Dưới tình thế cấp bách vừa rồi, kĩ năng Tạc Kích của Tiêu Ngự
cũng chỉ thuận tay mà thi triển, nhưng mà lại trúng Vũ Mị, Tiêu Ngự phát hiện
ra, chỉ cần đột nhiên tiến lại gần đối thủ sau đó thi triển Tạc Kích, có thể đạt
được những hiệu quả ko tưởng. Uy lực ra chiêu rất mạnh !
Liếc mắt nhìn nhắc nhở của hệ thống.
Hệ thống : Kĩ năng Tạc Kích : Độ hoàn thành 102%, tạo thành
110% thương tổn kĩ năng. Hiệu ứng 3.9 giây choáng váng và 1 giây run rẩy. Hoàn
thành Đột Tiến – Tạc Kích liên quán. Nhận được 3 điểm liên kích.
Nguyên lai Đột Tiến và Tạc Kích là liên quán kĩ xảo. Phát hiện
ngoài ý muốn này làm Tiêu Ngự mừng như điên.
Tiêu Ngư trầm ngâm trong chốc lát, xem ra hệ thống kĩ năng của
đạo tặc vẫn rất phức tạp, Tiêu Ngự đã tìm được hai đôi liên quán kĩ xảo, bao gồm
Đột Tiến – Tạc Kích, Phản Thủ Bối Thứ - Bối Thứ, ko biết còn cái liên quán nào
ko. Độ hoàn thành của liên quán là 102% có phải là max rồi ko ?
Thi triển ra liên quán kĩ xảo, có thể là cho độ hoàn thành của
Tạc Kích tăng cao. Phát huy ra tính sát thương cực mạnh. Ko biết Đột Tiến có ăn
khớp với các kĩ năng khác ko, ví dụ như Dịch Cốt, nếu có thời gian cũng phải đi
test thử một chút.
Cái Đột Tiến này thuộc loại kĩ năng hiếm, rất ít người chơi
có được. Tiêu Ngự phỏng đoán, có lẽ có rất nhiều kĩ năng liên quán, chỉ là do bản
thân chưa phát hiện thôi.
“ Chức nghiệp đạo tặc ngày càng thú vị “ Trong lòng Tiêu Ngự
thầm nghĩ, hẳn là ko chỉ riêng đạo tặc, mà cái chức nghiệp cận chiến khác khẳng
định cũng có cùng loại kĩ năng ! Sau này gặp cao thủ thì phải vô cùng cẩn thận
mới được. Với lượng máu mỏng như giấy của đạo tặc, nếu ăn trúng một cái liên
quán kĩ xảo, hẳn chết ko nghi ngờ. Về phần chức nghiệp pháp hệ, bọn họ chỉ mạnh
về khống chế, nếu ko bị khống chế thì cũng ko phải vấn đề to lớn gì.
1s ...…… 2s ………
Qua 4s, Vũ Mĩ đã tỉnh lại, nhưng vẫn còn đang trong trạng
thái run rảy. Ở trong trạng thái này thì toàn thân trở nên cứng ngắc, tốc độ di
chuyển cực chậm, phạm vị công kích giảm xuống.
Tốc độ di chuyển của Vũ Mị thật chậm, khó khăn tách khỏi
Tiêu Ngự, thuận tay cho ra một cái giảm tốc băng đạn, công kích lên người Tiêu
Ngự, hạ thấp tốc độ di chuyển của hắn.
6s qua đi, băng trên người Tiêu Ngự cũng bị giải khai, nhưng
vẫn đang bị làm chậm do dính băng đạn. Tiêu Ngự đuổi theo Vũ Mị.
Cả hai đồng thời ở cùng trạng thái giảm tốc. Mặc dù bị chậm
nhưng tốc độ của Tiêu Ngự vẫn rất nhanh so với Vũ Mị, ko lâu sau đã áp sát lại
gần nàng.
Vũ Mị đã bị Tiêu Ngự bức vô cùng chặt, ko có thời gian ngâm
xướng để thi triển băng bạo, kĩ năng có sát thương cực lớn và độ khống chế cực
cao. Nhìn thấy Tiêu Ngự đã đến sát người, trong mắt nàng đã hiện lên sự tuyệt vọng,
nếu cho nàng thêm 3s, tuyệt đối sẽ ko để Tiêu Ngự có cơ hội phản kích. Nhưng
đây là thực tại, nàng căn bản ko có 3s đó.
Tiêu Ngư nhào đến, cổ tay dùng sức, chủy thủ trong tay chợt
tăng tốc, nhanh chóng hướng đến mục tiêu. Đánh một hit lên người Vũ Mị làm nàng
ngất đi, theo sau là một cái phản thủ Bối Thứ.
Hiểu được giữa các kĩ năng có quan hệ với nhau, nên thi triển
của Tiêu Ngự có cảm ngộ mới. Phản Thủ Bối Thứ đâm trúng Vũ Mĩ, cổ tay xoay tròn
mạnh mẽ, thêm một cái Bối Thứ. Ăn khớp với phản thủ Bối Thứ. Hoàn toàn đánh bại
Vũ Mị.
Hồi tưởng lại cảm giác thi triển liên quán kĩ xảo, Tiêu Ngự
có vẻ suy tư.
Sau một lát, Vũ Mị hồi sinh dậy, vẻ mặt buồn bực đi xuống
đài. Nàng biết rằng, nếu khi nãy ko sử dụng tâm kế, làm Tiêu Ngự khinh địch,
căn bản ko có cơ hội làm khó Tiêu Ngự. Dù Tiêu Ngự tỉnh dậy sau, nhưng nàng
cũng ko có sức mà phản kích. Kết quả cuối cùng khẳng định là bị đánh bại.
Vũ Mị đi xuống sàn đã bị một tên bỉ ổi đón đường.
“ Mỹ nữ, buổi tối hôm nay hầu ta cả đêm, thế nào ? Muốn bao
nhiêu tiền cũng được “ Tên bỉ ổi ngắm nghía bộ ngực vĩ đại của Vũ Mị một cách
thèm khát.
“ Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga ah ?” Vũ Mị vung một cước,
đá vào phía dưới của tên kia. Tên bỉ ổi ôm cứng chổ ấy, đau đớn gào khóc.
Hệ thống : Bởi vì ngôn ngữ của ngươi bất lương. Nữ nhân Vũ Mị
công kích ngươi trong lúc phòng vệ. Cảm giác đau đớn tăng mạnh 100% .
“ Đồ khốn, muốn chết, con tiện nhân, ta nhớ kĩ ngươi “ Tên bỉ
ổi bưng lấy phần dưới, bộ mặt đau đớn nhanh chóng lủi đi.
Tên đạo tặc trẻ tuổi bên kia đang cười ko ngừng. Người này
thật ko biết sống chết, dám đùa với đại tỷ Vũ Mị.
Sau khi mỹ nữ kia bước xuống, cũng có vài người bước lên, thực
lực đều vứt chó gặm. Bị Tiêu Ngự nhẹ nhàng đùa đến chết. Cả cái đấu trường hạ cấp
đều im lặng.
Dưới khán đài phán ra tiếng vỗ tay như sấm, trên mặt mỗi người
đều lộ rõ vẻ kính phục. Lực thực của Tiêu Ngự làm mọi người phải tôn kính.
“ Xem ra phải tìm một cái đấu trường cao cấp hơn “ Tiêu Ngự
từ trên đài đi xuống, trong lòng thầm nghĩ.
“ Đây là giải thưởng. Mời ngài nhận “ Tên đạo tặc trẻ tuổi
đưa cho Tiêu Ngự 50 kim tệ cùng một kiện hộ thủ ( bao tay ) của đạo tặc. Thuộc
tính cũng ko tệ.
Tiêu Ngự vừa lúc đang thiếu trang bị, đem cái hộ thủ kia
thay cái cũ, thu tiền, chuẩn bị rồi đi, kiếm cái đấu trường khác.
“ Xin ngài chờ cho một chút “ Tên đạo tặc gọi Tiêu Ngự.
“ Có chuyện gì ? “ Tiêu Ngự nghi hoặc hỏi.
“ Lão đại của ta muốn nói chuyện với ngài” Tên đạo tặc nói,
nhìn thấy Tiêu Ngự cau mày, liền vội vàng giải thích : “ Ko phải muốn tìm ngài
gây phiền toái. Chỉ là lão đại của ta có quen biết với ngài. Cho nên ngài chờ
cho một chút, anh ấy sẽ đến liền”
“ Quen biết ta ?” Tiêu Ngự buồn bực nghĩ, ở trong trò chơi
này, người quen của Tiêu Ngự cũng ko nhiều
“ Tiêu huynh đệ, ko nghĩ chúng ta lại sớm gặp lại như vậy” Một
tiếng cười sảng khoái truyền đến lỗ tai của Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự quay đầu lại, là Phong Dã! Ko nghĩ đến cái đấu trường
này là do Phong Dã mở. Tiêu Ngự ko khỏi có chút xấu hổ. Tốt xấu gì cũng là người
quen. Bản thân từ cái đấu trường này moi móc được 50 kim tệ và một kiện trang bị.
“ Đấu trường này do ngươi mở ?” Tiêu Ngự hỏi. “ Đúng vậy, ko
chỉ riêng cái này, 6 cái đấu trường trong thành đều là của ta” Phong Dã nói.
“ Trước đó ta ko biết “ Tiêu Ngự xấu hổ nói. Lời của Phong Dã
làm cho hắn có chút kinh ngạc, 6 cái đấu trường nơi đây đều là của Phong Da. Đó
là bao nhiêu sản nghiệp ? Tinh tế một chút, số tiền Phong Dã thu vào mỗi ngày
làm cho kẻ khác khó có thể tưởng tượng được.
Phong Dã khoát khoát tay, cười nói : “ Đừng để ý đến mấy
chuyện nhỏ nhặt đó” Nhìn xung quanh một chút, phát hiện ra có rất nhiều người
đang để ý liền nói : “ Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh đến trò chuyện chứ ?”
Tiêu Ngự gật đầu, nhìn thấy bộ dạng thần bí của Phong Dã, hẳn
là có chuyện muốn nói với mình.
Quán trà Mị Ảnh, trong Minh Dạ thành ko có gì nổi bật, cực
kì hẻo lánh, chả có ma nào vãng lai.
Trong quán trà, Tiêu Ngự và Phong Dã đang ngồi vừa uống trà
vừa nói chuyện phiếm.
“ Tiêu huynh đệ đối với pk co hứng thú hay ko “ Phong Dã hớp
một ngụm trà, nhìn thoáng qua Tiêu Ngự rồi nói.
Tiêu Ngự gật đầu, trầm mặc ko nói. Phỏng chừng cái Phong Dã
hỏi có liên quan đến vấn đề.
“ Tỉ lệ thắng pk của Tiêu huynh đệ là bao nhiêu ?”
“ Đấu trường hay chiến trường”
“ Cả hai”
“ Đấu trường thì vừa chơi đùa 10 trận. Pk tại chiến trường
chưa từng thất thủ. Dù đánh ko lại ta cũng có thể chạy” Tiêu Ngự nói, cái vấn đề
này ko cần phải giấu diếm. Đối với pk, Tiêu Ngự rất tự tin.
Nghe được Tiêu Ngự trả lời, hai mắt Phong Dã sáng lên, Tiêu
Ngự đã sưu tầm được 3 kiện trang bị trong truyền thuyết, thực lực bản thân khẳng
định ko kém. Cả tà ác liên minh, đạo tặc được thanh danh cao nhất là Thứ Đao,
pk rất nhiều lần, chưa từng biết bại, ko biết Tiêu Ngự gặp hắn thì sẽ như thế
nào?
Ngón tay của Phong Dã di chuyển nhẹ nhàng trên mặt bàn. Thật
lâu sau mới lên tiếng : “ Tiêu huynh đệ có hứng thứ với hắc tái ko ?”
“ Hắc tái ? Là gì ?” Tiêu Ngự hỏi, hắn chưa từng nghe qua hắc
tái bao giờ.
“ So với quyền tái ko khác nhau lắm. Là một số người chơi
chúng ta đánh bạc hu dí” Phong Dã giải thích.
“ Nói một chút quy tắc đi” Tiêu Ngự nói. Đối với hắc tái này
rất tò mò. Sự thật giữa cuộc sống có rất nhiều quyền tái. Người có tiền có thể
biến trận đấu thành một trò tiêu khiển. Nhưng cái này có cả đánh bạc. Tham gia
quyền tái đánh thắng thì được tiền thưởng cộng với đủ thứ. Mà đối với tiền thì
Tiêu Ngự vẫn đặc biết hứng thú.
“ Tà ác liên minh có một club ( câu lạc bộ). Trong đó có 5
thành viên, 5 người này hoặc là bang chủ của bang hội lớn hoặc là các đại phú
hào. Ta cũng vậy, là một trong số đó. Các hội viện có thể tìm một ít tuyển thủ,
rồi đưa ra thi đấu lẫn nhau. Đương nhiên, loại thi đấu này có đặt tiền cược.
“ Vì vậy ngươi muốn tìm ta ?” Tiêu Ngự nhìn về phía Phong Dã
nói. Chuyện này đối với hắn thì ko sao cả, vấn đề là, nếu tham gia hắc tái, hắn
sẽ lắm được bao nhiêu. Đây chính là vấn đề mấu chốt !
“ Đúng vậy, ta phát hiện ra Tiêu huynh đệ rất có thực lực. Đến
hắc tái có thể trở nên nổi tiếng” Phong Dã nói, Tiêu Ngự rất nghi hoặc, Phong
Dã dựa vào cái gì mà tin tưởng nơi mình ?
“ Nếu đánh thắng, ta có thể trả cho người 30 vạn nhân dân tệ
tiền thuê. Thêm vào 5% khen thưởng” Phong Dã thản nhiên nói.
Nghe được con số từ trong miệng Phong Dã, Tiêu Ngự muốn té
ghế. Thắng một trận có thể lấy được 30 vạn tiền thuê? Con số này thật sự rất dọa
người. Ko biết tiền thưởng bao nhiêu, nhưng chắc ko ít, có lẽ nhiều hơn so với
tiền thuê ! Nội tâm Tiêu Ngự trở nên khiếp sợ nhưng bên ngoài ko biểu hiện chút
gì, vẫn yên lặng. Cái này đối với Tiêu Ngự giống như một cơ hội, là một cơ hội
đổi đời. Mặc dù mỗi ngày lấy trang bị đánh quái rớt được đem đi bán cũng thu được
ko ít tiền lời.
Nhưng cuối cùng vẫn chỉ có hạn, ko thể so sánh với việc đánh
thắng một trận đấu trong hắc tái. Nhưng tham gia thì cũng có phần mạo hiểm, bởi
vì những kẻ tham gia khẳng định toàn là võ lâm cao thủ, đi ngàm dặm mới kiếm được,
thậm chí có thể là mấy chục ngàn dặm mới mò ra được, cho nên Tiêu Ngự cũng ko
cho rằng mình nhất định sẽ thắng. Còn nếu thua, thì vẫn có tiền thưởng hay ko ?
“ Ngươi trước tiên cứ thử sức đi. Trong ba trận, nếu thua tổn
thất đều tính cho ta” Phong Dã nói, điều kiện vô cùng hậu đãi. Nếu thua một trận,
tổn thất này Tiêu Ngự ko thể tưởng tượng nỗi, đem toàn bộ gia sản của mình vào
cũng chưa chắn đủ. Là một thành viên trong club, Phong Dã biết, mỗi một trận đấu
đặt cược cũng từ mấy trăm đến hơn một ngàn vạn nhân dân tê. Người bình thường
ko thể nào đụng đến được, thua một trận đấu có thể phải trả từ mấy trăm đến
ngàn vạn.