Sau khi đứng vững, Đạo Kiếm lại xông tới chỗ Tiêu Ngự, cự kiếm trong tay
phá không mà đến.
Tiêu Ngự và u linh Bỉ mông nghênh đón công kích.
Chiến tranh thị huyết!
Làn da Đao Kiếm chuyển dần sang màu đỏ, toàn thân tỏa ra khí tức huyết tinh
nhàn nhạt.
U linh Bỉ mông một cái Trùng Phong nghênh đón, cùng Đao Kiếm chiến đấu một
chỗ, phốc phốc phốc, cự kiếm trong tay Đao Kiếm liên tiếp đánh trúng U linh Bỉ mông,
U linh Bỉ mông cũng liên tục đánh trúng cơ thể Đao Kiếm, nhưng huyết lượng Đao
Kiếm lại không giảm mà tăng.
Hấp huyết hiệu quả thật mạnh! Tiêu Ngự bỗng dưng cả kinh.
Tuyết nguyên cự hùng đi theo sau Đao Kiếm, Đao Kiếm giống như chuẩn bị dùng
hết toàn bộ lực lượng đánh chết u linh Bỉ mông.
Thuấn tiến!
Dã tính cuồng nộ!
Nhất thời tốc độ di động của Tiêu Ngự tăng lên trạng thái cao nhất, Đao
Kiếm không có chút phản ứng nào, thậm chí không thấy rõ thân ảnh Tiêu Ngự, Tiêu
Ngự đã đến bên cạnh Tuyết Nguyên Cự Hùng, chủy thủ trong tay phải một cái Xé
Rách, đem lồng ngực của Tuyết Nguyên Cự Hùng vạch ra một miệng vết thương, máu
tươi phun ra. Làm lồng ngực của Tuyết Nguyên Cự Hùng trở thành một mảnh đỏ
bừng. Hiệu quả của kỹ năng Xé Rách làm cho Tuyết Nguyên Cự Hùng lâm vào tê liệt
trạng thái.
Liệt bạo!
Tiêu ngự một cái bạo liệt, đem tuyết nguyên cự hùng oanh sát.
Trảm sát!
Thú Nhân chiến sĩ Đao Kiếm cũng không chút nào yếu thế. Hướng u linh Bỉ
mông đánh ra Trảm sát.
-7539, một cái trị số thương tổn bay lên từ đầu u linh Bỉ mông, u linh Bỉ
mông huyết lượng tới đáy, thân thể khổng lồ đổ ẩm xuống sàn.
Thú Nhân chiến sĩ Đao Kiếm đánh gục u linh Bỉ mông, liền đổi hướng tấn công
Tiêu Ngự. Một cái Trùng Tràng, một cái Loạn Vũ, đại kiếm trong tay huyễn hóa ra
vô số kiếm ảnh.
Oanh một tiếng, sau khi Đao Kiếm chém ra một kiếm, mặt đất nứt ra một đường
dài, một đạo năng lượng dâng lên.
Tiêu ngự nhanh chóng chạy ra xa.
Thú Nhân chiến sĩ Đao Kiếm đánh tới Tiêu Ngự, Đại Kiếm chém ra tựa như bôn
lôi tật điện, tràn ngập uy thế.
Đao kiếm chưa kịp xông tới, thì Tiêu Ngự đã dung một cái Tiêu thất, sau đó
mở ra tất cả trạng thái, hướng phía ngoài thoát đi.
Lại là một tiếng nổ, kỹ năng Kiếm Vũ của Đao Kiếm chém vào vị trí Tiêu Ngự
vừa đứng, mặt đất lập tức bị năng lượng cuồng bạo phá hủy, hoàn toàn thay đổi
so với trạng thái ban đầu.
Tiêu Ngự giống như đột nhiên biến mất, không thấy tung tích gì. Đạo tặc pk
với Chiến Sĩ có rất nhiều cái bất lợi, sau khi thi triển cuồng hóa, Đao Kiếm đã
miễn dịch với hiệu quả khống chế. Tiêu Ngự tiếp cận Đao Kiếm chẳng khác nào đi
tìm đường chết. Không bằng tạm né tránh mũi nhọn của hắn.
Thời gian không ngừng trôi qua, Đao Kiếm không ngừng công kích vị trí Tiêu
Ngự có thể xuất hiện, nhưng mà Tiêu Ngự lại chậm chạp không có xuất hiện, Đao
Kiếm rốt cục có chút khẩn trương, dù sao thời gian cuồng hóa của hắn cũng có
giới hạn. Kỹ năng Cuồng hóa tuy rằng rất mạnh, kéo dài một phút đồng hồ, nhưng
có một cái nhược điểm, là sau khi cuồng hóa chấm dứt, bản thân sẽ lâm vào trạng
thái suy yếu.
Các người chơi chung quanh nhìn ra tính toán của Tiêu Ngự, tuy rằng cảm
giác rất quái lạ, Tiêu Ngự bị bức đến loại trình độ này, có chút rất dọa người.
Nhưng không thể nghi ngờ, giờ phút này xông lên quyết đấu cùng Đao Kiếm khẳng
định là chịu chết, quyết định của Tiêu ngự là rất sáng suốt.
Đại trượng phu cầm được, buông được, chiến thuật này của Tiêu Ngự cũng
không phải là đê tiện gì.
"Ta xem thực lực Tiêu ngự cũng chỉ có vậy, không ngờ không dám
đánh."
"Nói như vậy không đúng, đạo tặc đối cứng với cuồng hóa Thú Nhân chiến
sĩ, đó mới gọi là ngu ngốc."
Các người chơi mỗi người một ý, bàn tán xôn xao. Nhưng Tiêu Ngự chưa bao
giờ để mấy thứ này ở trong lòng.
Trên thực tế, nếu Tiêu Ngự thi triển ra kỹ năng Ảnh Tử Chiến Sĩ cho dù tiếp
tục cùng Đao Kiếm cứng đối cứng, cũng nắm chắc chiến thắng Đao Kiếm, nhưng mà
nếu lúc này hắn che dấu thực lực, sẽ có chỗ tốt rất lớn với trận đấu kế tiếp.
Đao Kiếm không ngừng công kích, ý đồ tìm ra vị trí của Tiêu Ngự, nhưng là
hắn vẫn thất bại .
Liệt Diễm Trảm!
Đao Kiếm đã tuyệt vọng, nếu tiến vào trạng thái suy yếu, thuộc tính chỉ còn
lại có 10%, tốc độ di động cũng rất chậm, lập tức một cái đạo tặc bình thường
thấp hơn hắn mười cấp hắn cũng đánh không lại, càng không nói đến việc đối
phương là một cao thủ đỉnh cấp.
Còn còn lại mười giây, Thú Nhân chiến sĩ Đao Kiếm phát huy dư uy cuối cùng,
cự kiếm trong tay cháy lên liệt hỏa hừng hực, biến thành một thanh hỏa diễm cự
kiếm, nặng nề chém xuống.
Oanh một tiếng nổ, hỏa diễm cự kiếm sinh sôi làm cho cả sân thi đấu thể
thao bị chém thành hai nửa.
"Khí thế quả khiến cho người khác sợ hãi!"
"Không hổ là Thú Nhân chiến sĩ cấp Đại Nguyên Soái!"
"Nếu Tiêu Ngự cùng hắn chính diện đánh nhau, khẳng định chết chắc
rồi." (Ôi thằng ngu, đạo tặc so với chiến mà cứng đối cứng thì vỡ mồm, sao
ko bảo thằng thú vật này đấu với mấy thằng lôi pháp, hỏa pháp đi.)
Tiêu ngự không nghĩ tới khoảng cách công kích của Thú Nhân chiến sĩ Đao
Kiếm xa như vậy, chứng kiến hỏa diễm cự kiếm chém tới phía mình, hắn nhanh
chóng lui lại phía sau, hướng bên cạnh tránh ra. Nhưng mà hắn vẫn chậm một
bước, Thú Nhân chiến sĩ Đao Kiếm huy trảm tới được hỏa diễm sát quá thân thể
Tiêu Ngự, xoá sạch hơn một ngàn huyết lượng của Tiêu Ngự.
Trạng thái ẩn hình biến mất, thân hình Tiêu Ngự chậm rãi hiện ra.
Đối với Đao Kiếm mà nói, thế cục thay đổi như thế này đúng là một loại “Sơn
trọng thủy phục nghi vô lộ”, vừa rồi hắn nghĩ mình nhất định sẽ thua. Tiêu Ngự
chỉ cần chống đỡ hơn mười giây, Đao Kiếm sẽ lâm vào trạng thái suy yếu, hẳn
phải chết không thể nghi ngờ. Hắn dường như cũng đã buông tha, không ngừng thi
triển kỹ năng chỉ là giãy dụa trước khi chết mà thôi, không ngờ lại đánh trúng
Tiêu Ngự đang ẩn hình, đúng là mèo mù vớ cá rán.
Vô tình đánh trúng Tiêu Ngự làm cho Đao Kiếm thấy được một tia hi vọng, tia
hi vọng này chẳng khác nào một người đi trên sa mạc tìm được ốc đảo.
Tật phong bộ làm lạnh xong!
Độn hình làm lạnh xong!
Tiêu Ngự cũng không phải không có kỹ năng chạy trốn, Đao Kiếm muốn xử lý
Tiêu Ngự, cũng không phải một sự tình đơn giản, nhưng là Đao Kiếm không quản
việc đó, chỉ cần có một điểm hy vọng, hắn đều phải đi thử qua một lần.
Nộ lôi trảm!
Hỏa diễm trảm!
Kiếm khí của Đao Kiếm hướng Tiêu Ngự mà chém xuống, không có một chút gián
đoạn.
Tiêu ngự một cái kỹ năng Độn hình ngăn cản kỹ năng thứ nhất của Đao Kiếm,
chứng kiến đại kiếm lại hướng tới vị trí mình đứng chém xuống, chủy thủ tay
phải một cái chống đỡ.
“Đinh” một tiếng giòn vang, chủy thủ cùng đại kiếm va chạm cùng một chỗ, âm
thanh va chạm của kim loại vang lên trên kỹ tràng, vang vọng thật lâu.
Tiêu Ngự trong lòng thất kinh, hắn đã sử dụng các phương pháp ngụy trang, ý
đồ mê hoặc phán đoán của Đao Kiếm, khiến hắn không thể phán đoán ra phương
hướng bản thân chạy trốn, cuối cùng lại vẫn bị Đao Kiếm phát hiện. Đại nguyên
soái cấp Thú Nhân chiến sĩ, quả nhiên không giống bình thường. Không phải chỉ
có kỹ năng lợi hại mà việc xử lý các tình huống cũng mạnh hơn chiến sĩ bình
thường nhiều lắm.
Tiêu ngự lâm vào thế bị động, vừa mới chống đỡ xong, đại kiếm của Đao Kiếm
lại quét ngang tới, kiếm khí sắc bén đập vào mặt lao đến.
Đón đỡ!
Tiêu Ngự nắm ngược chủy thủ lại, một cái đón đỡ cản lại cự kiếm của Đao
Kiếm.
Không còn kịp rồi! Trong lòng Đao Kiếm lo lắng vạn phần. Nhưng mà đạo tặc
Tiêu Ngự trước mắt trói buộc quá khó khăn. Mười giây đồng hồ muốn đem Tiêu Ngự
đánh chết cơ hồ là Thiên Phương dạ đàm.
Nộ lôi trảm!
Đao Kiếm lại huy động đại kiếm hướng Tiêu Ngự chém xuống.
Tật phong bộ!
Tiêu ngự thi triển Tật phong bộ thoát đi.
Con ngươi Đao Kiếm chợt co rút nhanh, hắn đã đợi cơ hội này rất lâu, rốt
cục có cơ hội xuất thủ .
Tiên tri thúc phược!
Tiêu Ngự đột nhiên phát hiện, hắn không ngờ không thể nhúc nhích, mắt thấy
đại kiếm của Đao Kiếm chém xuống, tất cả kỹ năng đều không thể sử dụng, kỹ năng
này cùng kỹ năng Định Thân của đạo tặc có cùng hiệu quả, nhưng là có khác nhau
nhất định. Tiên Tri Phúc Thược chỉ hữu hiệu với đối tượng đang ẩn thân, nó cũng
có hiệu quả cắt ngang kỹ năng nhưng không ảnh hưởng tới ẩn hình của đối phương.
Đồng thời này kỹ năng chỉ có thể sử dụng khi huyết lượng đối phương thấp hơn
35%.
Mạt nhật trảm kích! Đao Kiếm quát lớn một tiếng, kình khí bắn ra bốn phía,
tạo thành hình cây quạt bao trùm khắp xung quanh.
Chứng kiến Mạt nhật trảm kích hướng mình chém xuống, Tiêu Ngự biết, lúc này
hắn xong rồi, đây là một đòn ẩn chứa sự giận dữ của Đao Kiếm, tất là kỹ năng
sát thương cực mạnh. Tiêu Ngự còn sót lại hơn chín ngàn huyết lượng, có thể
sống sót sao chứ?
Oanh một tiếng, Mạt nhật trảm kích đánh vào thân thể Tiêu Ngự, đem Tiêu Ngự
đánh bay ra ngoài.
Tiêu Ngự cảm giác lồng ngực bị đánh cực mạnh. Bay ra ngoài rơi trên mặt đất
trên.
Đã xong rồi sao? Trong đầu Tiêu Ngự xuất hiện ý niệm này.
-2108, một cái trị số bay lên từ trên đầu Tiêu Ngự, cư nhiên là thương tổn
bạo kích cùng phá giáp, Tiêu Ngự ngẩn người.
Toàn trường ngoạn gia cũng ngây ngẩn cả người, kỹ năng cuối cùng của Đao
Kiếm vô cùng hoa lệ, nhìn qua liền biết đó là siêu cấp kỹ năng, sát thương
tuyệt đối không thấp! Nhưng siêu cấp kỹ năng này cư nhiên chỉ xoá sạch hơn hai
nghìn huyết lượng của Tiêu Ngự! Sao lại có điều này chứ? Chẳng lẽ kỹ năng Tận
thế trảm của Đao Kiếm giống như gối thêu hoa, nhìn được nhưng không dùng được?
Đao Kiếm cũng ngây dại, kỹ năng cuối cùng của hắn rõ ràng đánh trúng Tiêu
Ngự, nhưng hiệu quả tạo thành cuối cùng quả thật khiến hắn không thể tin được,
điều này sao có thể, Mạt nhật trảm kích có thể tạo thành hai vạn thương tổn trị
số, thời điểm thấp nhất cũng có thể tạo thành hơn một vạn thương tổn! Như thế
nào đánh trúng Tiêu Ngự lại biến thành hai ngàn?
Tiêu ngự thầm nghĩ thật nguy hiểm, nếu sớm triệu hồi ra Thân ảnh chiến sĩ,
sử dụng kỹ năng Huyết Tinh Tàn Sát, hắn đã sớm có thể xử lý Đao Kiếm , không
lưu lại cho Đao Kiếm cơ hội uy hiếp mình! Hắn quá sơ suất , thiếu chút nữa bị
Đao Kiếm đánh bại, có thể nói thần may mắn đã đứng ở bên cạnh Tiêu Ngự (
Mười giây đồng hồ, cũng chính là thời gian hai người giao thủ đếm từ một
đến mười, thời gian đó cũng đủ để Đao Kiếm thi triển ra Mạt nhật trảm kích?
Đao kiếm vốn còn dấy lên một tia hy vọng, nhưng ngay sau đó, hy vọng lại
một lần tan biến , Mạt nhật trảm kích cuỗi cùng cũng không thể vãn hồi thua
cuộc, khi hắn lâm vào trạng thái suy yếu, thắng bại đã phân! Chiến đấu tiếp
theo liền không có ý nghĩa, tơi vào trạng thái suy yếu căn bản không có biện
pháp chiến đấu, sức chiến đấu mười thành còn sót lại không đủ một thành...
Hệ thống: Đao Kiếm đã nhận thua, ngươi đã chiến thắng giành được một điểm
tích phân.
Thắng có điểm may mắn, chẳng qua Tiêu Ngự ẩn tàng một phần thực lực, nếu
trận đấu này song phương đem hết toàn lực đánh, người thắng vẫn là Tiêu Ngự!
"Ta thua."
Tuy thua như vậy có chút oan uổng, nhưng Đao Kiếm rất thẳng thắn thừa nhận
thất bại, điều này khiến ấn tượng của Tiêu Ngự đối với Đao Kiếm cũng không tệ.
"Ta cũng chỉ là may mắn thủ thắng thôi."
Tiêu ngự cười cười nói.