Tiêu Ngự trên đỉnh đầu bay lên hơn mười điểm giá trị thương
tổn.
“ Đáng chết.” Tiêu Ngự không nhịn được mắng nói, trạng thái ẩn
hình biến mất, từ từ hiện rõ thân hình, hơn mười điểm giá trị thương tổn không
tạo thành vết thương trí mạng, nhưng lại làm mất ẩn hình của Tiêu Ngự.
Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả sáu tên cẩu đầu nhân tập
trung cả trên người Tiêu Ngự, bảy cái cơ nỏ lập tức hướng tới vị trí của Tiêu
Ngự.
Trong nháy mắt trạng thái Độn Hình biến mất, Tiêu Ngự chạy
như điên về phía tây nam.
Sáu tên cẩu đầu nhân kêu la lên hướng tới Tiêu Ngự phóng tới,
hơn hai mươi tên cẩu đầu nhân từ cửa phía Tây Bắc tràn vào, kêu lên quang quác
hoảng loạn, nhằm phía tới Tiêu Ngự.
Từng đạo tên dán sát qua thân thể Tiêu Ngự mà bay tới, Tiêu
Ngự rất miễn cưỡng tránh né công kích của mũi tên.
Một đạo tên bay qua lưng Tiêu Ngự, vạch một vết thương trên
lưng Tiêu Ngự, trên đầu hắn lập tức bay lên hơn 120 điểm giá trị thương tổn.
Tiêu Ngự bị doạ tới nhảy dựng lên, cơ nỏ công thành này thật
đúng là kinh khủng, vẻn vẹn bị sạt qua một chút, đã làm hắn mất hơn 120 huyết
lượng.
Không thể lại bị công kích tới, nếu lại bị công kích tới,
Tiêu Ngự sẽ phải đi gặp Minh thần, Tiêu Ngự vội tăng tốc nhanh hơn.
Chỉ vài giây sau, Tiêu Ngự tựa như một cơn gió, chạy đi hơn
ba mươi mét, nhìn ra phía cửa một chút, lao ra cực nhanh.
Ngay cả Tiêu Ngự cũng không cách nào tưởng tượng tốc độ của
mình có thể nhanh tới như vậy.
Ngay khi Tiêu Ngự tưởng rằng sắp lao ra khỏi hiểm cảnh nguy
cơ này là lúc bảy đạo mũi tên đồng thời bắn tới hắn cùng một lúc.
Tiêu Ngự nắm chặt Đào Thoát Chuỷ Thuỷ trên tay trái đột
nhiên căng thẳng, chú ý tới phương vị bay của bảy đạo tên này.
Đào Thoát!
Tiêu Ngự đột nhiên biến mất, một lần nữa xuất hiện, đã cách
khoảng cách ban đầu tới ba mét có hơn.
Bảy mũi tên đồng thời bị thất bị, một đạo tên bắn tới trên
người đám cẩu đầu nhân đang truy kích tới, cẩu đầu nhân bị lực đạo cực lớn của
mũi tên bắn bay ra ngoài tới hơn mười mét, ngã vật trên mặt đất, chết thẳng cẳng.
“ Vận khí quay lưng, không ngờ truyền tới bên người một cẩu
đầu nhân khác.” Đào thoát kĩ năng là xuất hiện tuỳ ý, Tiêu Ngự không có cách
nào khống chế, liên chuỳ trong tay cẩu đầu nhân kia liền hướng tới Tiêu Ngự mà
đập xuống.
Tiêu Ngự lùi sau một bước.
Phản Thủ Bối Thứ.
Cẩy đầu nhân một kích liên chuỳ bị thất bại, nện xuống mặt đất,
Tiêu Ngự sử dụng Phản Thủ Bối Thứ tránh né công kích của cẩu đầu nhân, tới sau
lưng nó, nhưng không cùng với tên cẩu đầu nhân này dây dưa mà dùng tốc độ nhanh
nhất mà tiếp tục chạy như điên về phía cánh cửa phía tây nam.
Hơn hai mươi con cẩu đầu nhân từ phương hướng tây bắc cũng
đã chạy tới theo sát hắn.
Bảy cái cơ nỏ lại ngắm về phía Tiêu Ngự lần nữa, trên cơ nỏ,
mũi tên loé ra ánh thép lạnh lẽo hàn quang.
Bảy cái xoay tròn ngắm vào Tiêu Ngự bỗng nhiên dừng lại, bởi
vì chúng đã mất đi mục tiêu, Tiêu Ngự đã chạy ra khỏi doanh trại của cẩu đầu
nhân, nương theo hai bên hàng rào, thành công thoát khỏi bảy cái cơ nỏ.
Hơn mười tên cẩu đầu nhân cầm cung không ngừng bắn lên từng
đạo mũi tên hướng thẳng tới Tiêu Ngự, nhưng toàn bộ đều rơi xuống phía sau Tiêu
Ngự.
Một đạo quang mang màu đen rơi xuống trên người Tiêu Ngự,
huyết lượng mất của hắn do cơ nỏ tạo ra trong máy mắt đã được hồi phục, hướng tới
một nơi nào đó trong rừng cây nhìn lại, Tiêu Ngự thấy Ám vu Phong Qua.
Có trợ giúp của Ám vu Tiêu Ngự chợt thấy thoải mái hơn rất
nhiều.
Chạy nhanh hơn mười mét, có mấy đạo mũi tên đã công kích lên
trên người Tiêu Ngự nhưng có Phong Qua trị liệu qua, những mũi tên đó căn bản
không uy hiếp tới tính mạng của Tiêu Ngự.
Đám cẩu đầu nhân này đuổi theo một đoạn, không thấy đuổi
theo nữa mà đứng nguyên tại chỗ phẫn nộ rít gào.
Nhìn đám cẩu đầu nhân phía sau một chút, Tiêu Ngự cuối cùng
cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc đã an toàn.
Trong mảnh đất trống giữa rừng, Tiêu Ngự gặp đám người Ám Ngục.
- Các ngươi tới thật nhanh.
- Lúc cẩu đầu nhân vọt vào trong doanh trại là lúc chúng ta
hướng tới đây chạy như điên, cuối cùng coi như là kịp thời.
- Vật tới tay rồi, đây là quyển trục! - Tiêu Ngự đem quyển
trục vứt cho Ám Ngục nói.
- Đa tạ, số còn lại đợi lát nữa ta đưa cho ngươi! - Ám Ngục
tiếp nhận quyển trục nói.
- Ngoại trừ quyển trục ra, trong nhiệm vụ vẫn nhặt được hai
kiện nhiệm trang bị.
Tiêu Ngự đang chuẩn bị đưa rat rang bị, Ám Ngục vội vàng đưa
tay ngăn cản, nói:
- Chúng ta chỉ cần vật phẩm nhiệm vụ, trang bị này quên đi,
đó là thu hoạch của ngươi, chúng ta không thể không biết xấu hổ mà cầm.
Nhiệm vụ Ám Ngục cần Tiêu Ngự giúp đỡ chính là cái vật phẩm
nhiệm vụ này, căn cứ vào ước định của song phương, Tiêu Ngự không cần giao nộp
trang bị cho Ám Ngục, TIêu Ngự đương nhiên cũng không khác khí vui lòng thu nhận.
- Được rồi, vậy hai kiện trang bị kia là gì, nếu như không
phải vật của đạo tặc, bán cho chúng ta đi! - Ám Ngục đột nhiên nhớ ra nói.
- Là hai kiện trang bị của đạo tặc, một là giới chỉ trên tay
ta, một là một thanh chuỷ thủ, ta còn chưa kịp nhìn nữa! - Tiêu Ngự nói.
- Giới chỉ, chuỷ thủ? Thuộc tính thế nào, cho chúng ta coi một
chút được không? - Ám Ngục đề nghị nói, trong lòng hắn đương nhiên cũng tò mò.
Phàm Dạ, Tinh Hoả bọn họ đều lộ ra ánh mắt chờ mong.
- Được rồi! - Nếu đám người Ám Ngục không cùng mình tranh đoạt
trang bị, Tiêu Ngự không cần phải hẹp hòi như vậy.
Tiêu Ngự cùng lúc mang giới chỉ cùng chuỷ thủ trong hành
trang của mình ra, nhìn thuộc tính, sửng sốt một chút là kiện lam trang?
Mẫn Duệ chuỷ thủ: Phẩm cấp, lam trang. Công kích 52-56,
nhanh nhẹn+13, lực lượng +5, tốc độ công kích +3, Yêu cầu đẳng cấp 10.
- Hai kiện trang bị này thuộc tính không tồi! - Mặc dù Ám Ngục
sau khi xem thuộc tính của hai kiện trang bị ngữ khí có chút hời hợt nhưng nội
tâm lại rất hâm mộ, hai kiện trang bị này so với mấy kiện trang bị trên người bọn
hắn đều phải tốt hơn, nhất là thanh chuỷ thủ Lam trang này, nếu như giao bán
trên thị trường, ít nhất có thể bán được năm sáu chục kim tệ. Đương nhiên, Ám
Ngục cũng không nói một đằng làm một nẻo.
- Trái lại, thật là thuộc tính thật mạnh, mấy món trang bị
này không dùng nữa cũng đừng quân huynh đệ chúng ta, nhất định phải bán cho
chúng ta! - Đạo tặc Tinh Hoả nhìn trang bị, ba hoa một hồi.
- Không có vấn đề! - Tiêu Ngự đáp, nhân tình này vẫn sẽ cho Tiêu
Ngự, đám người Ám Ngục mặc dù không coi như bằng hữu, nhưng dù sao cũng là
khách hàng của mình, sau này còn phải nhờ bọn họ chiếu cố tới sinh ý của mình.
Cái thanh Mẫn Duệ chuỷ thủ này phải tới cấp 10 mới dùng được,
Tiêu Ngự thu thanh chuỷ thủ này lại, đặt ở trong góc hành trang.
- Ngươi không xem quyển trục của chúng ta có tác dụng gì
sao? - Ám Ngục giơ quyển trục trên tay lên, hỏi, trong lòng hắn rất buồn bực,
chẳng lẽ Tiêu Ngự một điểm cũng không hiếu kỳ?
- Nếu như ngươi nguyện ý, ngươi tự nhiên sẽ nói. Nếu như
không muốn, ta hỏi cũng vô dụng!
Tiêu Ngự thản nhiên nói, hắn không phải là loại người thích
truy đuổi căn nguyên mọi việc, đôi khi biết còn không bằng không biết.