NPC của Minh Da Thành đang sắp xếp, chuẩn bị các trận thi đấu tiếp theo.
Thời gian trước Tà Ác Liên Minh đánh bại Thiên Sứ Liên Minh, chiếm lĩnh Thánh
Quang Thành, làm cho đám NPC này nở mày nở mặt. Phần thưởng nhiệm vụ cho các
ngoạn gia cao hơn bình thường không ít, họ lấy được rất nhiều thứ tốt. Vì muốn
thiết lập quan hệ thân cận với NPC mà không ít ngoạn gia đang bận rộn ở quanh
đó.
Sau một ngày thi đấu, Minh Dạ Thành dần chìm vào im lặng, chỉ còn một số
ngoạn gia trong các quán rượu đang thảo luận về những trận đấu ban ngày.
Ánh trăng huyền ảo chiếu xuống, phủ lên Minh Dạ Thành một tần ngân sa diễm
lệ.
Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh đang nhẹ bước giữa phố khuya, hưởng thụ một chút
yên tĩnh của đêm khuya.
“Tiểu Vũ nha đâu kia thăng cấp cũng rất nhanh a, mới đây đã 25 cấp rồi.”
Tiêu Ngự cười nói.
“Có thể không nhanh được sao, hơn hai mươi cấp mà đã mặc nguyên một bộ sử
thi rồi.”
“Điều này cũng đúng.”
Tiêu Ngự gãi gãi đầu. Một thân trang bị của Tiểu Vũ đủ làm cho nàng có thể
khiêu chiến ngoạn gia hơn ba mươi cấp rồi.
Tiêu Ngự cầm tay Triêu Lam Hinh, nghĩ đến phải rời khỏi trái đất đi đến nơi
khác Tiêu Ngự không khỏi cảm khái. Đó không phải nơi hắn đã sinh, một vùng đất
xa người mẹ và những kế hoạch hắn đã tính….(Trích: Far away-wowy)
Trái đất ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng, đã không còn thích hợp để sinh sống
nữa. Rât nhiều người phải lưu lại, không phải họ không muốn rời đi mà là vì họ
không có tiền. Vé tàu rời Trái Đất giá hơn hai ngàn vạn, nếu không phải trong
trò chơi Tiêu Ngự kiếm được một mớ kha khá, thì căn bản hắn và Tiểu Vũ không hề
có cơ hội rời đi.
“Hệ sinh thái của Trái Đất đã bắt đầu được cải tạo, nghe nói cần tới mười
hai năm mới có thể hoàn toàn khắc phục ô nhiễm.” Triêu Lam Hinh khẽ thở dài,
thân là bác sĩ, nàng đương nhiên hiểu được trong 12 năm này những người ở lại
sẽ gặp phải nguy hiểm như thế nào.
“Nếu 12 năm sau chúng ta trở về, chỉ sợ cảnh còn người mất.” Tiêu Ngự nói.
Đã lâu không được thoải mái dạo chơi như thế này, trang bị của Tiêu Ngự đã
đạt tới đỉnh phong, tạm thời không có gì cần thay đổi, chỉ còn đợi lên sàn đấu
mà thôi.
Phong Dã đã tổ chức một cái đoàn đội đi xoát đặc thù quái, cấp bậc của bọn
họ cũng chưa tới 60, thừa dịp thi đấu đoàn đội chưa bắt đầu tranh thủ đem cấp
bậc tăng lên một ít. Đang là ban đêm nên họ cũng không dám tới khu vực cao, chỉ
xoát quái ở khu vực phổ thông 60 cấp mà thôi.
“Tiêu Ngự, có thể để Tiểu Lam qua đây giúp ta một chút không?” Phong Dã
cười nói.
“Ngươi một cái đại công hội hội trưởng, không lẽ không tìm được mấy tên
pháp sư, mục sư sao?” Tiêu Ngự buồn bực nói, khó khăn lắm mới
Có cơ hội ở chung vơi Tểu Lam, hắn sao có thể dễ dàng đồng ý được. Tiểu Lam
qua đó căn bản là một tên culi, phải xoát quái không ngừng.
“Một mình Tiểu Lam có thể sánh với mấy người a.” Phong Dã nói
“Không được, việc này không cần thương lượng nữa.” Tiêu Ngự kiên quyết nói.
“Được rồi.” Phong Dã bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành theo ý Tiêu Ngự mà thôi.
Quả thật có Triệu Lam Hinh tốc độ thăng cấp sẽ nhanh hơn một chút, nhưng cũng
không thể quấy rầy họ được. Đành phải tìm một số hỏa pháp sư vậy, tuy hơi kém
so với Triệu Lam Hinh nhưng chênh lệch cũng không nhiều lắm.
Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh tìm một cái quán bar ngồi xuống, bên tai nghe
được các ngoạn gia xung quanh đang thảo luận về các trận đấu. Không ngờ đề tài
của họ lại chính là Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh.
Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh nhìn nhau cười, đành ngồi xuống dưới, kêu 2 ly
rượu cốc-tai.
“Kỳ thật cái gọi là cao thủ cũng không phải cao xa gì, chỗ khác biệt vói
người thường là tốc độ phản ứng nhanh hơn mà thôi.”
Tiêu Ngự cười cười, mấy lời này đúng là đã đánh trúng trọng tâm, võ công
trong thiên hạ cái gì cũng phá được, nhưng chỉ có nhanh, nhanh cực độ là không
phá được mà thôi. Thiên hạ có mấy người có thể đạt tới mức nhanh không thể phá
đây?
(DG: Phải công nhận là về khoản chiến thuật và lý luận võ công Ốc Sên ẹ
thật, máy chương lúc trước đọc chiến thuật của bé Tiêu đã chuối rồi, giờ thêm
cái này nữa =.= ) “Cũng không đơn giản vậy đâu, ít nhất sự lý giải kỹ năng của
họ cao hơn chúng ta nhiều. Ngươi có thể sử dụng bao nhiêu phần trăm thương tổn
của kỹ năng? Nghe nói những cao thủ đạo tặc ít nhất có thể sử dụng hơn 60%. Còn
cao thủ đỉnh cấp như Tiêu Ngự cơ hồ tiếp cận 100%, ngươi có thể làm được sao?”
Ngoạn gia kia nhất thời nghẹn họng.
Tiêu Ngự một bên tán gẫu với Triệu Lam Hinh, một bên ngẫu nhiên nghe các
ngoạn gia xung quanh nói chuyện phiếm, đây cũng là một loại lạc thú a. (DG: lạc
thú cái khỉ, ngồi hóng chuyện còn biện hộ, gặp ta là không có vào quán bar đâu,
phải đi mấy nơi hấp dẫn kìa, hắc hắc.) Lướt mắt quanh quán bar, thấy trong góc
một đôi tình nhân đang hôn nhau, Tiêu Ngự thấp giọng trêu chọc: “ Hay là chúng
ta thử giống họ đi.” Nói xong lại còn nhéo nhéo cánh tay Triệu Lam Hinh nữa.
“Huynh dá., đừng cho là muội dễ bị khi dễ.” Triệu Lam Hinh liếc Tiêu ngự,
nhéo hông hắn một cái, cặp má ửng đổ, hiển nhiên là nàng không thích ứng vói
không khí trong này rồi.
“Thưa quí ông, quí bà và các vị tiên sinh, nếu các vị có hứng thú thì chúng
ta sẽ tổ chức một trò chơi nhỏ, người chiến thắng sẽ là nhân vật chính của
Nguyệt Sắc Tửu quán, được tặng Ái Tình Chi Tâm.”
Trên đài, một người trẻ tuổi khoảng 23, 24 nói, có vài phần phong thái của
người chủ trì.”
Các ngoạn gia nữ ở đây không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi, không
tưởng tượng được cư nhiên có người lấy Ái Tình Chi Tâm, trang bị cấp bậc này ra
làm giải thưởng cho một trò chơi.
Ái Tình Chi Tâm, ở cả Ân Trạc Tư đại lúc vật này cũng có chút danh tiếng.
Ngoài những thuộc tính ra nó còn ẩn chứa một câu truyện xưa. Theo truyền
thuyết, Huyết Tinh Linh là chủng tộc chung tình nhất. Tuổi thọ của họ lên đến
mấy ngàn tuổi, nhưng họ vĩnh viễn chỉ có một người bạn đời mà thôi, nếu bạn đời
tử vong họ cũng không tái hôn, sống cô độc cả quãng đời còn lại. Mỗi khi Huyết
Tinh Linh chết đi trong lồng ngực của nam nhân mình yêu, giọt nước mắt cuối
cùng sẽ hóa thành Ái Tình Chi Tâm, bầu bạn với người nam nhân đến suốt cuộc
đời.
Số lượng Huyết Tinh Linh tộc rất ít, Ái Tình Chi Tâm này cũng trở thành vật
phẩm hi hữu, lưu lạc đến Tà Ác Liên Minh lại càng hiếm thấy. Vì câu chuyện tình
yêu của Ái Tình Chi Tâm mà nó trở thành vật phẩm được rất nhiều nữ ngoạn gia
mong ước.
Người trẻ tuổi nói xong, tầm mắt nhìn quanh quán bar một vòng.
Khi ánh mắt của hắn hướng tới vị trí tiêu Ngự ngồi, không khỏi thất thanh
la lên:” Nàng sao lại ở chỗ này?
“Ai vậy?”. Triệu Lam Hinh.