“Dạ Sắc Thành Bảo, tọa độ 2385.929650.28659!”
TIêu Ngự nhận được tọa độ do Tiêu Linh phát tới, không nghĩ tới Tiêu Linh
lại không nhẫn nại bằng hắn. Dạ Sắc Thành Bảo là một tòa thành rất có danh
tiếng, kiến trúc của nó được liệt vào hàng 10 tòa kiến trúc đẹp nhất. Đó là
biên giới của Vong Linh Đế Quốc Địch Á và Ai Lạp Tây Á – quốc gia của nhân
loại. Nó không có con người sinh sống, cũng không có quái vật, chỉ nghe nói ban
đêm thường xuyên có u linh lui tới mà thôi.
“2h tối, địa điểm là Vọng Thai của thành bảo.” Tiêu Linh nói, hắn đã mong
đợi trận chiến này rất lâu rồi.
“Ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, 2h chiều đi.!”
Tiêu Ngự nói. Ban đêm rất có lợi với đạo tặc, chuyện này không cần phải
nghi ngờ rồi.
“Tốt lắm, 2h chiều, bây giờ ta sẽ lên đường.”
Bây giờ là 1h20, 40p cũng đủ để Tiêu Ngự tới đó.
“Ta muốn đi gặp một bằng hữu.” Tiêu Ngự nói lời xin lỗi với Triệu Lam Hinh,
chiều nay không thể bồi tiếp nàng nữa rồi.
“Huynh cứ đi đi.”
Trên mặt Triệu Lam Hinh thoáng hiện lên thần sắc thất vọng, nhưng lập tức
bị nụ cười trên môi nàng che khuất, nàng cũng không hỏi Tiêu Ngự muốn đi gặp
ai!
Tiêu Ngự giải thích chuyện hắn với Tiêu Linh cho nàng. Trận chiến của hai
người họ không thể không diễn ra.
Triệu Lam Hình cười cười, nhìn Tiêu Ngự.
“Muội có nói huynh giải thích đâu, còn không mau đi đi!”
Tiêu Ngự sờ sờ mũi, nói:
“Thực xin lỗi nàng.” Sự khoan dung và hiền dịu của Triệu Lam Hinh làm cho
hắn cảm thấy áy náy sâu sắc.
“Ta đi đây.”
Tiêu Ngự nói lời tạm biệt với Triệu Lam Hinh, truyền tống li khai. Hắn lưu
lại điểm truyền tống ở khắp nơi, hắn truyền tống tới địa điểm gần nhất rồi cưỡi
Hắc Long Câu, bay tới Dạ Sắc Thành Bảo.
Kiến trúc của Dạ Sắc Thành Bảo cực kì nguy nga, hùng vĩ. Trong truyền
thuyết, đó là nơi ở của một nhân vật cấp sử thi, gia tộc của hắn cực kì hưng
thịnh, nhưng về sau lại dần suy thoái, cuối cùng Dạ Sắc Thành Bảo đã trở thành
một nơi không có người sinh sống.
Vọng thai của Dạ Sắc Thành Bảo cao chưng mười mã, Tiêu Ngự giục Hắc Long
Câu bay lên trên vọng thai. Trên đỉnh là một khoảng đất trống rộng mấy trăm mã,
vừa hợp để làm sân thi đấu.
Tiêu Ngự xoay người, triệu hồi lại Hắc Long Câu, quét mắt nhìn xung quanh,
không ngờ cảnh vật nhìn từ nơi đây lại đẹp như vậy, ngắm nhìn những cảnh đẹp
này hắn thực sự cảm thấy rất thoải mái.
Cảnh sắc như một bức tranh được vẽ lên trên nền trời màu xanh, từ phía xa
một điểm nhỏ màu vàng đang bay tới, đúng là một đầu sư thứu màu vàng uy phong
lẫm lẫm, trên lưng nó ngồi một người, chính là Tiêu Linh.
Gia hỏa này thật không thiếu thứ tốt, Tiêu Ngự thầm nghĩ, không ngờ Kim Vũ
Sư Thứu cũng bị hắn thu vào tay. Phải biết Kim Vũ Sư Thứu cực kỳ quí hiếm, được
xưng là vua của loại Sư Thứu. Kim Vũ Sư Thức trưởng thành, cả cự long cũng
không dám đụng, nó chính là bá chủ của không trung!
Nhìn đầu Kim Vũ Sư Thứu này Tiêu Ngự có thể kết luận nó còn chưa trưởng
thành, nhưng cho dù chưa trưởng thành thì cũng cực kỳ đáng sợ, nếu rơi vào tay
kỵ sĩ thì thực sự rất kinh khủng. Nhưng may mắn Tiêu Linh là pháp sư, hệ thống
đặt ra giới hạn pháp sư không thể thi triển ma pháp khi ngồi trên phi hành tọa
kỵ. Kim Vũ Sư Thứu nằm trong tay hắn có chút lãng phí, nó chỉ có thể làm một
đầu phi hành tọa kỵ bình thường mà thôi.
Đầu Kim Vũ Sư Thứu vẫy cánh, 4 chân vững vàng đáp xuống đất, Tiêu Linh từ
trên lưng nó nhảy xuống, đem nó triệu hồi về rồi nói:
“Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Đúng vậy, đây đã là lần thứ ba.”
Tiêu Ngự nói, hắn dò xét Tiêu Linh một lần, trên người hắn mặc một bộ sáo
trang Long Vương Thần Lục, so với lúc trước hắn còn tỏa ra thêm một loại khí
tức quý tộc. Trong nền văn hóa của Ân Trạch Tư Đại Lục, ở thời viễn cổ pháp sư,
thuật sĩ, vong linh Vu Sư đều là dòng dõi quý tộc.
“Quyết đấu lần cuối cùng, tuyệt đối không che dấu thực lực, hi vọng có thể
được đánh một trận thống khoái với ngươi.”
Tiêu Linh nói, hắn đã đợi thật lâu rồi, trong Thiên Sứ Liên Minh hắn đã
không tìm thấy đối thủ. Cả Ân Trạch Tư cũng chỉ có Tiêu Ngự mới có khả năng
đánh một trận với hắn.
“Ta không biết lưu thủ là gì đâu.” Tiêu Ngự cười cười đáp.
“Ta cũng vậy.”
Pháp trượng của Tiêu Linh vung lên, hắn triệu hồi ra con rối máy móc, Thái
Thản Cự Nhân, Thủy Tinh Thạch Tượng Quỷ, Cơ Giới Khôi Lỗi Xà. Tiêu Ngự có thể
cảm nhận được sức chiến đấu của ba con rồi này, nhất là Thủy Tinh Thạch Tượng
Quỷ, không ngờ nó còn mạnh hơn cả Thái Thản Cự Nhân trong truyền thuyết.
Tiêu Ngự tiến vào trạng thái tiềm hành.
Hai mắt Tiêu Linh biến hồng, mở ra Ác Ma Đồng Thị. Ác Ma Đồng Thị của hắn
cao cấp hơn ngoạn gia bình thường rất nhiều, một đạo hàn quang ghê người lóe
lên.
Dưới ánh mắt của Tiêu Linh, dường như Tiêu Ngự đã không còn chỗ che giấu
nữa.
Ác Ma Đồng Thị của hắn max cấp rồi, còn cường hóa thêm nữa. Vừa nghĩ tới
đây, Tiêu Ngự không khỏi kinh hãi.
Tiêu Ngự triệu hồi ra U Linh Bỉ Mông, Ảnh Tử Chiến Thần. Bây giờ U Linh Bỉ
Mông đã đạt tới bảy mươi sấu cấp, tất cả các hạng mục thuộc tính đều tăng cường
cực lớn. Huyết lượng đạt tới con số khủng bố mười bảy vạn. Còn Ảnh Tử Chiến Sĩ
lúc Tiêu Ngự tấn chức hạ vị thần đã trở thành Ảnh Tử Chiến Thần rồi. Nó có được
160% sức chiến đấu của Tiêu Ngự, U Ảnh Ám Sát trở thành U Mị Thích Khác, sức
chiến đấu cũng cực kỳ lợi hại. Cứ như vậy, sức chiến đấu của Tiêu Ngự bên này
cũng không hề kém hơn Tiêu Linh.
Hình như bây giờ trận đấu giống như một hồi quần ẩu hơn là 1vs1 hay sao ấy.
“Bắt đầu đi!” Tiêu Linh nói.
Vừa dứt lời, Tiêu Ngự và Tiêu Linh đồng thời động thủ.
Long Tường Thuật!
Ảnh Tử Chiến Thần xuất ra một cái Long Tường Thuật, khí thế cực kì sắc bén,
ẩn trong đạo công kích đầy uy thế đó là tiếng long ngâm, một kích xuất ra thiên
địa biến sắc.
Tiêu Linh thong dong lui ra sau vài bước, buff cho mình một cái quang thuẫn
màu đen, Thái Thản Cự Nhân đứng trước mặt Tiêu Linh, đại kiếm trong tay chém
thẳng vào đạo công kích của Ảnh Tử Chiến Thần.
Oanh, ảnh tử chiến thần một cước đá vào Thái Thản Cự Nhân , đem nó chấn lui
lại sau vài bước. Tiêu Linh thần giật minh, không ngờ công kích của ảnh tử
chiến thần lợi hại như vậy. Cần phải biết tiêu ngự đã trở thành Hạ Vị Thần, trở
thành Thần Linh, mà Tiêu Linh lại là người bình thường. Cho dù Thái Thản Cự
Nhân này cực kỳ mạnh mẽ cũng không thể sánh bằng lực lượng của thần được.
Trùng Chàng!
U Linh Bỉ mông một cái Trùng Tràng xông tới, bị Thủy Tinh Thạch Tượng Quỷ
ngăn lại Hai sinh vật khổng lồ va chạm một chỗ chém giết lẫn nhau. Nghe tiếng
rên rỉ của Vọng Thai phát ra mới biết được sự kịch liệt của hai tên khổng lồ
này. Uy lực của chúng cực kỳ khủng bố.
Thủy Tinh Thạch Tượng Quỷ bị đánh bay ra ngoài, đụng nát một góc Vọng Thai.
Chứng kiến U Linh Bỉ mÔng xông tới, một cái Băng Hoàn Thuật thi triển ra.
Bành, Băng Lăng kiên cố công kích trên người U Linh Bỉ Mông, làm cho cơ thể
nó bị phủ lên một tầng băng sương. Nhưng U Linh Bỉ Mông dựa vào ma kháng cường
đại, vọt tới bên người Thủy Tinh Thạch Tượng Quỷ, đem nó đánh ra ngoài.
Thủy Tinh Thạch Tượng Quỷ cũng không hề yếu kém, phản kích lại U Linh Bỉ
Mông, hai tên quấn chặt vào nhau rồi lại bắn ngược xuống, bay khỏi Vọng Thai
rơi xuống dưới.
Thủy Tinh Thạch Tượng Quỷ muốn vẫy cánh bay lên nhưng lại bị U Linh Bỉ mông
gắt gao ôm lấy, căn bản không thể duỗi cánh ra, chỉ có thể để mặc cho rơi xuống
dưới. Oanh một tiếng, tiêu ngự và Tiêu Linh đều có thể cảm nhận được sự rung
động của mặt đất, nhìn lại Vọng Thai bị tàn phá, nếu chúng đánh nhau trên này
thì cả tòa Vọng Thai này chắc chắn sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Song song với cuộc chiến của 4 tên kia, tiêu ngự chưa từng dừng lại, một
cái rồi lại một cá kỹ năng, liên miên bất tuyệt công kích Tiêu Linh. Một bên
thì trốn tránh công kích của Thái Thản Cự Nhân, một bên nhanh chóng phản kích.
U Mị Thích Khách!
Tiêu Ngự triệu hồi ra U Mị Thích Khách, một đạo bóng đen ẩn núp tới, ám sát
Tiêu Linh, Tiêu Ngự và Ảnh Tử Chiến Thần đồng thời động thủ, không ngừng tạo
phiền tóai cho Tiêu Linh.
Một thanh chủy thủ đột ngột xuất hiện trên cổ họng Tiêu Linh, đôi mắt Tiêu
Linh co rút lại, một cái Đào Thoát né ra ngoài. Chủy thủ kia cũng đột nhiên
biến mất, Tiêu Linh chỉ cảm thấy một bóng đen như quỷ hồn đang rình rập bên
người, chờ đợi cơ hội ra tay mà thất kinh.
Thái Thản Cự Nhân có sức chiến đấu cực kỳ cường hãn, nhưng tốc độ di chuyển
của nó quá chậm, không thể theo kịp động tác của Tiêu Ngự và Ảnh Tử Chiến Thần,
bị Tiêu Ngự và Ảnh Tử Chiến Thần bỏ xa.
Thái Thản Cự Nhân chỉ có thể không ngừng thi triển công kích ma pháp mà
thôi.
Triệu Hoán Kinh Cức Thứ Ma!
Triệu hoán Địa Ngục Hỏa Diễm!
Tiêu Linh phảng phất như có vô cùng vô tận hậu chiêu. Một viên hỏa cầu cực
lớn từ trên trời đập xuống, nỏ tung ra, oanh kích khu vực phụ cận Tiêu Linh,
đem U Mị Thích Khách vây trong hỏa diễm.
Hỏa Diẽm màu xanh biếc ngưng tụ thành một người khổng lồ, hai nắm tay của
nó đập xuống U Mị Thích Khách.
U Mị Thích Khách đang muốn chạy trốn, Tiêu Linh phát ra một cái Địa Ngục
Lao Lung, đem U Mị Thích Khách chặt chẽ vây lại. Oanh một tiếng, Địa Ngục Hỏa
Diễm đã đánh trúng U Mị Thích Khách, đem nó đánh bay ra ngoài.
Tiêu Ngự và Ảnh Tử Chiến Thần muốn đi trợ giúp U Mị Thích Khách, nhựng lại
bị Tiêu Linh và Thái Thản Cự Nhân triệu hồi ra Kinh Cức Thứ Ma gắt gao bám trụ.
Thứ sát!
Liệt bạo!
Tiêu Ngự và Ảnh Tử Chiến Thần từ hai bên lao tới, đồng thời đánh trụng Kinh
Cức Thứ Ma.
-25508, -129607
Hai cái thương tổn trị số bay lên trên đầu Kinh Cức Thứ Ma,, mười lăm vạn
huyết lượng của nó bị Tiêu Ngự và Ảnh Tử Chiến Thần oanh sát trong nháy mắt.
Công kích còn cao hơn sát thương của Tiêu Linh vài phần, khiến hắn kinh ngạc
không thôi.
Tiêu Linh xuất ra mấy ma pháp khống chế, khống chế được U Mị Thích Khách,
một cái Ma Long chi Diễm oanh kích lên người U Mị Thích Khách, xóa hết phân nửa
huyết lượng của nó.
Linh Hồn Tự Bạo!
Thân thể của U Mị Thích Khách đột nhiên trở nên đen thui, lực lượng tàn phá
tràn ngập trong cơ thể nó.
Bất hảo! pháp trượng của Tiêu Linh lập tức phát huy, chụp vào ngươi năm cái
ma pháp hộ thuẫn.
Oanh!
U Mị Thích Khách đột nhiên nổ tung, lực lượng mạnh mẽ oanh kích vào Địa
Ngục Hỏa, làm cho nó phát ra tiếng kêu thê lương, biến thành một đống tro tàn.
Sóng công kích nhanh chóng lan tràn, va chạm với hộ thuẫn của Tiêu Linh, ba cái
hộ thuẫn bị phá vỡ ngay lập tức, còn lại hai cái cũng tràn ngập nguy cơ. Tiêu
Linh bị sóng công kích cuốn bay ra ngoài nặng nề té trên mặt đất. Ba mươi sáu
vạn huyết lượng chỉ còn lại có hai mươi ba vạn.
Tiêu Ngự và Ảnh Tử Chiến Thần nhân cơ hội này xuất thủ, đem Thái Thản Cự
Nhân đẩy vào phạm vi tự bạo của U Mị Thích Khách.
Thái Thản Cự Nhân bị đánh sâu vào, mất hơn một nửa huyết lượng.
Thừa dịp Tiêu Ngự và Ảnh Tử Chiến Thần đối phó với Thái Thản Cự Nhân. Tiêu
Linh ở phía xa xa đã ngâm xướng ma pháp xong, tay phải vung lên, cả tòa Vọng
Thai bốc lên một ngọn lửa màu đen cháy hừng hực.
-38506, -39609
Đám thương tổn trị số từ trên đầu Tiêu Ngự và Ảnh Tử Chiến Thần bay lên,
Địa Ngục Liệt Diễm này là ma pháp phạm vi, nếu cứ bị thiêu đốt như vậy thì rất
nguy hiểm. Tiêu Linh đấy Tiêu Ngự vào ngõ cụt, phải nhanh chóng giải quyết trận
đấu, nếu không Tiêu Ngự sẽ không còn cơ hội nữa.
Chiến Tranh Rít Gào!
Tập Trung!
Tiêu Ngự một cái Tập Trung đem Thái Thản Cự Nhân vây lại, Ảnh Tử Chiến Thần
tích góp năng lượng từ hồi lâu trút ra. Là phạm vi năng lượng kỹ năng, Thái
Thản Cự Nhân dựa vào sức mạnh thoát ra khỏi Tập Trung của Tiêu Ngự, nhưng đã
không còn kịp rồi. Năng lượng kỹ năng của Ảnh Tử Chiến Thần oanh kích lên người
nó, đem Thái Thản Cự Nhân đánh bay ra ngoài.
Thái Thản Cự Nhân nặng nề ngã xuống đất, huyết lượng cạn tới đáy, năng
lượng đặc thù cũng dần biến mất.
Mưa thiên thạch rơi từ trên bầu trời xuống. Tiêu Linh lại thi triển một cái
phạm vi ma pháp.
Nếu là ngoạn gia bình thường phóng thích ma pháp thì Tiêu Ngự có thừa thời
gian để cắt ngang, nhưng Tiêu Linh thì khác, hắn có một thân trang bị cực hạn.
Tốc độ phóng thích ma pháp của hắn ngoạn gia bình thường không thể tượng tượng
được. Khoảng cách xa như vậy Tiêu Ngự căn bản không có biện pháp cắt ngang.
Tiêu Ngự dùng một cái Hồi Mãn Huyết Lượng kỹ năng, huyết lượng sắp cạn tới
đáy lại hồi đầy, rồi hắn thi triển tất cả kỹ năng gia trì trạng thái.
Độn hình!
Tiêu Thất!
Tật Phong Bộ!
Dã Tính Cuồng Nộ!
Thuấn Tiến!
Tốc độ di chuyển của Tiêu Ngự đạt tới cực đại, hắn và Ảnh Tử Chiến Thần
cùng nhau đột kích, với tốc độ biến thái của hạ vị thần, lại còn gia trì thêm
trạng thái, tốc độ của hắn nhanh đến cực đại, ngoạn gia căn bản không có thời
gian phản ứng.
Trước khi Tiêu Ngự đột kích, Tiêu Linh đang thi triển một cái phạm vi ma
pháp Mạt Nhất Thẩm Phán thì Tiêu Ngự và Ảnh Tử Chiến Thần đã vọt tới trước, ma
pháp của hắn vừa mới thi triển xong căn bản không có biện pháp tránh né.
“Tốc độ nhanh quá!” Thân thể Tiêu Linh ngạnh sinh muốn né tránh Tiêu Ngự và
Ảnh Tử Chiến Thần giáp công, nhưng đã không còn kịp nữa. Tiêu Ngự một cái Tạc
Kích, Ảnh Tử Chiến Thần một cái Phản Thủ Bối Thứ, rồi Tiêu Ngự lại một cái Mạt
Hầu.
Trên đầu Tiêu Linh hiện lên sáu cái thương tổn trị số, hai mắt tối sầm té
trên mặt đất, hơn hai mươi vạn huyết lượng, một thân thần khí sáo trang, gần
tám ngàn phòng ngự, không ngờ không kiên trì nổi ba giây. Chỉ sợ nói ra ngoài
chúng ngoạn gia cũng không tin, nhưng sự thật chuyện này đã xảy ra rồi.
Trước khi quải điệu Tiêu Linh đã phóng ra Mạt Nhật Thẩm Phán, một đạo năng
lượng màu đen cực lớn oanh kích xuống, dưới sự công kích của ma pháp phạm vi
lớn Tiêu Ngự và Ảnh Tử Chiến Thần căn bản không có biện pháp né tránh. Địa Ngục
Chi Hỏa trên mặt đất vẫn đang thiêu đốt, trên bầu trời mưa thiên thạch vẫn đang
rơi. Một thân sáo trang Long Vương Thần Lục Tiêu Linh thi triển ra ma pháp có
bao nhiêu sát thương? Bây giờ Tiêu Ngự đang được tận hưởng nó đây!
-229583, -59607
Từng đạo thương tổn từ đầu Tiêu Ngự bay lên, huyết lượng của Tiêu Ngự chỉ
còn 12%, hắn nhanh chóng nhảy xuống Vọng Thai.
Từ hơn mười mã rớt xuống đất, nhìn lại huyết lượng còn 11%, nhẹ nhàng thở
ra một hơi. Nếu không có được thuộc tính của hạ vị thần chỉ sợ hắn đã không
chịu được công kích của Tiêu Linh. Xem ra sau khi đánh chết Thần Vương Ốc Đốn
Tiêu Linh cũng được thưởng rất lớn, công kích của hắn thực quá phô trương.
Sau khi Tiêu Ngự rơi xuống đất, nhìn lại Thủy Tinh Thạch Tượng Quỷ cũng đã
bị U Linh Bỉ Mông đánh bại, té trên mặt đất.
Nửa giờ sau, Tiêu Linh nhờ sự giúp đỡ của Địa Tinh đã sống lại, nhìn Tiêu
Ngự phía xa rồi đi lại.
Cảm giác được có ngươi đi tới, Tiêu Ngự quay đầu lại.
Hai người nhìn nhau, tựa như hai lão bằng hữu nhiều năm không gặp.
“Ta thua...” Tiêu Linh thẳng thắn nói, không có một vẻ bất mãn nào cả.
Tiêu Ngự cười cười, thắng thua không quan trọng, hắn ném cho Tiêu Linh một
cái chai.
Tiêu Linh vươn tay bắt lấy, nghi hoặc nhìn Tiêu Ngự.
“Ải nhân mỹ tửu, cực kỳ quí hiếm.” Tiêu Ngự cười nói.
Tiêu Linh mở bình uống một ngụm, một loại cảm giác nóng cháy xộc thẳng lên
yết hầu, hắn phun ra, phẩy phẩy miệng nói:
“Cái gì đây, cay quá!”
“Ta chỉ nói nó hiếm chứ không nói nó ngon a!” Tiêu Ngự nói.
“Sao ngươi không uống?”
“Ta trước giờ không có uống rượu nha!”
Tiêu Ngự duỗi vai, hài hước nói.
“Tên khốn, ngươi gài ta!”
Sân bay Thiên Hải, đường băng dài đên mười vạn thước, trên đường băng là
một cái phi hành khí to lớn, thỉnh thoảng có một cái phi hành khí bay lên, lui
tới giữa tân tinh và mẫu tinh.
Đại sảnh sân bay.
“Tiểu Vũ, đến tân tinh rồi nhất định phải liên hệ với chúng ta!”
Một đám con gái vây quanh Tiểu Vũ, khóc rầm trời, mấy nam đồng học cũng
mang bộ dáng bi thương.
“Biết rồi mà.”
Tiểu Vũ nghẹn ngào, dòng nước mắt chia tay trào ra.
Tiêu Ngự nhìn Lam Hinh, chỉ đành im lặng ôm lấy, an ủi nàng.
Triệu Lam Hinh nhìn Tiêu Ngự nhoẻn miệng cười, nàng nói:
“Muội không sao.”
“Chúng ta phải đi thôi!”
Giờ phút này, Tiêu Ngự nhớ tới rất nhiều người, thì ra mảnh đất đầy thù hận
này lại có nhiều thứ để lưu luyến như vậy. Một ngày nào đó nhất định bọn họ sẽ
trở về.
Tiêu Ngự trong lúc vô ý nhìn thoáng qua cửa sổ thủy tinh, một người con gái
mặc quần áo màu trắng đang đứung đó, lẳng lặng nhìn Tiêu Ngự. Đúng là Yến Lâm,
tao nhã, lịch sự, haiực khiến người ta thương tiếc. Không biết làm sao nàng
biết được tin tức Tiêu Ngự đi tân gò má hao gầy th tinh, lẳng lặng tới đây đưa
tiễn hắn. Nhìn Tiêu Ngự, trong mắt nàng hiện lên sự bi thương thật nhiều.
Tiêu Ngự thở dài một hơn, đừng quá sức làm gì... Không nhìn Yến Lâm nữa,
hắn, Triệu Lam Hinh và Tiểu Vũ cùng nhau quay đầu chuẩn bị đi đăng ký.
Yến Lâm mỉm cười nhìn Tiêu Ngự, thấy hắn đi xa, trên môi nàng hiện lên một
nụ cười miễn cưỡng, mãi đến khi bóng hình Tiêu Ngự khuất sau cửa đăng ký. Nàng
cúi đầu, lặng yên, nước mắt nàng chảy xuống. Không biết sau này ngươi có nhớ ta
nữa không, có lẽ ngươi sẽ quên ta đi rất nhanh. Nhưng mà cho dù là mười năm,
hai mươi năm, hay ba mươi năm, ta đều chờ ngươi trở về. Ta sẽ yên lặng chờ đợi
ngươi, cho đến khi ta chết, chỉ mong một ngày nào đó ngươi có thể vô tình nghĩ
đến ta, chỉ cần như vậy là đủ lắm rồi...
Tiếng gầm rú của phi hành khí mạnh mẽ vang lên, nó dần dần tăng tốc trên đường
băng, bay lên, cao dần, cao dần, rồi biến mất trên bầu trời.
Tất cả kết thúc!