Editor : Minh Nguyệt Linh Nhi
Beta : ღ Vy Nhi ღ
"Phải không? " U Tà thản nhiên nói một câu, loại khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng thanh nhã này lại làm cho Mộc Hoàn Hi ríu ra ríu rít nói: "Tà ca ca, ngay cả khí chất của huynh cũng vô cùng giống Khuynh Thành ca ca! Huynh không phải là huynh đệ của hắn chứ? " .
Nghe vậy, lông mày U Tà khẽ nhếch: "Vụ Ảnh Khuynh Thành? Ta cùng với hắn chưa từng gặp mặt" .
"Không quan hệ sao, nếu lần sau Tà ca ca đến Tuyết Phong, vậy tới tìm ta, ta mang ngươi đi tìm Khuynh Thành ca ca!" .
Nghe nói vậy U Tà mới thật sự liếc nhìn Mộc Hoàn Hi một cái, cô công chúa này thật nhiệt tình. Vụ Ảnh Khuynh Thành? Nàng đối với nam tử băng sơn đang ẩn cư này có chút hứng thú, nếu sau này có cơ hội, nhất định phải kết bạn một phen, cùng thảo luận về y thuật.
"Hảo" Lúc này U Tà đối với Mộc Hoàn Hi đã có thiện cảm hơn trước. "Mộc huynh, ta có việc, đi trước" Thanh âm U Tà trong trẻo nhưng lạnh lùng nói xong liền mang Thanh Lan và Đạm Cúc rời khỏi Lưu Ly trai. Không thể trách nàng đối với người khác lạnh lùng, tính tình nàng căn bản vốn là thế, tưởng nhiệt tình nhưng cũng không phải nhiệt tình.
Mộc Lăng Phong mỉm cười đối với bóng dáng đang rời đi của U Tà, sau lắc lắc đầu, tên tiểu tử này so với Khuynh Thành còn trong trẻo nhưng lạnh lùng hơn. Sau đó, quay mặt sang nhìn Mộc Hoàn Hi nói : "Hi Nhi, ngươi sao lại hồ nháo như thế, đầu tiên là va chạm Phong Mâu Nhiếp Chính vương, hiện tại lại cùng Nguyệt Thần Thái tử phi gây sự ở Lưu Ly trai, khi nào mới để cho ta bớt lo một chút đây?" .
Mà nghe nói như thế, Mộc Hoàn Hi vô tội chắp tay sau lưng, cúi đầu, dùng mũi chân đá đá, mở miệng than thở nói: "Nhiếp Chính vương đã không để ý, còn hai điêu phụ kia rõ ràng là bọn họ động thủ trước, cũng không phải ta sai." .
"Ngươi còn dám nói!" Vừa dứt lời Mộc Hoàn Hi lè lưỡi, đi qua lắc lắc cánh tay Mộc Lăng Phong, nhu thuận nói: "Hoàng huynh, ta biết sai rồi còn không được sao, ta đói bụng, chúng ta đi Lưu Nước Miếng Uyển dùng bữa đi?" .
Nhìn muội muội nhà mình mở to đôi mắt to tròn nhìn mình lấy lòng, Mộc Lăng Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Ngươi a". Aizz, tính tình hoàng muội của mình thành ra như thế này, thật không biết về sau còn gây ra chuyện gì, bất quá mặc kệ như thế nào, hắn đều sẽ vì nàng mà giải quyết tất cả.
Nhưng mà Mộc Lăng Phong không biết rằng, mọi chuyện mà Mộc Hoàn Hi gây ra đều ngoài dự tính của hắn, nếu hôm nay hắn không kết giao với U Tà, thì sau này cũng không có vị nữ hoàng đệ nhất Tuyết Phong_“Hoàn đế” !
"Thái tử, Thái tử không tốt , Thái tử phi ở Lưu Ly trai cùng Hoàn Hi công chúa của Tuyết Phong gây sự, sau bị Tuyết Phong Thái tử trói lại bắt đi dạo phố!" Sắc mặt thị vệ kinh hãi chạy vào trước mặt Tây Việt Tiêu nói.
"Cái gì! Ở Lưu Ly trai gây chuyện ?! Còn bị Tuyết Phong Thái tử trói đi dạo phố? Nàng rốt cục là muốn làm cái gì? Còn thấy sự tình chưa đủ lớnsao? " Nghe được lời nói của thị vệ , sắc mặt Tây Việt Tiêu lập tức xanh mét, phẫn nộ quát, nhưng mà lập tức cũng chưa nghĩ ra được cách gì, vội vàng chuẩn bị đại lễ đến Lưu Ly trai cùng Hành sử quán bồi tội, hai địa phương này hắn không thể đắc tội.
Lại nói Lưu Ly trai kia, hai năm trước đã xuất hiện sự kiện Vương gia của Hoa Tàn quốc đến đó gây sự, mọi người đều nghĩ chuyện sẽ không thể giải quyết được, vì dù sao thương nhân sẽ không cùng quan đấu, huống chi kia là hoàng thất.
Nhưng ai ngờ chủ nhân đằng sau của Lưu Ly trai không hành sự theo lẽ thường, trong một đêm huyết tẩy phủ Vương gia Hoa Tàn quốc, còn kiêu ngạo vô cùng lấy máu viết lên trên tường dòng chữ : “Lưu Ly trai, phạm ta tất phải trả bằng máu!”, Sự việc đó oanh động tứ quốc, sau đó không có người nào dám đến khiêu khích nữa.
Mà Mộc Lăng Phong là Tuyết Phong Thái tử tuy không có hoàng quyền, tính tình lạnh nhạt, nhưng sủng muội thành si cả tứ quốc đều biết, nếu mà động đến muội muội mà hắn yêu thương điên cuồng kia, sợ rằng mọi chuyện cũng không dễ giải quyết như vậy.
Nghĩ đến đây Tây Việt Tiêu thấp giọng rủa một tiếng, nữ nhân chết tiệt này, toàn gây ra phiền toái!
Sau sự kiện ở Lưu Ly trai cũng không còn người nào đề cập, đại hôn của Thái tử Tây Việt Tiêu cũng nhanh chóng mà đến.
Ngày này, Tây Việt Tiêu một thân hỉ phục hồng bào thêu hỉ văn tượng trưng cho thân phận Thái Tử của hắn, chân mang một đôi giày màu đen, tóc đen được búi trên đỉnh đầu, một bộ bạch ngọc tinh xảo phát quang được gắn vào trên tóc, hai bên bạch ngọc có một sợi dây màu đỏ rũ xuống, mặt mày tươi cười nhẹ nhàng như gió xuân, cũng là một nam tử thanh tú tuấn dật.
Lần trước Tức Mặc Vãn Nguyệt sau khi gây chuyện, đã nhu thuận hướng hắn nhận sai, dù sao cũng đã quen biết nhiều năm, hắn cũng không phải người bạc tình, bất quá chỉ là một cái Phi vị mà thôi.
Hôm nay, Trấn quốc tướng quân phủ phá lệ náo nhiệt vô cùng, xung quanh đều là màu đỏ, chỉ có “Thanh nhã cư” vẫn thanh nhã yên tĩnh như cũ. "Hàn Mai, chuẩn bị đại lễ tặng cho 'Muội muội' ?" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, sau đó là vài âm thanh cười trộm, Hàn Mai khụ khụ nói: "Đương nhiên , nàng chính là 'Đích thân muội muội' của tiểu thư mà !" Nói xong cũng là không nhịn được mà cười ra tiếng.
Hôm nay Tức Mặc Vãn Nguyệt một thân hỉ phục đỏ chói, mặt hồng hồng như cánh hoa đào, kiều diễm khả ái, giờ phút này bởi vì sắp gả cho người trong lòng_Tây Việt Tiêu mà tâm tình nàng vô cùng tốt.
Chẳng qua khi nhìn tới vòng tay Thượng ngọc bích của Lưu Ly trai đưa đến. Mặt lộ vẻ dữ tợn, chết tiệt, nếu không phải là công chúa Tuyết Phong kia, hôm nay chắc chắn nàng sẽ càng thêm xinh đẹp , nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho nữ nhân kia , còn có phế vật kia, nếu không phải tại nàng, nàng sao lại phải học kêu tiếng cẩu, bị người đời cười nhạo, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho phế vật kia!
Sau đó Tức Mặc Vãn Nguyệt được Tức Mặc Hoành nâng tới trước kiệu hoa, mà Lý Mi Liên thì lấy tay gạt nước mắt, nghẹn ngào nói: "Nguyệt Nhi, gả qua đó rồi nhất định phải hảo hảo hầu hạ Thái tử điện hạ, giúp chồng dạy con" Nhưng mà trong mắt lại tràn đầy đắc ý nhìn lướt qua Vân Thu Thủy đứng ở một bên, ha ha, nữ nhi của ta lập tức sẽ là Thái tử phi, Hoàng hậu tương lai, ngươi lấy cái gì cùng ta tranh đây!
Vân Thu Thủy nhìn đến ánh mắt miệt thị cùng đắc ý kia, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, sau đó nắm chặt nắm đấm, vốn tưởng rằng nữ nhân kia là thiên hạ tuyệt mỹ, ngày sau nữ nhi tất sẽ kiều diễm khuynh thành. Thật không ngờ, nàng ta lớn lên lại có loại phúc đức này. Hiện tại lại hại nàng cư nhiên bị một tiểu cái thiếp trào phúng!