- Ca, huynh xuống rồi à, còn tưởng chưa xuống muội lên kéo
huynh xuống à! - Tiểu Vũ nhìn thấy Tiêu Ngự từ cầu thang đi xuống, nói, nhanh
nhẹn tiến tới, trên tay cũng đã cầm bát đũa rồi.
Ánh mắt Tiêu Ngự nhìn về phía phòng khách, Triệu Lam Hinh
đang đứng dọn mâm bên cạnh bàn ăn, một thân trang phục tao nhã, càng làm nổi bật
thêm khí chất của nàng, trống ngực của Tiêu Ngự không tự chủ được bất giác đập
mạnh hơn vài phần, đối mặt với Triệu Lam Hinh, ánh mắt hắn hơi khó nhìn, nhớ tới
chuyện xấu hổ ngày hôm qua, nhanh chóng chuyển ánh mắt tới nơi khác.
Từ nhỏ tới lớn, ngoại trừ Tiểu Vũ cùng Yến Lâm ra, Tiêu Ngự
cho tới bây giờ cũng chưa từng tiếp xúc với nữ nhân bao giờ, hơn nữa cuộc sống
gian khổ, khó tránh khỏi tự co mình lại, gặp nữ nhân luôn duy trì một khoảng
cách nhất định, mặc dù có quen biết một chút với Triệu Lam Hinh nhưng lúc gặp gỡ
Tiêu Ngự vẫn có một chút mất tự nhiên.
Triệu Lam Hinh hứng thú đánh giá Tiêu Ngự, không nghĩ tới, hắn
còn thẹn thùng hơn cả mình, nhớ tới chuyện hôm qua, khuôn mặt có chút nóng lên.
- Ăn cơm đi! – Triệu Lam Hinh cười nói, nhận lấy bát đũa
trong tay Tiểu Vũ.
Tiêu Ngự đi ra sau rửa mặt một chút, ba người ngồi xuống tại
bàn ăn.
Không biết tại sao Tiêu Ngự lại cảm giác thấy bầu không khí
có chút kì quái.
Tiểu Vũ chớp chớp con mắt nhìn Triệu Lam Hinh một chút vừa lại
nhìn Tiêu Ngự một chút, trong mắt hiện lên một ý cười khó nhận thấy.
Nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Vũ không hiểu tại sao Tiêu Ngự cảm
thấy chột dạ cúi đầu ăn cơm.
So sánh với hắn, Triệu Lam Hinh ngược lại có vẻ thoải mái
hơn rất nhiều, vừa gắp cho Tiểu Vũ một ít rau, vừa giống như một người chị chu
đáo vậy, hỏi này hỏi nọ, chủ yếu vẫn là chuyện học tập.
- Tiểu Vũ nếu muội có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi tỷ, nếu
tỷ giải đáp không được có thể tìm bạn học khác giải thích cho muội.
Triệu Lam Hinh nói, nàng so với Tiêu Ngự còn muốn cưng chiều
Tiểu Vũ hơn.
Đại học Y Khoa là trương đại học tốt nhất, rất nổi danh ở cả
Mẫu Tinh, chiêu sinh rất nghiêm khắc, mỗi thành phố chỉ thu nhận một hai danh
ngạch mà thôi, do vậy sinh viên của trường đại học y Khoa đều là dựa vào thực lực
của mình mà thi đậu, dạy cho Tiểu Vũ một học sinh trung học tất nhiên là có thừa
năng lực.
Tiêu Ngự đang ăn cơm, vẫn không có nói lời nào. Không tự
giác bắt đầu chú ý với cuộc nói chuyện của hai người, Triệu Lam hinh hỏi vấn đề
này là vấn đề mà Tiêu Ngự rất muốn biết, hắn thật ra rất muốn quan tâm tới học
hành của Tiểu Vũ, nhưng là hắn không biết phải nói như thế nào, huynh muội hắn
hai người quan hệ mặc dù rất tốt, nhưng hắn lại hơi thiếu quan tâm tới học hành
của Tiểu Vũ.
Tiêu Ngự vẫn đảm đương vai phụ huynh, nhưng hắn vốn chất
phác, có thói quen quan tâm tới Tiểu Vũ lại không đặt loại quan tâm này ở cạnh
miệng (ý nói không quen nói tới vấn đề này).
Tiểu Vũ mặc dù không có gì ngăn cách với Tiêu Ngự, nhưng dù
sao Tiêu Ngự cũng là huynh trưởng, tất nhiên Tiểu Vũ thích nói chuyện với một vị
tỷ tỷ như Triệu Lam Hinh hơn.
Tiểu Vũ thành tích rất ưu tú, Tiêu Ngự cũng an tâm một ít,
chí ít những gì mình cố gắng đã có một chút ý nghĩa.
- Lam hinh tỷ tỷ, tỷ xinh đẹp như vậy, ở trường nhất định có
nhiều người theo đuổi đi? - Tiểu Vũ đột ngột chuyển chủ đề, làm cho Lam Hinh có
chút sửng sốt, một hồi lâu không nói lên lời.
- Tiểu nha đầu này! – Triệu Lam Hinh vừa tức giận vừa buồn
cười liếc mắt nhìn Tiểu Vũ một cái, nàng vừa mới hỏi tình huống ở trường của Tiểu
Vũ thì không nghĩ tới Tiểu Vũ lại hỏi ngược lại chính mình, lại hỏi loại vấn đề
này, nha đầu này bây giờ không hiểu đang suy nghĩ cái gì, nhìn Tiểu Vũ Triệu
Lam Hinh nhớ tới mình năm mười bảy mười tám tuổi, mỉm cười.
- Lam Hinh tỷ tỷ vẫn chưa trả lời chuyện Tiểu Vũ hỏi đấy! –
Tiểu Vũ bĩu môi nói, ánh mắt xinh đẹp chăm chú nhìn Lam Hinh.
Triệu Lam Hinh không nhịn được cười, tiểu nha đầu này tinh
ranh như quỷ, vấn đề này sợ trốn cũng không được.
- Những người đó, một đám người tự cho là mình bất phàm, tỷ
tỷ mặc kệ bọn họ, - Lam Hinh lắc đầu, hiển nhiên đối với đám người theo đuổi
không thích chút nào.
- Vậy như thế nào mới làm Lam Hinh tỷ tỷ cảm thấy thích hợp
vậy? – Tiểu Vũ quyết định truy cứu vấn đề này tới cùng.
Triệu Lam Hinh hờ hững không thừa nhận, cũng không phủ nhận,
tiếp tục ăn cơm, không nhìn ra được vẻ mặt nói cái gì.
Nghe hai người nói chuyện, Tiêu Ngự không dám xem vào, đột
nhiên cảm thấy ở dưới bàn bị ai đá vào chân, nhìn vẻ mặt của Triệu Lam Hinh
cùng Tiểu Vũ đều rất bình thường, nhưng không cần đoán Tiêu Ngự cũng biết, là
nha đầu Tiểu Vũ kia.
Mặc kệ Lam Hinh ở trường học bị những người như thế nào theo
đuổi, với mình thì có quan hệ gì cơ chứ? Tiêu Ngự sẽ không ngu ngốc tới nỗi đi
so sánh với những người đó, một bên là sinh viên trường đại học y khoa, một bên
là tiểu tử nghèo kiết xác không có học hành gì, một đứa ngốc cũng sẽ biết phải
chọn ai, xếp hàng dài cũng không tới phiên mình, hắn tội gì phải tìm tới phiền
não đây.
Ăn cơm xong, Tiểu Vũ cùng Triệu lam Hinh nhanh chóng thu dọn,
triệu Lam Hinh ngồi ở trên ghế salon, xem tin tức thời sự.
- Ca, huynh làm muội tức chết à! – Tiêu Ngự vừa mới đi vào
nhà vệ sinh, chuẩn bị rửa mặt, Tiểu Vũ đã tiến vào, hầm hừ nói.
- Lại làm sao vậy? – Nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Vũ, Tiêu Ngự
rất buồn bực nói, mình có chọc giận cô tiểu nãi nãi này đâu.
- Đầu gỗ à, không thèm để ý tới huynh nữa! – Tiểu Vũ đoạt lấy
cái khăn mặt trên tay Tiểu Vũ, đặt vào chậu nước rửa sạch, tựa như giống như có
cừu oán với nó vậy, dùng sức vắt thật mạnh, ném vào tay Tiêu Ngự, bộ dạng làm
cho Tiêu Ngự lắc đầu cười khổ, hắn làm sao không biết trong đầu Tiểu Vũ đang
suy nghĩ cái gì.
- Nha đầu này, đừng có hồ đồ, anh của muội với Lam Hinh căn
bản khó có khả năng! – Tiêu Ngự vuốt đầu Tiểu Vũ nói. Đối với Lam Hinh hắn chỉ
là hâm mộ mà thôi, thậm chí ngay cả thích cũng còn chưa nói tới, hơn nữa vẫn tận
lực duy trì khoảng cách, từ sau khi Yến Lâm rời khỏi, Tiêu Ngự cũng rất ít nói
tới vấn đề tình cảm cá nhân của mình.
- Tại sao, Lam Hinh tỷ tỷ có chỗ nào không tốt, vừa ôn nhu,
vừa biết quan tâm, lại xinh đẹp, lại là sinh viên của đại học y khoa, so với Yến
Lâm thì tốt hơn nhiều.
Tiểu Vũ còn tưởng rằng mình với yến Lâm còn chưa dứt tình,
không chịu theo đuổi Lam Hinh đây.
- Ca ca của muội có điểm nào tốt? không có bằng cấp, không
văn hoá, còn không có tiền.
Tiêu Ngự hờ hững nói, trên nét mặt có chút cô đơn.
- Ngay cả Yến Lâm cuối cùng cũng không thể không rời anh của
muội mà đi, muội cảm giác anh của muội có khả năng theo đuổi bác sĩ Triệu
không?
Một người là phượng hoàng, một người là chim sẻ, dù có trói
buộc vào trong một lồng sắt cũng sẽ không thành một đôi được.
Nghe Tiêu Ngự nói, Tiểu Vũ trầm mặc thật lâu, nàng còn nhỏ,
ý nghĩ vẫn còn ngây thơ, cho rằng có tình yêu thì cái gì cũng có thể mặc kệ,
nhưng Tiêu Ngự minh bạch, cuối cùng sự thật vẫn là ở trong cuộc sống.
- Tốt rồi, nhanh lên chuẩn bị đi học đi, học tập thật tốt, đầu
óc đừng nghĩ linh tinh nữa, nếu không dùng đầu óc để học tập xem ca ca thu thập
muội như thế nào. – Tiêu Ngự nhéo lỗ tai Tiểu Vũ, ra vẻ nghiêm khắc nói, hắn
không bao giờ thật lòng muốn mắng Tiểu Vũ.
- Biết rồi! – Tiểu Vũ có chút uỷ khuất nói, vẻ mặt đột nhiên
biến đổi, hai tay ôm lấy cánh tay Tiêu Ngự cười hì hì nói:
- Nếu không ca đi thử xem, không thử sao biết được, nói
không chừng Lam hinh tỷ tỷ đáp ứng thì sao?
- Nha đầu kia, ta không tin không trị được muội! – Tiêu Ngự
hung tợn giả vờ muốn đánh Tiểu Vũ, Tiểu Vũ làm mặt quỷ với Tiêu Ngự, rồi như một
chú thỏ con tung tăng nhảy ra ngoài chạy mất.
Nhìn theo bóng dáng Tiểu Vũ, Tiêu Ngự bất đắc dĩ lắc đầu.