Từng câu từng chữ của Dạ Nhiễm đều đánh vào lòng mọi người.
Đơn giản là dùng bảy chữ để hình dung: mệnh ta do ta, không do trời!
Tín ngưỡng? Nếu tín ngưỡng hữu dụng, thế gian này còn có tai họa sao?
Dạ Nhiễm có thể tôn kính bất kỳ người nào, bất kỳ vật gì từ tận đáy lòng, nhưng nếu muốn nàng đi theo, quỳ lạy, không thể nào!
“Hỗn xược!” Dạ Nhung gầm lên giận dữ! Một cái tát muốn rơi xuống mặt Dạ Nhiễm!
Dạ Huyền Diệp nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng giơ tay nắm chặt cổ tay Dạ
Nhung, ánh mắt trở nên lạnh băng: “Dạ gia chủ, chuyện mười lăm năm trước ta sẽ không để nó xảy ra nữa đâu.”
Mười lăm năm trước là y không có thực lực, không có bản lĩnh, vô năng trơ
mắt nhìn con gái bảo bối thiếu chút nữa đã mất mạng, mười lăm năm sau Dạ Nhiễm đã trở lại bên người, y sẽ không để cho Dạ thị gia tộc có cơ hội
tổn thương Dạ Nhiễm, cho dù người này có là cha ruột của y cũng không
ngoại lệ!
Dạ Nhiễm nhìn bàn tay sắp rơi xuống má mình, đưa tay cầm tay phụ thân để
xuống, hừ một tiếng: “Bị Long Thần dùng làm kẻ hầu của Dạ thị gia tộc,
bổn cô nương và phụ thân không có hứng thú!”
Ném lại những lời này, Dạ Nhiễm kéo Dạ Huyền Diệp đi xuống đài.
Nàng tôn kính Ngũ Trảo Thần Long của Trung Hoa, nhưng nếu muốn nàng quỳ lạy
một con rồng của thế giới khác, muốn nàng hiến tế chính linh hồn mình,
đúng là người si nói mớ!
Lời nói vừa rồi của Tiểu Khung vọng lại trong đầu Dạ Nhiễm: “Dạ Nhiễm, ta
điều tra ký ức của Dạ Nhung rồi, mỗi đời gia chủ của Dạ thị gia tộc đều
ký khế ước với Long Thần, khế ước này là khế ước chủ tớ. Long Thần là
chủ, tộc trưởng của Dạ thị gia tộc —— là nô bộc.”
Tiểu Khung là khí linh của Thương Khung bảo tháp tôn quý, hôm nay chỉ cần nó ở Dạ thị gia tộc này, chỉ cần Dạ Nhung đứng ở trước mặt nó, nó có thể
thừa dịp Dạ Nhung không chú ý lục soát ký ức của ông ta.
Nô bộc của Long Thần?
Dạ Nhiễm không ngừng cười lạnh, Dạ thị gia tộc có được địa vị cao như vậy ở Thương Minh đại lục, vậy mà mỗi gia chủ đều là nô bộc của Long Thần,
thật là buồn cười.
Người kế thừa là phụ thân? Đều cút sang một bên đi!
Lại để cho Dạ Huyền Diệp đi làm nô bộc của Long Thần? Dạ Nhiễm thật lòng
không ngại một ngày nào đó trực tiếp giết đến chỗ ở của Long Thần!
Nhưng mà —————-
Dạ Nhung làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho người vũ nhục Long Thần ở
trước mặt ông ta như vậy? Vậy nên dù kinh mạch và nội lực bị phong bế,
Dạ Nhung vẫn nắm roi Thích Ngân Long do Long Thần ban tặng trong tay,
đưa tay đánh về phía hai người Dạ Nhiễm và Dạ Huyền Diệp!
Uy lực của roi Thích Ngân Long dù Dạ Nhung bây giờ là một phế nhân, một
roi này cũng là đánh thật, xét thực lực bây giờ của Dạ Nhiễm và Dạ Huyền Diệp, không chết cũng nửa tàn!
Ba bóng người bỗng nhiên xuất hiện!
Ngân Vũ, Tử Liên, Quân Mặc Hoàng!
Quân Mặc Hoàng trực tiếp duỗi tay nắm chặt roi Thích Ngân Long, trong mắt là sương lạnh, vung tay một cái trực tiếp quấn roi Thích Ngân Long trên
tay, hung dữ ném Dạ gia chủ trên mặt đất!
Dạ gia chủ ói ra mấy ngụm máu tươi, té trên đất, sau nửa ngày cũng không đứng dậy được.
Ngân Vũ và Tử Liên lạnh lùng nhìn Yên Long màu đen trên đài, ngón tay trắng
nõn của Ngân Vũ điểm điểm mi tâm, trong đôi mắt bỗng bắn ra ánh sáng màu đỏ: “Một con rồng ngưng hóa nho nhỏ cũng muốn con gái của bổn tọa quỳ
lạy? Trở về nói với tên Long Thần kia, gia chủ kế tiếp của Dạ gia là con gái của bổn tọa! Hắn có việc cứ đến tìm ta!”
“Đương nhiên còn có bổn tọa, tên Long Thần kia ở nơi khác chắc cũng không yên
tâm đâu, có muốn bổn tọa ghé thăm hắn hay không?” Nụ cười tà mị trên
khóe môi Tử Liên, nhưng trong đôi mắt màu lục lại lạnh băng.
“Bổn vương không ngại hủy cả điện Long Thần.” Quân Mặc Hoàng ôm Dạ Nhiễm,
nhàn nhạt nói một câu, một đôi mắt đen nhìn về phía con rồng được ngưng
hóa từ đám khói xanh.
Một giây sau, đầu rồng lập tức tiêu tán. Làn khói màu xanh kia cũng bị gió thổi bay không còn một mảnh.
Khóe miệng mấy người Lưu Vũ Phi run rẩy, chỉ một ánh mắt của lão đại nhà
mình cũng có thể khiến cho đầu rồng ngưng hóa từ khói xanh biến mất
không thấy đâu.
“Thật xin lỗi.” Dạ Huyền Tự nháy mắt cũng xuất hiện trên đài khi Thích Ngân
Long vung về phía Dạ Nhiễm và Dạ Huyền Diệp, chỉ chậm vài bước so với ba người Ngân Vũ.
Dạ Huyền Tự thật không ngờ chuyện lại trở thành như thế này, hắn chưa từng thấy qua nghi thức của Dạ thị gia tộc, dù biết Dạ gia và Long Thần có
dính líu với nhau, nhưng không ngờ Dạ Nhung lại điên cuồng đến thế này.
Càng nghĩ cũng không nghĩ đến sẽ xuất hiện chuyện này.
Mà nguyên nhân chính từ khi bắt đầu là do hắn, nếu hắn không thuyết phục
Dạ Nhiễm tham gia nghi thức lên ngôi này, có lẽ sẽ không…
Bốp~!
Thiết Sa Chưởng của Vũ Nhược Phiêu lần nữa xuất hiện!
“Đệ đang nghĩ lung tung cái gì vậy, việc này ta cùng Huyền Diệp cũng không
biết thì đệ có thể biết cái gì?” Đối với Dạ Huyền Tự lúc này lẩm bẩm xin lỗi, Vũ Nhược Phiêu càng thích bộ dạng một đứa nhỏ lạnh băng hơn.
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Dạ Huyền Tự vẫn không cảm thấy thoải mái,
hắn không phải từ lúc đầu đã biết Dạ thị gia tộc là cái dạng gì rồi sao? Vì sao hắn còn muốn đại ca và Dạ Nhiễm đi tiếp nhận nghi thức càng xem
càng khả nghi này.
“Tiểu thúc thúc không cần lo lắng, không ai trách thúc hết, chỉ là Dạ thị gia tộc quả thật làm cho người ta thất vọng.” Dạ Nhiễm lắc đầu, khóe môi nở nụ cười cứng ngắc.
Nàng bây giờ thấy vô cùng may mắn, phụ thân chưa từng tiếp nhận qua loại hiến tế linh hồn chuyển nhược khế ước này.
“Được.” Dạ Huyền Tự thở dài gật đầu, hắn hiểu.
Sắc mặt Dạ Huyền Diệp phức tạp đi đến bên người Dạ Nhung, muốn đưa tay đỡ
Dạ Nhung, Dạ Nhung lại hung dữ gạt bỏ, mấy trăm năm trước sau khi Dạ
Nhung trở thành người kế thừa, chưa bao giờ chật vật như ngày hôm nay.
Lúc này, trong lòng Dạ Nhung, không phải phẫn nộ, không phải tức giận mà là bi ai và thê lương.
Đôi mắt Dạ Nhung ẩm ướt, lão giả nằm trên mặt đất nhìn bầu trời đang dần
dần trở nên mơ hồ, trong lòng chưa bao giờ hoài nghi tín ngưỡng của mình như vậy.
Long Thần, nếu người thật sự phù hộ con cháu Dạ gia, vì sao sau khi Dạ Nhiễm sinh ra lại mệnh lệnh cho ông ta phải diệt trừ cháu gái ruột của mình?
Long Thần, nếu người thật sự phù hộ con cháu Dạ gia, vì sao sau khi ông ta
đã nhẫn tâm giết chết cháu gái ruột của mình lại để nó trở lại Dạ gia
sau mười lăm năm?
Long Thần, nếu người thật sự phù hộ con cháu Dạ gia, vì sao tại lúc này, tại lúc Dạ gia dường như gặp phải tai họa ngập đầu lại biến mất?
Nô bộc.
Đúng vậy, Dạ Nhung là nô bộc! Hoặc có thể nói các đại gia chủ của Dạ thị gia tộc đều là nô bộc của Long Thần, mà Dạ Nhung chẳng qua cũng là một
trong số đó thôi.
Dạ Nhung cũng từng là thiên chi kiêu tử, tâm tính cũng cao ngạo, nhưng sau khi tiếp nhận sự chuyển nhượng, sau khi ngây thơ hiến tế linh hồn mình, mới biết ông ta đã từ một đời thiên chi kiêu trở thành nô bộc.
Thật đáng buồn, buồn cười, không cho phép gia chủ nào để lộ ra, nếu không sẽ chết. Không cho phép bất luận vị gia chủ nào làm trái quyết định của
Long Thần, nếu không sẽ chết.
Một trăm năm qua, dưới sự khống chế của Long Thần, ngoài việc nhận mệnh
lệnh của nó cũng vẫn là nhận mệnh lệnh của nó, không thể có bất kỳ vi
phạm nào.
Dần dà, Long Thần chính là ông trời của ông ta, mệnh lệnh này mọc rễ trong đầu ông ta đã trăm năm qua.
Hôm nay, loại chuyển giao này không tiếp tục nữa cũng tốt, hậu bối của Dạ
thị gia tộc, Dạ Huyền Diệp con của ông ta, Dạ Nhiễm cháu gái của ông ta
đều là những thiên chi kiêu tử bậc nhất, ông ta tuyệt đối không thể để
bọn họ bị hủy hoại trong tay Long Thần.
Cho nên ————–
“Huyền Diệp… Dạ Nhiễm, việc chuyển giao gia chủ của Dạ thị gia tộc…” Dạ gia
chủ chỉ nói một nửa, bỗng nhiên có một đôi tay bịt kín miệng ông ta.
Ánh mắt của Dạ Nhiễm lạnh băng, khóe miệng cười lạnh nhìn Dạ gia chủ: “Bây
giờ muốn làm người tốt? Dạ gia chủ, ông đừng mong có tư cách này!”
Dạ Nhiễm luôn để Tiểu Khung chú ý tới những suy nghĩ của Dạ gia chủ, suy
nghĩ vừa rồi của Dạ gia chủ không thoát khỏi Tiểu Khung chút nào, truyền hết cho Dạ Nhiễm.
Đã biết hết thảy, cảm xúc trong lòng Dạ Nhiễm phức tạp khó tưởng tượng, hết thảy rốt cuộc là ai sai.
Thấy Dạ Nhung chuẩn bị nói bí mật kia ra, Dạ Nhiễm không chút nghĩ ngợi trực tiếp đưa tay bưng kín miệng Dạ gia chủ, ông ta muốn chết cũng phải hỏi
Dạ Nhiễm nàng có đồng ý hay không!
Long Thần sao? Rất tốt! Lúc Dạ Nhiễm còn chưa làm rõ Long Thần này đến tột
cùng là thần thánh phương nào, chuyện mười lăm năm trước đến tột cùng là chuyện gì, Dạ Nhung không thể chết được.
Lòng tràn đầy phức tạp, Dạ Nhiễm mệt mỏi nhắm mắt lại, nếu những việc Dạ
Nhung làm đều do Long Thần, Dạ Nhung cùng lắm cũng chỉ là một người… một người đáng thương.
Hơn nữa trước đó ông ta cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không để
cho những hậu bối ưu tú của Dạ gia bị hủy trong tay Long Thần, quyết tâm này lại làm cho tâm tình Dạ Nhiễm càng thêm phức tạp.
“Dạ gia chủ, trước khi ta tra rõ hết thảy, mời ông câm miệng! Mặt khác,
những điều không cần biết bổn cô nương cũng biết hết rồi, cho nên ———–”
Dạ Nhiễm lạnh lùng nói xong câu đó, giương mắt nhìn Dạ Huyền Tự: “Tiểu
thúc thúc, lão nhân này giao cho thúc, không có việc gì thì để ông ta ít nói chuyện một chút.”
Tiểu Khung ẩn trên trời, nhìn động tác của Dạ Nhiễm lúc này đành bất đắc dĩ
thở dài lắc đầu, sự quan tâm không tự nhiên này của Dạ Nhiễm thật sự làm cho người ta vừa không nói được gì vừa buồn cười.
Rõ ràng lo lắng lão nhân gia này nghĩ không thông mà công khai bí mật liên quan tới sinh mạng của ông ta, sau đó tánh mạng cứ như vậy chấm dứt.
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Dạ Huyền Tự có chút phức tạp, lại không nói gì thêm, chỉ nhẹ gật đầu đồng ý.
Dạ Nhiễm tự cho là mình che dấu vô cùng tốt, nhưng những người ở trên đài ai mà không biết?
Quân Mặc Hoàng hừ lạnh một tiếng đến bên cạnh Dạ Nhiễm, nắm lấy eo nàng, đôi mắt rủ xuống nhìn Dạ gia chủ trên mặt đất, giọng nói lạnh băng: “Nếu
như ông và Dạ Nhiễm không có quan hệ huyết thống, hôm nay ông hẳn phải
chết không nghi ngờ.”
Vừa dứt lời, ánh mắt Quân Mặc Hoàng quét về phía những người đang có mặt,
không nói gì nhưng trong đôi mắt màu đen lại là sát ý khát máu và cảnh
cáo, rõ ràng là khiến cho mọi người hiểu bọn họ chỉ có thể cắn răng nuốt những chuyện xảy ra hôm nay hết vào bụng!
Năng lực của Quân Mặc Hoàng, không ai dám nghi ngờ! Hắn nói được nhất định sẽ làm được!
Mà Dạ gia chủ lúc này được Dạ Huyền Tự đỡ dậy, lúc đứng lên, Dạ Nhung dùng hết sức lực cuối cùng tháo thứ đại biểu cho Dạ gia chủ trên ngón cái
tay phải xuống, khó khăn đưa cho Dạ Huyền Diệp.
“Toàn bộ Dạ thị gia tộc… xin nhờ con rồi.” Dứt lời, gia chủ Dạ Nhung nhìn ban chỉ trong lòng bàn tay Dạ Huyền Diệp rồi mới lộ ra một nụ cười ngã
xuống.