Tặc Đảm

Chương 47: Chương 47: Vong Linh Vu Sư




Tiêu Ngự dẫn khô lâu binh tới một địa phương tương đối trống trải, nghiêng mình trốn ở phía sau một cột đá.

Độn Hình!

Tiêu Ngự lợi dụng kĩ năng Độn Hình, biến mất trong tầm nhìn của đám khô lâu binh, nghiêng đón đám khô lâu binh đang chạy tới.

Đám khô lâu binh này mất đi mục tiêu, tìm tòi tung tích của Tiêu Ngự ở chung quanh, Tiêu ngự tỉnh táo trái né bọn khô lâu binh ra, hướng lối nhỏ kia mà đi tới.

“ Hoàn thành.” Tiêu ngự hiện lên sau đám khô lâu binh, kĩ năng độn hình đã hết thời gian, Tiêu Ngự chạy như điên đi mất.

Đám khô lâu binh đột nhiên phát hiện Tiêu Ngự đang ở phía sau chúng nó rồi, chúng nó liền quay lại đuổi theo Tiêu Ngự, nhưng là tốc độ di chuyển của chúng nó không nhanh, lên bị Tiêu Ngự càng ngày bỏ càng xa, cuối cùng biến mất hút ở phía cuối lối đi nhỏ.

Xoay tròn một chút thanh chủy thủ trong tay, Tiêu Ngự mỉm cười, hướng bên trong mà mò mẫm đi tới.

Cẩn thận vượt qua các loại cạm bẫy trên mặt đất, càng đi vào trong, càng âm u, tiếng cười cạp cạp của khô lâu binh vang dội trong đường hầm thật sâu và dài.

“ Cái loại địa phương này chỉ sợ cũng chỉ có đạo tặc là có thể tới.” Tiêu Ngự thầm nghĩ, Xét theo cơ quan ám khí trong đường hầm, với mật độ phân bố dầy đặc của quái vật mà nói, một đoàn đội tầm hai mươi người mà trung bình là mười cấp cũng không có cách nào tới nơi này, sợ rằng không đi tới một nửa đã bị cơ quan trận bắn thành nhím rồi, hoặc là cũng bị đám khô lâu binh vây sát.

Đạo tặc có thể tới một ít địa phương người khác không thể tới được.

Lợi dụng Tiềm Hành vượt qua hơn mười ngân giáp khô lâu binh chấn giữ lỗi đi nhỏ, Tiêu Ngự bước chân vào một cung điện hùng vĩ trong lòng đất.

Cung điện trong lòng đất này cao mấy ngàn mét này, từng cột đá cao chừng hai mươi mét đứng sừng sững.

“Không nghĩ tới trong mộ cổ này lại có một cung điện hùng vĩ như vậy.” Tiêu Ngự nhìn chung quanh một chút, có một tấm thảm màu hồng cũ nát trải sâu vào bên trong cung điện.

Tiêu Ngự theo hướng của trải của tấm thảm màu hồng đi về phía trước, có thể nhìn thấy vương toạ trong cung điện này, ghế ngồi ở trên cao, giống như đang quan sát cả đại điện vậy.

Phía sau cột đá bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng vang do kim loại, Tiêu Ngự cả kinh, chẳng lẽ là có quái vật.

Đúng lúc này phía sau cột đá một khô lâu binh mặc áo giáp màu vàng xuất hiện, cả người đều phủ áo giáp màu vàng, trên tay cầm một lưỡi hái cũng màu vàng thật dài, thoạt nhìn quả thật là uy vũ bất phàm, cái con khô lâu binh này so với đám khô lâu binh ngoài kia có lẽ còn cao cấp hơn nhiều lắm.

Lục hoả trong hốc mặt của khô lâu binh chập chờn tập trung nhìn Tiêu Ngự.

Không biết kim giáp khô lâu binh này thực lực thế nào, nhưng Tiêu Ngự biết, mình căn bản không thể cùng nó đối địch, ít nhất đây cũng phải là quái đặc thù cấp 10.

Chung quanh cung điện tiếng kim loại bắt đầu vang lên thật nhiều, phía sau các cột đá vô số khô lâu binh mặc kim giáp xuất hiện, số lượng phải tới hơn 1000 vậy, đứng khắp đại điện cung điện vây quanh Tiêu Ngự vào giữa.

Đám kim giáp khô lâu binh này bỗng nhiên xuất hiện trong hư không, Tiêu Ngự căn bản chưa kịp phản ứng, đã bị vây quanh, Tiêu Ngự choáng váng.

Nhìn đám kim giáp khô lâu binh đông đúc đứng chung quanh, Tiêu ngự cười khổ một chút, lúc này dù có đại la kim tiên cũng không cứu được mình nữa.

“ Xong hết rồi, lúc này thật sự là chạy không thoát.” Tiêu Ngự nhìn đám kim giáp khô lâu binh đang sắp xếp chỉnh tề bên cạnh, trong lòng không khỏi có chút kì quái, đám kim giáp khô lâu binh này hình như đã từng trải qua huấn luyện quân sự bình thường, quân dung chỉnh tề, không có một con tiến lên công kích Tiêu Ngự.

Đám kim giác khô lâu binh đứng hai bên thảm màu hồng, giống như các pho tượng vậy, chỉnh tề phân ra hai bên, nhìn tới phía cuối của thảm hồng, một mảnh ánh sáng vàng chói lọi, phía trước là vương toạ ở trên cao, làm người khác cảm thấy rung động, giống như là tình cảnh của đế vương thời cổ đại vậy.

Nhìn thấy đám kim giáp khô lâu binh không có nhảy tới công kích chính mình, Tiêu Ngự cảm thấy khó hiểu, đương nhiên hắn cũng không ngu tới mức nhảy lên tấn công đám kim giáp khô lâu binh này.

“ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Ngự lẳng lặng đứng ở trên tấm thảm hồng.

Một cỗ khí tức tử linh nồng đậm phiêu đãng ở trong đại điện làm Tiêu Ngự cảm thấy thân thiết.

“ Hẳn là vong linh vu sư kia.” Tiêu Ngự thầm nghĩ, hướng tới vương toạ nhìn lại, một vong linh vu sư mặc pháp bào màu đen, thặt lưng còng xuống, chậm rãi đi lên cầu thang, ngồi ở trên vương toạ.

- Người trẻ tuổi, ngươi lại đây! - Vong linh vu sư nói, thanh âm của hắn khàn khàn, có vẻ có chút già nua.

Vong Linh vu sư thanh âm không nặng, nhưng mặc dù cách vương toạ tới năm sáu chục mét Tiêu ngự vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, mỗi chữ mỗi câu đều phi thường minh bạch.

Tiêu Ngự theo lời đi tới gần phía dưới của vương toạ, ngẩng đầu nhìn lên vong linh pháp sư, pháp bào đen sẫm đã che kín khuôn mặt của vong linh vu sư này, khiến cho Tiêu Ngự căn bản không thấy rõ khuôn mặt hắn.

- Ta đã không thấy qua tộc nhân của ta mấy trăm năm nay rồi, người là người thứ nhất tới đấy trong vòng mấy trăm năm đó. - Vong Linh vu sư ho khan vài tiếng, thong thả nói.

Lão quái vật vong linh vu sư này không biết đã sống bao nhiêu năm rồi nữa, Tiêu Ngự vái dài một cái, hướng tới Vong linh vu sư nói:

- Ta là mang tới cho ngài một bức thư.

- Thư? - Vong linh vu sư cảm thấy có chút khó hiểu, nói:

- Đem bức thư đó tới cho ta đi.

- A, Vâng! - Ánh mắt Tiêu Ngự nhìn vào trên đôi tay đang vịn trên thành ghế của vong linh vu sư, không thể nói đó là đôi tay được vì nó như xương trắng vậy, nghe nói một ít vong linh vu sư cường đại đã biến mình trở thành khô lâu, vì thế trở thành vu yêu cường đại, đạt được lực lượng cả đời, chẳng lẽ người này lại là một vu yêu?

Một kim giáp khô lâu binh tới trước mặt Tiêu Ngự, hắn liền đem phong thư cổ quái đưa cho tên kim giáp khô lâu binh này, kim giáp khô lâu binh tiếp nhận thư tín, đi lên vương toạ, đưa thư tín cho vong linh vu sư.

Vong Linh vu sư sau khi nhìn thấy bức thư, phát ra tiếng cười có chút cổ quái, tựa hồ cao hứng phi thường:

- Thì ra là lão bằng hữu đưa thư tới cho ta.

Hệ thống: Nhiệm vụ bức thư của vong linh vu sư đã hoàn thành.

Tiêu Ngự nhìn thấy hệ thống nhắc nhở, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, mặc dù có chút ngoài ý muốn xuất hiện, nhưng quá trình làm nhiệm vụ coi như đã thuận lợi.

- Người trẻ tuổi, người đưa tới cho ta lời ân cần thăm hỏi của bằng hữu, để đáp tạ ngươi ta muốn cho người một món lễ vật. - Vong linh vu sư nói.

Tiêu Ngự trong lòng bỗng giật mình, vong linh vu sư này không biết đẳng cấp tới mức nào, chỉ cần thấy hắn triệu hoán về đám kim giáp khô lâu binh này đã biết cấp bậc của hắn không thể thấp được, hắn sẽ cho khen thưởng gì đây?

- Trước tiên, ngươi có hứng thú nghe ta kể một chút chuyện xưa không, đã lâu rồi chưa có tộc nhân của ta tới nơi đây. - Vong linh vu sư có chút cảm khái nói.

Tiêu Ngự biểu hiện ra vẻ mặt cung kính nói:

- Chuyện gì vậy thưa ngài?

Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Ngự, vong linh vu sư gật đầu hài lòng, ánh mắt nhìn xa xa ngoài cung điện, một cột ánh sáng từ phía xa xa chiếu xạ xuống, đó hình như là cửa thông ra ngoại giới vậy.

Vong linh vu sư có chút hoài niệm nói:

- Đây là chuyện trong thời đại Ai Lạp Tây Á đế quốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.