Bất quá vấn đề này cũng khó trách, huyết lâm thảo nếu kiếm
tìm dễ như vậy, cũng sẽ không trân quý như thế.
Xa xa truyền tới thanh âm của suốt chảy, Tiêu Ngự đi xuyên
qua một rừng cây trước mặt, phía trước là một mảnh dập dờn bồng bềnh, làm cho
người khác cảm thấy tươi mát. Đi tới con đường ven sông, Tiêu Ngự tiếp tục lần
mò tìm kiếm Huyết lâm thảo.
Bên bờ sông chất đống các loại khô mộc, đều là từ trên thượng
nguồn rơi xuống đây, vì vậy cung nơi sinh trưởng thuận lợi cho các loài thực vật.
Bờ sông này có rất nhiều nơi là địa phương sinh trưởng thuận
lợi cho huyết lâm thảo, nói không chừng có thể tìm kiếm được một ít huyết lâm
thảo, tiêu ngự vừa nghĩ, liền tìm tới các địa phương âm u ẩm ướt, sau một hồi cẩn
thận tìm tòi, rốt cuộc cũng không phụ lòng người, vừa lại phát hiện ra một cây
huyết lâm thảo nữa, đang lẳng lặng sinh trưởng ở trong khe hẹp của một ít khô mộc.
“ Thanh âm gì?” Tiêu Ngự sau khi thu thập song cây huyết lâm
thảo, đứng lên, hắn nghe thấy từ trong hồ nước truyền lên một ít thanh âm kì
quái, một loại cảm giác nguy hiểm đột nhiên nảy sinh trong lòng.
Xôn xao, mặt nước đột nhiên bắn lên đầy trời bọt nước, trong
cột nước, một con Cá sấu thật lớn toàn thân bao trùm lân giáp màu xám chui lên
khỏi mắt nước, lao thẳng vào Tiêu Ngự, tốc độ nhanh mạnh vô cùng.
Tiêu Ngự đã từng nhìn thấy cá sấu ăn thịt người trên tivi,
quá trình đó diễn ra với tốc độ vô cùng nhanh chóng, cơ hồ chỉ mất vài giây là
hoàn thành, nhưng không nghĩ tới, chuyện như vậy sẽ phát sinh trên người mình.
Con cá sấu giương cái miệng rộng, cắn tới Tiêu Ngự, một cỗ
hơi thở tanh hôi phả vào mặt hắn. Nhìn hàm răng bén nhọn của nó, hắn biết, hàm
răng của cá sấu có lực cực kì lớn, thậm chí có thể cắn đứt kim loại, một khi bị
cắn, hắn tất phải chết.
Con cá sấu này phỏng chừng là quái cấp 20, nếu như bị công
kích, thưởng tổn chắc chắn không phải Tiêu Ngự có thể chịu được.
Nhìn thấy cá sấu hướng tới mình mà đánh, Tiêu Ngự trong cái
khó ló cái không, nằm xuống lăn ra ra ngoài.
Con cá sấu liền theo sát hắn, Tiêu Ngự nhanh chóng ôm lấy dưới
hàm con cá sấu, chuỷ thủ trong tay phải linh hoạt đâm thẳng vào mắt nó.
Con mắt của cá sấu là yếu ớt nhất, một tia máu phọt lên.
Viễn cổ vẫn ngạc: 20 cấp.
Là quái cấp hai mươi, con viễn cổ vẫn ngạc này có đủ hai
nghìn huyết lượng, bởi vì tác dụng của hiệu ứng cấp bậc, Tiêu Ngự công kích đối
với nó không tạo thành giá trị thương tổn nào.
Bị Tiêu Ngự ôm lấy cùng công kích, con cá sấu này trở lên dị
thường táo bạo, cái đuôi nó vung lên một cái, một tiếng vang lên, đánh vào một
khô mộc trên bờ sông, trực tiếp cắt đứt ngang thân cây này.
Tiêu Ngự gắt gao ôm lấy viễn cổ vẫn ngạc, chuỷ thủ trong tay
phải không ngừng đâm vào mắt của nó.
Viễn cổ vẫn ngạc nhanh chóng nhắm hai mắt lại, chuỷ thủ của
tiêu ngự đâm vào mí mắt của nó phát ra tiếng đinh định đang đang, tựa như đâm
vào thép vậy, trên đầu viễn cổ vẫn ngạc bay lên 1 điểm giá trị thương tổn tượng
trưng.
Viễn cổ vẫn ngạc giãy dụa một chút, một mũi gai nhọn trên
lưng nó xẹt qua vai tiêu ngự, trên đầu hắn lập tức bay lên hơn ba mươi giá trị
thương tổn.
“ Không thể tiếp tục theo nó nữa.” chuỷ thủ ở tay phải Tiêu
Ngự không có ngừng công kích vào mí mắt viễn cổ vẫn ngạc, chuẩn bị thời cơ, đột
nhiên buông tay, chạy vào trong rừng rậm.
Viễn cổ vẫn ngạc đột nhiên bị mất đi trói buộc, mở mắt, phát
hiện ra Tiêu Ngự đang chạy vào trong rừng rậm, nhanh chóng đuổi theo, đánh về
phía hắn.
Viễn cổ vẫn ngạc là quái vật có tốc độ di chuyển tương đối nhanh,
hơn nữa lúc đang săn mồi, tốc độ nhanh tới kinh người, cái miệng rộng lại lần nữa
hướng tới Tiêu Ngự.
Mắt thấy con cá sấu này đã đuổi tới trước mặt, hàm răng sắc
nhọn lấp loé hàn quang thật khiếp người.
Đào thoát!
Tiêu Ngự sử dụng đào thoát kĩ năng, đột nhiên biến mất, xuất
hiện ở khoảng cách hơn ba mét, kịp thời tránh thoát sự đeo đuổi của viễn cổ vẫn
ngạc.
Viễn cổ vẫn ngạc vẫn tưởng rằng con mồi đã tới tay rồi, đột
nhiên lại biến mất trước mắt nó, nó không dừng lại được, theo quán tính bay tới
cắn vào một gốc cây đại thụ kéo theo một lượng lớn vỏ cây xuống.
Nhìn thấy lực cắn xé đáng sợ của con cá sấu này, Tiêu Ngự
kinh hãi tới thất sắc, hắn lại nhanh chóng chạy trốn.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi con quái vật đó, bị con viễn cổ vẫn
ngạc truy kích thật sự là một quá trình nguy hiểm, Tiêu Ngự đưa ra kết luận, bờ
sông so với rừng rậm còn không an toàn hơn.
Tiêu Ngự tìm một góc hẻo lánh, ăn bánh mì hồi phục huyết lượng
đã mất vì con viễn cổ vẫn ngạc vừa rồi.
“ Tìm tòi hơn ba mươi lăm phút đồng hồ, mới thu thập được
hai cây huyết lâm thảo, mà tính mạng phải nguy hiểm trùng trùng mới thu thập được,
nếu như vậy còn không bằng đi giết quái còn tốt hơn.” Tiêu Ngự oán giận, đang
lúc trong lòng phiền muộn thì phát hiện ra cây huyết lâm thảo thứ ba, cây huyết
lâm thảo này sinh trưởng trên rễ một cây đại thụ, mà ở cách không xa cây huyết
lâm thảo này có hai tên Thanh Da dã nhân đang cầm lang nha bổng đi tới.
“ Trước tiên chờ chúng đi qua đã.” Tiêu Ngự ở một địa phương
tương đối bí mật ẩn núp.
Hai tên Thanh Da dã nhân từ đi qua cây đại thụ dần dần đi
xa.
Tiêu Ngự đi ra, xem xét một chút, xác nhận chung quanh không
có Thanh Da dã nhân, liền tới bên cạnh cây huyết lâm thảo, bắt đầu thu thập.
Thu thập xong huyết lâm thảo, đang định rời đi, Tiêu Ngự bỗng
nhiên phát hiện, trước sau đều có một Thanh Da dã nhân đang hướng tới mình, hai
mặt đối mặt, Thanh Da dã nhân kia đã phát hiện ra mình.
“ Tí chuồn mất.” Thanh Da dã nhân thè lưỡi màu đỏ, liếm đôi
môi khô khốc của mình một cái, hai mắt bốc lửa nhìn Tiêu ngự.
Cảm giác mình đã trở thành thực vật, tiêu ngự cũng không muốn
là thức ăn trên khay cơm của đám người thô lỗ này.
Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, chân ta như bôi mỡ,
chuồn thôi!
Thanh Da dã nhân phía sau kia cũng phát hiện ra Tiêu Ngự,
quơ lang nha bổng vọt lên.
Tiêu Ngự liếc mặt nhìn chung quanh một chút, lựa chọn phương
hướng thích hợp để bỏ trốn, chạy điên cuồng.
Oanh, Lang Nha bổng nện vào nền đất phía sau Tiêu Ngự, hung
hăng đánh vào rễ cây đại thụ làm cho cây đại thụ này không ngừng run rẩy.
Thanh Da dã nhân còn lại chậm chạp hơn dùng sức rút lang nha
bổng, trong miệng phát ra tiếng kêu la tức giận, đuổi theo Tiêu Ngự.
Hai con Thanh Da dã nhân quơ thanh lang nha bổng thật lớn
trên tay, mỗi bước đuổi theo, bàn chân giẫm lên mặt đất tạo thành chấn động thật
lớn như động đất vậy.
Mặc dù hành động có vẻ chậm chạp, nhưng tốc độ chạy của
chúng lại không chậm, bởi vì chúng tương đối cao lớn, mỗi bước chạy của chúng
nó là được ba mét lận, tốc độ phải nhanh tới kinh người.
Lang Nha bổng lại hướng tới Tiêu Ngự đập xuống, oang một tiếng
thật lớn, trên mặt đất hiện lên một cái hố sâu, đá vụn gỗ vụn bắn tứ lung tung.
Độn Hình!
Tiêu Ngự tiến vào trạng thái ẩn trốn mạnh mẽ, đi tới một cây
đại thụ bên cạnh, trốn ở trong đám rễ cây, thong thả thoát đi.