- Dường như là Lam Hinh tỷ tỷ! - Nhìn thấy bóng dáng kia Tiểu
Vũ có chút ngạc nhiên vui mừng nói.
Đúng là bác sĩ Triệu mặc một trang phục thể thao màu trắng,
trang phục rất ngắn gọn nhẹ nhàng, vai đeo một chiếc túi màu đen, có thêm vài
phần khí chất tự nhiên thoải mái. Khác với khí chất tỉnh táo lão luyện khi nàng
làm bác sĩ, nàng bây giờ thật là có một hương vị thanh nhã động lòng người. Mái
tóc dài thật dài đen sẫm tuỳ ý tung bay trên vai, không cần quá nhiều trang phục
nhưng cũng là các nữ tử khác cảm thấy tự ti về dung mạo của mình.
Tiêu Ngự rất khó hiểu tại sao bác sĩ Triệu lại tới đây.
- Lam Hinh tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây! - Tiểu Vũ nhảy nhót chạy
tới bên cạnh bác sĩ Triệu.
- Tiểu Vũ, ta tới thăm muội một chút! - Bác sĩ Triệu cao hứng
khi nhìn thấy Tiểu Vũ, vẻ mặt lộ ra mừng rỡ, nắm bả vai Tiểu Vũ, nhìn thấy
khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiêu Vũ không nhịn được nhéo một cái, có thể
nhìn thấy, từ đáy lòng bác sĩ Triệu rất quý Tiểu Vũ.
- Thấy sắc quên ca! - Tiêu Ngự không nhịn được lầm bầm một
chút, mỗi lần mình quay về luôn luôn thấy khuôn mặt cùng bộ dạng hớn hở của Tiểu
Vũ, dáng vẻ giống hệt hiện tại, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoan hỉ.
- Lam Hinh tỷ tỷ, muội giới thiệu một chút đây là ca ca của
muội! - Tiểu Vũ lôi kéo Tiêu Ngự nói.
- Bác sĩ Triệu, xin chào, chúng ta đã gặp mặt! - Tiêu Ngự lễ
phép nói, đối với bác sĩ Triệu trong đáy lòng Tiêu Ngự có một tia kính sợ, một
tia hâm mộ, nàng là sinh viên đại học y khoa tiền đồ thênh thang rộng lớn, có
thể tới khu dân nghèo này mà làm việc đối với mình đáng giá để được tôn kính.
- Ừm ngoại trừ lần trước gặp mặt ra ta còn nghe Tiểu Vũ thường
xuyên nhắc tới ngươi! - Triệu Lam Hinh thản nhiên cười nói.
Tiểu Vũ nhìn một chút căn nhà gỗ thấp bé của mình, có hơi
chút xấu hổ, sắc trời đã tối, không thể đứng ở đây được, nhưng muốn mời người
khác vào nhà, lại không tiện, trong nhà nhỏ hẹp căn bản không thể chứa đủ ba
người.
- Tiểu Vũ muội vào trước đi ta với ca ca của muội có chút việc
muốn nói! - Triệu Lam Hinh nói với Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ giương đôi mắt xinh đẹp nhìn Triệu Lam Hinh một
chút, vừa nhìn lại Tiêu Ngự, nàng đoán Lam Hinh tỷ tỷ tìm Tiêu Ngự nói chuyện,
nàng nhu thuân đáp:
- Vâng, vậy muội vào trước đây!
Tiêu ngự rất khó hiểu, bác sĩ Triệu tìm mình có chuyện gì?
Nhìn thấy Tiểu Vũ đi vào, Triệu Lam Hinh mở miệng nói:
- Là như vậy, người nhà của ta đều di dân tới một hành tinh
mới, hiện tại ở trên Mẫu Tinh chỉ còn có một mình ta, mấy ngày hôm trước ta vừa
mới ăn tân gia, một người ở trong căn phòng lớn, khó tránh khỏi có chút cô đơn,
cho nên ta muốn Tiểu Vũ qua đó ở cùng cho vui.
Cho Tiểu Vũ đi qua đó? Tiêu Ngự nghe bác sĩ Triệu nói qua,
có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ kĩ một chút, điều kiện ở chung quanh đây quá ác
nghiệt, dưới hoàn cảnh này có thể tạo thành ảnh hưởng bất lợi tới thân thể, hơn
nữa ánh sáng trong nhà lại âm u như vậy cũng không thích hợp cho Tiểu Vũ học tập,
nếu Tiểu Vũ có thể đi theo bác sĩ Triệu ở cùng một chỗ, làm cho Tiêu Ngự an tâm
hơn không ít.
- Như vậy thật phiền toái cho bác sĩ! - Tiêu Ngự nói đối với
chuyện này mình có muốn tìm cũng không được nữa là nhưng là hắn không tuỳ tiện
nhận ân huệ của người khác, Tiêu Ngự sẽ thay Tiểu Vũ trả tiền phòng đầy đủ.
- Ta nói Tiểu Vũ chuyện này nhưng là Tiểu Vũ không đồng ý,
nàng nói phải ở chỗ này với ngươi! - Triệu Lam Hinh nhìn Tiêu Ngự nói.
- Ta trở về nói với muội ấy một chút, chắc muội ấy sẽ đồng
ý! - Tiêu Ngự nói.
Triệu Lam Hinh trừng mắt nhìn Tiêu Ngự, nói:
- Ngươi biết muội muội của ngươi nghĩ như thế nào sao? Ngươi
làm sao biết muội ấy đồng ý?
- Cái này…! - Tiêu Ngự bị hỏi tới sững người.
- Ta biết Tiểu Vũ đang nghĩ gì, nếu ngươi không đồng ý đi
cùng thì muội ấy nhất định sẽ không đi! - Triệu Lam Hinh nhìn qua căn nhà bằng
gỗ, dường như có chút xúc động nói, tình cảm huynh muội của Tiêu Ngự cùng Tiểu
Vũ làm cho nàng có chút cảm động.
- Ta cùng đi? - Tiêu Ngự nao nao:
- Cái này sợ là là hơi bất tiện!
- Nơi ở của ta có mấy phòng không, nhiều hơn một hai người vẫn
có thể ở được! - Triệu Lam Hinh nhìn thoáng qua Tiêu Ngự nói.
- Ta không phải nói chuyện này! - Tiêu Ngự vội vàng nói, ở
cùng một người phụ nữa trong một căn phòng, Tiêu Ngự đúng là không quen được,
tuy nói từ nhỏ tới lớn Tiểu Vũ đều đi theo Tiêu Ngự nhưng cái này không giống
nhau, Tiểu Vũ là muội muội của hắn, về bản chất có sự phân biệt khá lớn với bác
sĩ Triệu.
Triệu Lam Hinh nhìn thoáng qua khu phó tràn ngập nước bẩn
này, đôi mắt trong suốt nhìn vào mắt Tiêu Ngự, nói:
- Ngươi nhẫn tâm để cho Tiểu Vũ ở chỗ này? Cho dù ngươi nhẫn
tâm, ta cũng không sẽ không muốn tiểu muội Tiểu Vũ ở một địa phương này.
Nghe được bác sĩ Triệu nói, trong tim của Tiêu Ngự bỗng chút
đau đớn như kim châm, trầm mặc xuống.
- Nơi đó ta cũng không phải cho các ngươi ở không, các ngươi
mỗi tháng phải nộp cho ta ba trăm đồng tiền thuê, trước tiên có thể nợ, sau này
có tiền thì trả! - Triệu Lam Hinh chần chừ nói, vẻ trầm mặc của Tiêu Ngự làm
nàng có chút hoảng hốt.
Tiêu Ngự biết, Triệu Lam Hinh nói như vậy là tránh làm tổn
thương tới lòng tự ái yếu ớt của mình, nhưng càng làm như vậy, trong tim hắn
càng cảm thấy đau đớn.
- Tiền phòng ta sẽ trả! - Tiêu Ngự nói, cuối cùng vẫn đồng ý
với điều bác sĩ Triệu nói, lòng tự ái của mình không thể so sánh được với Tiểu
Vũ.
- Ta đi đây, sáng sớm ngày mai tới nhé, Tiểu Vũ biết địa chỉ
nhà ta! - Ánh mắt của Tiêu Ngự đậm vẻ đau thương, là cho Triệu Lam Hinh trong
lòng chua xót, không dám nhìn ánh mắt của hắn. Triệu Lam Hinh từ Tiểu Vũ biết
được, nàng mất cha mẹ lúc bảy tuổi, lúc đó Tiêu Ngự mới mười hai tuổi, rất khó
tưởng tượng bọn họ sống tới bây giờ như thế nào. Những vết sẹo dữ tợn trên người
Tiêu Ngự chính là minh chứng cho cuộc sống của hắn, vì Tiểu Vũ, hắn phải kiên
cường hơn bất kì ai để có thể sống sót.
Nhìn bác sĩ Triệu cúi đầu vội vã rời đi, Tiêu Ngự trong lòng
cảm kích, cũng có một ít tâm tình phức tạp, lồng ngực tựa như có một tảng đá lớn
làm hắn thở không nổi.
- Ca, Lam Hinh tỷ tỷ đi? - Tiểu Vũ nhìn Tiêu Ngự hỏi.
- Ừ!
- Tỷ ấy nói gì với huynh thế?
- Nàng ấy nói muốn chúng ta dọn qua đó.
- Ca đồng ý?
- Ừ, buổi tối hôm nay muội thu dọn một ít đồ, sáng sớm mai
chúng ta qua đó! - Tiêu Ngự nói xong đi vào bên trong.
Tiểu Vũ rất nghi hoặc, với tính cách của Tiêu Ngự mà nói, là
tuyệt đối sẽ không dễ dàng tiếp nhận ân huệ của người khác, nhưng là sao lại đồng
ý đề nghị của Lam Hinh tỷ tỷ? Nhìn theo bóng lưng cô đơn của Tiêu Ngự, Tiểu Vũ
đoán được có thể vì mình mà ca ca mới đồng ý, hai mắt của nàng đỏ lên, cắn môi,
cúi đầu thu dọn đồ vật.