lùng một mảnh.

Dạ Nhiễm nhìn thoáng qua bọn họ, đứng dậy, mở cửa, ngẩng đầu rời đi.

Bắc Thần Linh tại thời điểm sau khi Dạ Nhiễm rời đi, mở mắt nhìn chỗ ngồi của Dạ Nhiễm một phen, trong mắt vàng thanh tịnh xẹt qua mỉm cười, môi mỏng chậm rãi giơ lên.

Đã ra khỏi phòng bế quan, Dạ Nhiễm chậm rãi đi đến phòng bế quan của bọn Tập Diệt Nguyệt, vừa đóng cửa lại, Dạ Nhiễm hít sâu một hơi, lắc đầu: “Bắc Thần Linh, thật sự là một nhân vật không đơn giản.”

Thực chất mắt vàng kia chói mắt sáng bóng, làm cho Dạ Nhiễm nhíu mày, nàng có thể khẳng định Bắc Thần Linh đích thật nhận ra nàng không phải Quân Mặc Ca, nhưng là Dạ Nhiễm lúc này có thể xác định, Bắc Thần Linh sẽ không nói ra.

Chính nàng cũng không thể xác định được hoàn toàn chính xác, chỉ là, Dạ Nhiễm nheo mắt lại, nàng lại đi tin tưởng một cái người xa lạ, hơn nữa còn là một thiếu niên hết sức nguy hiểm.

“Bắc Thần Linh vốn không phải là nhân vật đơn giản.” Liễu Phi Tiếu theo sát sau lưng Dạ Nhiễm trở về, thấp giọng nói.

Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu, nói với mấy người Tập Diệt Nguyệt: “Vị trí của bí kíp đã xác định, ở Tàng Bảo Các của Học Viện Hoàng Gia.”

Liễu Phi Tiếu nói tiếp: “Bên ngoài trời đã tối rồi, nếu là nói tiến vào Tàng Bảo Các, một chút nữa có thể ẩn nấp đi vào.”

Ba người Tập Diệt Nguyệt con mắt lóe sáng như thủy tinh nhìn Dạ Nhiễm, Tàng Bảo Các a, quan trọng nhất là đến lúc đó bảo bối thuận lợi đến tay đều thuộc về mình rồi.

Dạ Nhiễm lắc đầu: “Tàng Bảo Các chúng ta không thể đi.”

“Vì cái gì?” Tư Mạt Tiêu hỏi đầu tiên, bản lĩnh chạy trốn hiện tại của bọn hắn đã tăng không ít.

“Ta hoài nghi Bắc Thần Linh đã nhận ra ta rồi.” Dạ Nhiễm nheo mắt, ngược lại không nóng nảy, chỉ là vừa nhẹ cười vừa nói.

Nghĩ đến Bắc Thần Linh, còn có Mộc Hi Trần, trước kia trong tu viện gặp được Tỉnh U Tuyền, Liễu Phi Tiếu trước mắt như cũ thâm tàng bất lộ, thiên tài trên Thương Minh đại lục này, quả nhiên là không ít.

“Chúng ta đây?” Tập Diệt Nguyệt nhăn mặt, hiện tại đã là trạng thái tên đã được kéo không thể không bắn, lẫn vào Học Viện Hoàng Gia, bọn hắn tuyệt không muốn rời đi và kết thúc nhiệm vụ mà không có bất kỳ thu hoạch nào.

“Chúng ta thì không được, chỉ là…” Ánh mắt Dạ Nhiễm đặt trên người Tạp Tạp đang gặm táo, khóe miệng dương lên một đường cong, năng lực hùng hậu của Manh Tạp Tạp đại gia xem ra có thể phát huy rồi.

Tạp Tạp cười híp mắt, nuốt xuống quả táo đang phùng trong miệng, bướng bỉnh vỗ bụng nhỏ nói: “Trên đời này còn không có đồ vật nào bổn đại gia không trộm được.”

“Ừ, Tàng Bảo Các liền giao cho Tạp Tạp, chúng ta trước rời khỏi luyện tác tháp này.” Dạ Nhiễm gật gật đầu, sau đó thay một bộ quần áo bình thường, đem dịch dung rửa đi, một lần nữa trên mặt dịch dung thành cô gái Mộng Lâm, ra khỏi phòng bế quan.

Trước khi đi, Manh Tạp Tạp híp mắt lần nữa cho Quân Mặc Ca ăn một viên thuốc mê, phân lượng đủ để cho nàng mê man ba ngày.

Ra khỏi luyện tác tháp, năm người không nhanh không chậm ra khỏi Học Viện Hoàng Gia, trở lại trong tửu điếm.

Tẩy đi dịch dung, thay đổi lại y phục của mình, sau khi trong phòng ăn xong bữa tối, Dạ Nhiễm hai tay để sau lưng đứng tại cửa sổ, quay người nói: “Tạp Tạp, tìm được mấy bản bí kíp này, nhìn xem có bảo bối nào tốt cứ đưa vào trong nhẫn trữ vật của ngươi, không thể đi ra không nha.”

Tạp Tạp vỗ vỗ bụng nhỏ: “Giao cho bổn đại gia a.”

Sau đó, trong cái nhìn chăm chú của bọn người Tập Diệt Nguyệt, Tạp Tạp nhanh như chớp biến mất trên bệ cửa sổ.

Sau khi Tạp Tạp rời đi, Dạ Nhiễm từ trong nhẫn trữ vật lấy ra mấy bình đan dược, ánh mắt tà ác nheo lại, khiêu mi: “Tạp Tạp đi Tàng Bảo Các, đêm nay mấy người chúng ta, liền làm cho cái Học Viện Hoàng Gia này trải qua một tiết mục pháo hoa khó quên a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.