- Đừng hỏi
tại sao ta đánh ngươi, chỉ là nhìn ngươi thấy khó chịu mà thôi!
Tên tóc trắng
khoé miệng cười càn rỡ, đối với bọn họ đi trên đường tuỳ tiện đánh một hai người
căn bản không coi là chuyện gì lớn cả, chỉ cần không đánh chết người là được rồi,
đánh chết thì bọn họ lại phải chạy trốn.
Trước khi
tên tóc trắng đá trúng Tiêu Ngự một khắc, Tiêu Ngự đã có cơ hội để né tránh,
nhưng hắn cũng không có trốn, mà cứng rắn chịu một cước này, vừa chịu một cước
đá trúng, hắn kêu rên lên một tiếng, tay trái thuận thế kéo chân tóc trắng, đẩy
hắn lảo đảo một bước.
Tiêu Ngự vừa
mới đứng vững, cánh tay ở phía trên bả vai tên tóc trắng, ngón tay như bay, một
đạo hàn quang xoay tròn nhảy múa trên đầu ngón tay phải của Tiêu Ngự, nếu như cẩn
thận quan sát, có thể nhận ra đây là một lưỡi đao rất dài và nhỏ tầm một cm
nhưng sắc bén. Lưỡi đao phi thường sắc bén, dễ dàng rạch mở quần jean của tóc
trắng, sau đó liền biến mất không thấy đâu nữa, người bình thường mà chứng kiến,
sợ rằng cũng tưởng rằng đây chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Tiêu Ngự
ngã lăn quay trên mặt đất, ôm bả vai, tên tóc trắng cũng ôm cánh tay nhe răng
nhếch miệng.
Người ở bên
ngoài xem ra, chỉ là một hồi sự việc ngoài ý muốn mà thôi, tên tóc trắng đá
Tiêu Ngự một cước, Thân thể Tiêu Ngự mất thăng bằng bay đi, tay trái vô tình bắt
được chân tóc trắng, kéo một cái, vừa mới mới đứng vững, bả vai lại đụng vào
trên cánh tay của tên tóc trắng, tiếp theo lại té lăn quay trên đất, chỉ thế mà
thôi, không ai phát hiện ra ngón tay phải của Tiêu Ngự đã làm những gì.
- Đồ ranh
con, cũng dám đánh trả à! - Cánh tay tên tóc trắng bị va chạm khiến hắn bực
mình khó chịu, lửa giận bùng lên, lập tức hung hăng tiến tới đá Tiêu Ngự thêm mấy
cái.
Thấy tên
tóc trắng phát hoả, tên quần Jean rách nát cũng tới hỗ trợ, phát tiết lửa giận
lên người Tiêu Ngự, Tiêu Ngự cố gắng bảo vệ hai tay, sau lưng truyền đến từng đợt
đau đớn cũng không hề gì, hắn đã quen rồi, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, dù
thân thể này có bị thương, hai tay này không thể để bị thương được.
- Thôi quên
đi, đừng đánh hắn tới chết, tên rác rưởi này không đáng.- Thấy thân thể Tiêu Ngự
không ngừng co quắp, tên quần Jean rách nát lôi kéo tên tóc trắng, nói.
Tên tóc trắng
vừa đá thêm mấy đá, nhìn thấy Tiêu Ngự cuộn mình thành một khối, cũng không có
bộ dạng muốn đánh trả chút nào, cảm giác được không có gì xảy ra cả, liền mất
đi hứng thú.
- Nhóc con,
lần sau nhớ mở to mắt mà nhìn nhé! - Tên tóc trắng run rẩy hai bả vai, đánh
Tiêu Ngự một trận, cảm giác được sáng khoái hơn rất nhiều.
- Ngươi nói
có lên hay không đi tìm mỹ nữ bác sĩ, thật là xinh đẹp, bộ ngực nọ, cái mông nọ…
Sách sách, được cùng nàng lên giường một lần, dù mất đi mười năm tuổi thọ cũng
vui lòng à! - Tên quần Jean rách vừa khoa trương vừa nuốt nước miếng, trong đầu
hiện ra dung mạo của mỹ nữ bác sĩ, trang phục trắng như tuyết, rất dễ dàng làm
cho đáy lòng người nào đó hiện ra dục vọng tà ác.
- Thiệt hay
giả? Đừng tìm loại hàng cấp hai nhé! - Chứng kiến bộ dạng thất thần của quần
Jean rách nát, tên tóc trắng thật ra cũng sinh ra một chút hứng thú.
- Bây giờ
ta dám cam đoan với ngươi, tuyệt đối là loại hàng loại một, không, không phải
là loại một nữa, là cao cấp nhất. Nếu như đem mỹ nữ bác sĩ này so với Mân Hoa
Côi ở câu lạc bộ đêm nọ thì đúng chỉ là một bãi phân chó mà thôi! - Tên quần
Jean rách nát trả lời dứt khoát.
Tên tóc trắng
nửa ngờ nửa tin nhìn tên quần jean rách nói:
- Vậy chúng
ta đi xem một chút đi chứ!
Không còn để
ý tới Tiêu Ngự, tên tóc trắng cùng quần Jean rách đi tới phía trước.
Tiêu Ngự ngồi
dậy, lau một chút máu tươi xuất hiện trên khoé môi, nhìn bóng lưng của hai tên
kia mà lạnh lùng cười, ánh mắt rơi vào bên trên quần của tên tóc trắng. Dưới
đáy túi quần của tên tóc trắng có một miệng khe hẹp nhỏ dài chừng ba bốn li, nếu
không cẩn thận quan sát căn bản không thể nhìn ra, mà trên thực tế, bên trong
túi quần của tên tóc trắng sớm đã trống không rồi.
Tiêu Ngự đứng
lên, đột ngột chạy tới chỗ hai người kia, hung hăng đẩy mạnh hai người một cái,
Tên tóc trắng cùng tên quần Jean rách không đề phòng tình huống này, lập tức té
lăn quay ra ven đường, chỉ là cùng bọn họ tiếp xúc trong thời gian cực ngắn, một
lần nữa hàn quang ở giữa ngón tay phải Tiêu Ngự lại hiện lên, đáy túi quần tên
quần Jean rách để lại một vết rạch dài nho nhỏ, một ít vật phẩm rơi vào trong
lòng bàn tay Tiêu Ngự.
Vật tới
tay, không thể ngờ là thuận lợi như vậy, Tiêu Ngự khoé miệng lộ ra ý cười
.
- Mẹ kiếp
tên tiểu tử này, ngươi muốn chết hả! - Hai người đột nhiên bị tập kích, giãy dụa
đứng lên, lúc này Tiêu Ngự giống như cung đã thoát khỏi dây hướng phía xa xa chạy
như điên.
Tên tóc trắng
cùng tên quần Jean rách lập tức đuổi theo Tiêu Ngự, hai tên này khí lực hơn
phân nửa đều tập trung trên người nữ nhân rồi, làm sao so sánh được với thân thể
khoẻ mạnh như của Tiêu Ngự? chỉ trong chốc lát, đã bị Tiêu Ngự bỏ xa một khoảng
cách.
Tiêu Ngự
chui vào trong đám người náo nhiệt, chỉ thoáng chốc đã không thấy đâu.
- Thằng
nhóc con này chuồn thật là nhanh, chỉ một lúc đã không thấy bóng dáng rồi! -
Tên tóc trắng thở hồng hộc, khoát tay, không thể thở ra hơi nói:
- Ta không
được rồi!
- Nếu lần
sau gặp lại phải đánh hắn tới muốn chết cũng không thể! - Tên quần jean rách
nhìn theo bóng lưng đang biến mất của Tiêu Ngự, mắng.
Tiêu Ngự
nhìn phía sau một chút, thấy hai tên kia không có đuổi theo, Tiêu Ngự ý thức
nhìn tay của mình, động tác của mình rất nhanh và chuẩn xác, lúc động thủ với
tên tóc trắng cùng tên quần Jean rách căn bản bọn họ cũng không thể phát hiện
ra, bọn họ còn cần một đoạn thời gian dài mới phát hiện ra tiền đã bị trộm mất,
hai người này khẳng định bình thường đã làm không ít những việc xấu, lần này
cũng là đáng tội mà thôi, trong đáy lòng Tiêu Ngư dâng lên một chút cảm giác
thành công, chính là một chút cảm giác thành công này, làm cho Tiêu Ngự vấn đề
làm trộm hay không vẫn còn hồi hồi không ngừng.
Tiêu Ngự là
một tên trộm, hơn nữa lại là một tên trộm có kĩ thuật cao siêu, nhưng là vẫn trải
qua cuộc sống kham khổ hàng ngày.
Đạo diệc hữu
đạo ( Trộm cũng có nguyên tắc của mình) Tiêu Ngự cảm giác mình có một chút
phong phạm của một hiệp khách à.
Tay phải của
Tiêu Ngự luồn vào trong túi, cảm giác độ dày của tập tiền giấy, tính chất cùng
số tờ, tay hắn giống như một cái thước, 1300, Tiêu Ngự mỉm cười, mặc dù không
có nhiều, nhưng cũng đủ cho mình và Tiểu Vũ sống đạm bạc mấy tháng rồi.
Đúng lúc đó
thì hắn đi ngang qua một tiệm vịt nướng, mùi thơm của vịt nướng tỏa ra bốn phía
làm cho bước chân của Tiêu Ngự dừng lại một chút, hướng tới tiệm thịt nướng bên
cạnh nhìn thoáng qua, hôm nay cho Tiểu Vũ ăn một chút đồ ăn bổ dưỡng đi, Tiêu
Ngự thầm nghĩ, hướng tới tiệm vịt nướng đi tới.
Bước lên bậc
thang là lúc trên lưng Tiêu Ngự truyền tới một trận đau nhức, đau đến mức Tiêu
Ngự phải nhe răng nhếch miệng, cái này là do vết thương kéo theo mà thành, hai
tên kia đánh người thật là tàn nhẫn.
Đi vào tiệm
vịt nướng, đại thúc lão bản của tiệm vịt nướng , đang bận rộn đóng gói vịt nướng
cho khách hàng.
- Lão bản
cho một phần vịt nướng! - Tiêu Ngự cố nhịn đau ở trên lưng mà nói, ánh mắt nhìn
vào một bài báo tuyên truyền trên tường tiệm vịt nướng.
Ân Trạch Tư
truyền thuyết? công ty Thiên Hạ ra trò chơi mới?
Hiện tại để
tìm một việc làm là rất khó, mà ngay cả các sinh viên vừa tốt nghiệp các trường
đại học cũng không có nhiều cơ hội tìmviệc làm, càng đừng đề cập tới Tiêu Ngự một
người còn chưa tốt nghiệp trung cấp lại còn có quá khứ phạm tội nữa, Tiêu Ngự đột
nhiên sinh ra một ý tưởng về nghề nghiệp mới game thủ chuyên nghiệp, nghe nói mấy
năm trước lúc [ Hồng Hoang] thịnh hành, rất nhiều người làm game thủ chuyên
nghiệp buôn bán kiếm lời, nói không chừng mình cũng có thể dựa vào nghề nghiệp
này mà kiếm được ít tiền sống qua ngày, không cần phải đi trộm cắp mà sống như
bây giờ.
Ngày hai
mươi năm tháng ba phát hành?
Tiêu Ngự
nhìn qua thời gian phát hành một chút, Ân Trạch Tư truyền thuyết, Tiêu Ngự ánh
mắt nhìn xuống phía cuối tờ báo, dừng lại, cười khổ một cái, một đầu khôi bình
thường cũng phải giá một vạn? Tiêu Ngự là tuyệt đối không muốn bỏ nhiều tiền
như vậy để mua một cái đầu khôi, một vạn nhân dân tệ cũng đủ cho hắn cùng Tiêu
Vũ tiêu pha một năm.
- Vịt nướng
của ngươi đã có. - Đại thúc mập mạp đem một bao vịt nướng đã được gói kĩ đưa
cho Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự nhận
gói vịt nướng trong tay đại thúc mập mạp, trên tay truyền tới một cảm giác thật
tốt, mùi thơm toả ra bốn phía làm nước bọt từ trong miệng Tiêu Ngự chỉ chực
trào ra, Tiêu Ngự luôn mồm nói cảm ơn
- A, a, người
trẻ tuổi thật là khách khí! - đại thúc mập mạp mỉm cười nói, đối với người trẻ
tuổi này, hắn là yêu thích từ đáy lòng. Hắn thường xuyên chứng kiến trên đuờng
Tiêu Ngự giúp đỡ người già một số việc, thanh niên tốt bụng như vậy hiện tại
còn rất ít à.
Tiêu Ngự từ
tiệm vịt nướng đi ra, đi qua hơn phân nửa thành phố, hướng về nhà.
Đi qua thật
dài khu phố đầy gạch đá, Tiêu Ngự về tới nhà, Tiểu Vũ không ở trong nhà, từ giờ
tới lúc tan học còn rất lâu, Tiêu Ngự liếc mắt căn phòng một cái, trong nhà trống
không bốn bức tường, chỉ có một ít đồ vật được Tiểu Vũ bày đặt chỉnh tề. Căn
nhà bằng gỗ này tuy cũ nát, trời mưa còn có thể dột nát, như vật mà có chút mùi
vị gia đình ấm áp.
Nhớ tới
thanh âm tươi cười vui vẻ ngọt ngào của Tiểu Vũ, Tiêu Ngự trong lòng dâng lên
tình cảm ấm áp, đặt gói vịt nướng lên trên bàn.
Tê, sau
lưng cơn đau nhức truyền tới, Tiêu Ngự chậm rãi cởi quần áo.
Nếu có người
chứng kiến, khẳng định sẽ kinh ngạc vì tình cảnh thấy trước mắt, vết thương
trên người Tiêu Ngự thật nhiều và lớn, to nhỏ cũng có đến hơn trăm vết thương,
bụng, lồng ngực đều có không ít các vết sẹo, rất nhiều vết sẹo đều có thể là vết
thương trí mạng, song Tiêu Ngự không có chết, như thế mà chống đỡ, lại có thể
càng sống càng khoẻ mạnh, những vết sẹo này là chứng tích của hơn hai mươi năm
đánh lộn.
Tiêu ngự
nhìn thoáng qua vết thương mới trên bụng, tên tóc trắng cùng tên quần jean rách
đi giày da, hơn nữa bọn họ đá rất tàn nhẫn, để lại vết thương đã tụ máu thâm
đen lại, vết thương ở lưng so với ở bụng sợ rằng còn nghiêm trọng hơn, nếu như
thân thể Tiêu Ngự không khoẻ mạnh, chỉ sợ phải bò mà về.
Đi khám một
chút xem sao đã, nếu không Tiểu Vũ lại lo lắng, Tiêu Ngự mặc quần áo vào, đi ra
khỏi nhà, đi tới.
Nơi Tiêu Ngự
ở chính là khu nhà ổ chuột, khoảng cách từ nhà của Tiêu Ngự tới tới bệnh viện Hồng
Thập Tự của chính phủ mở không xa, ở bên trong bệnh viện không phải mất tiền,
hơn nữa bác sĩ ở đó đều là tình nguyện viên, phi thường tốt bụng, các vết
thương to nhỏ trên người Tiêu Ngự hơn phân nửa đều do người ở bệnh viện này trị
liệu.
Tiêu Ngự hướng
tới bệnh viện đi tới, bệnh viện này cũng không lớn lắm, nhưng lại là phúc tinh
của đám dân nghèo, đối với bác sĩ trong bệnh viện, dân nghèo xung quanh phi thường
kính trọng, đây là một loại cảm kích phát ra từ trong nội tâm.
- Tiểu Tiêu
à, không phải lại vừa mới đánh nhau chứ? Ngươi như thế nào luôn luôn xúc động
như vậy, bất quá cũng thật kì quái, bình thường tính tình của ngươi cũng không
phải rất bình tĩnh sao, tại sao lại luôn đánh nhau chứ.
Một bác gái
đứng đăng kí ở bệnh viện liếc mắt cái đã nhận ra Tiêu Ngự, cũng khó trách, Tiêu
Ngự cơ hồ cứ cách một khoảng thời gian, là tới nơi này, trên người có nhiều hoặc
ít vài vết thương cần phải trị liệu, cũng khó trách bác gái phụ trách đăng kí ở
bệnh viện lại biết hắn.
- Vâng! -
Tiêu Ngự đáp, hắn không có giải thích.
- Ai, Tiểu
Vũ đã lâu không tới, thật là nhớ nó quá, lần tới đưa nó tới nhé! - Bác Ngô (
bác gái họ Ngô, bác gái đứng quầy đăng kí) nói, nói đến Tiểu Vũ trên mặt tràn đầy
vui vẻ.
- Muội ấy vẫn
tốt, muội vẫn nhắc tới bác luôn! - Tiêu Ngự nói, nhớ tới thanh âm buổi sớm của
Tiểu Vũ, cười khổ không thôi.
- Ta biết,
đứa nhỏ này ta rất thích, vừa nhu thuận, lại vừa hiểu chuyện, lại còn khéo léo
với người! - Bác Ngô vừa nói tới Tiểu Vũ, lập tức mặt mày hớn hở, sau đó trừng
mắt nhìn Tiêu Ngự:
- Không giống
ngươi, gây chuyện sinh sự khắp nơi, lại còn đánh nhau.
- Bác gái,
ta đi điều trị vết thương trước đã! - Tiêu Ngự đứng lên nói, hắn biết, nếu
không bác Ngô lại muốn nói không ngừng à.
- Chờ một
chút, vương thầy thuốc vẫn chữa trị cho ngươi trước kia đã đi công tác rồi, ta
liên lạc thầy thuốc khác cho ngươi!
Bệnh viện Hồng
Thập Tự này cơ cấu không như các bệnh viện khác, thương tích có thể tuỳ tiện
liên lạc với bác sĩ là được, loại vết thương nhẹ như của Tiêu Ngự thế này, có
thể tuỳ tiện tìm một y tá băng bó là được rồi, bất quá bác Ngô luôn luôn giúp đỡ
hắn, tìm thầy thuốc tốt nhất trong bệnh viện cho hắn.
- Cảm ơn
bác!
- Bác sĩ
Triệu này là người tốt lắm, rất hoà thuận cũng rất đẹp, vẫn là một cao sinh y
khoa, trong bệnh viện có mấy người theo đuổi nàng….ủa? người đâu rồi! - Bác Ngô
liếc mắt xung quanh không thấy bóng dáng Tiêu Ngự đâu nữa, tiểu tử này đã sớm
chuồn mất. Ngô đại mụ lắc đầu, cười khẽ: “ Tiểu tử này.”
Tiêu Ngự đi
vào bên trong bệnh viện, đi qua một cái hành lang thật dài, chỗ rẽ tới chính là
nới bác Ngô đã nói.
- Người nói
bác sĩ mĩ nữ kia ở đâu cơ chứ?
- Chờ một
chút, lập tức tới ngay, nhìn ngươi gấp tới độ giống khỉ rồi, người nọ tuyệt đối
là mỹ nữ đẹp nhất, cho ngươi nhìn rồi vài ngày rồi ăn không được, nói sai rồi,
phải nói như thế nào nhỉ … gọi là cơm nước đều không muốn, đúng rồi chính là
cơm nước đều không muốn.
Tiêu Ngự
nghe thanh âm, hơi hơi biến sắc, thật là oan gia ngõ hẹp à. Tiêu Ngự đã rất cẩn
thận xuyên qua phân nửa thành phố mới xuống tay, không nghĩ tới tự nhiên ở chỗ
này này chạm phải hai tên vừa nãy, Tiêu Ngự không khỏi cảm thán, thế giới này
thật đúng là quá nhỏ mà.
Hai người
kia đi về phía bên này, Tiêu Ngự trong lòng thầm quýnh lên, đột ngột chui vào một
hành lang nhỏ, chỉ cảm thấy lồng ngực trầm xuống, đúng là đã chạm vào thân một
người, người kia bị đụng phải chút nữa thì ngã sấp xuống, Tiêu ngự kéo tay đối
phương, dùng sức một cái, làm đối phương lảo đảo ngã vào trong lòng của Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự
phát hiện trước ngực mềm nhũn, người kia quả nhiên là một nữ nhân. Đối phương
kinh hô một tiếng, Tiêu Ngự vội vàng che miệng nàng lại.
Lúc này
Tiêu Ngự nhìn chăm chú vào mặt đối phương, Tiêu Ngự ngẩn người ra, đối phương
là một một nữ nhân, Nàng có vẻ lớn tuổi hơn mình, trên người mặc một bộ trang
phục bác sĩ, mái tóc bó thành hình đuôi ngựa, bó ra sau lưng, trang phục rất mộc
mạc, nhưng lại có một phong vận rất động lòng người, vóc người tầm một thước bẩy,
đôi mắt thanh tú, đẹp đến kì lạ, khuôn mặt trắng nõn, giống như được nặn ra từ
nước vậy, chính là hai mắt cũng đang trợn tròn nhìn Tiêu Ngự.
Người nữ
bác sĩ này tố chất tâm lí cũng tốt lắm, ánh mắt cũng rất trấn tĩnh, không có
kinh hoảng, sau khi tay phải khoát lên cổ tay phải của Tiêu Ngự liền ổn định lại
thân thể.
Tiêu Ngự
hơi sửng sốt, nếu như Tiêu Ngự nghĩ không sai, đây là tư thế chiến đấu cận
thân. Nếu như chính mình tiến thêm một động tác nữa, nữ bác sĩ này chắc sẽ cho
mình ăn một phản kích sắc bén đây?
- Hự! -
Tiêu Ngự phát hiện tay của mình vẫn đang che mặt của nàng, trên ngón tay truyền
tới một cảm xúc mượt mà làm tâm thần Tiêu Ngự rung động, mặt Tiêu Ngự hơi nóng
lên, vội vàng rút tay về, hai tay để gần người thủ thế vừa chỉ chỉ ra bên
ngoài,.
- Người đàn
bà nọ không có ở đây, chẳng lẽ hôm nay không phải ca trực của nàng? sẽ không
như vậy chứ.
- Tên khốn
nhà ngươi không phải là gạt ta chứ! - Thanh âm mắng chửi này là của tên tóc trắng.
- Khó có khả
năng a. Nếu vậy chúng ta trở lại vào lần sau đi.
Tên tóc trắng
cùng tên quần jean rách hùng hùng hổ hổ nói vài câu, thanh âm càng lúc càng xa,
Tiêu Ngự thở phào một cái, nhìn thoáng qua nữa bác sĩ kia, phát hiện nữ bác sĩ
đang nhìn thẳng vào mình, đôi mắt bình tĩnh tự như hồ nước mùa thu, mặc dù ăn mặc
mộc mạc nhưng chắc có một cuộc sống an nhàn sung sướng, khí chất cao quý tao
nhã.
Ánh mắt của
nàng là Tiêu Ngự cảm thấy có chút thận trọng.
- Bọn họ là
người xấu, hình như là tới tìm ngưới!
Tiêu ngự rất
vô tội nói, vừa rồi mình thật sự không phải cố ý, nói, nữ bác sĩ này thật đẹp,
Tiêu Ngự chưa từng gặp qua người nào có thể xinh đẹp hơn nàng, đương nhiên Tiêu
Ngự bất quá chỉ là ngẫm lại mà thôi, với điều kiện gia đình hắn, căn bản không
có bất kì ý niệm theo đuổi nữ nhân nào trong đầu, mỗi khi nhìn thấy nữ nhân
xinh đẹp, trong lòng hắn luôn luôn có một cảm giác tự ti mặc cảm, một con côn
trùng nhỏ bé, chỉ có thể nhìn con bướm tự do tự tại bay lượn trên bầu trới mà
thôi.
- Tại sao
ngươi ở đây?
Nữ bác sĩ
trải qua chuyện vừa rồi nhưng không có chút kinh hoàng thất thố nào ngược lại rất
bình tĩnh tỉnh táo, có chút ngoài dự đoán của Tiêu Ngự.
- Ta đến
xem bệnh!
Tiêu Ngự
thành thật trả lời, Tiêu Ngự từ nhỏ đối với một số người phi thường sợ hãi, nhất
là người như sư phụ, một loại nữa là bác sĩ, cho nên dù đối phương tương đuơng
với tuổi tác của mình, Tiêu Ngự trả lời rất câu nệ, tựa như một đệ tử đang tiếp
nhận chất vấn của sư phụ vậy.
- Bệnh gì?
- Nữ bác sĩ cũng không giống như tuổi của mình khí chất thong dong thành thục,
tiếng nói nghe cũng rất hay, Tiểu Vũ nói chuyện nghe thanh thanh thuý thuý, mà
nàng nói chuyện nghe lại rất nhu hoà.
- Ngoại
thương! - Tiêu Ngự hồi đáp.
- Là tại
hai ngươi vừa nãy! - Tiêu ngự bổ sung thêm, cái này cũng giải thích vì sao vừa
nãy Tiêu Ngự lại kích động như thế, nói xong câu này Tiêu Ngự bất giác vuốt vuốt
mũi mình.
- Ngươi gọi
là Tiêu Ngự phải không. Đi theo ta!
Nữ bác sĩ
nhìn thoáng qua động tác của Tiểu Ngự, thản nhiên nói, đi tới phòng chữa bệnh
và chăm sóc bệnh nhân.
Nhìn theo
bóng lưng nữ bác sĩ, Tiêu Ngự trong lòng nghi hoặc, làm sao nàng biết tên mình?
Tiêu Ngự đi
theo, không thể không nói, bóng lưng nữ bác sĩ quả thật rất tốt, trường bào bác
sĩ rất rộng lớn, lờ mờ có thể cảm giác được thân thể gợi cảm, làm cho trong
lòng Tiêu Ngự sinh ra một tia rung động khó hiểu.
Tiêu Ngự lắc
đầu loại bỏ một ít ý niệm hỗn độn trong đầu.
Hai người
đi vào phòng chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân.
- Thương thế
của ngươi ở chỗ nào?
Nữ bác sĩ
đánh giá Tiêu Ngự hỏi, làm nàng kinh ngạc là nam nhân này rất cao, thân thể
cũng rất rắn chắc, Dựa theo vóc dáng của mình miễn cưởng chỉ có thể nhìn thấy
ánh mắt hắn, nhìn bộ tây trang của hắn thì gia cảnh cũng không tốt gì hết, ngẫm
lại cũng là, gia cảnh tốt ai sẽ tới bệnh viện này đây.
- Bụng cùng
lưng. - Nhìn thấy ánh mắt của nữ bác sĩ nhìn trên trang phục tây trang của
mình, Tiêu Ngự trong lòng dâng lên một chút tự ti, hồi đáp.
- Cởi quần
áo ra chứ! - Nữ bác sĩ nói, vừa ngồi xuống, cúi đầu viết cái gì, vừa nói.
- Ta tên là
Triệu Lam Hinh, ngươi có thể gọi là bác sĩ Triệu, bác Ngô đã nói qua ngươi với
ta, bác sĩ Vương không có ở đây trong khoảng thời gian này, nếu có ngoại
thương, ta có thể giúp ngươi trị liệu.
Nghe được
bác sĩ Triệu Lam Hinh cùng tuổi với mình bảo cởi quần áo, Tiêu Ngự mặt đỏ lên,
vẻ mặt có chút khó xử. Đây là bệnh viện, không tránh khỏi việc này, Tiêu Ngự
nghĩ một chút, rồi cởi áo ra.
Bác sĩ Triệu
ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tiêu Ngự một cái, cây bút máy đang viết dừng lại một
chút, ánh mắt của nàng nhìn vào thân thể Tiêu Ngự, thân thể Tiêu Ngự rất cân xứng,
cũng rất cường tráng, trên người các khối cơ nhục rõ ràng, nhưng hấp dẫn nhất
ánh mắt của bác sĩ Triệu không phải là cơ nhục của Tiêu Ngự, mà là những vết
thương trên cơ thể hắn, phải có đến mấy trăm vết thương lớn nhỏ, cho nên trên
người Tiêu Ngự căn bản không có bao nhiêu da dẻ đầy đủ. Còn có nhiều vết thương
đang ở các vị trí yếu hại ở bụng và lồng ngực, những vết thương này đều là trí
mạng, nàng không rõ tại sao Tiêu Ngự lại có thể sống tới tận bây giờ. Tặc Đảm