Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 37: Q.2 - Chương 37: Cổ độc phát tác, U Tà giận dữ.




Edit: Bạch

Beta: ღ Vy Nhi ღ

Không lâu sau, đoàn người Liệt Hỏa Vô Tình đi tới bên ngoài doanh trại Phong Mâu, nhìn thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng nhưng lại vô cùng yên tĩnh, Liệt Hỏa Vô Tình cùng Trầm Thanh Nhu liếc nhau cười lạnh.

Liệt Hỏa Kình Thương, hôm nay ngươi nhất định phải chết không có chỗ chôn! Liệt Hỏa Vô Tình thấp giọng hô, "Lên, giết bọn chúng đến mảnh giáp cũng không còn!". Theo tiếng hô của hắn, đa số binh lính Hoa Tàn đều vô cùng hưng phấn, muốn đối chiến cùng đế quốc binh lực mạnh nhất Lăng Thiên Đại Lục, trong lòng mỗi người đều có vô số cảm xúc, sợ hãi, lo lắng hoặc kích động.

Theo tiếng vó ngựa rầm rập, tiếng bước chân nặng nề, binh lính Phong Mâu nhanh chóng phát hiện, lập tức rơi vào cảnh giác, toàn bộ doanh trại bắt đầu chỉnh đốn hàng ngũ chiến đấu, trật tự không chút rối loạn.

Tiếng "Quân địch đánh lén, nhanh chóng phòng thủ" mơ hồ bay vào doanh trướng của Kình Thương cùng U Tà, hai người liếc nhau, nháy mắt đã hiểu rõ, liền đứng dậy đi ra bên ngoài.

"Đế quân, Hoa Tàn đêm khuya đánh lén, quả thực là không coi Phong Mâu ta ra gì, thuộc hạ đã chỉnh đốn quân ngũ xong, xin đế quân hạ lênh!", tướng quân kia hai tay ôm quyền quỳ rạp xuống đất, giọng nói lạnh lùng, hai mắt bừng bừng sát khí, hay cho một Hoa Tàn, đến cái việc đánh lén làm nhục quốc phong như vậy cũng có thể làm ra được.

Nghe vậy Kình Thương cũng chưa tức giận, nhưng con ngươi màu xanh biếc đã bắt đầu có nhưng điểm tối, nhìn kỹ có chút đáng sợ.

"Truyền lệnh xuống, chỉ cần người đến hôm nay là người Hoa Tàn, bất kể là ai, tất cả đều giết không tha", thanh âm Kình Thương vẫn như trước, lạnh lùng vô tình, khiến người nghe không rét mà run.

Vị tướng quân đang quỳ trên mặt đất nghe vậy, hai tròng mắt sáng ngời, "Rõ, thuộc hạ lĩnh mệnh", nói xong liền quay người đi thẳng về phía quân đội tập kết.

U Tà ở bên cạnh nghe tiếng hô vang vọng một phương như thế, khóe miệng cong lên một vòng cung nhàn nhạt, sao đó vuốt ve phần bụng nhô ra, trong lòng thầm nói, "Con ngoan, đây chính là phụ vương của con, bất kể ở nơi nào, trong tình huống nào, hắn đều giống như một vị thần vậy, khiến cho người khác không thể biết trong đầu hắn đang nghĩ gì. Hay là lần này chúng ta cũng theo phụ vương con, cùng ra chiến trường, được không?"

Ngay trong tầm mắt của U Tà, Kình Thương quay đầu lại nhìn về phía nàng, khi nhìn thấy nàng vuốt ve bụng, vẻ mặt thâm tình liền biết nàng đang nghĩ gì, lập tức cười thành tiếng, nhẹ nhàng ôm vai nàng nói, "Tà Nhi, nếu nàng không thể ngoan ngoãn chờ ở doanh trại thì liền theo ta đi, nhưng tuyệt đối không được rời khỏi ta nửa bước!"

U Tà chớp chớp đôi con ngươi màu hổ phách, sau đó nhìn thấy ánh mắt Kình Thương, gật gật đầu, "Được, ta tuyệt đối không rời khỏi chàng nửa bước"

Nghe được U Tà hứa hẹn, Kình Thương lúc này mới gật đầu, sau đó cởi áo choàng của mình xuống choàng lên người U Tà, "Đêm khuya rồi, cần thận cảm lạnh", sau đó ôm U Tà đi về phía binh lính đang tập kết.

Ngay khi tới tiền phương, Kình Thương mới lại mở miệng, "Đêm nay, huyết chiến!". Tuy rằng giọng nói của Kình Thương cũng không lơn, nhưng từng chữ thốt ra đều mang khí phách mạnh mẽ, giống như đâm xuyên vào tâm của mỗi người, trận chiến này, Phong Mâu đế quốc bọn họ sẽ không thua!

Bởi vì họ có đế quân là chiến thần, là chiến thần khiến cả Lăng Thiên Đại Lục nghe thấy đều biến sắc. Hoa Tàn dám đánh lén Phong Mâu bọn họ, vậy phải có năng lực đón nhận sự trừng phạt của họ, Hoa Tàn quốc....chắc chắn diệt!

U Tà thấy trên mặt binh lính đều ngời sáng ý chí chiến đấu, vốn đang im lặng liền chầm chập mở miệng, "Bản cung cũng sẽ cùng các ngươi tham chiến!"

Nghe vậy tất cả binh lính đều kinh hãi trợn tròn mắt, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin. Cái gì? Đế hậu muốn tham chiến cùng họ? Bọn họ nghe nhầm chăng? Đế hậu không phải đang có long tử sao? Đế hậu tham chiến sóng vai cùng đế quân giết địch không phải không có, nhưng từ xưa đến nay, đế hậu có thai mà vẫn tham chiến là lần đầu tiên trong lịch sử, cũng chỉ có vị đế hậu thần bí của Phong Mâu bọn họ mới làm ra được...

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, tuy rằng cảm thấy hoảng sợ, nhưng nhiều hơn là kích động cùng hưng phấn, đế hậu có thai còn dám tham chiến, vậy bọn họ thì sao?

Nghĩ đến đây, khí thế cả đoàn quân lại càng tăng cao, chiến ý bừng bừng, hận không thể lập tức đến chiến trường, cùng Hoa Tàn đánh một trận đại chiến, để cho bọn họ biết Phong Mâu đế quốc, trên chiến trường vĩnh viễn là thần thoại bất bại, vĩnh viễn là đệ nhất cường quốc không bao giờ thua!

Kình Thương nghe thấy tiểu nữ nhân bên cạnh nói vậy, khóe môi cũng cong lên, bàn tay to lộ rõ khớp xương nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng mềm của U Tà, cảm thấy bàn tay chợt ấm áp, U Tà cũng cầm ngược lại tay Kình Thương.

Đúng lúc này, người được phái đi thăm dò tình hình quân địch cũng đã quay về, "Bẩm báo đế quân, Hoa Tàn quốc đã đến rất gần doanh trại Phong Mâu ta, lúc này đã có thể phát binh ứng chiến"

Nếu nói Phong Mâu có thể ở trên chiến trường hô phong hoán vũ, binh lực mạnh mẽ là một phần, ngoài ra đó là do binh lính cho dù ở vị trí nào trong bất kỳ tính huống nào cũng chưa bao giờ rối loạn, tạo thành cường quốc đệ nhất binh lực, quốc gia được chiến thần cai quản, tuyệt đối là danh bất hư truyền

"Phát binh!", Kình Thương nghe bẩm báo liền một tay nắm tay U Tà, một tay giơ cao bảo kiếm chỉ thẳng lên trời, thanh âm cứng rắn mà khí phách, khiến tâm trí toàn bộ binh lính đều chấn động.

Sau đó Kình Thương cùng U Tà đều lên ngựa, dẫn theo đội quân phía sau đi về chiến trường với Hoa Tàn, khí thế tựa như hồng thủy hôm nào.

Bên kia, Liệt Hỏa Vô Tình, Trầm Thanh Nhu cùng Liễu Phiêu Nhiên đều nghe được hiệu lệnh lạnh lùng như tiếng gọi của tử thần, Kình Thương dùng nội lực nhẹ nhàng đem thanh âm truyền tới tai cả ba người, cả ba người đều không tự chủ được mà run rẩy cả người.

Sau một thời gian khá lâu Liệt Hỏa Vô Tình mới lại nghe thấy giọng nói của Kình Thương lần nữa, trong lòng cũng rơi vào suy nghĩ phức tạp.

Hắn từ nhỏ đến lớn đều không có mặt nào có thể so sánh với vị hoàng thúc này, cho dù là cách trị quốc hay mưu lược quân sự, hắn chẳng làm được gì, đều là hoàng thúc xử lý cho hắn, điều này khiến kẻ làm đế vương như hắn cảm thấy uất ức, cũng tạo thành tính cách tìm hoan hưởng lạc của hắn. (Bạch: Bản thân sai còn đổ lỗi cho người khác, đáng khinh)

Nhưng dù vậy, hắn cũng chưa bao giờ có suy nghĩ phòng bị hoàng thúc, bởi vì hắn biết vị trí đế quân Phong Mâu này là do Kình Thương từ bỏ mà tặng cho hắn!

Trầm Thanh Nhu cũng bị chấn động, sau đó lại cười lạnh. Hỏa Uyển Hinh, ta không thể không thừa nhận con trai ngươi thực sự không phải kẻ tầm thường, trong tình huống này mà vẫn có thể bình tĩnh đến vậy, giống hệt ngươi năm đó.

Nghĩ vậy, Trầm Thanh Nhu lại ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng trên trời đêm, nụ cười lạnh nơi khóe miệng càng thêm rõ ràng, Hỏa Uyển Hinh, tuy vậy nhưng thật đáng tiếc, đứa con mà ngươi tự hào, Liệt Hỏa Kình Thương cũng sẽ giống như ngươi năm đó, cũng sẽ chết trên tay ta, đương nhiên trong đó còn có cả nàng dâu có ơn với ngươi, Tức Mặc U Tà!

Liễu Phiêu Nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Kình Thương, trong lòng run lên, thân là tướng quân Hoa Tàn, nàng đương nhiên biết Chiến thần Nhiếp Chính Vương Liệt Hỏa Kình Thương năm đó có bao nhiêu lợi hại.

Do nhớ rõ năm đó, vị thiếu niên mười lăm tuổi ấy, thân mặc áo giáp, tuy rằng đeo mặt nạ nhưng vẫn có thể nhìn rõ nụ cười nhạt nơi khóe môi của hắn, dù đã có mặt nạ màu bạc nhưng vẻ lạnh lùng cùng sát khí vẫn không hề bị che giấu.

Thiếu niên kia tuy rằng còn trẻ, lúc mới ra chiến trường đều bị đại đa số các đại tướng biến thành trò cười mà lôi ra đàm luận. Nhưng hắn đã dùng thực lực mạnh mẽ, cùng tài lãnh binh trác tuyệt, khiến cho những kẻ từng kiêu ngạo nhìn hắn phải cúi đầu xưng thần.

Giống hệt phụ vương hắn năm đó, oai phong trên chiến trường chỉ có hơn chứ không kém!

Lúc này nghĩ lại, bên tai vẫn văng vẳng hai chữ kia, Liễu Phiêu Nhiên đã không thể bình tĩnh được nữa, có lo lắng, có sợ hãi cũng có hối hận, chiến thần ngày xưa làm sao có thể chỉ vì một trận đánh lén nho nhỏ mà bại trận? Điều này đúng là trò cười cho cả Lăng Thiên Đại Lục. Sau đó Liễu Phiêu Nhiên nhìn nhìn mười vạn chiến hữu đã từng vào sinh ra tử cùng mình, khóe miệng nở nụ cười bi thương mà đau đớn.

Nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn. Cho dù lúc này Hoa Tàn có lui binh, cũng không còn kịp nữa, nghĩ tới đây, Liễu Phiêu Nhiên quay đầu nhìn về hướng Hoa Tàn quốc, lại nhìn Liệt Hỏa Vô Tình cùng Trầm Thanh Nhu ở phía trước.

Nữ hoàng bệ hạ, Phiêu Nhiên nhất định tận trung với người, hôm nay cũng nhất định sẽ táng thân nơi này. Chỉ hy vọng người đừng tiếp tục tin tưởng Vị Ương công chúa, nàng cũng không phải người có tư cách làm nữ hoàng, mà tên phò mã Vô Tình này cũng chỉ có thể dùng được trước mắt, tương lai không nên tin tưởng hắn!

Nữ hoàng bệ hạ, nếu có kiếp sau, Phiêu Nhiên vẫn nguyện làm thuộc hạ cùng đại tướng của người, vì người mà chinh chiến sa trường!

Liễu Phiêu Nhiên đau đớn nhắm chặt mắt, đến khi mở mắt lần nữa, bên trong chỉ còn sự bình tĩnh, đã không còn chút nào lo lắng hay sợ hãi.

Ngay khi các nàng chìm vào suy nghĩ riêng, quân đội Phong Mâu đã giống như rồng xanh rời biển gào thét mà tới, đứng ở trước mặt bính lính Hoa Tàn, mỗi người đều hừng hực chiến ý, hoàn toàn đối lập với sắc mặt có chút xám trắng của lính Hoa Tàn.

Khi Kình Thương cùng U Tà đang ngồi trên lưng ngựa nhìn thấy Trầm Thanh Nhu cùng Liệt Hỏa Vô Tình đang cười lạnh, chỉ giây lát đã hiểu rõ, thì ra phò mã của Hoa Nghê Thường là đế quân ngày trước của Phong Mâu, đế quân Liệt Hỏa Vô Tình.

U Tà vốn nghĩ, rõ ràng là nữ hoàng của một quốc gia, sao có thể làm ra chuyện đánh lén bỉ ổi như thế, nếu như vậy, Hoa Tàn các nàng thực sự không sợ người trong thiên hạ nhạo báng sao? Thì ra là bị hai kẻ vô liêm sỉ này xúi giục.

Nghĩ vậy U Tà cũng chỉ cười lạnh, đúng lúc nàng đang muốn tìm Trầm Thanh Nhu, không nghĩ tới bà ta lại tự đưa tới cửa, hôm nay nếu không bắt bà ta, nàng Tức Mặc U Tà cũng uổng công đến Lăng Thiên Đại Lục này.

"Ai u, thì ra ra hôm nay mọi người đều đến đông đủ a, ta còn đang lo sẽ phải thất vọng trở về đây", Liệt Hỏa Vô Tình nhìn thấy U Tà liền vui vẻ, vốn nghĩ nàng sẽ không ở đây, trong lòng có chút thất vọng, không nghĩ tới nàng cũng tới, ha ha ha, quả thực là ông trời cũng đang giúp hắn.

Nhưng khi Liệt Hỏa Vô Tình nhìn thấy cái bụng nhô ra của U Tà, ánh mắt liền lạnh lùng lại, nghiệt chủng!

Kình Thương cùng U Tà cũng không hề mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm Trầm Thanh Nhu đang cười lạnh vô cùng tự tin.

Kẻ đa nghi giống như Trầm Thanh Nhu sao cho thể chỉ mang theo bằng này binh mã mà dám đến đánh lén Phong Mâu? Bà ta lúc trước chính là thái hậu của Phong Mâu không thể nào không biết thực lực của Phong Mâu, cho nên lần này bà ta nhất định có chuẩn bị.

Trầm Thanh Nhu nhìn thấy ánh mắt của Kình Thương cùng U Tà cũng biết trong lòng bọn họ nghĩ gì, cũng không nói nhiều mà vươn bàn tay sơn màu đỏ rực chỉ thẳng lên vầng trăng sáng kia........

Khi U Tà nhìn thấy Trầm Thanh Nhu chỉ tay lên trời liền hiểu rõ tất cả, con ngươi màu hổ phách lập tức co rụt lại, mà Kình Thương cũng không có thay đổi gì, hôm nay là đêm trăng tròn, hắn đương nhiên biết rõ.

"Hôm nay là đêm trăng tròn, ta liền để các ngươi làm một đôi quỷ uyên ương, thế nào?", Trầm Thanh Nhu sờ sờ bộ móng khéo léo, tinh xảo của mình, trào phúng nhìn bụng U Tà, thật sự là đáng tiếc, cha mẹ đều là người tiếng tăm lừng lẫy trên Lăng Thiên Đại Lục, vậy mà chưa kịp sinh con thì đã chết, ha ha ha

"Quỷ uyên ương? Trầm Thanh Nhu, bà thực sự nghĩ có thể chắc chắn như vậy sao?", Kình Thương nắm chặt bàn tay đang run rẩy của U Tà, vốn thanh âm lạnh lùng khí phách, nhưng lúc này lại kèm theo sự khát máu.

Trầm Thanh Nhu nghe vậy chợt cứng người lại, sau đó mới có chút khẳng định, "Ngươi đừng quên, Phệ tâm cổ chính là do ta hạ, ngươi khi nào phát tác chẳng lẽ ta lại không biết? Công dụng của Bích U Độc Châu cũng đã mất, căn bản không thể áp chế Phệ tâm cổ, trên thế giới này, trừ khi ngươi giết chết người mang Phệ huyết cổ, nếu không thì không thể giải được Phệ tâm cổ của ngươi"

Trầm Thanh Nhu càng nói càng đắc ý, giống như có thể tính kế Kình Thương là việc vô cùng vui vẻ. Tuy nhiên đúng là như vậy, Liệt Hỏa Kình Thương là con trai Hỏa Uyển Hinh, quýt làm cam chịu, Trầm Thanh Nhu cũng cực kỳ chán ghét Liệt Hỏa Kình Thương, huống chi từ khi hắn sinh ra liền được Liệt Hỏa Diễm sủng ái như vậy.

U Tà nghe vậy trong lòng cũng nhảy dựng, sau đó nhìn về phía bàn tay đang nắm chặt tay mình, tâm trạng vốn sợ hãi run rẩy cũng dần dần bình tĩnh lại, sau đó U Tà cũng lạnh lùng nhìn Trầm Thanh Nhu, ánh mắt kia rét lạnh thấu xương lại mang theo sát khí nồng đậm, giống như sóng to gió lớn, khiến xung quanh nổi lên từng trận gió lớn.

Một gã đại tướng cưỡi ngựa ở phía sau Kình Thương cùng U Tà, nhìn thấy Trầm Thanh Nhu cùng Liệt Hỏa Vô Tình ở hướng đối diện liền giận dữ giơ kiếm chỉ thẳng bọn họ mà rống, "Yêu phụ, dám to gan xâm phạm Phong Mâu ta, miệt thị triều cương, hiện giờ còn thừa nhận hạ độc đế quân ta, quả thực là tội không thể tha, hôm nay ta muốn dùng đầu ngươi đến tế tiên hoàng linh thiêng trên trời."

Trầm Thanh Nhu cũng chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn đầy khinh thường, ngay cả mở miệng cũng không muốn, giống như nói chuyện với một tướng quân như vậy là việc vô cùng nhục nhã với nàng.

Liễu Phiêu Nhiên cùng quân đội Hoa Tàn phía sau nghe vậy liền sửng sốt, sau đó cũng không tin, nữ nhân này bất quá cũng chỉ là người phò mã đưa tới thôi, sao có năng lực hạ Phệ tâm cổ cho đế quân Phong Mâu?

Liễu Phiêu Nhiên chăm chú nhìn vẻ mặt của Trầm Thanh Nhu cùng Liệt Hỏa Kình Thương, ánh mắt nhìn cả hai người dần dần biến đổi, đến khi khôi phục lại tinh thần, sắc mặt lập tức trắng bệch, nàng...nàng ta lại là hoàng thái hậu đáng kính của Phong Mâu trước kia.

Nam tử tên Vô Tình kia, cũng chính là phò mã của Hoa Tàn các nàng lúc này cũng chính là...đế quân giống như con rối của Phong Mâu ngày trước, đế quân Liệt Hỏa Vô Tình.

Nghĩ đến đây, Liễu Phiêu Nhứ khó nhịn hít một ngụm khí lạnh, Hoa Tàn vậy mà lại tiếp nhận hai kẻ phản bội của Phong Mâu đế quốc, còn bị người xảo trá như vậy thao túng, thực đáng sợ. Chuyện này nếu để người trong thiên hạ biết được, vậy Hoa Tàn cũng đừng mong có được một giây sống yên ổn trên Lăng Thiên Đại Lục.

Trầm Thanh Nhu lúc này cũng mặc kệ Liễu Phiêu Nhứ nghĩ gì, lúc này binh ma Hoa Tàn đã đến nơi rồi, cho dù đổi ý cũng không còn kịp nữa, hôm nay nếu bà không giết Liệt Hỏa Kình Thương cùng Tức Mặc U Tà, thề không bỏ qua.

Dứt lời, Liệt Hỏa Vô Tình nhận được ánh mắt của Trầm Thanh Nhu, cầm lệnh bài điều binh khiển tướng (cái này thường được gọi là binh phù) trong tay hô lớn, "Xông lên, giết một vạn lính Phong Mâu thăng quan lên hàng bát phẩm, giết năm vạn được thưởng vạn lượng hoàng kim, ban thưởng phủ đệ, vào ở trong hoàng thành"

Đa số binh lính Hoa Tàn vốn muốn lùi bước nghe vậy đều liếc nhìn nhau, giống như được uống thuốc tiên, mở miệng hò hét, "Xông lên, giết bọn họ, giết bọn họ"

Binh lính Phong Mâu ở một bên chỉ có chút lo lắng nhìn Kình Thương, dù sao cũng có vài người từng gặp Trầm Thanh Nhu cùng Liệt Hỏa Vô Tình, lúc này nghe thấy lời Trầm Thanh Nhu liền hiểu được một chút.

Đối mặt với binh lính Hoa Tàn giống như cắt tiết gà này, đa số binh lính Phong Mâu cũng giận đến đỏ mắt, Kình Thương trong lòng bọn họ có một vị trí tựa như thần vậy, hiện giờ lại bị hạ độc, bọn họ sao có thể không giận?

Hoa Tàn quốc, hôm nay sẽ để các ngươi có đến mà không có về!

Trong nháy mắt, nhân mã hai bên đều lao vào đánh nhau, xuống tay tàn nhẫn, không ngừng có người ngã xuống.

Kình Thương cùng U Tà cũng gia nhập vào trận chiến, ở chỗ U Tà đánh trận, Liễu Phiêu Nhiên cảm thấy kinh hãi khó nén, đế hậu Phong Mâu quả nhiên danh bất hư truyền, bản thân có thai lại vẫn có thể chiếm thượng phong khi đánh với nàng.

U Tà lúc này không có chút biểu cảm, con ngươi màu hổ phách chỉ có một sự lạnh lùng như hàn băng, nhưng khi nghe thấy thanh âm như đang kêu gọi, đồng tử U Tà co rụt lại, sau đó tung ra một chưởng không chút lưu tình đánh thẳng vào Liễu Phiêu Nhiên khiến bà bay thẳng ra ngoài.

Quay đầu nhìn về nơi phát ra thanh âm liền nhìn thấy Trầm Thanh Nhu ở một nơi không xa, cầm một cây sáo nhỏ trong tay, đặt ở bên miệng thổi, Kình Thương nghe thấy thanh âm này, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên tái nhợt, con ngươi màu xanh tràn đầy thống khổ, sự thống khổ của cổ độc vào tim không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được.

Chỗ trái tim giống như bị một con sâu dài cắn nuốt, toàn thân đều cảm thấy như bị xé rách, người có thể giống như Kình Thương, chịu sự đau đớn này mà mặt không đổi sắc, cả thiên hạ cũng chỉ có một.

Thấy vậy, Trầm Thanh Nhu cũng chỉ cười lạnh, thay đổi hơi thở, từ cây sáo nhỏ bay ra thanh âm ngày càng dồn dập, mà trường kiếm trong tay cũng không chút dừng lại, binh lính Hoa Tàn ở xung quanh từng đám từng đám ngã xuống.......

U Tà thấy trong mắt Kình Thương là sự thống khổ khó nén, ngực giống như bị người khác đâm một đao, ánh mắt khát máu nhìn về phía Trầm Thanh Nhu, nội lực toàn thân đều tụ lại, lập tức đánh về phía Trầm Thanh Nhu, mà Trầm Thanh Nhu vốn là ám vệ ưu tú nhất của Hỏa gia, đương nhiên sẽ không vì một kích này mà bị thương.

Khi nhìn thấy nội lực của U Tà đánh tới, Trầm Thanh Nhu vốn định lắc mình rời đi, nhưng vẫn chậm một chút, tuy rằng bị thương hộc máu, nhưng sáo nhỏ bên miệng cũng chưa từng rời khỏi.

U Tà nhìn thấy bộ dáng Trầm Thanh Nhu cố chấp như vậy cũng cười lạnh một tiếng, ý niệm thay đổi, một cây đàn toàn thân màu đỏ như ngọc xuất hiện trong tay, đồng thời cũng không quan tâm bản thân đang ở trên chiến trường, khoanh chân ngồi xuống, đặt đàn lên hai gối.

Từ sau tiệc mừng thọ của thái hoàng thái hậu, huyết cầm của Kình Thương liền giao cho U Tà cất giữ.......

Một thân quần áo màu bạc, tóc đen tung bay, ngón tay mềm mại trắng nõn như mây bay nước chảy lướt trên huyết cầm, tiếng đàn quẩn quanh không hề tiêu tán, tiếng đàn từ huyết cầm bay ra cùng tiếng sáo của Trầm Thanh Nhu đối chọi gay gắt, mạnh mẽ chém giết, mà âm nhận thỉnh thoảng bay ra lại không chút lưu tình cắt đứt cổ binh lính Hoa Tàn, không lệch một phân.

Trầm Thanh Nhu đối đầu với U Tà còn chưa đến một khắc đã cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, nhưng bảo bà bỏ sáo xuống là chuyện không thể. Vậy nên con ngươi Trầm Thanh Nhu ngày càng lạnh, dùng hết toàn lực đối kháng với U Tà.

Tuy rằng U Tà lúc này đang có thai, nhưng cũng không chút ảnh hưởng đến uy lực trong tiếng đàn của nàng, khi thấy bộ dáng Trầm Thanh Nhu ra sức giãy dụa, sát khí trong con ngươi màu hổ phách cũng xuất hiện, sau một tiếng đàn trầm mà nặng, Trầm Thanh Nhu thống khổ kêu thảm thiết, sáo nhỏ trong tay đã biến thành bột phấn.

Dù vậy, việc đầu tiên mà Trầm Thanh Nhu làm là nhìn về phía Kình Thương, chỉ thấy Kình Thương tuy rằng vẫn đang chém giết, nhưng trường kiếm trong tay cũng chỉ hơi hơi run rẩy, Phệ tâm cổ giống như phát tác, mà cũng giống như không.

Trầm Thanh Nhu nhìn thấy bộ dáng Kình Thương nhíu nhíu mày, lập tức nhìn về phía U Tà, trong lòng thầm mắng, tiện nhân, nếu không phải tại nàng, Phệ tâm cổ lúc này đã bắt đầu phát tác, gặp người giết người. Chờ sau khi phệ tâm cổ phát tác, đến rạng sáng sẽ giống như một người bình thường, nội lực hay võ công toàn bộ đều không có, đến lúc đó giết hắn chẳng phải là dễ như trở bàn tay?

U Tà thấy bộ dạng này của Kình Thương, chớp mắt đã nhẹ nhàng tới bên cạnh Kình Thương, cầm một viên thuốc nhét vào miệng Kình Thương, sau đó cũng đem một viên thuốc cho vào miệng, chỉ trong giây lát, nội lực mạnh mẽ bao trùm cả chiến trường.

U Tà nhăn nhăn mày, một ngụm máu tươi cũng chảy ra, sau đó vươn tay vận thử một chút nội lực, khóe miệng có chút máu tươi cũng cong lên một vòng cung, kéo Kình Thương đến một bên, phân phó Hồn Thiên cạnh giữ một bên, viên dược kia là thuốc giải của Cửu tử nhất sinh, tuy là thuốc giải nhưng độc tính cũng mạnh, nàng cũng chỉ điều chế được hai viên.

Nếu Phệ tâm cổ mãnh liệt như vậy, liền dùng thuốc giải Cửu tử nhất sinh để áp chế, như vậy, hai loại độc tương khắc cũng sẽ không khiến Kình Thương đau đớn như vậy, lúc này U Tà đã uống thuốc giải, nội lực cùng võ công lại càng sâu hơn.

Nhìn đám binh lính Hoa Tàn đã giết đỏ cả mắt, cùng binh lính Phong Mâu cả người toàn thương tích, U Tà hờ hững cầm huyết cầm trong tay, mười ngón tay nhanh chóng múa trên dây đàn. (Bạch:Chẳng biết chị có mấy tay mà cầm đàn rồi vẫn có mười ngón =.=)

Âm nhận mạnh mẽ bay ra ngoài, tạo thành từng trận gió, có thể thấy được uy lực của nó dữ dội như thế nào.

Liệt Hỏa Vô Tình cùng Trầm Thanh Nhu nhìn thấy binh lính Hoa Tàn ngã xuống từng đám, lại thấy Liễu Phiêu Nhứ đã hấp hối liền căng cứng cả người, dù vậy, Trầm Thanh Nhu cũng không buông tha ý nghĩ giết Liệt Hỏa Kình Thương, hai tròng mắt độc ác không biết đang suy nghĩ gì.

Sau khi âm nhận của U Tà dừng lại, binh lính Hòa Tàn ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, tay gãy chân dứt trải rộng cả chiến trường, nhìn qua như cơn giết chóc của Tu La, kinh khủng khiến người ta sợ hãi.

Kình Thương cảm thấy đau đớn trong cơ thể cũng dần giảm xuống, con ngươi xanh biếc nhìn về phía U Tà tay mang huyết cầm, khóe miệng chảy máu, gió thổi qua khiến mái tóc đen dài đến mắt cá chân nhẹ nhàng bay bay, tựa như ma nữ chiến đấu hăng hái trong bể máu, nhưng trong mắt mọi người cũng là một cảnh tượng vô cùng lộng lẫy.

Liệt Hỏa Vô Tình ngơ ngác nhìn U Tà, trong lòng điên cuồng kêu gào chiếm được nàng, chiếm được nàng, nhất định phải chiếm được nàng. Cả đời này nếu không chiếm được nàng, Liệt Hỏa Vô Tình hắn uổng công sống một đời.

Nữ nhân này cả người đều chứa hơi thở mị hoặc, hành động vừa rồi càng khiến người khác thèm muốn nàng.

Trầm Thanh Nhu lúc này nhìn thấy U Tà điên cuồng chém giết, thanh âm tàn nhẫn, độc ác, "Nếu muốn giải Phệ tâm cổ cho Liệt Hỏa Kình Thương thì hãy đi theo ta"

Trầm Thanh Nhu nói xong liền bay về phía xa, con ngươi hổ phách của U Tà cũng lóe sáng, sau đó không chút do dự đi theo, Phệ tâm cổ đã theo hắn hai mươi năm nay, đau đớn thấu xương như vậy, nàng không muốn để hắn phải chịu đựng thêm một lần nào nữa, tuy rằng dược liệu chí âm, chí hàn nhất thiên hạ có thể dẫn phệ tâm cổ ra nhưng dược liệu quý báu như vậy, sao có thể dễ dàng tìm được năm gốc trong thời gian ngắn?

Nhìn thấy U Tà theo Trầm Thanh Nhu bay về phía xa, đồng tử Kình Thương co rụt lại, nhanh chóng sử dụng nội lực đang dùng để áp chế độc, nhún người một cái đuổi theo, mà Hồn Thiên cùng Hàn Mai cũng nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó cũng nhanh chóng xoay người đuổi theo hai người.

Hồn Thiên chỉ để lại cho mấy người Hồn Ảnh một câu, "Xử lý toàn bộ người Hoa Tàn ở đây rồi nhanh chóng đuổi theo chúng ta"

Sáu người Hồn Ảnh, Đạm Cúc liếc nhau, xuống tay càng thêm tàn nhẫn, chém giết toàn bộ tàn binh của Hoa Tàn xong mới đuổi theo dấu vết Hồn Thiên để lại.

Liệt Hỏa Vô Tình chỉ nhìn theo phương hướng mấy người rời đi, sau đó cũng phi thân bay về hướng Hoa Tàn quốc, một đám bị điên, thật không biết muốn đi đâu chịu chết. Tuy trong lòng hắn muốn chiếm được U Tà, nhưng quan trọng nhất vẫn là an toàn của bản thân, trong tình huống này, hắn đương nhiên sẽ không nổi điên theo bọn họ.

Đại tướng quân kia của Phong Mâu nhìn thấy bóng dáng mấy người rời đi liền sờ sờ đầu, trận đại chiến này xong rồi sao? Nhưng nhìn thấy Phong Mâu đại thắng, tướng quân kia cũng vô cùng vui vẻ, nhanh chóng chỉ huy mọi người trở về quân doanh mở tiệc mừng công.

Việc của đế quân cùng đế hậu không phải việc mà người như bọn họ có thể quản, độc phụ Trầm Thanh Nhu kia cũng nên bị trừng phạt. Phong Mâu bọn họ có thể có đế quân cùng đế hậu như vậy chính là phúc khí tu từ mấy kiếp.

Như vậy, ngày Phong Mâu thống nhất đại lục cũng không còn xa. Ha ha ha, nghĩ đến đây, tướng quân kia liền dũng cảm cười thành tiếng, khiến toàn bộ binh lính Phong Mâu ở đây đều cười thành tiếng, Phong Mâu bọn họ tất nhiên vĩnh viễn lưu truyền, vĩnh viễn tồn tại ở vị trí cao nhất trên Lăng Thiên Đại Lục.

Ở một nơi khác, U Tà đuổi sát theo Trầm Thanh Nhu, cuồng phong gào thét bên tai..................

Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan từ khi ở Băng Tuyết Đỉnh bị U Tà không từ mà biệt liền đi tới Phong Mâu đế quốc, lúc này đang thản nhiên ngồi dùng bữa cùng Hỏa Uyển Hinh thì nhận được tin tức.

Phong Mâu đại chiến Hoa Tàn, đại thắng! Nhưng nghịch tặc Trầm Thanh Nhu không biết đã dẫn đế quân, đế hậu đi nơi nào.......

Nghe vậy, con ngươi Hỏa Uyển Hinh liền trở nên lạnh băng, đũa trong tay cũng lạch cạch rơi xuống, sau đó nhìn về phía Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan, "Đưa ta đi tìm Thương Nhi và Tà Nhi ".

Nếu trên thế giới này còn người hiểu rõ Trầm Thanh Nhu, thì người đó chính là Hỏa Uyển Hinh. Từ khi Trầm Thanh Nhu mạo danh con gái thừa tướng vào cung liền muốn tìm đủ loại lý do để phế bỏ đế hậu là nàng, mà nàng bày ra cạm bẫy nhiều không kể hết, may mà nàng sinh ra trong đại gia tộc, những âm mưu quỷ kế này cũng không đáng nhắc tới. Nhưng mà Trầm Thanh Nhu tâm ngoan thủ lạt, không phải người có thể khinh thường, nếu nàng dụng tâm dụ Kình Thương cùng U Tà đi theo đến một nơi không biết tên, đương nhiên có tính toán của nàng, như vậy chắc chắn không có gì tốt, nếu Kình Thương cùng U Tà thật sự đi theo, vậy nguy hiểm phía trước tuyệt đối đã lớn lại càng lớn!

Nàng bây giờ thật vất vả mới có thể sống lại, gặp được còn trai, có con dâu, cùng cháu nội, sao có thể để người khác phá hư nhà của nàng? Cho dù phải chết cũng chỉ có thể là Trầm Thanh Nhu chết, chỉ đơn giản là một ám vệ mà cũng dám nhiều lần ra tay với con trai cùng con dâu nàng, quả thực là tội không thể tha!

Nghĩ đến đây, Hỏa Uyển Hinh liền không nén được cơn giận, Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan nhìn thấy ánh mắt kiên định của Hỏa Uyển Hinh, bất đắc dĩ thở dài, sau đó hai người mang theo Hỏa Uyển Hinh đi về phía chiến trường của Phong Mâu cùng Hoa Tàn, nếu bọn họ từ nơi đó rời đi, đương nhiên sẽ để lại dấu vết.

Hỏa Uyển Hinh ngủ say hơn mười năm cũng đồng thời có thêm nội lực cùng võ công.

Mấy người cấp tốc đi vào chiến trường liền nhìn thấy quang cảnh máu chảy thành sông kia, đến Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan cũng phải thu lại bộ dáng cà lơ phất phơ hàng ngày, lộ ra vẻ mặt nặng nề, sau đó cẩn thận xem xét kỹ, phát hiện dấu vết Hồn Thiên để lại cho đám người Hồn Ảnh, ba người liếc nhau rồi đi theo dấu vết kia......

Đuổi theo gần ba canh giờ rốt cục tới một đỉnh núi đầy gió lạnh.

U Tà nhìn thấy Trầm Thanh Nhu đứng ở vách đá, mày liễu nhẹ nhàng cau lại, nơi này...........

Trầm Thanh Nhu quay đầu liền thấy U Tà, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó mở miệng, "Không thể không nói, ngươi quả thực nằm ngoài kế hoạch của ta. Lúc trước chỉ hôn ngươi cho Kình Thương cũng chính là ta, nhưng ta cũng chưa từng nghĩ tới ngươi, một nữ nhân tệ hại sau khi gả vào Phong Mâu lại có thể thay đổi chóng mặt như vậy, biến thành nữ tử duy nhất trên cả Lăng Thiên đại lục có thể sóng vai cùng Liệt Hỏa Kình Thương"

Trầm Thanh Nhu khi nói lời này trong thanh âm toàn chứa dò xét, kỳ thật bà ta thực hoài nghi, một nữ tử phong hoa tuyệt đại như vậy sao có thể ngụy trang chính mình thành bộ dáng khiến kẻ khác khinh thường như vậy? Cho dù vì che giấu tài hoa, sao có thể chịu được sự nhục nhã của người đời, nữ tử kiêu ngạo như vậy sao có thể?

Cho nên nói vậy không thể không khiến nàng hoài nghi, kỳ thực nữ tử này cũng không phải Tức Mặc U Tà của Nguyệt Thần quốc, có lẽ cũng giống nàng, mượn thân phận của người khác để tồn tại?

Nhưng khi Trầm Thanh Nhu đối diện với hai tròng mắt màu hổ phách của U Tà không khỏi lắc đầu, không thể nào, nữ tử này tuyệt đối không có khả nnăg dùng thân phận của người khác để tồn tại, vậy lý do là sao đây?

U Tà nhìn thấy vẻ mặt Trầm Thanh Nhu không nhịn được lạnh lùng mở miệng, "Bà không cần hoài nghi, ta là Tức Mặc U Tà, Tức Mặc U Tà chính là ta, không lẽ ngươi không biết ta là con gái của Thủy Linh Lung cùng Ma Kiêu?"

Tin tức này khiến Trầm Thanh Nhu rơi vào khiếp sợ, trợn to hai mắt, trên thế giới này, người khiến nàng chán ghét nhất chính là Hỏa Uyển Hinh, sau đó là Thủy Linh Lung!

Ám vệ của tứ đại gia tộc đương nhiên là biết tiểu thư gia tộc, từ nhỏ Trầm Thanh Nhu đã nhìn thấy Hỏa Uyển Hinh được gia chủ Hỏa gia yêu thương chiều chuộng, bị phái âm thầm bảo vệ nàng, cũng thường xuyên nhìn thấy nàng ở cùng Thủy Linh Lung.

Hai nữ tử này tuyệt đối là con cưng của trời, từ khi sinh ra đã bất phàm, dung mạo tuyệt mỹ, cùng tài hoa kinh người, sao có thể không khiến cho nàng vốn cùng tuổi với hai người cảm thấy ghen tị?

Mỗi khi nhìn thấy hai người nhận được sự khen ngợi, hâm mộ của người đời, lòng nàng liền giống như đang rỉ máu, cho nên khi không có việc làm nàng đều sẽ nguyền rủa, nguyền rủa hai người về sau không có được kết quả tốt.

Ngay khi hai người cập kê không lâu, Hỏa Uyển Hinh bị buộc gả cho thiếu chủ Phong gia, cũng là gia chủ Phong gia bây giờ, nàng lúc ấy cũng vô cùng cao hứng. Một đệ nhất mỹ nhân của Di Thất Đại Lục phải gả cho lão nam nhân phong gia, nàng sao có thể không vui sướng?

Nhưng ai có thể ngờ, niềm vui của nàng cũng chỉ là nhất thời, tiện nhân Thủy Linh Lung lại giúp Hỏa Uyển Hinh chạy trốn, hơn nữa sau khi tới Lăng Thiên Đại Lục lại có vị phu quân Liệt Hỏa Diễm yêu thương, trở thành đế hậu cùng đế quân Phong Mâu làm một đôi chim liền cánh, điều này quả thực khiến nàng hận đến mức chỉ muốn lột da rút xương hai người họ.

Cho nên khi đi tới Lăng Thiên Đại Lục, nàng liền không còn tâm tư trở về nữa, có thể ở nơi này sống cuộc sống ăn ngon mặc đẹp (cẩm y ngọc thực), nàng làm sao còn muốn trở về bán mạng cho người khác?

Tuy rằng vậy, nhưng nàng vẫn che giấu toàn bộ tin tức về Di Thất Đại Lục.

Đến một ngày biết được Thủy Linh Lùng cùng tông chủ đệ nhất tà tông ở Di Thất Đại Lục bỏ trốn, lòng nàng vừa ghen tị lại vừa tiếc hận, ghen tị là vì Ma Kiêu còn trẻ đã trở thành đệ nhất mỹ nam của Di Thất Đại Lục, hơn nữa năng lực lãnh đạo cùng thân phận địa vị này cũng không nhỏ. Tiếc hận là vì nếu nàng đã là ám vệ Hỏa gia, đương nhiên biết phong tục của Di Thất đại lục, thân là đại tiểu thư dòng chính của một trong tứ đại gia tộc, người đứng đầu chính phái, sao có thể ở chung cùng người đứng đầu tà phái?

Nếu làm ra chuyện bỏ trốn này, chắc chắn sẽ bị nhân sĩ chính đạo của Di Thất Đại Lục đuổi giết, lúc đó trong lòng Trầm Thanh Nhu suy nghĩ, cho dù lúc này không giết được Hỏa Uyển Hinh, nhưng có thể khiến Thủy Linh Lung ở Di Thất Đại Lục để lại tiếng xấu muôn đời, chết không có chỗ chôn nàng cũng vui vẻ.

Mãi đến khi Lăng Thiên Đại Lục truyền đến tin tức, Thủy Linh Lung chết, Ma Kiêu đau lòng quy ẩn, nàng thực sự vô cùng vui vẻ, so với việc nàng sinh con trai của Liệt Hỏa Diễm càng thêm vui vẻ, lúc này cũng chỉ còn suy nghĩ làm thế nào để thần không biết quỷ không hay khiến Hỏa Uyển Hinh rơi vào chỗ chết.

Rốt cuộc nàng cũng tìm được cơ hội, ngay khi Liệt Hỏa Diễm mang Liệt Hỏa Kình Thương ra cung tế tổ, nàng liền phái tâm phúc đến chém giết Hỏa Uyển Hinh, kể cũng lạ, Hỏa Uyển Hinh lúc đó cũng không muốn sau khi sảy ra chuyện của Thủy Linh Lung cùng Ma Kiêu, để cho người khác nhìn thấy bên cạnh nàng xuất hiện một đứa trẻ, như vậy mọi chuyện liền bại lộ.

Cho dù Phong Mâu thực lực mạnh mẽ, nhưng nếu muốn chống lại tứ đại gia tộc của Di Thất đại lục vẫn như cũ không có một đường sống, cho nên Hỏa Uyển Hinh cùng Liệt Hỏa Diễm mới không phái người canh giữ ngoài cung điện, điều này cũng khiến cho Trầm Thanh Nhu đắc thủ.

Khi biết Hỏa Uyển Hinh chắc chắn phải chết, Trầm Thanh Nhu mới thực sự cảm thấy thoải mái, hai nữ tử nàng hận nhất đời này, hai người chói mắt nhất Di Thất đại lục đều đã chết, đều đã chết.........

Nhưng mà lúc này nghe thấy lời nói của U Tà, Trầm Thanh Nhu tuy rằng không muốn tin tưởng, nhưng bộ dạng U Tà dần dần trung với khuôn mặt tuyệt mỹ còn sót lại trong trí nhớ của nàng, tuy rằng khuôn mặt vẫn giống như trước kia nhưng lại đẹp hơn vài phần.

Lúc này Trầm Thanh Nhu không thể không tin, nữ tử trước mặt nàng đúng là con gái của Thủy Linh Lung!

Nghĩ đến đây, Trầm Thanh Nhu khó nén cười to, "Ha ha ha, thật sự không ngờ tới, con gái Thủy Linh Lung cùng con trai Hỏa Uyển Hinh lại có duyên như vậy, có thể kết làm phu thê, nhưng ta nghe nói máu Ma gia có một cấm kỵ đó là người Ma gia, bất kể nam hay nữ, cả đời đều chỉ có thể có một đứa con, ngươi nói, nếu ta khiến đứa bé trong bụng ngươi...."

Nghe vậy, con ngươi U Tà càng lạnh lùng, lập tức cười lạnh, "Ra tay với đứa con trong bụng ta? Bà có năng lực đó sao?"

Trầm Thanh Nhu nhíu nhíu mày, "Ngươi có biết nơi này là chỗ nào sao?"

Mày U Tà cũng nhíu lại, lúc mới tới đây, nàng có một loại cảm giác tìm đập nhanh cùng bực bội, sau khi Trầm Thanh Nhu hỏi ra vấn đề, cảm giác trong tâm U Tà lại càng sâu thêm vài phần.

Trầm Thanh Nhu nhìn thấy biểu tình của U Tà, lập tức cười to, "Nơi này là một nơi nổi tiếng nhất Lăng Thiên Đại Lục....Táng Hồn Nhai"

U Tà nghe thấy ba chữ Táng Hồn Nhai, đồng tử co rụt lại, thì ra nơi này chính là Táng Hồn Nhai!

Tuy rằng nàng tới Lăng Thiên Đại Lục đã bảy, tám năm nhưng nàng cũng chưa bao giờ tới nơi này, nghe nói Táng Hồn Nhai sâu hơn vạn trượng, chỉ cần là người rời từ xuống nhai chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.

Chính vì vậy trên Táng Hồn Nhai tuy rằng có vô số dược liệu hiếm, so với nơi khác gần như gấp đôi, nhưng cũng không ai dám đến hái.

U Tà nghĩ một lát, sau đó nhìn về phía Trầm Thanh Nhu, hờ hững mở miệng, "Tàng Hồn Nhai thì sao?", giọng điệu không có một chút thay đổi, phía trên đỉnh núi gió đêm gào thét này lại càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Trầm Thanh Nhu nhướn mi, thấy bộ dáng U Tà khó nén mà vỗ tay khen ngợi, "Tốt, quả nhiên không hổ là con gái Thủy Linh Lung cùng Ma Kiêu, tuy nhiên ngươi bình tĩnh như vậy thực sự khiến người ta muốn hủy diệt ngươi!"

"Hủy diệt nữ nhân của ta? Si tâm vọng tưởng (mơ mộng hão huyền)!", Trầm Thanh Nhu vừa dứt lời, một thanh âm lạnh băng trầm thấp truyền tới, sau đó U Tà rơi vào một cái ôm ấm áp, cảm nhận được hơi thở quen thuộc, U Tà khó nén cong cong khóe miệng. Nàng biết nam nhân này chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn chờ.

Trầm Thanh Nhu ở một bên nhìn thấy bộ dáng Kình Thương cùng U Tà ôm nhau, trong mắt chợt lóe lên ghen ghét rồi nhanh chóng biến mất, dựa vào đâu mà sau khi hai nữ nhân kia chết, con của các nàng vẫn có thể hạnh phúc như vậy?

Sau đó hình như nghĩ tới gì đó, Trầm Thanh Nhu sâu sắc mở miệng, "Thế nào, hiện tại có thể làm gì, trúng Phệ tâm cổ còn có thể sống sao? Hay là để ta nói cho ngươi biết Phệ huyết cổ ở trên người ai, thế nào?"

U Tà trong ngực Kình Thương nhẹ nhíu mày, nhìn về phía Trầm Thanh Nhu, "Tốt, ngươi nói thử xem, Phệ huyết cổ này ở trên người ai?"

Trầm Thanh Nhu sờ sờ móng tay, "Phệ huyết cổ ở........."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.