Tiêu Ngự không cam tâm bị hí lộng như vậy, Thổ Tường phối hợp
với Địa Thứ, quả thật rất mạnh, nhất là khi chúng được thi triển bởi Vân Thiên,
hai cái kỹ năng này so với cao cấp ma pháp còn đáng sợ hơn.
Tiêu Ngự nhanh chóng nghĩ ra đối sách.
Theo lý thuyết. nếu thi triển Thổ Tường, tầm mắt Vân Thiên
cũng hoàn toàn bị ngăn cách, hắn chắc chắc là không thấy mình mới đúng, nhưng lần
nào hắn cũng có thể đoán ra được Tiêu Ngự sẽ xuất hiện ở vị trí nào, sau đó thật
nhanh phản ứng, không sai một ly.
Ở phương diện khống chế, quả thật Vân Thiên là một thiên
tài.
Sau khi trúng một kích Địa Thứ, Tiêu Ngự nhanh chóng đánh về
phía Vân Thiên,
muốn tiếp cận Vân Thiên, đột nhiên một bức tường đất từ mặt
đất mọc lên, chắn giữa Tiêu Ngự và Vân Thiên.
Tiêu Ngự vượt qua tường đất, vừa mới xuất hiện trước mắt Vân
Thiên, một đạo Địa Thứ từ mặt đất đâm lên.
Độn Hình!
Ngay lúc Địa thứ vừa nhô lên, Tiêu Ngự lợi dụng kỹ năng Độn
hình tránh một kích Địa thứ của Vân Thiên, tiến nhập trạng thái tiềm hành.
Vân Nghĩa bất khả tư nghị mở to hai mắt, lợi dụng Tật Phong
Bộ né tránh Địa Thứ? Độ khó thậm chí có thể so sánh với việc lúc nãy Vân Thiên
dung Địa Thứ cản trở Tiêu Ngự tiềm hành đánh lén, chúng đều là kỹ xảo. Bởi vì Địa
Thứ giống như Lạc Lôi thuật, đều là thuấn phát, nếu khi Vân Thiên phóng xuất Địa
Thứ Tiêu Ngự mới dùng Độn Hình thì chắc chắc sẽ dính đòn, hơn nữa Độn Hình chỉ
có 1 giây vô địch, nhanh 1 giây hay chậm 1 giây cũng không được, phải chính xác
1 giây, khó khăn thế nào có thể nghĩ được! Vừa rồi Tiêu Ngữ cũng dự đoán thời
gian Vân Thiên thi triển Địa Thứ, trong khoảnh khắc dùng Độn Hình chống lại Địa
Thứ, cần bao nhiêu trực giác đây?
Vân Nghĩa vốn nghĩ chỉ có Vân Thiên mới có thể làm được kỹ xảo
khống chế chính xác như vậy, nhưng hiện tại đã có thêm một người làm được,
chính là tên đạo tặc đối diện.
“Lại thêm một tên gia hỏa biến thái.” Vân Nghĩa không khỏi
than thở, bất quá những lời này hắn cũng không dám để cho Vân Thiên nghe thấy.
Chung quanh chẳng có ai, Tiêu Ngự dùng tiềm hành biến mất khỏi
tầm nhìn của Vân Thiên, không khí chung quanh tràn ngập cảm giác làm người ta
hít hở không thông.
Vân Thiên vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng vẻ mặt thêm phần tán
thưởng, hắn tuy cấp thấp mà gia nhập chiến trường, nhưng cũng giết ít nhất sáu
bảy mươi người, đến giờ không có gặp qua người có thể làm hắn xuất ra toàn lực,
có thể phản kháng công kích của hắn cũng chỉ có ba bốn người mà thôi. Mà ba bốn
người này đều là thú nhân chiến sĩ và vong linh vu sư, về phần đạo tặc, Tiêu Ngự
là người đầu tiên. Vừa rồi hắn chống lại được địa thứ, đã chứng minh thực lực của
Tiêu Ngự.
Khi có một tên đạo tặc đang tiềm hành bên cạnh, pháp hệ chức
nghiệp sẽ cảm thấy rất áp lực, bởi vì họ không biết được, khi nào tên đạo tặc
đó sẽ động thủ.
Vân Thiên biểu tình nghiêm túc, hết sức chăm chú quan sát
tình huống xung quanh.
Một kích này của Tiêu Ngự, tất nhiên sẽ cực kỳ sắc bén.
Phía trước một cơn gió nhẹ thoảng qua, bãi cỏ xanh giật mình
đung đưa.
“Đến đây.” Vân Thiên ánh mắt bỗng nhiên co rút lại, lui về
sau mấy bước, pháp trượng trên tay phải sắp giơ lên, một đạo hàn quang đánh thẳng
đến mặt hắn.
Thấy động tác của Tiêu Ngự hình như là Tạc Kích, hắn muốn
dùng Tạc Kích đánh ngất mình? Vân Thiên vung tay lên, một cây Địa Thứ đâm lên
khoảng trống trước mặt, Địa Thứ có ảnh hưởng đến kỹ năng động tác hiệu quả, có
thể trực tiếp ngăn trở Tạc Kích của Tiêu Ngự.
Chủy thủ đột nhiên chuyển hướng, Tiêu Ngự xoay tròn thân thể,
tránh được Vân Thiên công kích, đâm ra một chiêu Phản Thủ Bối Thứ.
Vừa rồi Tiệu ngự đánh ra Tạc Kích chỉ là mồi nhử, lừa gạt
Vân Thiên, Phản Thủ Bối Thứ mới là công kích chân chính!
Hộ thể thạch phu!
"Là biến chiêu!" Phát giác động tác khác thường của
Tiêu Ngự, Vân Thiên nhanh chóng phản ứng, vung tay lên, da dẻ toàn thân biến
thành màu xám trắng thạch chất(chất liệu của đá).
Phốc, chủy thủ lên tiếng trả lời, đâm vào lưng Vân Thiên,
nhưng giống chém vào một tảng đá, khó tiến thêm nữa, lấy ra một ít thạch tiết
màu xám(bụi đá màu xám), một cái hơn - ba mươi điểm giá trị thương tổn bay lên
trên người Vân Thiên.
“Thương tổn thấp quá.” Tiêu ngự buồn bực, Phản Thủ Bối Thứ
là công kích kỹ năng có sát thương cao nhất, không nghĩ tới đối với Vân Thiên
chỉ tạo thành ba mươi điểm sát thương, nếu bình thường bố y, một kích này đủ để
tạo thành gần hai trăm thương tổn, Vân Thiên dùng Hộ Thể Thạch Phu thật là rất
đúng lúc .
Sau khi đã trúng một kích, Vân Thiên nhanh chóng tránh ra,
Tiêu Ngự lại đánh tiếp, muốn phát động công kích Vân Thiên lần thứ hai.
Thổ tường thuật!
Vân Thiên lại dùng Thổ tường thuật, chỉ cách tường đất một tấc,
Tiêu Ngự thu thế không kịp, đầu đánh vào tường đất một cái, bị đánh lui trở về.(
sưng 1 cục?)
Chiến đấu phát triển đến đây, Vân Nghĩa có chút choáng váng,
từ trước đến giờ, hắn là lần đầu tiên nhìn đến có người đem đại ca bức đến chật
vật như thế, hơn nữa đối phương là một tên đạo tặc, tuy rằng trong lòng nhận định
Vân Thiên không có khả năng thất bại, nhưng hắn quả thật có chút bội phục kỹ
thuật của Tiêu Ngự.
Nhìn tường đất trước mặt, Tiêu Ngự do dự , hắn hiện tại có
hai loại lựa chọn, thứ nhất, vượt qua tường đất, cùng Vân Thiên tạo thành thế một
mất một còn, lấy Vân Thiên mưu trí, hắn sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần
thứ hai, đến cuối cùng tiêu ngự có thể sẽ bị hắn dùng Địa Thứ đánh chết. Thứ
hai, bây giờ bỏ qua là tốt nhất, phía trước có một cái tường đất, Tiêu Ngự có
thời gian thoát đi, hơn nữa song phương cũng chưa ai chiếm được tiện nghi,
trong lòng mình cũng không có ác khí.
"Vân Thiên, Vân Nghĩa, ta nhớ kỹ hai cái tên này."
Hai người kia là hai cái ngoạn gia cực mạnh mà Tiêu Ngự đến nay mới gặp, Tiêu
Ngự bây giờ không thể chống lại bọn họ, “Hảo hán không ăn thua cái trước mắt”,
chờ thời gian sau, kỹ thuật có tiến bộ, tìm họ lần nữa cũng không muộn.
- Không phụng bồi , sau này còn gặp lại! - Tiêu ngự thi triển
Tật Phong bộ, bay vút ra bên ngoài.
Tường đất sụp xuống, Vân Thiên cùng Vân Nghĩa không thấy được
bóng dáng Tiêu Ngự, bên tai chỉ để lại tiếng cáo từ của hắn.
Không thể nghi ngờ, Tiêu Ngự lựa chọn rời đi là sáng suốt ,
Vân Thiên cùng Vân Nghĩa cũng không làm gì được hắn.
- Đạo tặc này kỹ thuật lẫn mưu trí đều không tồi! - Vân
Thiên nói, Tiêu Ngự so với mấy tên đạo tặc trước kia hắn gặp mạnh hơn rất nhiều,
nhất là vừa rồi dùng Tạc Kích lừa Vân Thiên dùng Địa Thứ, sau đó lại dùng Phản
Thủ Bối Thứ, tạo cho Vân Thiên một ấn tượng sâu sắc, lúc ấy hắn quả thật hắn bị
Tiêu Ngự lừa, Tiêu Ngự từ trong chiến đấu có thể nghĩ ra phương pháp tuyệt diệu
như vậy, cho nên Vân Thiên mới đánh giá Tiêu Ngự không tồi.
- Nếu sau này gặp lại, chắc chắn hắn không phải đối thủ của
đại ca! - Vân Nghĩa nói, theo tình thế vừa rồi phán đoán, Tiêu Ngự rất khó có
cơ hội phản kích, là một đạo tặc, Tiêu Ngự như vậy đã là rất khá rồi, nếu đổi lại
là đạo tặc khác, chỉ sợ ngay cả chéo áo Vân Thiên chưa sờ được thì đã bị hắn xử
lý.
Vân Thiên lắc đầu không nói, dù sao đây là trò chơi, không
có công bằng tuyệt đối, trừ kỹ thuật ra, cũng phải xem đến chức nghiệp, thổ hệ
pháp sư là một trong vài pháp hệ chức nghiệp có khống chế năng lực cực mạnh, đối
với cận chiến chức nghiệp có khả năng khống chế rất cao, đạo tặc tiềm hành tuy
mạnh, nhưng một khi tiềm hành bị phá, thậm chí ngay cả bình thường cận chiến chức
nghiệp thì đạo tặc cũng không bằng, chiến đấu thắng thua kỳ thật không nói lên
được cái gì.