Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 7: Q.2 - Chương 7: Thủ đoạn tàn nhẫn, ta chính là càn rỡ.




Editor : Bạch

Khi nhìn thấy động tác của U Tà, đám người phía sau Đại Hùng đều phi thân đứng chắn trước mặt hắn, tất cả chỉ trong nháy mắt…

“Tộc trưởng… !”, những người phía sau Đại Hùng đồng thời hét lớn một tiếng, nhưng mà đã chậm nửa nhịp…

Ngân đao trong tay U Tà đã mạnh mẽ xẹt qua cổ Đại Hùng, may mà hắn có chút phản ứng, cho nên mới thoát chết, nhưng mà ngân đao cũng đã kịp cắt qua một bên yết hầu, nếu không nhanh chóng trị liệu, chỉ sợ ngày sau không thể mở miệng được.

Hiểu được điểm này nên mọi người đều hoảng hốt, người này vì sao lợi hại như vậy? Tộc trưởng của bọn họ tuy rằng võ công không phải tốt nhất, nhưng cũng không phải hạng người hời hợt, làm sao có thể bị tiểu tử trẻ tuổi như vậy làm bị thương?

Đại Hùng cũng không dám tin nhìn máu đang tuôn ra, yết hầu bị xuyên qua, đau đến tận xương tủy, U Tà xoay người một cái đứng giữa không trung, trên y phục màu bạc không hề lây dính nửa điểm vết máu.

Mà Đại Lục Nhã nằm trong lòng Đại Hùng nhìn thấy cha mình biến thành bộ dạng này, sợ tới mức hét to một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh, điều này làm cho người dân Cẩm Khê có chút phẫn nộ cùng bất đắc dĩ, đã đến lúc nào rồi mà vị đại tiểu thư này còn không quên gây thêm phiền phức.

“Cái này mới chỉ là lợi tức…”, thanh âm lãnh khốc giống như hàn băng rét buốt xuyên thấu màng nhĩ của mọi người, khiến họ trong nháy mắt quên chính mình đang làm gì, không hẹn mà cùng run rẩy nâng mắt nhìn về phía nam tử xa lạ.

Thiếu niên này ngay từ lần đầu nhìn thấy đã là như vậy, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, trong trẻo nhưng lạnh lùng như thần… Nhưng mà giờ khắc này nhìn lại, lại lạnh như băng, yêu mị như ma, ngân đao tản ra ánh sáng dày đặc…

Nhưng tuy rằng vậy, dưới tình huống ở vào thế yếu như thế, tiểu tử này thế nhưng có thể hành động không giống lẽ thường như thế, dám ra tay đả thương tộc trưởng của bọn họ, quả thực là cuồng vọng tự đại!

“Hay cho tiểu tử cuồng vọng, đi vào Cẩm Khê tộc chúng ta, đã vậy còn dám ra tay đả thương tộc trưởng của chúng ta? Quả thực là tìm chết!”, tâm phúc phía sau Đại Hùng khó nén nổi giận dữ nói.

“Ha ha ha ha, Cẩm Khê tộc các ngươi dám đụng người của ta, thì phải có khả năng thừa nhận lửa giận của ta!”, U Tà lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói chỉ có sự lạnh lẽo, con ngươi hổ phách hiện lên một tia âm lệ tàn nhẫn.

“Hừ, chúng ta đã sớm nói qua, người bên ngoài chỉ cần dám vào Cẩm Khê tộc, liền có vào không ra, các ngươi nay dám xâm nhập Cẩm Khê tộc, lá gan thật đúng là không phải lớn bình thường, đây là khiêu khích quyền uy của Cẩm Khê tộc chúng ta, chúng ta vì sao không thể trừng phạt?”, người Cẩm Khê tuy rằng cũng là cực kỳ sợ hãi U Tà, nhưng mà trường hợp cần nói vẫn là không quên nói.

“Trừng phạt? Nực cười! Tức Mặc U Tà ta cho dù có sát thần giết phật thì sao?”, con ngươi U Tà lãnh liệt không mang theo chút độ ấm, lời nói tuôn ra cuồng vọng đến cực điểm, làm cho người Cẩm Khê ngơ ngác hai mặt nhìn nhau nói không nên lời nói.

Tuy rằng tiểu tử này thế đơn lực bạc, nhưng không biết vì sao, lời nói ra luôn có thể khiến bọn họ kinh sợ, giống như lời hắn nói không người nào dám phủ nhận, thật sự là tà môn.

Thanh Lan, Đạm Cúc liếc nhau, cũng hung hăng trừng mắt với người Cẩm Khê, tiểu thư nhà các nàng tức giận! Người có thể thừa nhận lửa giận của tiểu thư… Các nàng đến nay chưa từng gặp qua!

Mà Đại Huyên cùng Phó Bạch cũng là cực kỳ kích động liếc nhau, lập tức lại sùng bái nhìn về phía thiếu niên bá khí ngập trời, cuồng vọng như đứng trên toàn thiên hạ, vầng sáng nhật nguyệt ở trước mặt hắn giống như đều trở nên ảm đạm.

“Hôm nay, chỉ cần là đả thương người của ta, ta nhất định làm cho hắn táng thân Cẩm Khê tộc!”, một tiếng lạnh như băng đầy sát khí trực tiếp làm cho người ta từ mũi chân lạnh đến tâm khảm, điều này khiến cho mấy người đả thương Hồn Thiên đều sợ tới mức lạnh run, sợ hãi từ trong lòng lan tràn…

U Tà khẽ nhắm mắt, thật dài lông mi che khuất hàn băng bên trong con ngươi, đối mặt với ngàn vạn cao thủ Cẩm Khê tộc U Tà không có lộ ra chút kinh hoảng, con ngươi lợi hại kia nhìn quét một vòng, giống như đang nhìn người chết…

Dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người, một vầng sáng màu hồng chói mắt hiện lên, chỉ trong nháy mắt, trong tay thiếu niên liền xuất hiện một trường cung màu đỏ, tươi rói như màu máu, ở dưới ánh trăng lại có vẻ âm lãnh quỷ mị, thị huyết tàn nhẫn.

U Tà mắt lãnh, khóe miệng gợi lên một cái độ cong nguy hiểm tàn nhẫn, lấy khí làm tên, chỉ trong nháy mắt, “Vút” một tiếng xé gió vang lên, mũi tên nhọn như vô hình hướng về chính giữa đám người Cẩm Khê tộc mà đến, lấy mọi loại phương hướng bay về phía đám người Cẩm Khê. Mọi người hoảng hốt, lấy khí làm tên, điều này cần nội lực mạnh mẽ tới cỡ nào mới có thể làm được? Thiếu niên này,. . . Rất mạnh!

Chỉ cần ở trong phạm vi tầm ngắm, chỉ một cái chớp mắt, cuồng phong gào thét, dây cột tóc của U Tà bị gió thổi bay, phía sau ba ngàn sợi tóc dài tới mắt cá chân thi nhau nhảy múa, thấy một màn như vậy làm tất cả mọi người ngậm chặt miệng trừng lớn mắt, không dám tin nhìn giữa không trung . . . Nữ tử!

Trời ạ, một cái phách tuyệt thiên hạ như vậy, một mình khiêu khích toàn bộ Cẩm Khê tộc, dĩ nhiên là. . . Nữ!

Dù vậy khí tên cũng không chút tạm dừng, chỉ ngây người một cái, Cẩm Khê tộc cũng đã chết bốn năm phần mười, kỹ năng kia là nhân tài dòng máu cao quý mới có được, trong Cẩm Khê tộc chỉ có một phần vạn số người trời sinh có kỹ năng, nay thế công của U Tà lại xảo quyệt như thế, làm cho bọn họ muốn phát ra kỹ năng cũng không thể.

Nhưng mà đúng lúc này, một người Cẩm Khê tộc dùng đao nhọn chỉ hướng đầu Hàn Mai, “Xú tiểu tử, dừng tay, nếu không dừng tay, ta sẽ lấy mạng của ả !”, thấy một màn như vậy, khí tên quả nhiên biến mất, tất cả mọi người Cẩm Khê tộc đều nghĩ U Tà nhất định là sợ, lập tức cũng đều nhẹ nhàng thở ra, xú tiểu tử này xuống tay quá mức tàn nhẫn, khí tên kia cũng quyết tuyệt như thế.

Mọi người đồng thời nhẹ nhàng thở ra, thân ảnh U Tà chợt lóe sau đó đã đứng ở vị trí cách người Cẩm Khê tộc hơn mười thước.

Ánh trăng bàng bạc, chiếu rọi vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng…

U Tà từng bước một đạp đi qua, người Cẩm Khê tộc đều toàn thân đề phòng, có một loại cảm giác, nữ tử này. . . Quá mức nguy hiểm cùng đáng sợ, loại khí thế hủy thiên diệt địa này làm cho người ta không dám nhìn thẳng…

Đứng cách mọi người ba thước, “Các ngươi biết ta không thích nhất là gì không?”, U Tà giống như chậm chạp nhẹ nhàng hỏi, thanh âm lại quỷ dị đến mức đáng sợ, bọn người Cẩm Khê tộc có chút không rõ , sát thần này là muốn làm gì?

Nhưng mà ngay sau đó bọn họ liền đã biết, U Tà khóe miệng có chút gợi lên, cấp tốc lắc mình một cái, khi mọi người nhìn lại chỉ còn thấy được một cái tàn ảnh, người vốn đang kìm chế Hàn Mai đầu đã sớm rơi xuống đất, trên mặt biểu tình hoảng sợ đến chết vẫn không nhắm mắt, cho thấy hắn không dám tin cùng hoảng sợ đến như thế nào.

Đứng ở phía trước mọi người, U Tà không chút khẩn trương, ngược lại chậm rãi chà lau ngón tay mảnh khảnh của chính mình, giữa ngón tay thon dài còn có một giọt máu tiên diễm, những người nhát gan sớm đã té xỉu, một nữ tử xinh đẹp tuyệt luân như vậy, thủ đoạn lại tàn nhẫn như thế…

“Ta cực kỳ không vui, khi người khác dám uy hiếp ta .”, không chút để ý nói xong câu đó, liền động thủ chém giết Cẩm Khê tộc, mà Thanh Lan cùng Đạm Cúc cũng liếc nhau, mang theo Phó Bạch cùng Đại Huyên đem Hàn Mai cùng Hồn Thiên sáu người dẫn theo đi ra, sau đó Thanh Lan cùng Đạm Cúc làm cho Phó Bạch cùng Đại Huyên trông chừng hai người bọn họ, rồi cũng vọt đi vào giúp U Tà.

Bóng đêm ngày càng đen, dưới thế công của toàn bộ tộc nhân Cẩm Khê tộc, bộ ngân y của U Tà đã sớm bị nhuộm đỏ, nhưng mạt thị huyết cùng nguy hiểm ý cười bên miệng nàng cũng càng ngày càng sâu. Thanh Lan cùng Đạm Cúc không bị thương, nhìn tiểu thư nhà mình cả người toàn máu, hai người thực muốn rơi lệ.

Giữa lúc chém giết, có lẽ cảm nhận được sát khi dày đặc đến tận xương, mấy người Hồn Thiên dần dần khôi phục ý thức, khi nhìn thấy U Tà cùng Thanh Lan, Đạm Cúc đang chém giết một bên thì hoảng sợ kinh hãi, sau đó giãy dụa đứng dậy muốn đi giúp U Tà, lại bị Đại Huyên cùng Phó Bạch ngăn cản, bản thân mấy người Hồn Thiên đều bị trọng thương, hiện tại nếu lại xông lên, như vậy thật sự không thể rời khỏi Cẩm Khê tộc.

“Buông, không nhìn thấy tiểu thư nhà ta bị thương sao?”, Hàn Mai cùng Nhã Trúc đều khàn giọng kêu, nước mắt cùng máu loãng rơi cùng một chỗ, nhìn qua thực điên cuồng mà cũng thực thê lương.

“Cút ngay, nếu Vương phi xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao có thể ăn nói với Vương gia!” Bốn người Hồn Thiên cũng giãy dụa, hận không thể xông lên đem toàn bộ những người đả thương U Tà ra ngoài chém.

Sau đó bốn người Hồn Thiên đều rơi lệ, con người sắt đá giờ phút này cũng trở nên yếu ớt đến cực điểm, bọn họ vốn là hạ nhân, vậy thì sao? Vương phi thế nhưng vì bọn họ không tiếc một mình cùng toàn bộ Cẩm Khê tộc chém giết, chỉ là vì bọn họ, vì bọn họ a!

Thanh Lan cùng Đạm Cúc giống như chú ý tới tình huống của mấy người Hồn Thiên, liền dùng ánh mắt ý bảo Đại Huyên cùng Phó Bạch mang theo mấy người bọn họ rời đi, nhìn thấy ánh mắt này, Đại Huyên cùng Phó Bạch liếc nhau, rất nhanh mang theo đám người Hồn Thiên rời khỏi Cẩm Khê tộc.

Tất cả mọi người đang chém giết, tự nhiên sẽ không chú ý tới bọn họ, tuy rằng mấy người Hồn Thiên không muốn rời đi, nhưng là tình huống hiện giờ của bọn họ căn bản là không thể giúp Vương phi, ngược lại tạo thành trói buộc, chỉ có trước tiên rời đi, Vương phi mới có thể không có bận tâm!

Nhìn đến mấy người rời đi, Đạm Cúc cùng Thanh Lan liền mở đường máu, mang theo U Tà rời đi.

Nhìn thấy ba người U Tà đi ra, Đại Huyên cùng Phó Bạch liền nhanh chóng đem đá lớn đến lấp lại cửa đá, sau đó mấy người lên ngựa nhanh chóng rời khỏi vòng vây của Cẩm Khê tộc.

Mọi người bị nhốt ở bên trong lửa giận đỏ mắt, giờ phút này Cẩm Khê tộc sớm đã thành biển máu, không còn chút nào giống tiên cảnh.

Tất cả mọi người nhìn về phía Phó Khôn, đã không có tộc trưởng, giờ phút này người duy nhất có thể chủ trì đại cục chỉ còn Phó Khôn, mà Phó Khôn giận dữ nói, “Nhìn ta làm cái gì, còn không nhanh chóng đem nơi này thu thập sạch sẽ, đưa người bị thương đi chữa trị?”

“Nhưng. . . nhưng chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ rời đi? !”, mọi người giờ phút này cũng có chút sợ hãi, nhưng lại có chút không cam lòng.

Người ta đơn thương độc mã đại náo Cẩm Khê tộc một trận long trời lở đất, lại cứ như vậy an ổn rời đi, điều này quả thực sỉ nhục đối với Cẩm Khê tộc bọn họ!

“Làm sao, tộc trưởng bây giờ còn chưa tỉnh, ngươi chẳng lẽ còn muốn chạy đến ngoại giới?”, Phó Khôn nghe vậy càng thêm nổi giận nói, nghe vậy mọi người mới không cam lòng đi thu thập, người dân Cẩm Khê tộc bị U Tà một người chém giết đã chết sáu bảy phần, những người có dị năng cũng đều đã chết bảy! Nỗi hoảng sợ khủng bố lại thêm sát ý dày đặc đều để lại trong lòng mọi người một nỗi ám ảnh.

Phó Khôn nhìn cửa đá bị viên đá lớn ngăn chặn, nhéo nhéo tay, trong lòng nói: “Con trai, phụ thân cũng chỉ có thể giúp ngươi nhiều như vậy, đi theo nữ tử như vậy, ngày sau chắc chắn sẽ đỉnh thiên lập địa !”

Ngồi trên lưng ngựa, mấy người đều nhìn về phía U Tà, giờ phút này U Tà lẳng lặng cưỡi trên Lôi Đình, không có một câu một chữ nào, thậm chí không có một chút cảm xúc dao động, máu tẩm đỏ ngân y, tuy rằng chật vật đến cực điểm, lại bá khí nghiêm nghị.

“Đi thôi, Hoa Tàn quốc chỉ sợ đã muốn khởi xướng chiến sự “, trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững nói xong U Tà liền cưỡi Lôi Đình chạy như điên mà đi, mấy người liếc nhau, sau đó nhanh chóng giục ngựa đuổi theo.

Con ngươi U Tà nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lông mi thật dài khép lại tạo thành một chút bóng mờ, Cẩm Khê tộc……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.