Tà Y

Chương 32: Chương 32




Thôi Bán Hạ cảm giác kẻ nàng đụng tới không phải lang, mà là cầm thú!

Thôi Bán Hạ nằm lỳ trên giường, ngay cả hơi sức giơ ngón tay lên cũng không có, trên người tất cả đều là chằng chịt vết hôn, gần nơi tư mật giữa hai chân thậm chí có vết cắn, càng không cần nói tới nơi bị xuyên qua, nàng cảm thấy chân mình không tài nào khép lại được.

Tối hôm qua bị làm mấy lần nàng cũng không đếm nổi, mặc dù không đến mức như truyền thuyết sói đói một đêm bảy lần, nhưng mà cũng không kém nhiều lắm. Nếu không phải cuối cùng nàng thật không chịu được mà khóc lóc cầu xin khoan dung, tên khốn kia đến bây giờ có lẽ còn chưa bỏ qua cho nàng.

Mẹ kiếp, nàng cũng không muốn bị bức chết ở trên giường đâu!

Trạm Ly Tiêu vừa bê chậu nước vào cửa liền nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Thôi Bán Hạ, không khỏi cong khóe môi, ánh mắt từ từ trượt xuống thân thể mềm mại bị hắn hung hăng yêu thương, dấu vết tình dục để lại trên người nàng khiến hắn rất hài lòng.

Vừa nhìn thấy Trạm Ly Tiêu, Thôi Bán Hạ lập tức trừng mắt qua: “Nhìn đủ chưa?” Thanh âm của nàng khan cả rồi, ngay cả mắt cũng còn sưng đỏ, có thể thấy được nàng bị làm đến vô cùng thê thảm.

“Chưa.” Trạm Ly Tiêu bỏ chậu gỗ trên tay lên bàn, rót ly nước đi đến bên giường, mắt ẩn tình nhìn nàng: “Cả đời cũng không đủ.” Nghe như vui đùa trêu chọc, giọng nói lại ẩn hàm nghiêm túc.

Thôi Bán Hạ hừ hừ, dùng loại lời ngon tiếng ngọt này với nàng cũng vô dụng... Nàng sẽ không thừa nhận mặt mình nóng lên đâu.

Đáng ghét! Nàng lần nào cũng không kháng cự được loại ánh mắt này của hắn.

Thôi Bán Hạ k được tự nhiên nổi giận: “Nước!” Nàng sắp chết khát rồi.

Bộ dáng khả ái kia khiến Trạm Ly Tiêu cong môi mỉm cười. Hắn ngồi bên mép giường, ôm lấy nàng, để cho nàng tựa vào ngực hắn, bưng nước trà đưa tới bên môi nàng.

Trạm Ly Tiêu toàn thân rạng rỡ, da tay của hắn trắng nõn, mặc quần áo vào càng thấy thân hình thon dài, sẽ khiến người ta cho hắn là văn nhã yếu đuối, thật ra thì dưới lớp quần áo kia cũng rất rắn chắc, mặc dù không có bắp thịt khoa trương, nhưng cũng không gầy yếu, mà là mạnh mẽ đanh thép, hơn nữa còn có cơ bụng.

Thôi Bán Hạ cũng là hôm qua mới biết thì ra vóc người Trạm Ly Tiêu tốt như vậy.

Nàng cũng không nhăn nhó, tựa vào lồng ngực trần trụi của hắn uống nước. Dù sao cái gì nên làm không nên làm cũng đã làm rồi, còn xấu hổ gì chứ. Chỉ là không nhịn được chuyển mắt qua vai trái hắn.

Miếng vải trên vai bị Trạm Ly Tiêu bỏ ra, lộ vết thương dữ tợn do trúng tên. Nàng nhớ ngày hôm qua vết thương của hắn bị rách, mặc dù bây giờ không chảy máu, nhưng mà vết thương còn đỏ tươi.

Thấy ánh mắt nàng, Trạm Ly Tiêu khẽ cười, thật thích bộ dạng Thôi Bán Hạ quan tâm hắn: “Không có việc gì, không đau.”

Thôi Bán Hạ lườm hắn một cái. Đương nhiên không đau, t*ng trùng lên não còn có thể đau sao? Dù hắn không đau, nàng nhìn không vào, được chưa: “Đi lấy túi gấm cho ta.”

Trạm Ly Tiêu rời giường, cầm lên túi gấm bị ném trên ghế dựa. Túi gấm không lớn, thế nhưng bên trong đều là bảo vật, trong hộp chứa bảo bối đồ nghề Thôi Bán Hạ lấy từ A Công.

Thôi Bán Hạ nhận lấy túi gấm, từ bên trong lấy ra một bình nhỏ màu xanh lá cây, bắt Trạm Ly Tiêu ngồi xuống, nàng lấy bột thuốc trong bình rắc lên bả vai bị thương của hắn, phát hiện hắn run rẩy một chút. Sợ hắn đau, nàng không chút nghĩ ngợi, nhẹ thổi lên vết thương.

Thật ra thì động tác này chẳng có tác dụng gì, nhưng là thói quen của nàng. Khi còn bé, lúc Trạm Ly Tiêu tập võ bị thương, luôn là nàng giúp hắn bôi thuốc, sợ hắn đau, nên thổi nhẹ lên vết thương, sau đó nói...

“Thổi một chút sẽ hết đau.” Lời ra khỏi miệng, Thôi Bán Hạ liền hối hận. Nàng đang làm gì thế này! Người ta đâu còn là trẻ con nữa!

Quả nhiên, nghe thấy Trạm Ly Tiêu cười ra tiếng.

Thôi Bán Hạ thẹn quá hóa giận, đang muốn trợn mắt, Trạm Ly Tiêu lại đưa tay chạm nhẹ má nàng.

“Hạ Hạ, nàng thật tốt.” Dùng loại giọng điệu này nói chuyện với hắn chỉ có nàng. Mẫu hậu mặc dù thương yêu hắn, khi hắn bị thương cũng chỉ vuốt đầu hắn, nói với hắn, thân là thái tử, cho nên dù bị thương cũng phải nhịn, không thể khóc.

Chỉ có Hạ Hạ dùng ánh mắt đau lòng nhìn hắn, nói với hắn thổi một chút liền hết đau.

Chính như vậy, nàng lay động trái tim hắn, từng chút từng chút, khiến cho hắn không thể không có nàng.

Trạm Ly Tiêu nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng hôn, nụ hôn rất mềm rất nhẹ, thành kính giống như hôn bảo bối trân quý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.