Tiêu Ngự nói, cầm lấy bát đi về phía phòng bếp.
- Không cần khách khí như vậy, cứ để ta làm cho!
Triệu Lam Hinh nhanh nhẹn định lấy cái chén trong tay Tiêu
Ngự nhưng vẫn không kịp, Tiêu Ngự đã đi vào phòng bếp.
Ở nhờ trong nhà người khác, Tiêu Ngự phải làm chút gì đó.
- Hôm nay ngươi không phải đi làm à?
- Ừ, hôm nay nghỉ.
Thoáng nhìn bóng lưng Tiêu Ngự đang bận rộn trong phòng bếp,
Triệu Lam Hinh ngồi trên ghế sa lon, bấm điều khiển bật TiVi có chút không tập
trung. Nói thật, nàng quả thật có chút không quen với việc sinh hoạt trong một
mái nhà cùng với một người đàn ông.
Từ trong phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy, Triệu Lam
Hinh mỉm cười, không nghĩ tới hắn là một đại nam nhân lại chịu làm việc nhà, thật
đúng là ở đâu cũng hòa nhập được.
- Tiêu Ngự, có thể hỏi chuyện ngươi một chút được không?
Triệu lam Hinh hơi cao giọng để Tiêu Ngự trong phòng bếp có
thể nghe được.
- Chuyện gì?
- Ngươi cũng có thể không cần trả lời.
Triệu Lam Hinh hơi ngừng lại.
- Nói đi.
- Ta rất tò mò, tại sao ngươi lại có vết sẹo trên ngực kia?
Triệu Lam Hinh chần chừ một chút nói. Nhìn theo góc độ y học
chuyên nghiệp thì trúng một đao như vậy, Tiêu Ngự chắc hẳn phải chết không thể
nghi ngờ, nhưng Tiêu Ngự vẫn đang sống rất khỏe mạnh, chỉ có thể nói mạng hắn rất
lớn.
Nghe Triệu Lam Hinh hỏi, động tác của Tiêu Ngự chợt ngừng lại,
thản nhiên nói:
- Khi đó mười lăm, mười sáu tuổi, còn trẻ xốc nổi, xảy ra
tranh chấp với lưu manh trên đường, bị chọc phải một đao!
Triệu Lam Hinh nhìn Tiêu Ngự trong phòng bếp, nàng không tin
chuyện lại đơn giản như vậy. Hiển nhiên là Tiêu Ngự không muốn nói.
- Lúc ấy tình huống chắc hẳn là rất nguy hiểm nhỉ?
- Ngươi định dùng ta để nghiên cứu tri thức y học đấy à?
Tiêu Ngự hờ hững nói.
- Không ngờ ngươi cũng biết nói đùa, ta còn nghĩ ngươi là kẻ
đầu gỗ cơ đấy. Ta chỉ hơi tò mò, kể lại tình hình khi đó một chút đi.
Triệu Lam Hinh ghé vào trên ghế sa lon, cười quyến rũ, nói.
Tiêu Ngự trầm mặc hồi lâu, nói:
- Lúc ấy thanh đao đó đã đâm vào tim ta, bác sỹ nói ta sống
được quả thực là tính mạng kỳ tích, ông ta cũng không có cách nào giải thích.
- Lúc ấy chắc hẳn là ngươi rất sợ hãi nhỉ?
Triệu Lam Hinh rất khó tưởng tượng một người trong tình huống
đó sẽ nghĩ gì. Nếu như là nàng chắc chắn sẽ cực kỳ sợ hãi.
Tiêu Ngự lắc đầu cười, tiếp tục cúi đầu nhanh nhẹn rửa bát,
giọng rất bình tĩnh:
- Cũng không nghĩ nhiều lắm, chung quanh rất đen, không nhìn
thấy gì cả, khi đó trong lòng ta chỉ tự nói, ta còn muội muội, ta không thể chết
được, nếu ta thực sự chết đi như vậy, ai sẽ chăm sóc muội muội của ta. Kết quả
là ta thực sự không chết.
Mặc dù Tiêu Ngự nói rất bình thản, nhưng có thể tưởng tượng
lúc đó Tiêu Ngự phải ý chí như thế nào mới có thể thể đối mặt với uy hiếp của
cái chết. Tình cảm huynh muội của Tiêu Ngự và Tiểu Vũ khi đó khiến tâm tình Triệu
Lam Hinh bỗng dưng trở nên xúc động.
- Tiểu Vũ thực hạnh phúc có một ca ca như ngươi! - Tâm của
Triệu Lam Hinh như sóng triều, giọng khẽ run, nói.
Tiêu Ngự cười cười không nói gì nữa.
Trầm mặc hồi lâu, Tiêu Ngự cầm chén đã rửa sạch đi ra khỏi
phòng bếp.
Triệu Lam Hinh cuộn mình nằm nghiêng trên ghế sa lon, bộ
dáng có chút lười biếng như một con mèo nhỏ, hai tay ôm đầu gối, cánh tay ngọc
trắng nõn quấn lấy bắp chân thọn dài, giống như một pho tượng Vệ Nữ (Venus)
hoàn mỹ, không chỗ nào không phát ra khí chất thành thục và quyến rũ.
Khi ở trong nhà, Triệu Lam Hinh có một hương vị khác, loại
hương vị này khiến tất cả nam nhân lâm vào mê muội. Nếu có một thê tử như vậy,
chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc, Tiêu Ngự không tự chủ được thầm nghĩ.
Quần áo của Triệu Lam Hinh có chút giản dị, khi nằm nghiêng,
quần áo hơi lệch đi, có thể thấy khe rãnh sâu thẳm và một mảng lớn trắng như
tuyết trên lồng ngực của Triệu Lam Hinh, trống ngực Tiêu Ngự trở nên dồn dập.
Bất cứ nam nhân nào nhìn thấy Triệu lam Hinh lúc này cũng đều
sinh ra cảm giác khát vọng muốn ôm nàng vào lòng, Tiêu Ngự cũng không ngoại lệ.
Tiêu Ngự cố gắng xua đuổi ý nghĩ xấu xa đó ra khỏi đầu, dời
ánh mắt đi, ngồi xuống bên cạnh ghế sa lon.
- Ngươi thì sao, mọi người trong nhà ngươi đều chuyển sang
nơi ở mới, tại sao ngươi không đi?
Tiêu ngự cũng cảm thấy kỳ quái đối với vấn đề này.
- … tất cả thành phố đều trống rỗng, kinh tế hỗn loạn, là một
bác sỹ, ta ở lại có thể giúp đỡ được rất nhiều người, không phải vậy sao?
Triệu Lam Hinh nhìn Tiêu Ngự chốc lát, mỉm cười, cúi đầu,
không biết là đang suy nghĩ gì.
Mục tiêu của Triệu Lam Hinh quả thực là vĩ đại, Tiêu Ngự
không phát biểu bất cứ ý kiến nào. Mục đích sinh tồn của hắn chỉ là sống sót,
làm cho muội muội được sống tốt, chỉ vậy mà thôi.
Nói chuyện một vài đề tài với Triệu Lam Hinh, mặc dù Tiêu Ngự
vẫn ít nói như trước, nhưng so với vẻ xa lạ khi mới gặp thì hai người đã trở
nên quen thân hơn một chút.
- Mệt mỏi quá rồi, đêm qua phải trực ban, ta phải đi ngủ
chút đây! - Triệu Lam Hinh giãn ra một chút, duỗi cái lưng mệt mỏi, đánh một giấc.
Bởi vì khoảng cách tương đối gần, vóc dáng tuyệt đẹp của Triệu lam Hinh hiện ra
hoàn toàn trước mặt Tiêu Ngự, bộ dáng biếng nhác gợi cảm tỏa ra sức hấp dẫn vô
tận.
- Ta lên lầu, có chuyện gì ngươi cứ bảo ta!
Tiêu Ngự nói với Triệu Lam Hinh, đứng lên, có chút chạy trối
chết.
Tiêu Ngự đi rất vội, Triệu Lam Hinh hơi nghi hoặc thoáng
nhìn bóng lưng Tiêu Ngự. Tiêu Ngự chạy nhanh như vậy làm gì?
Triệu Lam Hinh cúi đầu thoáng nhìn qua cổ áo, có thể là mới
vừa rồi ngồi lên ghế sa lon không cẩn thận, chiếc nút áo trên cổ rơi ra, lộ ra
da thịt trắng nõn, xuân quang lộ ra.
May là bên trong vẫn còn một món đồ, nếu không thì mất mặt,
khuôn mặt trắng nõn của Triệu Lam Hinh bỗng ửng hồng tới tận bên tai, nóng
bóng.
Người này chắn chắn đã nhìn thấy toàn bộ, nếu không cũng sẽ
không chạy nhanh như vậy, rõ ràng là chột dạ. Triệu lam Hinh cắn hàm răng trắng
ngà, thầm oán giận. Nhưng cũng không thể trách Tiêu Ngự được, vừa rồi hoàn toàn
là do chính cô ta không cẩn thận.
Một nam nhân vào nhà, đương nhiên là không giống với bình
thường, nhưng Triệu Lam Hinh nhất thời vẫn chưa quen, vẫn giữ thói quen cũ, chịu
thua thiệt thì cũng chỉ có thể tự nhận là xui xẻo.
- Người này thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng thực tế cũng
không thành thật! - Triệu Lam Hinh thở hổn hển nghĩ.
Từ dưới lầu đi lên, Tiêu Ngự vẫn cảm giác một mảng sáng trắng
trước mặt, trong lòng không ngừng kinh hoàng. Triệu Lam Hinh xinh đẹp, dịu hiền,
đầy nữ tính như vậy, nếu Tiêu Ngự không hề có chút ý niệm mơ tưởng nào trong đầu
thì mới gọi là kỳ quái.
- Si tâm vọng tưởng cái gì?
Tiêu Ngự tự cười giễu. Triệu Lam Hinh đơn giản là không cùng
đẳng cấp với mình. Triệu Lam Hinh đem mình và Tiểu Vũ về ở cùng trong nhàn, một
mặt là vì yêu thích Tiểu Vũ, mặt khác đúng là vì đồng cảm với cảnh ngộ của Tiêu
Ngự và Tiểu Vũ, nếu tự mình đa tình sẽ chỉ tự rước đến phiền não. Hơn nữa, có
khi người ta đã có bạn trai từ lâu rồi. Có lẽ nếu xếp những người theo đuổi Triệu
Lam Hinh phải dài từ đây tới khu phố trung tâm, với điều kiện của mình, đơn giản
là khó có khả năng.
Tiêu Ngự đi lên lầu, về tới phòng mình.
Lồng ngực có chút bực bội, Tiêu Ngự khẽ thở dài một hơi, nằm
trên giường, nhìn trần nhà một hồi, đội mũ giáp lên.
P/S: Đáng nhẽ còn thêm tầm chục chương nữa nhưng mà mình bị
tắc ở chương 81 do tên Thất Bại cầm, đúng là Thất Bại mà :110:. Mong các bạn
thông cảm.
- Do truyện gần như chỉ có mình mình và ongiama dịch và biên
nên nếu có nhiều sai sót mong mọi người thông cảm.
- Đợt boom tới đây là kết thúc chúc mọi người ngon miệng :00
(20):