Tiêu Ngự tiếp
nhận quyển sách, bìa ngoài quyển sách cũ kĩ rách nát, có vẻ như một quyển sách
cổ, phía bên trên quyển sách viết bảy chữ.
Sách kĩ
năng đạo tặc: Độn Hình. (1)
- Sách kĩ
năng? - Tiêu Ngự kinh ngạc nói, không thể nghĩ tới khen thưởng của nhiệm vụ lại
là một quyển sách kĩ năng, nhưng kì quái chính là, kĩ năng Độn Hình rõ ràng có
thể học tập được ở chỗ của đạo sư đạo tặc Áo Đức, như vậy quyển sách kĩ năng
này có tác dụng gì?
- Đúng vậy
kĩ năng cấp 30, Độn Hình! - Đạo sư đạo tặc Áo Đức nói, rồi nhìn thấy được vẻ mặt
nghi hoặc của Tiêu Ngự liền giải thích, nói:
- Khi đến cấp
30, sau khi chuyển chức, ngươi có thể dùng một ít kim tệ mà học tập kĩ năng Độn
Hình ở chỗ ta, nhưng là sách kĩ năng Độn Hình này, ngay hiện tại ngươi có thể học
tập được cái kĩ năng này mà không bị hạn chế về cấp bậc.
Tiêu Ngự
như bừng tỉnh, hắn đã hiểu được giá trị của sách kĩ năng này, Độn Hình là kĩ
năng hạng nhất, phi thường tốt của đạo tặc, có thể ẩn hình trong chiến đấu, hơn
nữa sau khi biến mất thì trong một giây, đạo tặc là vô địch, có thể chống cự tất
cả công kích ma pháp cùng công kích vật lí. Đồng thời Độn Hình còn có hiệu quả
tăng cường tiềm ẩn, khiến cho đạo tặc trong lúc ẩn hình làm địch nhân càng khó
phát hiện, bất quá sau khi ẩn trốn có một điểm bất lợi, đó chính là tốc độ di
chuyển giảm xuống khá lớn, cái này sẽ khiến cho việc thi triển kĩ năng tiếp theo
sẽ không được cực hạn, chỉ có thể PK solo (2), hoặc sử dụng lúc địch nhân có
năng lực phát hiện ra ẩn hình kém nhất.
Vừa nghĩ tới
mình không ngờ lại có thể học tập được cao cấp kĩ năng trong khi cấp còn thấp,
làm cho Tiêu Ngự không khỏi có chút hưng phấn.
Đạo tặc sở
dĩ được gọi là dã ngoại chi vương, chủ yếu có hai nguyên nhân, thứ nhất là năng
lực khống chế của đạo tặc cực kì cường đại, đạo tặc có thực lực cường đại có thể
không chế địch nhân cho đến chết. Thứ hai là năng lực chạy trốn của đạo tặc, Tật
Phong Cước, Độn Hình, Tiêu Thất, v..v, đủ các loại kĩ năng khiến cho đạo tặc nắm
thế chủ động trong chiến đấu, đánh thắng được thì đánh, không đánh lại thì bỏ
chạy, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?
Năng lực
chiến đấu đơn độc, nếu so sánh thì có lẽ đạo tặc kém hơn thợ săn, chiến sĩ,
nhưng nói về năng lực sinh tồn, đạo tặc lại là cực mạnh, đây là do đặc tính của
lớp nhân vật quyết định.
Lòng bàn
tay một đạo bạch quang hiện lên, Tiêu Ngự nhìn lại trên bảng kĩ năng của mình,
đã hiện lên một cái kĩ năng: Độn Hình.
- Thất cấp,
ngươi hoàn thành nhiệm vụ là 86% độ hoàn thành, trên thực tế, nếu như ngươi ở
level 5 hoặc level 6 mà hoàn thành nhiệm vụ này, khen thưởng khi hoàn thành nhiệm
vụ của ngươi càng phong phú! - Nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ như điên của Tiêu Ngự,
đạo sư đạo tặc nói như muốn dội một gáo nước lạnh vào đầu hắn.
- Level5,
Level 6? - Tiêu Ngự ngạc nhiên, có người có thể tại 5 cấp hoặc là 6 cấp mà hoàn
thành nhiệm vụ này được sao? Cái này tất nhiên là quá dị thường.
- Nếu như ở
level 7 hoàn thành nhiệm vụ này, khen thưởng của ngươi là kĩ năng cấp 30 Độn
Hình, level 6 hoàn thành, khen thưởng cho nhiệm vụ của ngươi sẽ là kĩ năng cấp
50 Tiêu Thất, nếu như có thể ở level 5 mà hoàn thành, khen thưởng cho nhiệm vụ
của ngươi sẽ là một cái kĩ năng cấp sử thi. Đương nhiên, nếu như trong khi làm
nhiệm vụ mà chết, sẽ bị tính là nhiệm vụ thất bại, cho nên muốn thông qua trừ
điểm kinh nghiệm khi chết nhằm hạ cấp bậc là khó có khả năng làm được! - Đạo sư
đạo tặc Áo Đức nói.
- Kĩ năng cấp
sử thi? - Không biết đó là kĩ năng gì, Tiêu Ngự hồi tưởng lại quá trình làm nhiệm
vụ của mình, cho dù mình tiếp nhận nhiệm vụ này lúc level 5 cũng không thể có
năng lực hoàn thành được nhiệm vụ này, vậy khen thưởng được bao nhiêu, có thể
hoàn thành nhiệm vụ này hắn đã là vạn phần may mắn rồi, về phần kĩ năng cấp sử
thi, hắn không dám nghĩ tới, ai có bản lãnh, giỏi thì cứ thử lấy đi đi.
Tự thấy đã
thoả mãn, Tiêu Ngự hờ hững tiếp nhận bình thuốc trong tay đạo sư đạo tặc Áo Đức
nói:
- Đa tạ đạo
sư đã khen thưởng, xin hỏi món đồ chơi này có tác dụng gì?” - vừa nói hắn vừa
giơ cao bình thuốc trong tay lên, trong bình thuốc này có chứa một thứ chất lỏng
màu đỏ trong suốt long lanh, giống như là màu sáng của rượu vang vậy.
Nghe thấy
kĩ năng cấp sử thi mà Tiêu Ngự còn có thể bình thản như vậy, làm cho đạo tặc đạo
sư Áo Đức có chút không lường được, nhìn thoáng qua bình thuốc trong tay Tiêu
Ngự, nói:
- Đây là loại
chất độc dùng tới Xà Tín thảo để chế tạo ra, là một loại độc trí mạng, bôi nó
lên trên thanh chủy thủ, có thể tạo thành mỗi giây năm điểm thương tổn, duy trì
liên tục trong 60 giây, một lọ chất độc có thể sử dựng được 5 lần.
Thì ra là
chất độc, Tiêu Ngự nhìn bình thuốc trong tay mình một chút, sau đó cẩn thận cất
kĩ bình chất độc này, bình chất độc này có thể có công dụng rất lớn.
Sử dụng chất
độc bôi lên thanh chuỷ thủ, có thể nói là văn hoá căn nguyên của đạo tặc, cho
dù là trí mạng độc hay giảm tốc độc, ở trong chiến đấu vẫn phi thường hữu dụng,
trí mạng độc thì tích luỹ thương tổn, giảm tốc độc là hạ thấp tốc độ của đối
phương, có thể phụ trợ chiến đấu rất tốt, cũng khó trách bao nhiêu đạo tặc như
vậy đều là lựa chọn học tập Ma dược học làm kĩ năng cuộc sống.
Nhiệm vụ kế
tiếp phải tới 15 cấp mới có thể nhận được. Tiêu Ngự cáo biệt đạo sư đạo tặc Áo
Đức.
Mặc trên
người năm kiện lục trang, khiến cho toàn thân Tiêu Ngự lóng lánh lục quang, đi
trên đường, lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều game thủ, nhìn thấy một thân
trang bị của Tiêu Ngự, ánh mắt của những người chơi này có chút trì trệ.
- Người kia
không phải là đại ca của một đại đoàn đội nào đó chứ.
- Nói không
đúng, mấy ngày nay không hề có một đại đoàn đội nào tiến vào thị trấn nhỏ Tháp
ba Khắc chúng ta mà.
Nghe lời
bàn tán của mấy người chơi này, Tiêu Ngự bất đắc dĩ cười khổ một cái, nhìn qua
tình huống của các người chơi đi trên phố, trang bị của họ đa phần là không đủ
bộ, mình quả thật có điểm đáng chú ý. Làm một game thủ chuyên nghiệp, đầu tiên
sẽ phải mạnh hơn so với tuyệt đại đa số game thủ khác, mình có ý muốn làm game
thủ chuyên nghiệp, vẫn là trong khả năng nhất định à.
Thời gian
còn sớm, Tiêu Ngự liền tiếp tục đi luyện cấp, hắn thầm nghĩ, từ thị trấn nhỏ
Tháp Ba Khắc đi xuyên qua khi phố trung tâm, đám người rộn ràng nhốn nháo phía
trước làm cho Tiêu Ngự phải chú ý.
Bên ngoài
thị trấn nhỏ có nhiều kiến trúc cổ xưa đã hoá thành bãi đất đá gần như hoang phế,
Tiêu Ngự không để ý nó có tác dụng gì, hiện tại lại thấy nhiều game thủ lui tới
như vậy, làm hắm nảy sinh ra một chút tò mò.
"Bọn họ
cuối cùng là đang làm cái gì vậy?” Tiêu ngự có chút khó hiểu, hướng tới bên kia
đi tới, nhìn thoáng qua bảng hiệu ở cạnh cửa, “ Thì ra là Dong Binh công hội,
ta còn tưởng rằng thị trấn nhỏ Tháp Ba Khắc này không có Dong Binh công hội cơ
chứ.”