Đạo tặc đạo sư Áo Đức đột nhiên bạo nộ khiến mọi người xung
quanh sợ ngây người, nhìn Áo Đức đạo sư đang điên cuồng rống giận mà không thể
tin được đây là người vừa nãy vẫn còn cười nói cùng mình.
Tay trái đạo tặc đạo sư Áo Đức không ngừng bành trướng, trở
nên cực kì tráng kiện, từng lớp cơ nhục đáng sợ lộ ra ngoài, tên vu yêu kia
không ngừng dãy dụa nhưng bàn tay Áo Đức không khác gì gậy thép, đem vu yêu giữ
chặt khiến hắn vô pháp cử động đậy.
Vu yêu liền xuất một cước đá vào ngực Áo Đức, Áo Đức rên một
tiếng, khóe miệng tràn máu tươi nhưng vẫn đỏ ngầu nhìn vu yêu.
Sau một hồi giãy dụa, vu yêu vẫn không thể thoát khỏi tay Áo
Đức, hai người mặt đối mặt, hồn sắc quang mang trong đôi mắt vu yêu hỗn loạn rồi
mờ dần, không ngừng đục đi.
Rốt cuộc vu yêu cũng rơi xuống, thân thể không ngừng run rẩy.
- Ốc Tạp Đức đáng chết, mau cho ta tỉnh lại… - Đạo tặc đạo
sư Áo Đức không ngừng quát mắng, thanh âm khàn khàn xen lẫn nghẹn ngào, rõ ràng
tâm tình hắn đã gần sụp đổ.
Hắc ám khí tức trên người Ốc Tạp Đức dần mỏng manh rồi tản
đi, áo choàng đầu rơi xuống để lộ ra một khô lâu, trên mặt vẫn còn một ít thịt
nát chưa bị hủ hóa, bộ dáng cực kì kinh khủng, trình độ tiến hóa của Ốc Tạp Đức
so với tên vu yêu vừa rồi vẫn thấp hơn một chút nên tướng mạo vẫn chưa thay đổi
hoàn toàn, đôi mắt vô hồn khẽ xuất hiện lệ quang rồi theo gò má chảy xuống.
- Ốc Tạp Đức! - Đạo tặc đạo sư Áo Đức thì thào vài câu vô
nghĩa, nhìn nước mắt trên mặt Ốc Tạp Đức, cả người như bị lôi kích ngẩn ngơ hồi
lâu, cuối cùng cười điên cuồng:
- Ốc Tạo Đức, tạp chủng ngươi còn có thể khóc sao. Ha ha,
ngươi vẫn còn khóc được, ta biết tạp chủng ngươi không thể chết dễ dàng như thế
được, còn có thể khóc, ha ha…
Đạo tặc đạo sư Áo Đức mừng quá hóa khóc, hắn như thấy được một
tia hi vọng, bây giờ hắn chỉ muốn nghe được thanh âm của Ốc Tạp Đức, cho dù là
chửi mắng hắn cũng được.
- Không phải tiểu tử ngươi muốn cùng với ta tranh đoạt Khắc
Lị Ti sao, ngươi không phải luôn phá phách sau lưng ta sao. Ta biết ngươi mạng
lớn, không thể chết dễ dàng như thế được. - Đạo tặc đạo sư Áo Đức điên cuồng
quát lên.
Yết hầu Ốc Tạp Đức thoáng run, tựa hồ muốn nói gì.
Trái tim Áo Đức không ngừng nhấp nhô, hô hấp trở nên khó nhọc.
Hắn tựa hồ nghe thấy được, đã bao nhiêu năm rồi, hắn rốt cuộc đã nghe thấy được
thanh âm của Ốc Tạp Đức.
- Mau…giết..ta…! - Ốc Tạp Đức nhìn Áo Đức, thân thể không ngừng
run rẩy, khó nhọc thốt ra vài lời, con ngươi ẩn chứa nét khẩn cầu cùng tuyệt vọng.
Nghe được thanh âm Ốc Tạp Đức, Áo Đức bật khóc đau khổ, hắn
vất vả thế nào mới lại nghe được thanh âm của Ốc Tạp Đức, không ngờ tới lại là
một lời thỉnh cầu thế này.
- Không. Không thể nào. Tên nhát gan, tên vô lại. Muốn ta giết
ngươi sao, muốn chết à, đừng nghĩ đến việc đó. Mụ mụ trước khi qua đời đã dặn
dò ta phải hảo hảo chiếu cố ngươi, chẳng lẽ bây giờ ngươi lại bắt ta tự tay giết
chết ngươi…- Áo Đức vừa khóc vừa mắng, thanh âm ngày càng nhỏ:
- Ốc Tạp Đức, ta không thể… không thể…
- Ốc Tạp Đức, ngươi có biết ta đã đợi ba mươi năm, chẳng lẽ
ngươi muốn ta phải đợi thêm ba mươi năm nữa sao.. - Nhìn hai huynh đệ Áo Đức,
Khắc Lị Ti bất lực khóc.
Vừa nghe thanh âm này, Ốc Tạp Đức như bị sét đánh, cố gắng
quay đầu lại, chứng kiến ánh mắt của Khắc Lị Ti, một chút thịt còn lại nơi khóe
miệng co quắp đau khổ nói:
- Nàng.. càng.. lúc..càng…đẹp…Xin lỗi.
Nghe lời nói Ốc Tạp Đức, Khắc Lị Ti khóc không nên tiếng.
- Cũng là ta không tốt…! - Yết hầu Ốc Tạp Đức khẽ nhúc
nhích, hắn lại muốn khóc nhưng không thể ra tiếng, tốn hết khí lực mới đưa được
tay phải đặt lên đầu.
Mụ mụ từng nói, chúng ta về lại cố hương, mùa đông thì cưỡi
tuyết đi săn hươu nai, mùa hè cùng nhau lên núi dạo chơi ngắm nhìn phong cảnh,
cảm tạ cuộc sống đầy đủ sung túc. Dương quang phổ chiếu, cho dù năm tháng tang
điền, tuế nguyệt thương lão, nhâm quang âm tiêu thối…
Ánh mắt Ốc Tạp Đức mê man nhìn về phương xa, tràn đầy khát vọng
cùng ước mơ, khóe miệng lộ ra nụ cười tươi.
- Không, Ốc Tạp Đức, không được… - Nhìn thấy động tác Ốc Tạp
Đức, Áo Đức khóc rống lên.
- Không…! - Đôi mắt Khắc Lị Ti cũng tràn đầy hoảng sợ nhìn Ốc
Tạp Đức.
Mọi người đều quay mặt đi, không nhẫn tâm nhìn lại.
- Ầm! - Một âm thanh nặng nề đánh sâu vào tâm hồn mọi người,
Ốc Tạp Đức dùng tay phải đánh thẳng vào đầu mình, não tương tan thành bắn tung
tóe, hòa với nước mắt đạo tặc đạo sư Áo Đức gần đó chậm rãi rơi xuống.
Lúc này, Ốc Tạp Đức gom một tia năng lượng cuối cùng của
mình để tự kết liễu, tử vong như một ngọn lửa huy hoàng bùng cháy.
Ánh mắt Ốc Tạp Đức dần tiêu thất, đầu lâu văng ra ngã sang một
bên.
Đạo Tặc đạo sư Áo Đức ngơ ngác nhìn cánh tay trái đang giữ lấy
Ốc Tạp Đức, giây phút hắn tự sát cũng là lúc vô vàn cô độc cùng thống khổ bùng
lên trong lòng Áo Đức, không ngừng cắn xé tâm hồn hắn.
- Hắn chết rồi sao? Không, không thể nào. - Ánh mắt Áo Đức
mang theo nghi hoặc cùng mờ mịt, tay trái chậm rãi buông ra, thi thể Ốc Tạp Đức
không còn gì chống đỡ ngã xuống đất.
Áo Đức thủy chung không thể tiếp nhận nổi đả kích trước mắt,
mới vừa rồi hắn còn thấy Ốc Tạp Đức đang tươi cười hồi tưởng, nhưng nụ cười ấy
dần mờ đi theo thân ảnh, ngày càng mơ hồ rồi biến mất.
Khắc Lị Ti cũng ngây dại, nàng thật không ngờ Ốc Tạp Đức lại
lựa chọn tự kết liễu mình.
Ốc Tạp Đức vô cùng cực khổ mới thoát khỏi linh hồn cấm cố
nhưng sau một thời gian nữa hắn cũng sẽ lại trở thành vu yêu, tuy biết hắn có
thể sẽ tự kết liễu nhưng trong lòng vẫn không dám tin. “Không!” Áo Đức tâm can
tan nát điên cuồng hét lớn, vô lực quỳ xuống trước thi thể Ốc Tạp Đức, nước mắt
không ngừng tuôn rơi, khung cảnh chiến đấu chung quanh như không ảnh hưởng gì đến
hắn, giờ đây hắn như một thân thể vô hồn, trước mắt chỉ còn duy nhất một hình ảnh
là thân thể Ốc Tạp Đức.
Ốc Tạp Đức lẳng lặng nằm trên mặt đất, bình tĩnh an tường, hắc
ám khí tức xung quanh hắn cũng dần mỏng manh.
- Tránh ra! - Vong linh vu sư đi chạy đến đẩy Áo Đức ra, sau
đó lập tức ngồi xuống cạnh Ốc Tạp Đức.
Nhìn động tác của vong linh vu sư luôn lãnh đạm này, tâm hồn
đan nguội lạnh của Áo Đức như bừng lên, đôi mắt tràn đầy hi vọng như chụp được
một cọng rơm cứu mạng, run rẩy hỏi:
- Thật sự có thể sao?
Vong linh vu sư không lên tiếng, từ trong túi lấy ra một hắc
sắc châu tử đặt bên người Ốc Tạp Đức, sau đó lại thì thào ngâm xướng chú ngữ,
hút linh hồn ra khỏi thi thể Ốc Tạp Đức.
Tế linh pháp châu, theo truyền thuyết có thể tạm thời ký gửi
linh hồn vào nó.
Hồi lâu, sau khi làm xong vong linh pháp sư đứng dậy, vẫn ngữ
khí lãnh đạm nói:
- Ta cũng không biết có thành công hay không, nếu hắn thật sự
may mắn ta sẽ thỉnh cầu Sơn Đức Lỗ đại nhân cấp cho hắn một thân thể mới, bất
quá đó còn là quyết định của người, ta không dám chắc được.
- Xin tổ tiên bảo hộ ngài, ta dâng đến ngài sự trugn thành của
ta! - Đạo tặc đạo sư Áo Đức lau khô nước mắt, cung kính hành lễ với vong linh
vu sư, sau đó đứng dậy nhắm đám u linh quái đánh tới. Đạo tặc đạo sư Áo Đức lúc
này như một lưỡi dao sắc bén đã rời vỏ, đánh đến dẹp đó, không gì cản nổi, cánh
tay trái vẫn duy trì trạng thái cường bạo cũ, trong nháy mắt đem đám u linh xé
thành từng mảnh nhỏ.
Khắc Lị Ti cắn răn, bắt đầu tham gia càn quét. Đạo tặc đạo
sư đột nhiên bộc phát khiến cục diện vốn ngày càng bất lợi lập tức thay đổi, áp
lực cũng giảm bớt rất nhiều.
Chứng kiến cảnh này, Tiêu Ngự khẽ cảm khái thở dài một hơi.
Hỏa diễm bào hao!
Lôi Đa Nạp lại hô to, pháp trượng trong tay khẽ huy vũ, một
đám hồng vân khẽ tụ tập không ngừng thu thập hỏa nguyên tố xung quanh, nhiệt
lãng cuồn cuồn phát ra.
- Lùi lại! - Vong linh vu sư không ngờ Lôi Đa Nạp có thể
dùng ma pháp có sứt sát thương cùng phạm vi kinh khủng bực này lập tức ra lệnh cho
đám người cận chiến lui lại, nhìn thoáng qua Lôi Đa Nạp, từ lúc Ốc Tạp Đức xuất
hiện đến giờ hắn vẫn bảo trì trầm mặc không hề lên tiếng.
Hắn vẫn để yên cho Áo Đức hoạt động, là bằng hữu hơn sáu
mươi năm, hắn hiểu rõ cảnh ngộ cùng cảm giác của Áo Đức lúc này.
Hỏa diễm như một cơn mưa to ập xuống, bao trùm hơn ba mươi
trượng, hỏa diễm tung tóe khắp nơi không ngừng cắn nuốt u linh quái, tiếng kêu
thê lương thảm thiết không ngừng vang lên, đám u linh không thể chịu nổi gặp ngọn
lửa đều hóa thành tro bụi.
Tất cả npc đều trầm mặc dị thường, cũng không hề lên tiếng,
tất cả đều sử dụng đòn thế có sức sát thương lớn nhất của mình dọn dẹp quái vật
xung quanh.
Thấy không khí có chút nặng nề, Tiêu Ngự bên cạnh cũng không
hề lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi.
“Trời sáng nhanh quá.” Tiêu Ngự nhìn thoáng lên, bầu trời đã
thoáng sắc trắng bạc, nhiệm vụ chính thức có lẽ cũng sắp bắt đầu.
Đám npc sau một hồi tận lực càn quét lại thấy số u linh quái
không hề giảm bớt mà ngược lại đang không ngừng gia tăng.
Hỏa pháp sư Lôi Đa Nạp cầm pháp trượng tay không ngừng run rẩy,
sau khi sử dụng hỏa pháp bào hao hắn gần như đã tiêu hao hết pháp lực, nặng nề
thở hổn hển, bắt đầu ngồi xuống uống nước suối khôi phục ma pháp trị.
Phần lớn ma pháp sư đã gần kiệt lực, đám ám vu cũng cùng cảnh
ngộ, may mắn còn có đám khô lâu binh và cốt long giữ vững đội hình, nếu không
đám npc môn phái này chỉ sợ không thể chống đỡ nữa.
- Mau lại đây! - Vong linh pháp sư liếc nhìn Tiêu Ngự nói.
Xác nhận vong linh pháp sư vừa gọi chính là mình, Tiêu Ngự lập
tức bước tới:
- Nhiệm vụ kế tiếp là của ngươi, ngươi chính là người được
chọn để mở phong ấn. Chúng ta sẽ đưa ngươi đến của vào tế đàn, còn tình huống
bên trong bọn ta cũng không biết chính xác. Ngươi chuẩn bị một chút, từ giờ đến
lúc ngươi vào đến cửa tế đàn ước chừng năm phút, trong năm phút này ta sẽ triệu
hồi cốt ma, ngươi phải luôn theo sát ta! - Vong linh vu sư nói, ngữ khí vẫn như
cũ thập phần lãnh đạm.