Tiêu Ngự thoáng nhìn Tiểu Vũ đang thu dọn đồ đạc, cho hết cả
vào trong rương hành lý. Trong rương phần lớn là sách vở của Tiểu Vũ và quần áo
của bọn họ, còn có cả một cái mũ đồ chơi. Bọn họ thực sự chẳng có gì đáng giá để
mang đi cả.
- Chúng ta đi thôi! - Tiêu Ngự nhấc cái rương gỗ lên, nói.
- Ừm! - Tiểu Vũ thấp giọng đáp.
Đi ra cửa phòng, Tiêu Ngự quay đầu thoáng nhìn lại căn phòng
gỗ thấp này, trong lòng có chút mất mát. Căn phòng này dù có chút cũ nát nhưng
hắn và Tiểu Vũ đã cùng sống ở đây suốt hơn mười năm. Nơi đây đã trở thành người
bạn thân của hắn rồi. Chính căn phòng gỗ thấp này đã chứng kiến rất nhiều vui
buồn của Tiêu Ngự, những mốc thăng trầm, nhưng niềm vui và nỗi buồn trong cuộc
sống cùng với muội muội.
Tiêu Ngự lưu luyến nhìn thoáng qua cửa phòng, trong lòng không
khỏi có chút buồn bã.
"Cuộc sống sẽ càng ngày càng trở nên tốt hơn".
Tiêu Ngự thầm nghĩ, chỉ cần trong lòng có niềm tin, nhất định sẽ có thể thành
công. Không thể tiếp tục để Tiểu Vũ ở nơi như thế này nữa, đương nhiên cũng
không thể ở mãi trong nhà người khác, cần phải cố gắng kiếm tiền, mua nhà của
chính mình!
- Đi thôi! - Tiêu Ngự mang chiếc rương, đi về phía trước.
- Ca, Tiểu Vũ sẽ nỗ lực để cuộc sống của huynh được tốt hơn!
- Tiểu Vũ nhìn bóng lưng rộng dày của Tiêu Ngự, trong mắt chợt lóe lệ quang.
Cùng Tiểu Vũ đi qua một con phố lớn phồn hoa, nơi ở của Tiêu
Ngự và Tiểu Vũ vốn ở ngoại thành, đi khoảng gần một giờ thì tới khu giáp ranh.
Cảnh sắc xung quanh dần trở nên đẹp đẽ hơn, ven đường có đủ loại cây cao lớn.
- Nơi này chẳng phải là hướng trường muội học sao? - Tiêu Ngự
hỏi.
- Ừm, chỗ Lam Hinh tỷ tỷ sống chỉ cách trường học của muội
hơn mười phút đi bộ thôi! - Tiểu Vũ đáp.
- Vậy sau này muội sẽ không cần phải chạy vội vàng vì đường
xa nữa.
Tiêu Ngự vui mừng nói rồi nhìn các con đường xung quanh một
chút:
- Đường này chẳng phải là đi tới Phong Lâm tiểu khu sao? -
Tiêu Ngự vẫn nhớ rõ, Phong Lâm tiểu khu vốn là khu biệt thự xa hoa, đắt tiền nhất
trong các khu dân cư, không có một vài ngàn vạn, đừng mơ mua một phòng ở đó.
- Lam Hinh tỷ tỷ sống ở một biệt thự trong khu Phong Lâm! -
Tiểu Vũ nói, hai mắt đỏ hồng.
Trái tim Tiêu Ngự trầm xuống, Triệu Lam Hinh chỉ lấy bọn họ
300 tiền thuê phòng. 300 đồng tiền chỉ sợ chẳng mua nổi một viên gạch trong khu
biệt thự Phong Lâm. Đây là nhân tình lớn như thế nào, còn ai mà không rõ nữa chứ?
- Ca, muội biết huynh không muốn nợ nhân tình Lam Hinh tỷ tỷ.
Chờ muội tìm được việc, kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cho Lam Hinh tỷ tỷ! - Tiểu
Vũ kéo tay Tiêu Ngự, nói.
Tiêu Ngự thở dài. Nếu như biết Triệu Lam Hinh ở tại biệt thự
Phong Lâm, Tiêu Ngự sẽ chẳng bao giờ đồng ý chuyển đi. Bây giờ đã đáp ứng rồi,
Tiêu Ngự cũng chỉ có thể kiên trì tới cùng thôi. Tiêu Ngự trìu mến vuốt đầu Tiểu
Vũ, khẽ thở dài:
- Đi thôi!
Một chiếc Lamborghini màu đen dừng lại bên người Tiêu Ngự và
Tiểu Vũ.
- Mấy người đã tới rồi, ta đang muốn đi đón đây. Mau lên
đây! - Cửa xe mở ra, Triệu Lam Hinh đi ra, nói với Tiêu Ngự và Tiểu Vũ.
Triệu Lam Hinh không ăn mặc lòe loẹt lắm, một chiếc váy trắng
có nếp càng lộ ra vẻ đẹp của nàng, mái tóc bó sau lưng thoạt nhìn vừa nhàn tĩnh
vừa cao quý, vừa hợp thời trang vừa dịu dàng kín đáo.
Tiêu Ngự hơi dời ánh mắt đi, có vẻ hơi ái ngại. Tiêu Ngự
không thể không thừa nhận, khi Triệu Lam Hinh từ trên xe đi xuống, luồng cảm giác
kinh diễm khiến trống ngực Tiêu Ngự chợt nhanh thêm vài phần. Nàng tựa như một
nữ thần ở cao cao tại thượng.
So với Triệu Lam Hinh, Tiêu Ngự quả là nhỏ bé, thấp kém. Hào
quang của nàng khiến Tiêu Ngự không dám ngẩng lên nhìn.
- Lam Hinh tỷ tỷ, hôm nay tỷ thật là xinh đẹp! - Tiểu Vũ kéo
cánh tay trắng nõn như ngọc của Triệu Lam Hinh, vui mừng nói.
- Tiểu Vũ muội muội mới là xinh đẹp nhất! - Triệu Lam Hinh
nhéo khuôn mặt trắng trẻo của Tiểu Vũ, vừa nói vừa thoáng nhìn Tiêu Ngự. Tiêu
Ngự mất hồn nhìn về phía rừng bây bên cạnh. Không biết tại sao, nhìn bóng dáng
cô đơn của Tiêu Ngự có một loại cảm giác làm người ta tan nát cõi lòng.
- Ta đến giúp ngươi cất hành lý nhé! - Triệu Lam Hinh nói,
đưa tay định tiếp lấy cái rương trong tay Tiêu Ngự.
- Cứ để ta tự mang đi! - Ngón tay của Triệu Lam Hinh chỉ vừa
chạm đến da tay của Tiêu Ngự đã khiến tâm thần Tiêu Ngự rung động, bất chợt tay
phản xạ có điều kiện, nói.
Vẻ mặt Tiêu Ngự vĩnh viễn bình tĩnh như vậy, vẫn luôn giữ
khoảng cách với tất cả mọi người, làm cho người ta không thể nhìn thấu được nội
tâm của hắn. Trong hơn mười năm sống gian khổ, Tiêu Ngự đã sớm học được cách
che giấu tâm tình ở tận đáy lòng. Trừ Tiểu Vũ ra, Tiêu Ngự sẽ không cho bất kỳ
ai mở cánh cửa nội tâm hắn.
- Được rồi! - Triệu Lam Hinh đáp, mở cốp xe ra.
Tiêu Ngự bỏ hành lý vào cốp xe.
Tiêu Ngự và Tiểu Vũ ngồi vào trong xe. Tiêu Ngự có chút trầm
mặc. Đối với việc đến ở nhà người khác, Tiêu Ngự vẫn có chút tâm lý nặng nề, chỉ
khi thấy Tiểu Vũ và Lam Hinh chuyện phiếm với bộ dáng cao hứng, hắn mới mỉm cười
vui vẻ.
Nơi Triệu Lam Hinh ở là một biệt thự ba tầng, có ba phòng ở,
phòng vệ sinh, phòng bếp, phòng tập thể hình, phòng khách và đầy đủ mọi thứ, lại
còn có một vườn hoa nhỏ rộng khoảng 50-60 mét vuông rất xa hoa. Điều duy nhất
không được hoàn mỹ là hoa viên có vẻ có chút bừa bộn. Triệu Lam Hinh hiển nhiên
không để ý đến chuyện đó.
- Ta và Tiểu Vũ muội muội ở tại phòng trên lầu hai, ngươi ở
phòng lầu ba này, ngươi cảm giác thế nào? - Triệu Lam Hinh bố trí chỗ ở ba người,
nhìn Tiêu Ngự, nói. Tổng cộng có ba phòng, hai người ở trên lầu hai, Triệu Lam
Hinh muốn gần gũi Tiểu Vũ một chút để có thể trò chuyện thường xuyên.
- Ta không ý kiến! - Thực ra Tiêu Ngự chẳng tính toán gì, điều
kiện ở đây tốt hơn nhiều so với nơi ở trước kia của hắn và Tiểu Vũ.
- Đây là phòng tắm, đây là phòng bếp, đây là phòng vệ sinh!
- Triệu Lam Hinh đem Tiêu Ngự và Tiểu Vũ đi thăm quan một chút để quen với môi
trường mới.
Tiêu Ngự và Tiểu Vũ cất đặt hành lý xong xuôi, coi như tạm
thời bố trí ổn thỏa ở đây.