Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 3: Q.3 - Chương 3: Yến hội đột kích, ghen ghét Vân Y.




Edit & Beta: ღ Vy Nhi ღ

Gia chủ Hỏa gia nhìn phượng mâu của U Tà, cảm thấy nhất thời co rụt lại, ánh mắt này... Thế nhưng lại làm cho một người đã làm gia chủ mấy chục năm như ông cảm thấy tim đập nhanh!

Nghĩ đến đây gia chủ Hỏa gia cảm thấy hoảng sợ, thẳng cho đến lúc U Tà đứng lên đi về phía mấy người, nhè nhẹ rung động cùng hoảng sợ kia mới dần tan biến đi, mà Hỏa Liễn Túy vừa thấy U Tà liền vọt lên trước tiên, sùng bái nói, "Biểu tẩu, rốt cục cũng tìm được người !"

Nghe vậy U Tà cũng chỉ thản nhiên gật gật đầu, nhìn về phía gia chủ Hỏa gia, không đợi ông mở miệng trước, U Tà đã nhẹ giọng nói, "Gia gia", ngữ khí tuy rằng trong trẻo mang theo tia lạnh lùng hờ hững, nhưng trong cái lạnh lùng đó lại vẫn mang theo một tia thân thiết.

Nghe được hai chữ kia của U Tà, gia chủ Hỏa gia nhất thời trong lòng mừng rỡ, cười ha hả nói, "Ngoan, thực ngoan, ha ha ha!", thần thái kia thật giống như một lão nhân gia bình thường nghe được cháu gái gọi mình một tiếng “Gia gia” vậy.

Gia chủ Hỏa gia phản ứng như vậy nhất thời làm cho U Tà sinh ra hảo cảm từ tận đáy lòng, sau đó U Tà lại nói, "Gia gia, mẫu thân, ngồi xuống đi, Hàn Mai, Đạm Cúc dâng trà", dứt lời U Tà liền khoác tay, đỡ gia chủ Hỏa gia ngồi xuống bàn.

Hỏa Uyển Hinh nhìn phụ thân cùng con dâu nhà mình ở chung với nhau tốt như vậy, nhất thời cũng cười lên tiếng.

Hỏa Liễn Túy ở bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người, lập tức nói, "Gia gia, không phải chưa bao giờ người khác khoác tay đỡ người sao? Người nói nếu làm như vậy người sẽ cảm thấy mình giống như lão già tám mươi vậy, mỗi lần ta đỡ người, người đều đánh ta!"

Trong giọng nói của Hỏa Liễn Túy rõ ràng tất cả đều là không dám tin, mà gia chủ Hỏa gia nghe vậy sắc mặt cũng không thay đổi nói, "Đây chính là cháu dâu của ta, so với ngươi tất nhiên phải chiều chuộng hơn, đỡ ta thì đã sao, cháu dâu đỡ ta thì ta liền vui, ha ha ha!"

Nói xong còn vô cùng đắc ý liếc nhìn Hỏa Liễn Túy một cái, rất có bộ dạng của lão ngoan đồng, mà U Tà nhìn lão nhân gia không hề có phong thái giống như gia chủ Hỏa gia, nhất thời trong lòng cũng dâng lên ấm áp, nàng biết, sở dĩ gia chủ Hỏa gia làm như vậy cũng là vì muốn lòng của nàng có thể được an ủi một chút.

"Gia gia, Vân tông yến hội khi nào thì bắt đầu", sau khi Đạm Cúc cùng Hàn Mai dâng trà lên, U Tà khẽ mở môi đẹp nói. Nàng biết Vân tông yến hội là vào ba ngày sau, nhưng cũng không biết thời gian chính xác là khi nào.

Gia chủ Hỏa gia nghe vậy liền đáp, "Ngay khi trời tối, tôn tức ngoan muốn đi tham gia Vân tông yến hội?"

Nghe vậy thần sắc U Tà không có một tia biến hóa nói, "Dạ, gia gia, ta muốn đi", nghe thấy vậy gia chủ Hỏa gia lập tức cười ha ha lên, "Hảo, vậy thì gia gia liền mang con đi!"

Hỏa Uyển Hinh ở bên canh dường như nghĩ tới cái gì, nhất thời nhẹ nhàng nhíu mi, mà Hỏa Liễn Túy cũng nói, "Gia gia, vậy còn Vân tông thánh nữ...", giờ phút này chính ngữ khí của Hỏa Liễn Túy cũng có chút thay đổi.

Hỏa Uyển Hinh thân là Đệ nhất mỹ nhân của Di Thất đại lục năm đó, dung mạo cho dù đã nhiều năm cũng vẫn không ai sánh nổi, nhưng vì thanh danh của nàng rất lớn, lại là đích nữ duy nhất của Hỏa gia, cho dù Vân Y có vô pháp vô thiên đến mức nào cũng không có khả năng động thủ với Hỏa Uyển Hinh trước mặt mọi người. Nhưng U Tà thì không như vậy, tuy rằng là tôn tức của Hỏa gia, nhưng Di Thất đại lục lại không ai biết đến điều này.

Gia chủ Hỏa gia nghe thấy Hỏa Liễn Túy nói vậy, nhất thời khinh thường vểnh râu, "Nàng thì tính là cái gì! Lão nhân gia ta làm gia chủ Hỏa gia đã mấy chục năm, vậy mà lại phải sợ một xú nha đầu sao?! Tôn tức ngoan đừng sợ, gia gia muốn mang con đi, còn muốn quang minh chính đại mang con đi, để cho mọi người Di Thất đại lục thấy được tôn tức ngoan của ta! Ha ha ha!"

Nghe vậy Hỏa Liễn Túy liền nở nụ cười, đúng vậy, gia gia của hắn là loại người nào chứ, Di Thất đại lục không ai có thể cho ông chùn bước, xú lão đầu tính tình nóng nảy như vậy, ai dám tỏ thái độ với ông chứ.

U Tà ở bên cạnh nghe được lời của gia chủ Hỏa gia sau đó lưng run lên, ông cũng không hỏi nàng vì sao muốn đi Vân tông yến hội, không có một chút hoài nghi liền nguyện ý dẫn nàng đi, chuyện này suy cho cùng chính là mạo hiểm chọc tới tôn nghiêm của Vân tông.

Nghĩ đến đây khóe miệng U Tà liền gợi lên một chút độ cong, vào thời khắc này, lão ngoan đồng tính tình nóng nảy – gia chủ Hỏa gia này đã đi vào tâm của U Tà, chỉ cần nàng còn, như vậy sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn đến gia chủ Hỏa gia, cũng chính là gia gia của nàng.

Gia chủ Hỏa gia nói xong, sau đó nhìn về phía U Tà, chỉ thấy nàng chỉ để lộ duy nhất một đôi phượng mâu màu hổ phách ở bên ngoài khăn che mặt, một đầu đầy chỉ bạc của nàng lại vô cùng chói mắt, dáng vẻ tuyệt sắc như vậy, cho dù là đeo khăn che mặt cũng không thể che dấu được khí chất khuynh thành.

Nhìn chỉ bạc trên đầu U Tà, đáy mắt gia chủ Hỏa gia liền có chút ướt át, chuyện xảy ra ở Táng Hồn nhai khi đó, Hỏa Liễn Túy cũng đã nói lại với ông, lúc ấy ông liền vì tình cảm của tôn tử cùng tôn tức nhà mình mà rung động, nhưng mà giờ phút này, chân thực nhìn thấy một đầu chỉ bạc của U Tà ông mới càng cảm thấy rung động đến tận tâm can.

Vì nam tử mà mình yêu thưởng chớp mắt tóc đen thành tuyết, thật không hiểu đến khi tôn tử mà từ nhỏ đã triển lộ ra thiên phú hơn người, thâm trầm đến mức ngay cả ông cũng nhìn không thấu kia trở về, nhìn thấy bộ dạng tôn tức bây giờ sẽ như thế nào?

Nghĩ đến đây gia chủ Hỏa gia cũng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, chỉ sợ đến lúc đó hắn sẽ chỉ có một loại cảm giác hận không thể tự mình chết đi. Tôn tử này của ông tuy rằng ông mới chỉ thấy hắn một lần, nhưng tính tình của hắn ông cũng hiểu được.

Rất nhanh gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, "Gia gia, Vân tông yến hội sắp bắt đầu, chúng ta cũng đi đến Vân tông thôi!", Hỏa Liễn Túy nhìn U Tà vẫn đang nói chuyện vui vẻ với gia chủ Hỏa gia, nhất thời đầu đầy hắc tuyến, gia gia là người nói cười vui vẻ hắn cũng biết, nhưng như thế nào hắn lại không biết gia gia cũng có thể ôn nhu nói chuyện phiếm với người khác như vậy chứ? !

Người hòa ái như vậy, ngay cả nói chuyện với bác cũng không được như thế, đây chính là bất công mà, vì sao người đối với hắn lại luôn nóng nảy như vậy chứ!

Hỏa Liễn Túy vừa mới tức giận bất bình, một quả táo to hồng hồng đã phịch một tiếng nện vào trán của hắn, sau đó lập tức truyền đến lời nói hùng hùng hổ hổ của gia chủ Hỏa gia, "Xú tiểu tử, ngươi sao lại đáng ghét như vậy!"

Hỏa Liễn Túy sau cơn choáng váng nghe thấy vậy liền phịch một tiếng ngã xuống đất, vết bầm đỏ hồng trên trán kia đã chứng tỏ suy nghĩ vừa rồi trong lòng hắn, quả thực là làm cho Hỏa Liễn Túy buồn bực không thôi.

Mà ngay khi hắn vẫn còn đang mơ hồ không hiểu, gia chủ Hỏa gia đã mang theo U Tà cùng Hỏa Uyển Hinh đi ra ngoài, Hỏa Liễn Túy nhất thời đứng phắt dậy, gắt lên, "Thật là, xú lão đầu!"

Vừa mới nói xong, một quả táo to lại hướng hắn bay tới, cũng may mà lần này Hỏa Liễn Túy sớm có phòng bị nên né được, sau đó cũng không dám nói thêm cái gì, đuổi theo.

Vân tông nằm ở nơi xa xôi u tĩnh nhất của Lưu Vân Vực, liếc mắt một cái liền thấy lầu các liên miên không dứt quả thực có thể so với hoàng cung, con ngươi U Tà sâu thẳm nhìn những gian lầu các này, trong lòng ngẫm lại cũng thấy đó là tất nhiên, nơi này chính là thế lực to lớn nhất Di Thất đại lục - Vân tông .

Quả nhiên, khi đoàn người chậm rãi đi vào gian lầu phía trước mặt, U Tà liền thấy được một tấm bảng thật lớn trịnh trọng đề hai chữ, "Vân tông!", hai chữ kia uy phong lẫm lẫm, khắp nơi tản ra hơi thở cổ xưa, làm cho người ta cảm thấy trong lòng không dám sinh ra bất kính.

Nhưng khí thế này đối với U Tà cũng không có một chút tác dụng nào, nhìn tấm bảng thật lớn kia, khóe miệng U Tà liền nhấc lên một chút độ cong trào phúng, Vân tông? Sớm muộn cũng có một ngày, nàng sẽ khiến cho tấm biển kia bị mọi người trên thế gian giẫm ở dưới chân!

Gia chủ Hỏa gia cảm nhận được chút điểm hơi thở khác thường quanh thân U Tà, sắc mặt vẫn như trước không thay đổi, từ lúc U Tà nói nàng muốn tới tham gia Vân tông yến hội thì ông cũng đã biết, tất nhiên là có mục đích .

Bất quá cũng chẳng sao, tôn tức của ông, cho dù là kẻ địch của Vân tông, ông cũng quyết sẽ che chở!

Thị vệ ngoài cửa nhìn thấy đoàn người đi cùng gia chủ Hỏa gia liền chạy lại, cung kính nói, "Gia chủ Hỏa gia, mời, tông chủ chúng ta chờ người đã lâu!"

Nói xong liền xoay người hành lễ mời đoàn người Hỏa gia tiến vào bên trong đại sảnh Vân tông, thẳng đến khi thân ảnh của đoàn người đi cùng gia chủ Hỏa gia dần đi xa, vài tên thị vệ ngoài cửa mới tụ lại một chỗ xì xào to nhỏ.

"Này, các ngươi thấy được không, cái người từng đào hôn với Phong gia, đại tiểu thư Hỏa gia đã trở lại, quả nhiên là mạo mỹ khuynh thành, không hổ là Đệ nhất mỹ nhân Di Thất đại lục năm đó a!"

"Cũng không thể không nói nha, ngươi xem nàng đó, tuy rằng tuổi lớn, nhưng lại vẫn xinh đẹp như vậy!"

"Đúng vậy, so với thánh nữ của chúng ta còn đẹp hơn ba phần a! Thật không biết nếu mà thánh nữ nhìn thấy vị Đệ nhất mỹ nhân của Di Thất đại lục này thì sẽ như thế nào?"

"Hừ, nhỏ giọng chút đi, đích nữ của Hỏa gia này cũng nên thấy may mắn vì nàng được sinh ra ở Hỏa gia đi, như vậy mới khiến thánh nữ của chúng ta kiêng kị" .

Mà lúc này thủ lĩnh thị vệ vẫn ở một bên trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng, "Nữ tử che mặt ở bên cạnh gia chủ Hỏa gia kia là ai vậy? Vì sao từ trước đến nay ta chưa từng gặp qua?"

Nghe vậy mấy người khác đều có chút hai mặt nhìn nhau, vừa rồi bọn họ cũng chú ý tới nữ tử che mặt kia, một đầu chỉ bạc dài tới mắt cá chân có thể nói là thiên hạ độc nhất vô nhị, hơn nữa quanh thân còn tản ra hơi thở cao quý cùng thần thánh, cho dù là Vân tông thánh nữ của họn họ cũng không thể bằng được, nàng khiến cho người khác dù muốn bỏ qua cũng không thể bỏ qua được.

Bọn họ sở dĩ không có mở miệng, chỉ vì nàng thật sự quá mức không thực, không thực đến mức làm cho người ta cảm thấy nàng giống như thần tiên trên trời, chỉ chớp mắt một cái là sẽ biến mất không thấy.

Giờ phút này nghe được có người nhắc tới nữ tử tóc bạc, nhất thời mấy người lại bắt đầu dấy lên tham lam.

"Nàng kia hơi thở hoàn mỹ không giống phàm nhân, hơn nữa tóc bạc, thật sự làm cho người khác không sánh nổi!"

"Đúng vậy, chỉ là nàng tựa hồ là... Hoài đứa nhỏ?"

"Đúng vậy, thì ra là ta không có nhìn lầm! Thật không biết là nam tử như thế nào mà lại có thể thú được nữ tử như vậy, cho dù phải chết cũng đáng giá, tuy rằng nàng mang khăn che mặt, nhưng ta dám cam đoan, nàng kia tuyệt đối là khuynh quốc khuynh thành, dung mạo tuyệt sắc!

"Chuyện này không cần ngươi cam đoan, mấy người chúng ta đều nhìn ra được! Cũng không biết nếu như nữ tử này bị thánh nữ của chúng ta nhìn thấy... Ai, nữ tử mỹ mạo như thế, nếu phải chết vậy thì thật đáng tiếc!"

"Vậy thì cũng không nhất định, ngươi xem gia chủ Hỏa gia, nữ nhi độc nhất của mình nhiều năm trở về cũng không dẫn theo bên người, lại khoác tay nữ tử che mặt kia, chuyện này đã đủ chứng tỏ thân phận của nữ tử này ở Hỏa gia cũng cực cao!"

Nghe vậy mấy tên thị vệ đều gật gật đầu, trên mặt đều là đồng ý, lập tức trong lòng liền suy nghĩ, chỉ sợ yến hội đêm nay sẽ rất náo nhiệt ...

Cho đến một trận tiếng bước chân khác truyền đến, nhóm thị vệ mới tự trở về vị trí cũ, nghênh đón người tới.

Nhìn lại thì thấy gia chủ Phong gia ôm nữ nhi của hắn - Phong Lê Âm đi tới Vân tông, thị vệ kia cung kính hành lễ xong liền mời đoàn người Phong gia vào Vân tông.

Giờ phút này khuôn mặt Phong Lê Âm có chút tiều tụy, nếu không nhờ có son phấn che lấp, chỉ sợ sẽ tạo thành sự kiện oanh động Di Thất đại lục.

Ai không biết, gia chủ Phong gia sủng ái nữ nhi Phong Lê Âm gần như mê, nữ nhi luôn dưỡng ở trong nhà vậy mà lại biến thành bộ dạng này.

Nhắc tới gia chủ Phong gia cũng thật sủng ái Phong Lê Âm, vì chữa khỏi tứ chi tàn phế của nàng, cư nhiên lại lấy trấn gia chi bảo của Phong gia làm vật trao đổi, khiến cho thần y Dược thiên lão nhân ở Di Thất đại lục ra tay chữa trị cho Phong Lê Âm.

Dược thiên lão nhân ở Di Thất đại lục, y thuật kinh thiên, chưa từng có người ông chữa không được, người người đều truyền tụng rằng chỉ cần còn một hơi, vậy thì ông đều có thể cứu được. Nhưng mà Dược thiên lão nhân này bản tính cực kì kỳ quái, không cần vàng cũng không cần bạc, mà chỉ thích thu thập bảo vật gia truyền của người khác.

Cho nên có thể nói, vì Phong Lê Âm, gia chủ Phong gia đã dốc hết tâm sức, là một trong tứ đại gia tộc có lịch sư hơn ngàn năm ở Di Thất đại lục, bảo vật gia truyền của Phong gia đương nhiên cũng không phải dạng xoàng.

Nhưng mà Phong Lê Âm dù đã được chữa trị, nhưng tứ chi vẫn có chút cứng ngắc.

Tuy rằng như thế, nhưng giờ phút này trên mặt gia chủ Phong gia cũng treo đầy ý cười, so với bộ dạng nham hiểm mà mọi người vẫn thấy quả thực là hai người khác biệt, làm cho thị vệ Vân tông kinh ngạc không thôi, không biết đã có chuyện vui gì mà lại làm cho gia chủ Phong gia cao hứng như vậy.

Gia chủ Phong gia vừa đi vừa nhìn về phía Phong Lê Âm ở bên cạnh, càng nhìn lại càng cao hứng, thế nhưng không để ý đến mọi người ở đây, mà cười ha ha lên. Phong Lê Âm nghe thấy tiếng cười của gia chủ Phong gia thì lưng cứng đờ, nếu nhìn kỹ nhất định có thể nhìn ra nhục nhã cùng cừu hận sâu sắc trong mắt Phong Lê Âm.

Thậm chí cả hai bàn tay ở dưới ống tay áo cũng hung hăng bấu chặt vào nhau, nhục nhã kia trong mắt nàng không khỏi làm cho người ta phải nghiền ngẫm, mà gia chủ Phong gia cũng không ngại Phong Lê Âm thân thể cứng ngắc, vẫn như trước ôm nàng đi về phía Vân tông thịnh yến.

Trên mặt gia chủ Hỏa gia treo đầy ý cười dẫn theo U Tà đi tới đại điện nơi Vân tông tổ chức thịnh yến, lúc này trong đại điện đã sớm đèn đuốc sáng trưng, hương rượu tràn ngập khắp nơi, đánh thẳng vào khứu giác cyar mọi người, vừa ngửi liền biết tất nhiên là hảo tửu.

Lúc này gia chủ Mộc gia cũng đã sớm dẫn theo Mộc Thương Lan đến đây, khi nhìn thấy gia chủ Hỏa gia thật cao hứng dẫn theo một đoàn người đến, gia chủ Mộc gia cùng gia chủ Hỏa gia vốn là bằng hữu giao hảo tốt tự nhiên liền thấy tò mò không thôi, lập tức chạy đến trước mặt gia chủ Hỏa gia.

"Hỏa huynh, chuyện gì mà lại khiến huynh cao hứng như vậy?", khi gia chủ Mộc gia hỏi xong câu đó liền nhìn thấy Hỏa Uyển Hinh đang ở phía sau gia chủ Hỏa gia, lập tức mừng rỡ nói, "Thì ra là Hinh Nhi đã trở lại, ha ha ha, khó trách a!"

Nghe vậy Hỏa Uyển Hinh liền tiến lên nhìn gia chủ Mộc gia nói, "Mộc thúc thúc, Hinh Nhi đã trở lại", Hỏa Uyển Hinh lúc này so với thời còn trẻ khác nhau quá lớn, đã không hề giống như đứa trẻ cùng Thủy Linh Lung nghịch ngợm gây sự ngày nào, mà quanh thân tràn ngập hơi thở thành thục.

Thấy vậy gia chủ Mộc gia không khỏi vui mừng không thôi, liền nói, "Trở về là tốt rồi.....Trở về là tốt rồi! "

Gia chủ Hỏa gia nhìn bộ dạng cảm động đến muốn rơi nước mắt kia của gia chủ Mộc gia không khỏi lớn tiếng nói, "Ngươi đừng bày ra bộ mặt như khóc tang vậy, làm cháu dâu của ta sợ hãi thì xem hãy ta như thế nào thu thập ngươi!"

Gia chủ Mộc gia nhìn bộ dạng phẫn nộ của gia chủ Hỏa gia không khỏi có chút há hốc miệng, mà lúc này Hỏa Liễn Túy đi lên thấy bộ dạng dở khóc dở cười kia của gia chủ Mộc gia, trong lòng không khỏi có chút có thỏa mãn nói, "Mộc gia gia, người cũng đừng trách nha, hiện tại gia gia đã coi biểu tẩu thành bảo bối rồi, nếu như người quả thật dọa đến biểu tẩu, chậc chậc, vậy thì kết cục thật sự là...."

Tuy rằng là nói như thế, nhưng trong lòng Hỏa Liễn Túy cũng không khỏi buồn cười, dọa đến biểu tẩu, điều này sao có thể? ! Bất quá chuyện gia gia sủng biểu tẩu thì thật đúng là thiên chân vạn xác (vô cùng chính xác) !

Giờ phút này nghe thấy lời Hỏa Liễn Túy nói, gia chủ Mộc gia lại càng ngây ngốc giống như tiểu hòa thượng không hiểu chuyện, sau đó lại nhìn về phía U Tà ở bên cạnh gia chủ Hỏa gia, một thân ngân y không nhiễm một hạt bụi, một đầu chỉ bạc tung bay trong gió đêm, trên mặt đeo một cái khăn che mặt làm cho người ta không thấy rõ khuôn mặt chân thật của nàng, thế nhưng cho dù như vậy, gia chủ Mộc gia vẫn cảm nhận được khuôn mặt đằng sau cái khăn che mặt kia tất nhiên là khuynh thành tuyệt sắc!

Vừa rồi ông lơ đãng thấy được Hỏa Uyển Hinh, nhưng cũng không chú ý tới U Tà. Đơn giản là vì từ lúc U Tà đi vào đại điện này nàng liền ẩn nấp hơi thở, giống như chìm trong một tầng sương mù, làm cho người ta không thể phân rõ thật giả.

Khi còn ở thế kỷ hai mươi mốt, bởi vì U Tà chính là Tà Y vang danh hắc bạch lưỡng đạo, cho nên tự nhiên những người muốn sát hại nàng cũng rất nhiều, vì bảo hộ chính mình cho nên nàng mới học thuật ẩn nấp của thích khách.

Cũng bởi vì U Tà có bản lĩnh hơn người cho nên mới luyện được thuật ẩn nấp đến mức xuất thần nhập hóa, cho dù đang đứng ở bên cạnh một người cũng sẽ không bị phát hiện, toàn bộ hỏi thở quanh thân đều đã biến mất.

Mà gia chủ Mộc gia khi nhìn đến U Tà lại cảm thấy rùng mình, nếu không phải ông chính mắt nhìn thấy một người chân thực ở trước mắt thì thật không nghĩ đến nơi này lại có người như vậy, lập tức trong lòng gia chủ Mộc gia dấy lên sợ hãi cùng hoảng sợ, năng lực đáng sợ đến thế, nếu như muốn giết một người, chẳng phải là rất dễ dàng sao? !

Mộc Thương Lan cũng đi tới bên cạnh gia chủ Mộc gia, nhìn U Tà nói, "Gia gia, người có điều không biết, vị này chính là cháu dâu của Hỏa lão gia chủ, cũng chính là thê tử của Kình Thương đại ca!"

U Tà nghe Mộc Thương Lan giới thiệu xong, liền thản nhiên gật gật đầu, nhẹ giọng gọi một tiếng, "Mộc gia gia" .

Nghe vậy gia chủ Mộc gia mới bắt đầu cảm nhận thấy sự tồn tại của U Tà. Cho đến nay ông cũng chưa từng quên tiểu nam hài còn nhỏ tuổi kia, cũng chính là nam hài duy nhất mà ông không thể nhìn thấu, thâm trầm làm cho người ta cảm thấy đáng sợ, khi đó ông đã biết, nam hài này, sau khi lớn lên tất sẽ giống như Thương long rời bến, vút bay tới tận chín tầng mây!

Mà giờ phút này nhìn thấy U Tà, gia chủ Mộc gia lại càng thêm tò mò đối với nàng, có thể làm cho nam tử kia yêu thích nữ tử, vậy thì nàng tất nhiên cũng không phải hạng người hời hợt, sau khi nhìn kỹ thì lại càng cảm khái, hai người này thật sự là quá mức xứng đôi.

Đều là tuổi còn nhỏ mà đã khiến cho ông một chút cũng nhìn không thấu, quả nhiên là làm cho người ta không phục không được.

Gia chủ Hỏa gia nhìn thấy vẻ mặt của gia chủ Mộc gia thì liền biết suy nghĩ trong lòng ông, trên mặt lập tức liền tràn đầy tự hào nói, "Thế nào, hâm mộ phải không, tôn tử cùng tôn tức của ta chính là không ai có thể sánh bằng!"

Gia chủ Mộc gia nhìn bộ dạng khoe khoang thật muốn đánh đòn của gia chủ Hỏa gia, không khỏi cười khổ lắc lắc đầu, từ nhỏ đến lớn, điều duy nhất mà ông cảm thấy kém hơn, chính là tôn tử Liệt Hỏa Kình Thương của ông ta, nay nhìn thấy U Tà lại càng cảm khái, ngay cả tôn tức của ông ta so với ông cũng tự hào hơn.

Nghĩ đến đây gia chủ Mộc gia lại nhìn về phía Mộc Thương Lan ở bên cạnh, trong ánh mắt rõ ràng đang nói, ngày sau nếu như ngươi không tìm được một nữ tử có thể so sánh với tôn tức này của Hỏa lão nhân, vậy thì xem lão tử ta như thế nào trị ngươi!

Mộc Thương Lan bị ánh mắt này nhìn có chút phát run, sau đó lại bất đắc dĩ sờ sờ chóp mũi, mà Hỏa Liễn Túy thấy thế cũng chỉ vào Mộc Thương Lan cười ha ha lên.

Cười cười, một đôi bàn tay to liền chụp lên đầu Hỏa Liễn Túy.

Hắn chỉ nghe phịch một tiếng, đầu đã bị đánh đến mênh mông , sau đó lập tức quay đầu nhìn gia chủ Hỏa gia lớn tiếng nói, "Gia gia, trước mặt mọi người, người có thể cho tôn tử của người một chút mặt mũi hay không!"

Nghe vậy gia chủ Hỏa gia thập phần bình tĩnh nhìn Hỏa Liễn Túy nói, "Không thể"

Nói xong liền mang theo U Tà ngồi xuống bàn, cô đơn lưu lại một mình Hỏa Liễn Túy trong gió đêm hỗn độn. Hỏa Uyển Hinh thương tiếc nhìn Hỏa Liễn Túy, sau đó cũng bị gia chủ Hỏa gia kéo ngồi xuống.

Qua một lúc lâu sau, Hỏa Liễn Túy mới sắc mặt hắc hắc ngồi vào vị trí của mình, Mộc Thương Lan ngồi ở bên cạnh Hỏa Liễn Túy không khỏi vụng trộm cười lên tiếng. Nghe thấy tiếng cười hắc hắc kia, lập tức Hỏa Liễn Túy liền đem một đạo ánh mắt đủ để dọa người đặt ở trên người Mộc Thương Lan.

Ánh mắt kia tràn đầy thâm tình, mà trong thâm tình lại mang theo tình yêu sâu đậm, say đắm triền miên...

Thấy ánh mắt của Hỏa Liễn Túy, Mộc Thương Lan vốn đang vụng trộm cười to lập tức lưng cứng đờ, sắc mặt nhất hắc, cơ hồ muốn cười ra nước mắt vậy. Sau đó hai tay cứng ngắc cầm lấy chung rượu uống cạn một hơi.

Bộ dạng kia của Mộc Thương Lan làm cho Hỏa Liễn Túy mừng rỡ, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ bất mãn cũng tan biến không thấy, vui tươi hớn hở nhấm nháp rượu ngon của Vân tông, thần sắc có chút hưởng thụ, làm cho Mộc Thương Lan ở bên cạnh nhìn hắn ngân nha rung động.

Không bao lâu, chung quanh một mảnh thanh âm hỗn loạn tất cả đều biến mất, chỉ lưu lại toàn cảnh yên tĩnh.

Con ngươi U Tà cũng nháy mắt trở nên thâm thúy, nhưng lại không hề giống những người bình thường khác, đều hướng mắt nhìn về phía phát ra nguyên nhân khiến chung quanh một mảnh yên tĩnh, mà nàng vẫn thản nhiên ngồi ở vị trí của mình, ẩn nấp hơi thở, làm cho mọi người quanh thân không hề chú ý tới nàng.

Nhưng cứ như thế, một đầu chỉ bạc chói mắt kia cũng vẫn làm cho mấy người bên cạnh phải nhẹ nhàng liếc nhìn vài lần, giống như sợ quấy nhiễu đến U Tà mà ánh mắt không dám dừng lại lâu.

Lúc này một nữ nhân từ ngoài cửa đi tới, một thân kim bào chói mắt làm cho người ta không thể rời mắt khỏi nàng, khuôn mặt diễm lệ, đôi mắt đẹp tràn đầy nghiêm túc, quanh thân tản ra hơi thở khó có thể tiếp cận, nhưng như thế, mơ hồ vẫn có thể thấy được nếp nhăn rất nhỏ trên khóe mắt nàng, này nữ nhân, cũng đã có chút lớn tuổi.

U Tà tuy rằng không nâng mắt nhìn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khis thế sắc bén cùng nham hiểm của nữ nhân kia, muội muội của tông chủ Vân tông - Vân Thánh Thiên, cũng chính là Vân tông thánh nữ - Vân Y?

Quả nhiên là một nữ nhân tàn nhẫn, chỉ là không biết nàng ta có biết hay không, nữ nhân mà cả đời này nàng ta hận nhất, cũng chính là mẫu thân của U Tà lại ở ngay trong Vân tông này? Nếu như nàng ta biết thì làm sao có thể không giở thủ đoạn chứ?

Nghĩ đến đây phượng mâu màu hổ phách của U Tà không khỏi càng phát ra thâm thúy, một hồi yến hội lần này rốt cuộc là vì cái gì, chỉ sợ hội tàn mới biết. Bất quá mặc kệ thế nào, nếu đã tiến vào trong Vân, vậy thì nàng sẽ không bỏ qua bất cứ khả năng nào có thể cứu mẫu thân của mình!

Đúng lúc này, Vân Y mở miệng nói, "Các vị, hôm nay là tông chủ Vân tông ta tổ chức yến tiệc, thỉnh mọi người thoải mái dùng thiện, không cần quá câu lệ, tông chủ một lát nữa sẽ đến, ta tới trước kính mọi người vài chén!"

Trong lời nói của Vân Y thật ra không có một chút hạ thấp bọn họ, nhưng vẫn có thể rõ ràng nhìn ra trong mắt nàng nhè nhẹ khinh thường, cùng kiêu ngạo tự đại. Khi U Tà nâng mắt nhìn lên, nháy mắt liền thấy rõ thần sắc trong mắt nàng, lập tức khóe miệng gợi lên một chút cười khẽ, phụ thân của nàng nếu thích nữ nhân như vậy, vậy thì quá mức buồn cười.

Vân Y vừa mới nói xong liền cầm một chén rượu lên kính mọi người, một hơi cạn sạch, nhất thời chung quanh lại khôi phục lại bộ dạng, đều cười tiếp nhận Vân Y kính rượu.

Đột nhiên Vân Y lại trở nên hoảng khi nhìn thấy Hỏa Uyển Hinh đang ngồi ở bên cạnh gia chủ Hỏa gia, nhất thời đáy mắt chợt lóe.

Suy nghĩ của Vân Y không khỏi trở về khi còn nhỏ.

"Mau nhìn, uy, mọi người mau nhìn, Thủy Linh Lung cùng Hỏa Uyển Hinh đến đây!"

"Ở nơi nào, ở nơi nào, ta cũng phải nhìn, tránh ra!"

"Cút xa một chút, bổn thiếu gia muốn nhìn mỹ nhân, các ngươi mau cút ra!"

"...", tiềng ồn ào liên tiếp vang lên ở cửa phòng học trở thành tiếng động lớn rầm rĩ , mà ở cách đó không xa chỗ mọi người có một nữ hài tử một thân y phục vàng nhạt đứng đó, nàng nhìn phần đông bạn học đang điên cuồng kia, mắt đẹp tràn đầy ghen tị.

Thủy Linh Lung, Hỏa Uyển Hinh, ta đường đường là Vân tông thánh nữ cư nhiên cũng không thể khiến cho người khác đối với ta điên cuồng như vậy, hai người các ngươi chỉ là nữ nhi của một trong tứ đại gia tộc mà thôi, thế nhưng lại đoạt đi khí thế của ta!

Một thời điểm khác, khi phu tử công bố thành tích học tập.

Phu tử nhẹ nhàng vuốt ve chòm râu trắng của mình, nhìn qua mọi người phía dưới cũng không có gì khác ngoài hai đạo ánh mắt không thèm để ý, còn lại đều là ánh mắt sáng quắc nhìn tập thành tích trong tay của hắn, phu tử không khỏi cười khổ lắc lắc đầu, vì sao người không thèm để ý học hành nhất cũng là người có thành tích tốt nhất.

Sau khi công bố thành tích xong, vĩnh viễn đều là Thủy Linh Lung, Hỏa Uyển Hinh đứng song song ở vị trí cao nhất, mà cái tên Vân Y cũng bị xếp sau hai người.

Vì vậy, Vân Y từ nhỏ liền sinh ra ghen ghét đối với Thủy Linh Lung cùng Hỏa Uyển Hinh.

Đệ nhất mỹ nhân Di Thất đại lục, sóng vai cũng là hai người Thủy Linh Lung cùng Hỏa Uyển Hinh. Thẳng cho đến khi hai người bọn họ liên tiếp xảy ra chuyện, cái tên Vân Y mới dần dần truyền khắp Di Thất đại lục, mà người này lại vì bản tính tâm ngoan thủ lạt cùng đố phụ mà nổi danh .

Cũng vì như thế, Vân Y cũng giống như Thủy Linh Lung, Hỏa Uyển Hinh, cũng là không có người nào dám đến cửa cầu thân. Cho dù là có cũng là vì năng lực biết trước kia của Vân Y mà đến, nhưng Vân Y bởi vì lưu luyến si mê Ma Kiêu, cho nên đối với việc người khác cầu thân hoặc là đến giao hảo đều làm như không thấy.

Vốn dĩ Hỏa Uyển Hinh phải gả cho thiếu chủ Phong gia, trong lòng Vân Y rất là cao hứng, vốn nghĩ Đệ nhất mỹ nhân Di Thất đại lục phải gả cho một người lớn tuổi như vậy, trong lòng Vân Y chính là sung sướng nói không nên lời.

Nhưng mà ai biết Hỏa Uyển Hinh lại dám không để ý đến thể diện Hỏa gia, ngang nhiên đào hôn với Phong gia, chuyện này quả thực là đưa quan hệ hai nhà đến nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng mà ai ngờ thiếu chủ Phong gia cư nhiên một chút cũng không phẫn nộ, không bao lâu cư nhiên cưới người khác.

Khi Vân Y biết Hỏa Uyển Hinh đào hôn, mà Phong gia lại không hề truy cứu, quả thực là phẫn nộ nói không ra lời, vốn dĩ vui sướng tất cả đều nháy mắt tan biến hết.

Cũng vì tức giận, Vân Y mới một mình ra ngoại ô đua ngựa, ai ngờ lại gặp phải một đám thú dữ trăm năm khó gặp!

Là thánh nữ điện hạ mà Vân tông nuông chiều từ bé, Vân Y đương nhiên là chưa từng gặp qua loại thú dữ này, lập tức bị dọa choáng váng, ngựa cũng bị dọa chạy toán loạn xung quanh, Vân Y cũng chỉ biết gắt gao siết chặt dây cương.

Nhưng mà ai ngờ lúc này một con hổ đột ngột xông tới, Vân Y sắc mặt đại biến, ở thời khắc nguy hiểm, Vân Y bị dọa buông lỏng dây cương ra, lập tức từ trên lưng ngựa ngã quăng xuống.

Vốn tưởng rằng thứ nàng sắp phải đối mặt chính là đau đớn, ai ngờ khi nàng mở mắt ra lại là một đôi mắt thâm thúy như màn đêm, khi Vân Y nhìn đến khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân kia, sắc mặt đột nhiên đỏ lên.

Mà Ma Kiêu lại chán ghét nhìn Vân Y đang đỏ mặt, lập tức không chờ nàng mở miệng, liền phất tay buông nàng ra, làm Vân Y hung hăng té ngã trên đất.

Không chờ Vân Y phục hồi tinh thần lại, một đạo thanh âm lạnh băng đến cực điểm đã truyền vào tai nàng, "Bản tông chủ ghét nhất bị người khác nhìn như vậy!", nói xong nhay mắt một cái đã biến mất khỏi tầm mắt của Vân Y, tốc độ cực nhanh làm người ta cứng lưỡi, có thể thấy được công lực người này cường đại đến mức nào, quả thực làm cho người ta hoa mắt.

Vân Y ngây ngốc nhìn bóng dáng Ma Kiêu rời đi, đồng thời nghĩ lại lời nói của hắn, bản tông chủ...

Toàn bộ Lăng Thiên đại lục, thế lực cao hơn tứ đại gia tộc cũng chỉ có hai, Tà tông cùng Vân tông. Tà tông vốn là thế lực cường đại nhất Di Thất đại lục, nhưng lại là nơi của tà ma ngoại đạo, bị mọi người khinh thường.

Còn Vân tông lại là nơi nhân sĩ chính đạo tập hợp, cho nên được người người kính ngưỡng.

Vừa rồi nam tử tuấn mỹ kia tự xưng là bản tông chủ. . . Vậy liền chứng minh, hắn chính là tông chủ tân nhiệm của Tà tông, nổi danh khắp Di Thất đại lục - Ma Kiêu! Tuổi còn trẻ mà đã cai quản Tà tông gọn gàng ngăn nắp, trở thành người đầu tiên trong suốt mấy ngàn năm qua cai quản tốt Tà tông, cũng là một vị thần độc nhất, Đệ nhất mỹ nam của Di Thất đại lục - Ma Kiêu!

Cũng vì như thế, mới làm cho ca ca của nàng, cũng chính là tông chủ Vân tông - Vân Thánh Thiên kiêng kị như vậy!

Vốn dĩ khi nghe đến người này, nàng vẫn luôn khinh thường, trong lòng luôn có một suy nghĩ bất quá hắn cũng chỉ là một ma đầu mà thôi, đâu đến mức đế mọi người tôn xưng là thần, về phần phong hào Đệ nhất mỹ nam của Di Thất đại lục, bất quá cũng chỉ là một người lớn lên mỹ một chút mà thôi.

Ai ngờ hôm nay gặp hắn, hắn cư nhiên lại có tư thế oai hùng hiên ngang, phong hoa tuyệt đại như vậy... Nghĩ đến đây Vân Y lại càng đỏ mặt.

Sau khi về tới Vân tông, Vân Y đối với Ma Kiêu lại là nhớ mãi không quên, cũng không giống như thường ngày trên mặt luôn đeo đầy ghen tị. Mấy ngày nay, Vân Y luôn ghé vào bên cửa sổ, tùy thời nhíu mi, tùy thời đỏ mặt đỏ, tùy thời lại còn hiện ra sầu khổ.

Thị nữ thân cận hầu hạ nàng không khỏi đổ mồ hôi lạnh liên tục, trong lòng hoảng sợ không thôi, bộ dạng thánh nữ điện hạ như vậy các nàng rốt cuộc có nên bẩm báo cho tông chủ hay không đây? Nếu như không bẩm báo, tông chủ mà biết khẳng định sẽ trách tội, nhưng nếu như bẩm báo, vậy thì thánh nữ điện hạ cũng sẽ làm cho các nàng sống không bằng chết!

Nghĩ đến đây bọn thị nữ lại càng khó xử không thôi, nhưng mà qua vài ngày Vân Y lại càng kỳ lạ hơn, không hề trưng ra bộ dáng kia nữa, chỉ là nói chuyện với bất luận kẻ nào cũng đều dịu dàng rất nhiều, yêu kiều giống như một tiểu nữ nhi vậy.

Thấy như vậy, trong lòng bọn thị nữ cũng hiểu ra, thánh nữ điện hạ nhà mình như vậy, chỉ sợ là đã thích người khác... Nhưng thân là Vân tông thánh nữ, nếu như lựa chọn người có thân phận không hợp, đương nhiên là không được .

Vân Y suy nghĩ vài ngày, sau đó cũng bỏ cuộc, nàng hiểu được chính mình là Vân tông thánh nữ, mà hắn lại là tông chủ Tà tông, hai phương thủy hỏa bất dung, nhưng mà nàng cũng không thể quên được hắn, cho nên nàng quyết định, chỉ cần có thể cùng ở bên Ma Kiêu, cho dù phải từ bỏ thân phận Vân tông thánh nữ nàng cũng cam lòng !

Nghĩ như thế nàng mới khôi phục cảm xúc, quyết định đi đến Tà tông, nàng không tin, nàng mỹ mạo xinh đẹp như vậy, lại còn có được dị năng biết trước tương lai, không có khả năng không nắm được trái tim của Ma Kiêu!

Tuy rằng nàng có được năng lực đoán biết trước, nhưng loại năng lực này lại chỉ có thể một năm dùng một lần, nhưng mà một lần của năm nay cũng đã dùng để xem trước tiền đồ của Vân tông mất rồi, nàng đương nhiên là không có cách nào biết trước được chính mình có thể có được trái tim của Ma Kiêu hay không.

Nhưng mà ngay khi nàng đang muốn không từ mà biệt, đi đến Tà tông, thì một tin tức kinh thiên động địa đã truyền vào tai nàng.

Đích nữ Thủy gia, Đệ nhất mỹ nhân của Di Thất đại lục - Thủy Linh Lung, cư nhiên cự tuyệt ngôi vị tông chủ phu nhân Vân tông, bỏ trốn cùng đại ma đầu của Tà tông - Ma Kiêu!

Tin tức này giống như tiếng sấm tạc ở bên tai Vân Y, nữ nhân mà nàng thống hận nhất lại cự tuyệt ca ca của nàng, cùng nam nhân mà nàng yêu nhất bỏ trốn? Tin tức này kêu nàng phải làm sao chấp nhận được đây? !

Nghĩ đến đây, Vân Y điên cuồng đi đến thư phòng của Vân Thánh Thiên, nhưng tin tức mà nàng nhận được lại là Vân Thánh Thiên bế quan!

Sau khi nghe được tin tức này, Vân Y liền biết, thì ra thế nhân truyền lại không sai, chuyện Thủy Linh Lung cùng Ma Kiêu bỏ trốn nhất định là thật sự! Vân Y nhất thời nản lòng thoái chí, suy nghĩ hỗn loạn đi về tới phòng mình.

Sau khi ổn định lại cảm xúc liền lập tức tung lời mê hoặc toàn bộ nhân sĩ chính phái ở Di Thất đại lục đuổi bắt hai người, đích nữ của một trong tứ đại gia tộc - Thủy gia bỏ trốn theo người khác, chuyện này quả thực làm mất hết mặt mũi của toàn bộ nhân sĩ chính phái.

Mọi người lúc này đều bắt đầu phát lệnh truy bắt, tận lực tìm kiếm nơi Ma Kiêu cùng Thủy Linh Lung ẩn nấp ở toàn bộ Di Thất đại lục.

Còn Vân Y lại vẫn nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi một năm sau dùng năng lực đoán biết trước để tìm ra nơi Ma Kiêu cùng Thủy Linh Lung ẩn thân! Nàng nghĩ rằng, cho dù toàn bộ nhân sĩ chính phái ở Di Thất đại lục dốc sức tìm kiếm, cũng không có khả năng tìm được nơi hai người ăn nấp. Bọn họ một người tính cách tinh quái, một người lại được tôn xưng là thần, nếu như dễ dàng bị tìm thấy vậy thì đã không thể nổi danh như vậy!

Sở dĩ nàng lừa mọi người đi tìm, chính là không hy vọng Ma Kiêu cùng Thủy Linh Lung có thể tiêu dao thoải mái như vậy, cho dù nàng giờ phút này muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng tuyệt sẽ không cho bọn họ cơ hội vui vẻ!

Cứ như thế, Ma Kiêu cùng Thủy Linh Lung vẫn bỏ trốn. Mà cuộc chiến giữa tứ đại gia tộc cùng Tà tông cũng bắt đầu, trong khoảng thời gian ngắn khắp đại lục đều hỗn loạn không thôi.

Quả nhiên, toàn bộ nhân sĩ chính phái đi tìm kiếm tung tích Ma Kiêu cùng Thủy Linh Lung đều không có một chút manh mối, quả thực làm cho Vân Y cười nhạo không thôi.

Mà một năm sau, Vân Y rốt cục cũng khôi phục năng lực biết trước, lợi dụng nó mà tính được Ma Kiêu cùng Thủy Linh Lung đã sinh hạ nhi nữ, sau đó liền giận dữ, lập tức đã đem chỗ ở của hai người truyền ra ngoài.

Cũng chính vì như thế, Thủy Linh Lung mới có thể bị người bắt trở lại Thủy gia. Còn Ma Kiêu mới có thể mang theo U Tà đi đến Lăng Thiên đại lục tìm Hỏa Uyển Hinh, đem U Tà phó thác cho Hỏa Uyển Hinh.

Cho nên, suy cho cùng, người đem một nhà U Tà hại đến như vậy cũng không phải là người khác, mà chính là Vân tông thánh nữ, muội muội ruột của Vân Thánh Thiên - Vân Y!

Khi suy nghĩ quay về, Vân Y liền cười cười bước từng bước đến chỗ Hỏa Uyển Hinh, khi nhìn thấy nàng vẫn xinh đẹp như thời còn trẻ, không chỉ khiến cho người khác không cảm thấy nàng già đi, ngược lại càng phát ra có ý nhị, lòng đố kị của Vân Y không khỏi tăng lên.

Sau đó nhìn Hỏa Uyển Hinh nói, "Ta sao không biết ngươi dĩ nhiên đã trở lại? Năm đó đào hôn còn vui vẻ? Không biết giờ phút này thái độ của Phong gia ra sao?"

Vừa mở miệng đã công kích như vậy, thật không cho Hỏa gia một chút mặt mũi. Mà nghe thấy như thế gia chủ Hỏa gia vừa muốn tức giận, lại bị U Tà ngăn lại.

Chỉ thấy Hỏa Uyển Hinh đã không bồng bột như thời còn trẻ nữa, mà đã hiểu được che dấu cảm xúc chân thực của chính mình. Khi nghe Vân Y nói vậy cũng không tức giận, mà là nhẹ nhàng lạnh nhạt mở miệng, "Cái đó...ta cũng không biết, Vân thánh nữ giờ phút này còn lưu luyến si mê tông chủ Tà tông - Ma Kiêu nữa hay không? Cũng khó trách mấy năm nay vẫn cô đơn một mình, thật sự đã làm khó ngươi rồi" .

"Ngươi!" Nghe vậy Vân Y biến sắc, lập tức hung hăng nhìn Hỏa Uyển Hinh, mà gia chủ Hỏa gia nhìn nữ nhi của mình đã thay đổi như vậy, không khỏi cảm thấy đau lòng không thôi. Nữ nhi của ông, ông có thể không đau lòng sao, mấy năm nay ông vẫn luôn lo lắng nàng ăn có được no, mặc có được ấm hay không? Hiện tại nàng đã trở lại, tâm của ông mới xem như chân chính buông xuống.

Giờ lại nhìn thấy nữ nhi của chính mình có thể ẩn nhẫn như thế, còn có thể trong chớp mắt phản bác lại, cũng chứng tỏ mấy năm nay nữ nhi này tất nhiên đã chịu khổ không ít.

Giống như mấy ngày trước đây nhìn thấy nàng, nàng luôn tỏ ra dịu dàng, một câu cũng không hề nhắc tới chính mình ở Lăng Thiên đại lục chuyện đã xảy ra chuyện gì.

Di Thất đại lục ai ai không biết, Ma Kiêu là người trong lòng của Vân tông thánh nữ, bất quá cũng may mà hai người vẫn chưa từng ở bên nhau, bằng không chuyện này mới là chân chính làm cho nhân sĩ chính đạo mất hết thể diện.

Đúng vào lúc này, ánh mắt Vân Y mới là phẫn nộ đảo qua một lượt những người ngồi ở trên bàn, cuối cùng ánh mắt nàng ta cũng ngừng lại trên người U Tà.

Nàng cư nhiên một chút hơi thở cũng đều không có! Nghĩ đến đây sắc mặt Vân Y hoảng sợ không thôi, nữ tử này là người phương nào? Làm sao có thể thân cận cùng gia chủ Hỏa gia như vậy, nàng nhớ rất rõ, Hỏa gia không hề có nữ tử như vậy tồn tại a!

Lập tức Vân Y liền hỏi, "Không biết vị cô nương này là người phương nào, Hỏa gia gia chẳng lẽ không giới thiệu cho ta một chút sao? !"

Nghe vậy gia chủ Hỏa gia vuốt vuốt râu, vẻ mặt tự hào nhìn Vân Y nói, "Đây chính là cháu dâu của lão nhân gia ta! Cũng chính là bảo bối của ta!"

Nghe thấy lời gia chủ Hỏa gia nói, sắc mặt Vân Y liền bị kiềm hãm, cháu dâu? !

Nghĩ đến đây Vân Y lập tức đem ánh mắt rời đến trên người Hỏa Liễn Túy, tôn tử của gia chủ Hỏa gia khi nào mà thành thân vậy? Nàng làm Vân tông thánh nữ điện hạ thế nhưng cũng không hề nhận được thiệp mời ?!

Hỏa Liễn Túy cảm nhận được ánh mắt của Vân Y cũng mở miệng giải thích, "Thánh nữ không cần nhìn ta như vậy, bản thiểu chủ còn chưa thành thân, làm sao có thê tử? ! Cháu dâu mà gia gia nói quả đúng là thật, chỉ là nàng là thê tử của biểu ca ta, cũng chính là biểu tẩu của ta, nhắc mới nhớ ngươi đối với biểu ca của ta cũng có chút ấn tượng mới đúng."

Nghe vậy Vân Y mới là hồi tưởng lại vài năm trước Hỏa Uyển Hinh mang theo một tiểu nam hài trở lại khiến Di Thất đại lục oanh động, từng phải gả cho thiếu chủ Phong gia, Đệ nhất mỹ nhân của Di Thất đại lục - Hỏa Uyển Hinh đào hôn, vài năm sau trở về, trong tay lại dẫn theo một tiểu nam hài.

Điều này sao có thể không tạo thành oanh động, khi đó nàng cũng chú ý tới nam hài kia, còn nhớ rõ bộ dạng thâm trầm như vậy của hắn, đến nay nhớ lại vẫn làm cho nàng cảm thấy tim đập nhanh.

Nghĩ đến đây Vân Y lại đem ánh mắt đặt ở trên người U Tà, đây là thê tử của hắn ? !

Khí chất như lan, xuất trần như tiên, nhất là một đầu chỉ bạc chói mắt vô song, quả thực là làm cho người ta muốn không chú ý đến cũng đều không có khả năng! Nữ tử này cũng không phải hạng người hời hợt, nói vậy cũng là một nhân vật lợi hại!

Sau đó Vân Y lại đem ánh mắt đặt ở trên người Hỏa Uyển Hinh, tận sâu trong đáy mắt tràn đầy ghen ghét, vì sao nàng ta lại có được một người con vĩ đại như vậy, giờ lại còn có một người con dâu khiến cho người ta không thể nhìn thấu như vậy? !

Nếu như năm đó nàng cùng Ma Kiêu ở bên nhau, có phải hay không đứa nhỏ mà nàng sinh ra giờ phút này cũng sẽ hoàn mỹ hơn Hỏa Uyển Hinh?

Nghĩ đến đây ánh mắt Vân Y lại càng ngoan lệ.....

Đúng lúc này, một đạo thanh âm vang lên, "Tông chủ cùng... Tông chủ phu nhân đến!"

Cái tên bẩm báo kia cũng không biết nên bẩm báo như thế nào, sau đó có người báo cho hắn biết hắn mới hô lên, trong thanh âm của kẻ bẩm báo kia mang theo ý tứ không dám tin cùng kinh hãi, chuyện này không khỏi làm mọi người cảm thấy tò mò đối với vị kia tông chủ phu nhân trong miệng hắn kia.

Ai không biết, sau khi tông chủ Vân tông bị đích nữ của Thủy gia cự tuyệt thì vẫn chưa từng có hảo cảm với vị tiểu thư khuê các nào, vẫn độc thân nhiều năm như vậy, chưa từng có người nghe nói hắn khi nào lại có phu nhân, giờ phút này đột nhiên xuất hiện một người, làm sao có thể không khiến cho người ta cảm thấy tò mò được chứ?

Trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều dài cổ ngóng về phía cửa đại điện, mà phượng mâu màu hổ phách thâm thúy của U Tà cũng nhìn hướng ra phía ngoài cửa kia.

Lúc nhìn đến vẻ mặt treo đầy ý cười như có được cả thiên hạ của Vân Thánh Thiên, ở đây nhất thời liên tục vang lên tiếng đổ hút lãnh khí.

Chỉ thấy nàng kia cư nhiên chính là......

(*Vy Nhi: Sorry vì sự chậm trễ của ta nhé.  Rất cảm ơn các nàng đã ủng hộ.  )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.