- Làm sao vậy?
- Mục Sư hỏi.
- Không có
gì! - Đức Lỗ Y nói, hắn cảm giác được một cỗ hơi thở bất đồng, có thể là các loại
quái hoặc Cự Hình Sơn Miêu chứ, Đức Lỗ Ý thầm nghĩ.
Ba người
đang luyện cấp ở phụ cận của sơn miêu, Tiêu Ngự thì đi theo phía sau họ, chờ đợi
thời cơ chuẩn bị ra tay.
- Là sơn
miêu ấu tể! - Mục Sư kinh hô, Đức Lỗ Y cùng pháp sư theo phương hướng của Mục
Sư nhìn lại, bên kia có ba con Cự Hình Sơn Miêu hoạt động, ở bên người của mấy
con Cự Hình Sơn Miêu này có một con mèo nhỏ có bộ lông màu vàng đang chạy quanh
nô đùa, chính là Sơn Miêu Ấu Tể!
- Bắt nó
bán cho tuần thú sư khẳng định thu được không ít tiền! - Đức Lỗ Y hai mắt toả
sáng, nhìn về phía Mục Sư cùng Hoả pháp sư.
- Ba con
sơn miêu sẽ có một chút khó khăn đấy! - Hoả pháp sư trầm ngâm nói, đồng thời đối
mặt với ba con sơn miêu, không thể nghi ngờ là một việc phi thường nguy hiểm.
- Vậy có thể
bỏ qua cơ hội này sao, nếu có thể bắt sống một con ấu tể có thể bán được ít nhất
ba mươi kim tệ! - Đức Lỗ Y có chút kích động nói.
Nghe thấy
con số này, Tiêu Ngự cũng lấy làm kinh ngạc, không nghĩ tới một con ấu tể nhỏ
bé lại không ngờ có thể bán được giá cả như vậy, hắn nhớ rõ Thú Nhân vương quốc
Thái Thản Lợi Á cũng có nghề nghiệp Tuần Thú Sư, hắn cũng đổi lại chủ ý với tiểu
ấu tể, ba mươi kim tệ một con số không hề nhỏ.
Bọ ngựa bắt
ve, hoàng tước phía sau, Tiêu Ngự biết, cơ hội của mình đã tới, nếu như bọn họ
muốn cướp đoạt tiểu ấu tể, trước hết phải loại bỏ ba con Cự hình Sơn Miêu, như
vậy chính là cơ hội đánh lén tuyệt hảo của mình rồi.
Mục Sư cùng
Đức Lỗ Y nhìn Hoả pháp sư, trong bọn hắn lúc này hiển nhiên đang chờ quyết định
của Hoả Pháp Sư.
Ánh mắt của
Hoả Pháp Sư nhìn quanh, rơi vào một khe hẹp trong đống loạn thạch, ánh mắt liền
sáng lên.
- Chúng ta
có thể mượn địa hình phức tạp! - Hoả Pháp Sư nói.
Nghe được lời
của Hoả Pháp Sư. Đức Lỗ Y cùng Mục Sư đều hiểu được dụng ý của Hoả Pháp Sư.
- Vẫn là đại
ca có chủ ý. - Đức Lỗ Y cười ha ha nói.
- Tốt lắm.
Cẩn thận dẫn dụ quái, chớ mắc sai lầm! - Hoả Pháp Sư nhắc nhở Đức Lỗ Y.
- Yên tâm
đi! - Đức Lỗ Y tràn đầy tự tin nói. Liền hoá thành một con báo săn, nhảy lên một
khối đá.
Hoả Pháp Sư
cùng Mục Sư thối lui tới khu vực tương đối nhỏ hẹp kia, Hoả Pháp Sư ở phía trước,
dựa theo kế hoạch của bọn họ, đợi lát nữa Đức Lỗ Y cũng sẽ lui tới trong khu vực
này, bởi vì loạn thạch chung quanh có tác dụng ngăn cản, chỉ có một con Sơn
Miêu có thể công kích Đức Lỗ Y, như vậy bọn họ có thể an tâm mà đem ba con Cự
Hình Sơn Miêu ra giết chết từng con một.
Nhìn thấy cử
động của bọn họ, Tiêu Ngự khẽ nhíu mày, bọn họ trốn ở trong một đám loạn thạch
nhỏ hẹp thế này, làm cho việc đánh lén của mình gặp phải phiền toái không nhỏ.
Tiêu Ngự
thăm dò một chút tình huống phân bố của loạn thạch ở chung quanh, khoé miệng mỉm
cười, hắn có biện pháp tới gần phía sau Mục Sư, phía sau có một con đường mòn
thông tới sau lưng vị trí của bọn họ, đường mòn này đối với Cự Hình Sơn Miêu mà
nói thật sự rất nhỏ nhưng hắn lại có thể thông quan, đường mòn này vốn là do
người chơi sắp xếp để đi qua, lúc này đã trở thành lộ tuyến đánh lén tuyệt hảo
của Tiêu Ngự.
Hống!
Đức Lỗ Y
hoá thành con báo hướng tới ba con Cự Hình Sơn Miêu mà rống lên giận dữ, ba con
sơn miêu cũng không cam lòng yếu thế, trong cổ họng cũng phát rít gào thanh âm
phẫn nộ, làm cho con sơn miêu ấu tể bị doạ, run rẩy trốn phía sau lưng ba con
sơn miêu.
Một con sơn
miêu ở lại bảo vệ con Sơn Miêu Ấu Tể, hai con còn lại thì hướng tới con báo do
Đức Lỗ Y biến thành mà chạy tới.
Nhìn thấy
chỉ có hai con sơn miêu xông lên, Đức Lỗ Y trong lòng như mở nhạc nở hoa, chỉ cần
giết chết hai con sơn miêu này trước, con sơn miêu còn lại cùng với Sơn Miêu Ấu
Tể còn có thể chạy tới chỗ nào được?
Hai con sơn
miêu rít gào đánh về phía con báo do Đức Lỗ Y biến thành, Đức Lỗ Y không ngừng
nhảy tránh nhót tránh né giáp công của hai con sơn miêu, móng vuốt hướng tới một
con sơn miêu mà cào xuống, để lại một vết thương thật sau trên người sơn miêu.
Sơn miêu hoàn
toàn đã bị chọc giận, hung hằng đánh tới Đức Lỗ Y.
Đức Lỗ Y
nhìn thấy hai con sơn miêu này đã mắc bẫy, liền hướng tới khu vực của Hoả Pháp
Sư cùng Mục Sư mà chạy tới.
“ Người này
dẫn quái kĩ thuật không tồi.” Tiêu Ngự thấy được toàn bộ quá trình chiến đấu của
Đức Lỗ Y, kĩ thuật của hai người kia chắc cũng không kém, mình phải hết sức cẩn
thận mới được.
Tiêu Ngự hướng
tới phía sau Mục Sư từ từ tiến vào, cẩn thận che giấu tung tích của mình, trốn ở
sau một tảng đá lớn, có thể nhìn thấy rõ ràng sau ót của Mục Sư.
“ khoảng
cách 5 mét.” Tiêu Ngự ngừng lại, lẳng lặng chờ đợi thời cơ, hiện tại đánh lén
không phải lúc.
Đức Lỗ Y ở
trên tảng đá nhấp nhô xê dịch, trên người đã bị sơn miêu cào vài cái, giảm
không ít huyết lượng, một đạo bạch quang phủ lên trên người Đức Lỗ Y, lập tức
huyết lượng của hắn hồi phục lại như cũ.
Đức Lỗ Y một
mặt dùng móng vuốt đón đỡ công kích của sơn miêu, một mặt từ từ thối lui tới một
khu vực chật hẹp đã bàn trước.
Tê Liệt!
Đức Lỗ y đột
nhiên dũng mãnh đánh về con sơn miêu phía trước, móng vuốt màu bạch ngân lập tức
phát sáng, một trảo xuất ra, máu tươi tung toé, kéo theo một miếng thịt lớn
trên người sơn miêu xuống, trước ngực sơn miêu một khoảng đỏ như máu, đau tới
phải hét lên.
Sơn miêu
trên đầu bay lên hơn 120 điểm giá trị thương tổn.
“ Thương tổn
thật cao, hẳn là kĩ năng của Đức Lỗ Y đây.” Nhìn thấy Đức Lỗ Y dây dưa cùng hai
con sơn miêu, Tiêu Ngự tiến nhập vào trạng thái Tiềm Hành, hướng tới Mục Sư
trong ba người dần dần tới gần.
Hai con sơn
miêu rít gào đánh về phía Đức Lỗ Y, Đức Lỗ Y sau khi đắc thủ một kích này, cũng
không ham chiến, lui ra phía sau vài bước, bởi vì nơi này quá mức chật hẹp, mặc
kẹt bởi vị trí của mình, hai con sơn miêu không thể song song hành động, chỉ có
một con sơn miêu tiến lên được.
Thông thông
thông, từng đạo hoả cầu oanh kích lên trên người sơn miêu, nổ mạnh ra, hoa lửa
văng khắp nơi.
Đức Lỗ y
mãnh liệt tấn công sơn miêu nọ, sau khi biến hoá thành báo săn, công kích mặc
dù không mạnh nhưng tốc độ lại rất nhanh, trên đầu sơn miêu hiện lên rất nhiều
con số thương tổn.
Thịch, một
đạo hoả cầu rơi vào người con sơn miêu, trên đầu nó liên bay lên lên 235 điểm
giá trị thương tổn, nằm ở trên mặt đất.
Hoả pháp ra
bạo kích!
Công kích
thật đáng sợ, không hổ là chức nghiệp pháp hệ có sức bộc phát cực mạnh. Con sơn
miêu phía trước đã chết, con phía sau thấy đồng bạn đã chết liền rống lên giận
dữ nhảy lên.
Đức Lỗ Y
nghênh đón, đồng thời chiến đấu với con sơn miêu mới tới.
Thực lực của
ba người này so với dự đoán của mình có mạnh hơn một chút, nếu như bọn họ đánh
chết một con sơn miêu nữa, mình sẽ không còn cơ hôi.
Thời cơ
thoáng qua, Tiêu Ngự sẽ không nhìn cơ hội trôi qua vô ích.
Ba mét, hai
mét, Tiêu ngự tỉnh táo tới gần Mục Sư, thu liễm khí tức.