Nghiêm lão bản ngây người, không thể tin nổi Thư Sinh lại thất
bại, Tiêu Ngự quả thật kinh khủng. Nếu như trước trận chiến này, có tên đạo tặc
nào nói hắn có thể đánh bại Thư Sinh, Nghiêm lão bản chắc chắn sẽ cười vào mặt
nói hắn không biết tự lượng sức. Nhưng hiện tại, thi thể Thư Sinh vẫn còn nằm
trước mắt hắn, hắn không thể không tin.
Phong Dã cũng khôi phục bình tĩnh, hăng hái nhìn Nghiêm lão
bản, cười nói: “Nghiêm lão bản, Thư sinh đã thua, vậy đổ chú này…”
Nghiêm lão bản cười khổ: “Chúng ta thua, đây là 4k vạn.”
Nghiêm lão bản vẻ mặt có chút thất vọng móc ra 4k vạn đưa cho Phong Dã. Hắn vốn
nghĩ sẽ từ túi Phong Dã lấy lại được 1k vạn, không ngờ cuối cùng lại mất thêm
4k vạn.
“Hờ hờ, sớm biết thế này ta đã đặt 2k vạn tiền cược.” Phong
Dã có chút hối hận, bất quá đã được tâm tình hưng phấn thay thế. Có Tiêu Ngự
trong tay, sau này sợ gì không kiếm được tiền.
Nghe Phong Dã nói, trên mặt Nghiêm lão bản không khỏi hiện
ra một nét khinh bỉ.
Phong Dã liền chuyển cho Tiêu Ngự 500 vạn, khoảng tiền dư
xem như là tiền thưởng, dù sao đây cũng là tiền cược, hắn cũng không đau lòng.
Tiêu Ngự nhận được nhắc nhở, 500 vạn đã được chuyển vào tài
khoản. Hắn nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại là 500 vạn?” Thù lao tổng cộng của hắn vốn
chỉ 430 vạn mà thôi.
“À gộp lại cho chẵn thôi.” Phong Dã khoát tay cười nói. Hiện
nay tâm tình hắn vô cùng tốt, tự nhiên không quan tâm đến điểm nhỏ nhặt này. Với
bọn họ mà nói, vài trăm vạn nhân dân tệ không đáng nhắc tới, Tiêu Ngự cũng
không khách khí lập tức nhận lấy. Nhận số tiền này, với 130 vạn khi trước, sau
hai trận này hắn đã lời 630 vạn, còn Phong Dã trước sau đặt cược với Nghiêm lão
bản cũng đã lời hơn 5k vạn.
Phong Dã cùng Nghiêm lão bản chỉ đánh chơi chơi thôi một lần
đã vài ngàn vạn, Tiêu Ngự không khỏi cảm thán, quả thật là đại gia. Chỉ cần một
khoản trong đó thôi cũng đủ cho hắn sống tốt cả đời.
630 vạn, số tiền này nếu là trước kia Tiêu Ngự không bao giờ
nghĩ đến, hắn cũng chẳng bao giờ tin được trong một ngày mình lại có khả năng
kiếm được 630 vạn. Tiêu Ngự lúc này vẫn đang bơ bơ, ngất ngây như chìm trong mộng,
nhưng may mắn đây là trong game chứ không phải trong mộng, mà tiền này cũng là
tiền thật.
Mặc dù tổng cộng đã thua 6k vạn, vẻ mặt Nghiêm lão bản vẫn
bình thường, hăng hái nhìn Tiêu Ngự, vỗ vai Phong Dã nói: “Phong Dã huynh đệ quả
thật may mắn, hay là đem vị Tiêu huynh đệ kia nhượng lại cho ta, giá cả ngươi cứ
nói ra, thế nào?”
“À, cũng được thôi, tùy tiện mang năm sáu chục ức là được chứ
gì.” Phong Dã vừa cười vừa nói, ngầm tức giận lão lưu manh này cư nhiên muốn
đào góc tường nhà mình. ( ý nói là giành ăn ?? )
Nghiêm lão bản trừng mắt liếc hắn một cái, năm sáu chục ức
quả thật là to mồm, mấy game thủ đứng top hắc tái này còn chưa có ai có giá như
thế.
Phong Dã cười ha ha, nói: “Đùa một chút thôi, thủ hạ của
Nghiêm lão bản đã có Tiểu Đao và Thư Sinh, còn dưới tay của ta cũng chưa có ai
nổi bật, ngài cũng nên để lại cho ta một con át chủ bài chứ.” Phong Dã trực tiếp
đem mong muốn có được Tiêu Ngự của Nghiêm lão bản đánh tan. Khó khăn lắm mới
tìm được một cây hái ra tiền, Phong Dã làm sao lại đồng ý đưa cho Nghiêm lão bản?
Nghiêm lão bản làm sao không biết được tâm tư Phong Dã, mặc
dù có chút đáng tiếc nhưng dù sao hắn cùng lão đầu tử Phong Dã cũng có một chút
quan hệ bên ngoài, cũng không nên thẳng tay hoành đao đoạt ái. ( ra tay cướp cô
dâu )
Thư Sinh sau khi được hồi sinh, hướng tới bên Tiêu Ngự cười
nhẹ: “Ngươi quả thật rất mạnh, ta thua tâm phục khẩu phục.” Cho dù thất bại
nhưng khí chất của Thư Sinh luôn khiến người khác dễ gần.
“Cũng nhờ may mắn.” Tiêu Ngự nói.
Thư Sinh cười cười, cùng Tiêu Ngự đánh một trận, hắn cũng
thu hoạch được rất nhiều. Tiêu Ngự có thể thắng hắn, toàn bộ đều nhờ chân tài
thực học. Thư Sinh nói tiếp: “Sau này còn cơ hội, chúng ta sẽ tiếp tục luận bàn
một chút.”
“Được.” Tiêu Ngự đáp. Nếu Thư Sinh đã nói thế hắn cũng không
từ chối.
Phong Dã và Nghiêm lão bản bên kia đang thì thào thương lượng,
sau đó từ từ tiến tới.
“Nghiêm lão bản, chúng ta cáo từ.” Phong Dã nói.
Nghiêm lão bản cười cười: “Lần sau câu lạc bộ tụ hội đừng
quên mang Tiêu Ngự đến, ta cũng muốn ăn dây chút vinh quang của ngươi.”
Tiêu Ngự thoáng nhìn sang Phong Dã cùng Nghiêm lão bản, mặc
dù bọn họ đạt thành hiệp định gì, chỉ cần không uy hiếp đến lợi ích của Tiêu Ngự
hắn cũng sẽ không quản.
“Nhất định nhất định.” Phong Dã đáp lời, sau đó cùng Tiêu Ngự
ra ngoài.
Hai người từ hoa viên biệt thự của Nghiêm lão bản đi ra.
“Thân phận thật sự của Nghiêm lão bản là gì?” Tiêu Ngự không nhịn được dò hỏi,
một người có thể nhẹ nhàng vung tay ném 6k vạn, ngay cả chớp mắt cũng không, khẳng
định thân phận không đơn giản.
“À, hắn là cổ đông của Ngân Hà hàng vận(vận tải Ngân Hà ), ước
chừng có khoảng 6% cổ phần, tư sản cũng khoảng năm sáu trăm ức. Một chút tiền
thua lúc nãy đối với hắn chẳng đáng kể đâu.” Phong Dã trả lời.
Ngân hà hàng vận, Tiêu Ngự cũng đã nghe nói qua. Đó là một
hãng vận tải lớn, tư sản hiện tại hơn 1k ức. Nghiêm lão bản ra tay hoang phí,
quả nhiên không phải nhân vật bình thường. Tiêu Ngự lại nghĩ đến Phong Dã, hắn
ít tuổi như thế nhưng lại có không ít tiền, khẳng định cũng thuộc loại công tử
nhà giàu. Nhưng bối cảnh của hắn thực ra như thế nào, nếu Phong Dã không nói
Tiêu Ngự tự nhiên sẽ không tò mò hỏi.
“Trời sáng nhanh quá, ngươi có định làm gì nữa không?” Phong
Dã quay đầu sang hỏi Tiêu Ngự.
“Có lẽ là đi đánh quái train lv.” Tiêu Ngự đáp. Nếu như còn
muốn tham gia hắc tái sau này, train lv tăng thực lực là chuyện cần thiết. Mặc
dù vừa rồi đã lời hơn 600 vạn, đã đủ cho hắn cùng Tiểu Vũ tiêu xài, nhưng so với
bọn Phong Dã thật là còn kém xa lắm. Tiêu Ngự còn muốn kiếm thật nhiều tiền,
con người là thế, không bao giờ biết thỏa mãn.
“Cũng tốt, đánh quái train lv mới là căn bản. Tối ngày mốt
còn có vài trận thi đấu, ngươi có hứng thú không?” Phong Dã hỏi Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự gật đầu, tham gia hắc tái có thể kiếm được lợi nhuận
như thế, làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội.
“Tốt. Đến lúc đó ta sẽ liên lạc với ngươi. Còn nữa, thủ hạ của
ta vừa tìm được một cái phó bản, yêu cầu tham gia chỉ được một người ( đơn nhân
phó bản). Nếu ngươi không việc gì cũng thử vào đi, nói không chừng sẽ có không
ít thu hoạch.” Phong Dã nói, lại đưa cho Tiêu Ngự vài món vật phẩm kì quái. Một
là một chìa khóa kim sắc, một kiện nữa là một tấm bản đồ cũ kỹ. Trên thị trường
hiện nay, một cái đơn phó bản thế này giá cả có thể nói là kinh người, có khi
có tiền cũng không mua được.
Tiêu Ngự thực lực càng tăng, sau này tham gia hắc tái kiếm lời
càng nhiều, vì thế Phong Dã mới không tiếc đem phó bản này đưa cho Tiêu Ngự.
“Là phó bản gì đây?” Tiêu Ngự nghi hoặc hỏi, hắn cùng Phong
Dã lúc này lợi ích đã gắn liền với nhau nên sau khi tiếp nhận hai kiện đồ vật
cũng không hề khách khí. Nếu Tiêu Ngự có thể hoàn thành được phó bản này, sau
đó nhận thưởng, song phương đều cùng có lợi.
“Cụ thể là gì ta cũng không rõ ràng lắm. Cái này là ta có được
từ một tên địa tinh thuộc hạ. Dù sao trong phó bản cái gì cũng tốt, không những
có vật phẩm mà cũng là nơi train lv không tồi.” Phong Dã nói.
Tiêu Ngự nhìn kỹ hai kiện đồ vật trên tay một chút.
*** Tác lạc trí tuệ chi thược ( chìa khóa trí tuệ bị thất lạc??
): Vật phẩm nhiệm vụ.
Thanh chìa khóa này cũng không biết là được chế thành từ kim
loại gì, cùng hoàng kim có chút giống nhau, phát ra kim sắc lộng lẫy. Trên chìa
khóa lại khắc một ít phù văn kì dị, là một phù văn về công trình học. Chiếc
chìa khóa này do một ít khối kim chúc lắp ráp thành, có thể thông qua sự di động
của kim chúc mà thay đổi hình dáng.
Về tấm bản đồ cổ xưa kia, phương hướng cần đến là vùng đất
phía đông nam Địch Nhã, tử vong chi địa Hắc ám chiểu trạch. ( ao đầm hắc ám tại
vùng đất tử vong) Hắc ám chiểu trạch này tiếp giác cùng Cáp Mông Đại Nhĩ, chắc
chắn nơi này bình thường sẽ có rất nhiều game thủ của thiên sứ liên minh hoạt động.
Nghe nói bên cạnh hắc áp chiểu trạch là Cáp Mông đại nhĩ Tinh linh vương quốc,
có rất nhiều trạm canh gác, là nơi phòng ngự của tinh linh vương quốc.
“Ta sẽ đến đó.” Tiêu Ngự nói.
“Ngươi cũng nên cẩn thận một chút, dù sao cái phó bản này độ
khó rất cao, nếu thấy hiện giờ thực lực chưa đủ cũng không nên miễn cưỡng.”
Phong Dã nói, quả thật nếu như Tiêu Ngự xui xẻo thất bại, hắn xem như lỗ vốn.
“Ta sẽ chú ý.” Tiêu Ngự nói, đối với các phó bản nhiệm vụ
này, Tiêu Ngự vẫn cực kì hứng thú. Trong các phó bản, thông thường trang bị tốt
sẽ rơi ra rất nhiều, không chừng còn có thể may mắn tìm được một kiện trang bị
cấp truyền thuyết của đạo tặc, gia tăng một chút thực lực bản thân.
Phong Dã đối với thực lực của Tiêu Ngự vẫn phi thường yên
tâm, chỉ dặn dò vài câu, nếu hắn không thể thuận lợi hoàn thành, bỏ chạy giữ mạng
đối với một đạo tặc hẳn là không khó.
“Còn đây là huân chương vinh dự của công hội, nếu gặp phải
khó khăn, ngươi có thể cầm nó tiện điều động các công hội Lang Nha, Thiết Kỵ,
Thệ Ngôn giúp đỡ.” Phong Dã đưa cho Tiêu Ngự một bạch sắc huân chương.
Tiêu Ngự trầm mặc một lát rồi gật đầu, tiếp nhận huân chương
trong tay Phong Dã. Miếng huân chương này đối với hắn chỉ lợi không hại, dù sao
hắn cũng không cần phải phụ thuộc vào công hội nào. Nhưng cũng không nghĩ đến,
Lang Nha, Thiết Kỵ và Thệ Ngôn ba công hội này đều dưới tay Phong Dã. Lực lượng
trong tay Phong Dã quả thật có điểm kinh khủng. Bây giờ các công hội đều đang
trong giai đoạn phát triển, không ngừng lôi kéo thành viên. Hai công hội Lang
Nha và Thiết Kỵ vốn thanh danh cường thịnh, Thệ Ngôn cũng không phải là một
danh hội bình thường. Ba công hội này nếu như liên hợp lại, chỉ sợ sẽ trở thành
vô đối tại tà ác liên minh.
“Ta có việc phải đi trước, ngươi cần gì cứ PM(nhắn tin).”
Phong Dã nói.
“Được.” Tiêu Ngự đáp. Nhìn bóng lưng Phong Dã phía xa, Tiêu
Ngự lộ vẻ đăm chiêu. Mặc kệ Phong Dã làm gì, phẩm tính của hắn xem như không tồi,
Tiêu Ngự cũng không sợ hắn hãm hại mình, bất quá là cả hai trong game cùng hợp
tác kiếm thêm ít tiền thôi, hắn cùng phong dã không hề có xung đột gì, ít nhất
lúc này có thể cùng Phong Dã bảo trì quan hệ hợp tác.
Thu lấy vinh dự huân chương cùng hai kiện vật phẩm phó bản,
Tiêu Ngự ngước nhìn sắc trời, cũng không sai biệt lắm đã đến lúc ăn cơm chiều,
sau đó có lẽ hắn cũng nên chuẩn bị một chút rồi tiến vào phó bản xem qua một
chút.
Gỡ đầu khôi ra, Tiêu Dã vào tài khoản ngân hàng kiểm tra một
chút, chứng kiến bảy con số hiện lên trong tài khoản của mình, Tiêu Ngự thập phần
cảm thán, hắn cũng không ngờ được có một ngày việc kiếm tiền lại đơn giản như
thế.
Trở về nhà, Tiểu Vũ đang mang một bộ đồ rộng thùng thình,
khoanh chân ngồi trên salon, trên tay cầm một quyển sách, lẩm nhẩm như đang cố
nhớ lấy.
Tiểu Vũ luôn học tập chăm chỉ, nhất quyết không chịu kém ai.