Tiêu Ngự cùng mấy người Triệu Lam Hinh hướng trung tâm nhiệm
vụ phụ bản đi đến, đây là một không gian mỏ quạng trống trải, bố trí mấy cái
bàn, nến cùng vật phẩm, vốn là địa phương nghỉ ngơi của các thợ mỏ.
Tiêu Ngự cùng Nguyệt Dạ đến phía trước dò đường, Phong Dã
theo sát sau đó, còn lại ba người đi ở phía sau, một bên dọn sạch cương thi ở dọc
đường, một bên cẩn thận cảnh giác.
Tiêu Ngự tìm tới phía sau một tên cương thi, đột nhiên nhảy
lên, một cái Giảo Sát, chứng kiến cương thi xoay người, một cái Phản Thủ Bối Thứ,
sau đó bồi thêm một cái Dịch Cốt, đem cương thi giết chết, lần nữa tiến nhập Tiềm
Hành.
Động tác của Tiêu Ngự rất nhanh, mấy người Nguyệt Dạ thậm
chí còn không có thấy rõ ràng, Tiêu Ngự lại lần nữa biến mất, trên mặt đất lẳng
lặng nằm một khối thi thể cương thi.
“Nhanh thật.” Tốc độ giết quái của Tiêu Ngự làm cho mấy người
Nguyệt Dạ lấy làm kinh hãi.
Phong Dã nhìn cương thi trên mặt đất, tựa như có suy nghĩ
gì, thu hồi trường kiếm hai tay, không cần thiết, hắn căn bẳn không cần phải ra
tay.
{Tiêu Ngự huynh đệ, ta thành lập một công hội, tại tà ác
liên minh thực lực coi như không tồi, cũng có thể xếp đến danh hào, ngươi có hứng
thú gia nhập không?}
Tiêu Ngự nhìn thoáng qua tin tức truyền đến, là Phong Dã, trầm
mặc một hồi, hỏi:
{Là ý tứ của nàng sao?}
Mặc kệ thế nào, Tiêu Ngự cũng sẽ không gia nhập công hội.
Phong Dã biết Tiêu Ngự nói tới ai, lắc đầu, nói:
{Không phải, không có quan hệ với tiểu Lam.}
{Ta không thích gia nhập công hội lắm.} - Tiêu Ngự hồi đáp,
đổi lại là người khác mời, Tiêu Ngự sẽ không chút do dự trực tiếp trả lời không
có hứng thú, Phong Dã là bằng hữu của Triệu Lam Hinh, Tiêu Ngự trả lời đã rất
khéo léo rồi.
Phong Dã điềm tĩnh cười, nếu Tiêu Ngự không đáp ứng, hắn
cũng không tiện cưỡng cầu.
Hắc Long câu đi theo phía sau Tiêu Ngự. Không có Tiêu Ngự ra
lệnh. Nó sẽ không ra tay. Mọi người một đường tiến lên phía trước.
Phía trước mỏ quạng sắc vàng mờ ảo chập chờn. Tiêu Ngự bỗng
dưng cả kinh. Kinh sợ phòng bị.
Một thân ảnh như gió lốc ở chỗ bóng tối trong mỏ quạng xẹt
qua. Hướng Tiêu Ngự lao thẳng đến.
Hắc Long câu đột nhiên tăng tốc. Hướng thân ảnh kia đánh
qua. Thân ảnh kia thoáng chợt lóe. Cùng Hắc Long câu qua sát bên người nhau.
Đánh về phía Tiêu Ngự.
Tật Phong Bộ!
Tiêu Ngự mở ra Tật Phong Bộ. Tránh khỏi công kích. Nhìn thân
ảnh xinh xắn này. Tiêu Ngự rốt cuộc xác nhận. Là hồ nữ Địch Na!
Nếu hồ nữ Địch Na đánh lén mấy người Triệu Lam Hinh, bọn họ
nhất định bị treo lên không thể nghi ngờ, bời vì hồ nữ Địch Na tốc độ thật đáng
sợ. Bất quá hồ nữ Địch Na đối với mấy người Triệu Lam Hinh giống như không có hứng
thú, lại xoay người hướng Tiêu Ngự đánh tới.
- Dùng hắc ám thúc phược, bắt lấy nàng! - Tiêu Ngự truyền đạt
mệnh lệnh cho Hắc Long câu, tay phải hướng vào trong ba lô với đi.
Sau khi chứng kiến động tác của Tiêu Ngự. Hồ nữ Địch Na có
chút nóng nảy, tăng tốc đuổi theo Tiêu Ngự.
Xông Tới!
Phong Dã ngắm chuẩn thời cơ, một cái Xông Tới đánh tới, chỉ
còn một chút thì đụng vào, hồ nữ Địch Na tốc độ quá nhanh. Nghiêng mình tránh
khỏi Phong Dã, nhưng công kích của Phong Dã vẫn ảnh hưởng tới nàng, khiến cho tốc
độ của nàng thoáng chậm lại.
Chứng kiến hồ nữ Địch Na đánh tới, Tiêu Ngự lần nữa mở ra Độn
HÌnh, tay phải hơi dùng lực một chút nắm triệu hoán linh chi thạch, bộp một tiếng,
triệu hoán linh chi thạch bị bóp mạnh.
Trong nháy mắt linh chi thạch bị bóp nát, Tiêu Ngự nhìn thấy
rõ ràng trong mắt hồ nữ Địch Na sự tuyệt vọng cùng với bất lực. Tiêu Ngự ngạc
nhiên. Chẳng lẽ hắn làm sai ư?
Hồ nữ Địch Na tốc độ chợt bị kiềm hãm, vô số dây trói màu
đen mọc lên trên mặt đất, đem hồ nữ Địch Na vững vàng trói buộc, hồ nữ Địch Na
dùng tay phải cắt đứt vài cái dây trói màu đen, đang định thoát khỏi trói buộc,
trên mặt đất rất nhiều dây trói mọc lên, đem hồ nữ Địch Na kiên cố trói lại.
Hắc Long câu đang chuẩn bị triệu hoán hắc ám trường mâu công
kích hồ nữ Địch Na, bị Tiêu Ngự ngăn lại.
Sau khi triệu hoán linh chi thạch bị phá nát, một thân ảnh
hư vô mờ mịt xuất hiện ở phía trước Tiêu Ngự, bắt đầu từ từ ngưng tụ lại. Thân
hinh tử tước ai thác tư cách chậm rãi hiện ra.
Hắc Long câu cảnh giác nhìn tử tước ai thác tư cách. Tiêu Ngự
trấn an Hắc Long câu một chút, làm cho nó an tâm một chút chớ vội nóng nảy.
Hồ nữ Địch Na hai mắt đẫm lệ mê li nhìn bóng dáng này. Trong
con ngươi tràn đấy bi thương cùng đau đớn.
Tử tước ai thác tư cách và hồ nữ Địch Na hai mắt nhìn nhau,
như bị sét đánh. Chậm rãi hướng hồ nữ Địch Na đi đến, tay phải có chút khẽ run
mà vuốt ve gò má hồ nữ Địch Na, vẻ mặt ngẩn ngơ, thanh âm có chút khan khan nghẹn
ngào hỏi thăm:
- Địch Na, là ngươi sao?
Nhìn sự quyến luyến thật sâu trong ánh mắt của tử tước ai
thác tư cách, khuôn mặt hồ nữ Địch Na chảy xuống hai hàng thanh lệ.
Chứng kiến hai người gặp lại, Tiêu Ngự truyền mệnh lệnh cho
Hắc Long câu, dây trói màu đen đang trói buộc Địch Na chậm rãi biến mất.
Tử tước ai thác tư cách đang muốn ôm hồ nữ Địch Na, hồ nữ Địch
Na trước người đột nhiên biến mất, tới trên tường phía xa, giống như một con thạch
sùng kề sát vách tường, ánh mắt vừa mâu thuẫn vừa đau khổ nhìn tử tước ai thác
tư cách.
Tử tước ai thác tư cách ngây ra nhìn hồ nữ Địch Na.
- Ngươi đi nhanh một chút đi, nếu không hắn sẽ không bỏ qua
cho ngươi.
Hồ nữ Địch Na vội vàng nói.
- Hắn là ai vậy? - Tử tước ai thác tư cách run giọng hỏi,
nghĩ đến việc đối mặt, hắn biết, hắn không thể trốn tránh.
- Tên của hắn là Ma Ai Đa, là một lang nhân, trước khi gặp
ngươi chúng ta đã yêu nhau, cuộc sống của chúng ta nghèo khổ nhưng lại an tĩnh,
song chúng ta đều là nô lê, tại địch đặc tạp đức, nô lệ không có tự do, sau khi
ta trưởng thành, ta bị đưa đến trong nhà quý tộc, ta cùng Ma ai đa vĩnh viễn biệt
ly. Một lần ngoài ý muốn, ngươi đi vào cuộc đời ta, vì rời khỏi địch đặc tạp đức,
chúng ta lợi dụng ngươi, chờ ngươi đem ta ra khỏi địch đặc tạp đức, Ma Ai Đa
mai phục trong rừng rậm giết ngươi, vì thế chúng ta đạt được tự do.
Hồ nữ Địch Na nới đến truyện cũ, tràn đầy hối hận cùng áy
náy.
Hồ nữ Địch Na mỗi một lời nói là một vết đâm trong lòng tử
tước ai thác tư cách, đem tâm can hẵn xé thành từng mảnh nhỏ.
Thân ảnh tử tước ai thác tư cách lay động một chút, bi
thương cười.
Hồ nữ Địch Na hai vai khẽ run, thấp giọng bi ai nói:
- Ngươi trở về đi thôi, rời khỏi nơi này, ngươi có thể có được
cuộc sống yên tĩnh.
Tiêu Ngự im lặng, hắn phỏng đoán qua nội dung đoạn kịch bản
nhiệm vụ này, lại không nghĩ rằng chuyện xưa dĩ nhiên lại như vậy, việc này đối
với ai thác tư cách rất không công bằng.
Tiêu Ngự chỉ là một người trong những người đứng xem, hắn có
thể tham gia đến cùng kịch bản nhiệm vụ, nhưng không cách nào thay đổi kịch bản.
Hồi lâu, tử tước ai thác tư cách lắc đầu, nhìn vào mắt hồ nữ
Địch Na, bi thương nói:
- Từ khi người đi vào mở cuộc sống của ta, cuộc sống của ta
không còn bình lặng nữa. Trong mấy ngàn năm chờ đợi, ta không ngừng nhớ lại
chuyện xưa của chúng ta, ta đã đoán được một ít, nhưng là ta thủy chung không
thể tin được. Ta yêu ngươi Địch Na, dù là ngươi phản bội ta, dù là ngươi chỉ lợi
dụng ta. Tại dưới đất trong hàng nghìn năm tháng, ngươi là chấp niệm duy nhất của
ta, ta an tĩnh chờ đợi ngàn năm, đơn giản chỉ là muốn gặp ngươi một lần. Từ nay
về sau, ta liền có thể bình yên mà ra đi.
- Không, ai thác tư cách, người nên chết không phải là
ngươi, là chúng ta, là chúng ta lợi dụng ngươi. Ngươi đi nhanh một chút di, hắn
sẽ giết ngươi.
Hồ nữ Địch Na rốt cuộc không kiềm chế được nước mắt, nức nở
khóc rống.
Ai thác tư cách hờ hững cười, lắc lắc đầu, tử vong chưa chắc
không phải là một loại giải thoát?
- Địch Na thân ái, ngươi không cần cảm thấy áy náy, việc ta
làm hết thảy đều là ta cam tâm tình nguyện, nếu nhu còn có lựa chọn, ta sẽ
không chút do dự yêu thương ngươi, nhìn thấy ngươi, ngươi tươi cười giống như
thiên sứ thuần khiết, khắc ghi thật sâu trong tim ta, ta vĩnh viễn dều không thể
quên.
Nghe ai thác tư cách rủ rỉ tâm sự, mấy người Tiêu Ngự cẩm nhận
được mối thâm tình của ai thác tư cách, đây là một loại chấp niệm, yêu đến mức
tận cùng, dù biết rõ là thiêu thân lao vào lửa, cũng sẽ không hối tiếc. Ai thác
tư cách như thế, Địch Na chưa chắc không phải như thế?
- Ta ngửi thấy mùi máu tươi, Địch Na mĩ lệ, đây là ngươi
mang cho ta bữa cơm sao?
Một đôi mắt u hồn ở trong góc thoáng hiện quang mang bức người,
một bóng người từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, đây là một lang nhân, thân
hình cao lớn, thân thể cong queo, tràn ngận lực lượng mạnh mẽ, bộ mặt tái nhợt,
cùng Địch Na còn có ai thác tư cách giống nhau, đều là một cương thi.
Tiêu Ngự đề phòng nhìn lang nhân, cấp cho lang nhân một cái
Điều Tra.
Vong giả lang nhân Ma ai đa: tinh anh siêu cấp cấp 20, huyết
lượng 20000.
Nhìn thấy lang nhân Ma ai đa, Hắc Long câu hung hăng hí lên
một tiếng, đi tới trước người Tiêu Ngự, đối mặt với lang nhân Ma ai đa.
“Lại là một tinh anh siêu cấp” Tiêu Ngự nhìn một chút lang
nhân Ma ai đa phía trước, xem ra đối thủ của hắn là Hắc Long câu, cũng không phải
là mấy người Tiêu Ngự.
Chứng kiến lang nhân Ma ai đa xuất hiện, Địch Na vẻ mặt lo lắng
nhìn về phía ai thác tư cách:
- Xin ngươi, ai thác tư cách, xin ngươi rời khỏi nơi này
nhanh lên một chút, hắn sẽ giết ngươi.
Ai thác tư cách lắc đầu, kiên định nhìn lang nhân Ma ai đa,
hắn đã hạ quyết tâm hắn phải chết.
- Địch Na mĩ lệ, ngươi làm ta rất thất vọng, ngươi cư nhiên
dung túng địch nhân của ta. A, ta quên, người này là người yêu ngươi vậy thật
đáng buồn.
Chứng kiến ai thác tư cách, lang nhân Ma ai đa trong mắt hiện
lên một tia quang mang hung ác, lập tức chuyển dời ánh mắt đến trên người Hắc
Long câu.
- Ông bạn già, chúng ta lại gặp mặt.
Lang nhân Ma ai đa nhìn Hắc Long câu, trong ánh mắt tràn đầy
ghen ghét.
- Tại địch đặc tạp đức, ngươi chung quy có thể hưởng thụ chủ
nhân trân trọng, mỗi lần ta đẫm máu chiến đấu hăng hái, trên người tràn đầy vết
thương, nhưng lại chỉ có thể ở trong góc cô độc mà liếm liếm vết thương. Ta
ghen ghét ngươi, ô đức, tại sao ngươi có thể hưởng thụ chủ nhân trân trọng, ta
lại không được? Ta muốn đem tất cả đều đưa vào địa ngục, bao gồm cả chủ nhân
sâm nạp đức, hắn là một tên ngu xuẩn.
Hắc Long câu phẫn nộ nhìn chằm chằm lang nhân Ma ai đa.
Một cỗ ý thức nhảy vào trong óc Tiêu Ngự, trong đầu Tiêu Ngự
hiện ra một đoạn hình ảnh, thú nhân tiên tri sâm nạp đức là một thú nhân trưởng
giả phi thường ôn hòa, hắn là chủ nhân của Hắc Long câu ô đức cùng u linh lang
ai đức. Hắc Long câu ôn thuần nhu thuận, được sâm nạp đức rất yêu thích, mà u
linh lang tàn bạo hung ác, bởi vậy sâm nạp đức đối với u linh lang này cực kì
nghiêm khắc. Hai con sinh vật này đều cực kì linh tính, u linh lang đối với Hắc
Long câu cùng với thú nhân tiên tri sâm nạp đức sinh ra ghen ghét mãnh liệt, cừu
hận tiêu diệt hết chủ tâm của u linh lang, trong một lần chiến đấu, u linh lang
cắn trả chủ nhân sâm nạp đức, sâm nạp đức thật vất vả mới không chế được u linh
lang, đem u linh lang phong ấn, cũng sai khiến Hắc Long câu ở đây trông coi. U
linh lang làm sâm nạp đức bị thương nặng, cuối cùng không chạy thoát được tử thần
triệu hoán.