Năm con Bạch
Lang từ từ lại gần, nếu không chạy đi thì không còn kịp nữa.
“ Bằng bất
cứ giá nào cũng phải thoát ra.” Tiêu Ngự quyết tâm chạy trốn, cách không xa cồn
cát nơi hắn ẩn thân từ một chỗ rẽ bỗng nhiên vang lên âm thanh một số người.
- Nhanh
lên, toạ độ đã ở rất gần rồi! - Một thanh âm nữ nhân truyền tới.
- Cẩn thận
một chút, chúng ta tuỳ lúc có thể gặp phải hắn. Phong Lợi, chuẩn bị chiến đấu,
chú ý hấp dẫn quái vật.
- Thả lỏng
đi, đối với ta ngươi còn không yên tâm sao, không phải chỉ là một con boss quái
cấp 5 thôi sao, cần gì phải làm như lâm đại địch đến nơi vậy.
Nghe thanh
âm như thế, Tiêu Ngự sửng sốt một chút, là bọn Tập Hoả! Không nghĩ tới lại gặp
bọn họ ở chỗ này, xem ra cũng là vì con boss này mà tới.
Ở cồn cát
phía đối diện xuất hiện ba bóng dáng, nhìn từ góc nhìn của Tiêu ngự thì vừa lúc
đối mặt với đám người Tập Hoả.
Tập Hoả
nhìn thấy Tiêu Ngự đang ẩn núp tại phía sau cồn cát, rõ ràng là sửng sốt một
chút, hắn không rõ tại sao lại gặp được Tiêu Ngự ở chỗ này.
Sau khi năm
con Bạch Lang phát hiện ra đám người Tập Hoả, đình chỉ tìm kiếm, hướng tới đám
người Tập Hoả mà phát ra tiếng rít gào.
Hoang Mạc
Thú Liệp Giả chuẩn bị cung tên, tuỳ thời cơ mà chuẩn bị chiến đấu.
Song phương
nhìn nhau, chiến ý đã hết sức căng thẳng.
Bất chợt một
giọng nói vang lên trong tai Tiêu Ngự. Là Tập Hoả.
- Ngươi tại
sao lại ở chỗ này? - Tập Hoả hỏi có chút khó hiểu. Tiêu Ngự xuất hiện tại chỗ
này làm hắn rất khó hiểu. Chẳng lẽ là vì Hoang Mạc Thú Liệp Giả? Nhưng là Tiêu
Ngự không có đồng đội. Hắc không phải muốn một mình solo với boss chứ.
- Ta và các
người tới nơi này mục đích là giống nhau. Thực lực của ta không đủ. Cái con
boss này thuộc về các ngươi! - Tiêu Ngự thản nhiên nói. Tiêu Ngự biết mình chỉ
có một mình tuyệt đối không thể hạ được con boss Hoang Mạc Thú Liệp Giả này. Tập
Hoả ba người tổ đội tới nơi này, Tiêu Ngự sẽ không tranh.
Ba người Tập
Hoả đến giải vây cho hắn. Lại nói tiếp muốn cám ơn bọn họ. Nói xong, hắn lặng
yên rút lui không tiếng động.
- Chờ đã! -
Tập Hoả vội vàng kêu lên. Hắn không nghĩ tới Tiêu Ngự chuẩn bị tới đánh chết
boss. Hiển nhiên, Tiêu Ngự ý thức được thực lực của mình có chút không đủ.
Không thể sát được Hoang Mạc Thú Liệp Giả. Một người cũng dám làm nhiệm vụ boss
cấp 5, không có thực lực nhất định sẽ tuyệt đối không làm như như vậy. Tình cảnh
này càng củng cố thêm ý muốn làm bằng hữu với Tiêu Ngự của Tập Hoả. Không quản
việc Tiêu Ngự không vô tổ đội.
- Chuyện
gì? - Tiêu Ngự dừng lại cước bộ hỏi.
- Hoang Mạc
Thú Liệp Giả có thực lực ngoài sức tưởng tượng của ta, chúng ta hợp tác giết chết
Hoang Mạc Thú Liệp Giả, khen thưởng thì do hệ thống phân phối, thế nào? - Tập
Hoả nói, chỉ là hợp tác trong thời gian ngắn mà thôi, song phương đều có lợi,
chuyện như vậy hẳn Tiêu Ngự sẽ không cự tuyệt.
Tiêu Ngự
suy nghĩ một chút, nói:
- Vậy được!
- Hợp tác như vậy, đối với Tiêu Ngự mà nói cũng không có chỗ hại gì, nếu đã tới
đây thì không nên quay về tay không.
- Phong Lợi,
hấp dẫn quái! Vừa thấy Tiêu Ngự đáp ứng, Tập Hoả liền ra chỉ đạo.
- Được! -
Phong Lợi lựa chọn một vị trí thích hợp mà công kích.
Nộ Khiếu!
Trong miệng
Phong Lợi phát ra thanh âm kêu gào trầm thấp, da dẻ bắt đầu trở lên đỏ sậm, các
đường gân xanh hiển lộ, tràn ngập lực lượng, tiếng gào trầm thấp làm cho năm
con Bạch Lang có chút sợ hãi lùi lại mấy bước.
Công kích!
Phong Lợi
giơ một thanh đại kiếm trên tay, giống như một đầu mãnh thú rít gào, uy thế
không thể đỡ, một kiếm trảm một con Bạch Lang, hướng tới Hoang Mạc Thú Liệp Giả.
Tiềm Hành!
Tiêu Ngự tiếm
nhập vào trạng thái tiềm hành, hướng tới phương hướng của Hoang Mạc Thú Liệp Giả
mà mai phục đường chạy trốn của Hoang Mạc Thú Liệp Giả.
Tiêu Ngự tiềm
hành rất lưu loát, cước bộ nhẹ nhàng, tựa như vũ đạo bình thường vậy, làm cho Tập
Hoả không khỏi ghé mắt trông coi, xét theo tốc độ tiềm hành của Tiêu Ngự, xem
ra kĩ năng Tiềm Hành của Tiêu Ngự ít nhất đã hai cấp.
Đạo tặc,
thánh kị sĩ, chiến sĩ trong đội hình, là một trong các nghề nghiệp khó khăn nhất,
bất kể là sử dụng hay nhận thức đều phải có yêu cầu rất cao, phải tốn một thời
gian dài mới có thể từ từ mà sử dụng thành thạo các kĩ năng của nghề nghiệp, mà
chỉ có nắm bắt được hết các kĩ xảo của kĩ năng nghề nghiệp thì nghề nghiệp này
mới có thể chính thức phát triển lên được, thời kì ban đầu có thể sử dụng đầy đủ
lưu loát các kĩ năng của đạo tặc cũng không có nhiều người.
Năm con Bạch
Lang thấy Phong Lợi muốn công kích chủ nhân mình, tất cả đều kêu rống lên chạy
tới vây quanh Phong Lợi, năm con Bạch Lang tốc độ rất nhanh, hơn nữa thời gian
phối hợp với nhau khá tốt, không ngừng công kích cắn xé Phong Lợi, cố gắng ngăn
chặn Phong Lợi.
Hoang Mạc
Thú Liệp Giả ở bên ngoài vừa chạy vừa sử dụng cây cung của mình bắn ra liên tiếp,
một đám thương tổn hiện lên trên đầu Phong Lợi.
Hắc Vu nữ
Tuyết Nhung vừa sử dụng một phép thuật trị liệu lên trên người Phong Lợi, Tập
Hoả cũng bắt đầu tấn công.
- Trước hết
hãy giết một vài con Bạch Lang đã! - Thấy Phong Lợi không thể nào tới gần Hoang
Mạc Thú Liệp Giải, Tập Hoả nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật, một mặt di chuyển,
hoả cầu trong tay đột nhiên rời khỏi tay, cùng với Phong Lợi công kích vào một
con Bạch Lang. Một tiếng Thịch vang lên, con Bạch Lang đó liền bị đánh văng ra
ngoài.
Con Bạch
Lang bị đánh văng ra ngoài kêu lên thảm thiết, thấy một con bị đánh chết, bốn
con Bạch Lang còn lại càng thêm điên cuồng, hung hăng cắn xé Phong Lợi.
- Phá vòng
vây nhanh lên một chút, nếu không trị liệu của ta không hồi kịp! - Tuyết Nhung
lo lắng nói, bốn con Bạch Lang cùng với công kích của cả Hoang Mạc Thú Liệp Giả
làm giá trị thương tổ thật sự rất cao, Tuyết Nhung chỉ có một mình lên thời
gian trị liệu tương đối ngắn, nếu như không thể trị liệu thương tổn của Phong Lợi
kịp thời, hắn rất có thể sẽ chết.
Bạch Lang
có thể dò xét được tàng hình đã bị Phong Lợi hấp dẫn, đã tạo cho Tiêu Ngự cơ hội
đánh lén Hoang Mạc Thú Liệp Giả tiện lợi hơn một chút.
“ Cơ hội tốt.”
Nhìn thấy Hoang Mạc Thú Liệp Giả đang chạy tới phương hướng của mình mà không
phát hiện ra sự tồn tại của mình, Tiêu Ngự không khỏi có chút mừng thầm.
Hoang Mạc
Thú Liệp Giả vẫn thỉnh thoảng vừa chạy vừa bắn về Phong Lợi từng đợt tiễn.
Tiêu Ngự lẳng
lặng đứng tại chỗ, thu liễm khí tức.
Hoang Mạc
Thú Liệp Giả khoảng cách với mình càng gần, 5mét, 3 mét… Tiêu Ngự xiết chặt
thanh chuỷ thủ trong tay, trống ngực đã bắt đầu đập mạnh.
“ Cần phải
tỉnh táo.” Tiêu Ngự lần nữa nhắc nhở mình, cưỡng chế xao động trong lòng mình,
con mắt nhìn thẳng vào Hoang Mạc Thú Liệp Giả đang tới gần.