Tiêu Ngự lấy
được Lam Trang Hộ Thối của đạo tặc.
Tiềm Ẩn Giả
Hộ Thối: cấp độ: Lam Trang, phòng ngự: 17 – 20, nhanh nhẹn +9, tốc độ di chuyển:
+2, né tránh: +1, yêu cầu cấp bậc: 5 cấp.
Món lam
trang này có thuộc tính rất tốt, phòng ngự ổn, ba loại khác cũng là những thuộc
tính mà đạo tặc rất cần.
Sau khi đeo
vật mới vào, Tiêu Ngự quay về phía Tập Hỏa nói:
- Thời gian
cũng đã muộn, ta đăng xuất trước, sau này gặp lại!
- Tốt, có
cơ hội sẽ hợp tác tiếp! - Tập Hỏa nói, cùng Tiêu Ngự hợp tác quả thật rất là sảng
khoái.
Gật gật đầu,
Tiêu Ngự không quen nợ ân tình của người khác, chờ sau này có cơ hội sẽ giúp Tập
Hỏa một lần trả món nợ lúc nãy.
Tiêu Ngự
đăng xuất.
- Hắn
logout rồi? - Vừa thấy Táp Hỏa ra, Phong Lợi liền hỏi.
- Đúng vậy,
nói ra thật xấu hổ. Ba người chúng ta chỉ hoàn thành được 42% nhiệm vụ vậy mà
mình hắn làm được đến 58%. - Tập Hỏa nhìn Phong Lợi nói tiếp:
- Lam Trang
Hộ Thối hắn giữ, chúng ta lấy hai mươi kim tệ, ngươi có ý kiến gì không?
Phong Lợi
khoát khoát tay nói:
- Nếu chúng
ta nhận lấy đồ thì mới thật là mất mặt đó.
Tính tình
Phong Lợi rất thẳng thắn, nếu hắn đã nói không sao thì tất sẽ không để trong
long, đối với tính cách này Tập Hỏa cũng rất là hâm mộ.
- Người kia
ngày sau chắc chắn sẽ thành tựu rất lớn đây! - Tập Hỏa có chút xuất thần tự
nghĩ.
Tiêu Ngự
buông đầu khôi xuống, liền phát hiện Tiểu Vũ đang ngẩn người ngồi bên cái bàn cạnh
đấy, trông nàng thật đáng yêu chẳng khác gì một cô búp bê.
- Nha đầu,
mặt mày cau có như vậy nhanh già lắm đấy. Nào, có vấn đề gì khó nói ra lão ca
ta sẽ giải quyết giúp! - Tiêu Ngự tủm tỉm cười ngồi xuống bên Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ
chép chép miệng, nghe được lời nói của Tiêu Ngự bao ủy khuất trong lòng rốt cuộc
cũng không ức chế được nữa, hốc mắt ứa ra mấy giọt lệ quang trong suốt.
Chứng kiến
bộ dạng này của em gái, Tiêu Ngự như đoán ra cái gì:
- Có phải
là học phí kì tới không? - Hắn cười cười:
- Sau này
có chuyện gì đừng có giấu trong lòng, phải biết rằng muội còn có lão ca ca là
ta đây nữa.
- Ca. Tiểu
Vũ rất vô dụng phải không, không làm được cái gì chỉ toàn liên lụy đến huynh! -
Tiểu Vũ không nhịn được úp mặt xuống bàn khóc lên.
Tiêu Ngự
trìu mến vuốt vuốt đầu em gái:
- Ai bảo muội
là muội muội duy nhất của ta chứ, muội biết không, ca ca hận không thể đem cả
cái thế giới này tặng muội, là ca ca ta vô dụng không thể chiếu cố tốt cho muội,
để muội chịu nhiều ủy khuất. Thôi, được rồi, đừng khóc nữa. Khóc nữa nhà chúng
ta đến lụt mất thôi.
Nghe Tiêu
Ngự nói, Tiểu Vũ cũng phì cười ra tiếng, bĩu bĩu đôi môi xinh.
Nhìn khuôn
mặt Tiểu Vũ vẫn vương dấu vết trận khóc vừa rồi, Tiêu Ngự cảm khái nhớ lại thời
ấu thơ, cô bé luôn đi theo mình khóc lóc bây giờ đã trở thành một đại cô nương
như hoa như ngọc rồi.
- Tiểu Vũ,
muội biết nguyện vọng lớn nhất của ca ca là gì không?”
- Là gì vậy?
- Hy vọng đến
một ngày nào đó, muội tốt nghiệp đại học, có công việc, có nhà riêng, hạnh phúc
riêng của mình, đến lúc ấy ca ca mới không bận lòng nữa! - Tiêu Ngự mỉm cười
nói, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ước mơ, vì có mong muốn này cho nên dù cuộc sống
có khổ cực thế nào Tiêu Ngự cũng không thấy mệt mỏi.
Hốc mắt Tiểu
Vũ lại đỏ lên, nàng hơi cúi đầu, nước mắt lại thi nhau rơi xuống, ca ca, người
biết nguyện vọng lớn nhất của Tiểu Vũ là gì không, muội mong có một ngày có thể
trở thành một gốc đại thụ, che mưa chắn gió cho người, có một ngày bờ vai Tiểu
Vũ có thể cho người dựa vào.
- Đây là tiền
học phí kì tới, sau này không nên vì chuyện tiền nong mà lo lắng nữa nghe chưa,
ca ca tất sẽ có biện pháp! - Tiêu Ngự đưa cho Tiểu Vũ ít tiền nói. Trường của
Tiểu Vũ là trường trung học tốt nhất trong vùng, một năm chia làm sáu kì, học
phí mỗi kì là ba ngàn đồng. Vì Tiểu Vũ có thành tích xuất sắc nên mỗi kì chỉ phải
đóng năm trăm đồng nhưng số tiền này đối với Tiêu Ngự cũng đã rất đáng kể rồi,
lúc bất đắc dĩ hắn có thể sẽ đi làm một số việc rất mạo hiểm để kiếm ra nó.
Tiểu Vũ lại
đi học, nhìn theo bóng lưng em gái biến mất cuối con hẻm, Tiêu Ngự đi lại trước
cái đầu khôi đứng ngây ra một hồi lâu, phải cố gắng kiếm tiền, không phải kim tệ
trong trò chơi mà là tiền, tiền thật!
Chỉ dựa vào
một cái trò chơi, muốn kiếm tiền triệu thật rất khó, muốn thông qua trò chơi
nuôi sống gia đình cũng đã rất không tồi rồi. Nghe nói lúc Hồng Hoang thịnh
hành, một kiện cực phẩm trang bị có thể bán được mấy ngàn, có khi là vạn đồng,
còn siêu cấp cực phẩm thì có thể bán mấy chục vạn lận. Tiêu Ngự cũng không ôm mấy
cái giấc mộng hão huyền gì, hắn thầm nghĩ thử qua một chút, cho dù trò chơi này
thất bại không kiếm được gì cũng không sao, đợi công ty Thiên Hạ phát hành bộ mới,
ta lại tiếp tục thử xem sao.
Không có một
game thủ chuyên nghiệp nào chỉ chơi một lần đã giỏi, Tiêu Ngự tin tưởng, chỉ cần
mình cố gắng nhất định có thể thành công. Đỉnh cao vinh quang luôn dành cho những
người biết nỗ lực, các game thủ chuyên nghiệp cũng là do trải qua vô số thất bại,
mới từ nghiệp dư trở thành chuyên nghiệp nhưng đối với Tiêu Ngự mà nói, hắn
không có đường lui nữa. Làm game thủ hay lại tiếp tục trộm cắp?
Mấy ngày
nay mình đều ở lì trong nhà vậy mà Tiểu Vũ không hỏi han gì đến việc làm của
mình, chắc là nó cũng biết được một vài điều rồi. Việc này khiến Tiêu Ngự rất
áy náy, chắc hẳn Tiểu Vũ đã phải thừa nhận một gánh nặng tâm lý rất lớn, hắn
không muốn bạn bè Tiểu Vũ biết ca ca nàng có một công việc không sạch sẽ. Hắn
thà để người ta đâm mình một dao còn hơn là làm cho Tiểu Vũ mất mặt trước mặt mọi
người.
Muốn làm một
game thủ chuyên nghiệp tất phải biết, giai đoạn đầu của trò chơi rất khó kiếm
tiền, bình thường ít nhất cũng phải tầm một tháng, sau khi tăng cường thực lực
bản thân, mới có khả năng có trang bị đem bán kiếm nhân dân tệ, nhưng mình cần
phải cố gắng trong vòng một tháng này kiếm được đủ tiền mua đầu khôi, nếu không
tất cả đều là vô nghĩa!
“Trong vòng
20 ngày cố gắng tăng cấp bậc và thực lực, sau đó bắt đầu bán ra những trang bị
nhất định, đổi lấy nhân dân tệ!” Tiêu Ngự thầm nghĩ, hắn nhớ tới người chơi Ám
Ngục đã gặp hôm trước. “Không biết hắn có thể trả bao nhiêu tiền mua sắm trang
bị.” Nếu đã quyết định bán trang bị ra thì phải tìm được một lượng khách hang
nhất định không thể bị động được, ở mặt này Tiêu Ngự không có chút kinh nghiệm
nào.