Tặc Đảm

Chương 97: Chương 97: Vực Sâu




" Không hay, bị phát hiện rồi.” Tiêu Ngự vừa mới di chuyển một chút, đã phát hiện ra con Long Ưng đang từ trên trời cao lao xuống phía dưới, thoáng chốc đã tới trước mặt hắn.

Con mắt của Long Ưng thật sự lợi hại, Tiêu Ngự nhanh chóng hướng vào một khu vực cây cối rậm rạp ở bên cạnh nhảy tới.

Từng trận thanh âm ầm ầm do thân cây gãy đổ ở phía sau truyền tới, vị trí ẩn núp ban đầu của Tiêu Ngự hiện giờ đã bị một quầng lửa đỏ rực từ trên trời phủ xuống, may mắn vì bị các nhánh cây ngăn trở, tốc độ của Long Ưng bị giảm bớt, làm cho Tiêu Ngự có chút thời gian thoát đi.

Con Long Ưng nọ một kích không thành công, vừa lại bay lên.

Tiêu Ngự nhìn trên không trung một chút, bởi vì mình chạy nên sinh ra tiếng động, một mặt là Long Ưng đã để tâm theo dõi chính mình rồi, hai con Long Ưng không ngừng truy tung hắn trên bầu trời, thỉnh thoảng một con lại lao xuống phía dưới, có mấy lần thiếu chút nữa làm hắn mất mạng tại đương trường, may mắn nơi hắn chọn tới đều là có nhiều nhánh cây rậm rạp.

Không biết vì sao, hai con Long Ưng này lại thay đổi chiến thuật, bắt đầu truy tung ở tầng thấp hơn, truy tìm Tiêu Ngự ở hai hướng trái và phải.

Phía sau có hai con quỷ đòi mạng, Tiêu Ngự bất đắc dĩ chỉ có thể liều mạng chạy như điên về phía trước, xuyên qua một rừng cây thật lớn, đột nhiên hắn phát hiện, phía trước là một bãi đất trống thật lớn, mà phía trước bãi đất trống này lại là một rãnh sâu không thấy đáy.

“ Không còn đường.” Tiêu Ngự lúc này mới hiểu ra, hai con Long Ưng là cố ý dồn mình chạy tới hướng này, hắn vừa định lui về phía sau, một con Long Ưng đã từ trên cao lao xuống.

Đào Thoát!

Kiên quyết không thể để bọn nó dồn mình tới bãi đất trống, nếu không khẳng định sẽ xong đời, dưới tình thế cấp bách, Tiêu Ngự sử dụng kĩ năng Đào Thoát để tránh né công kích của Long Ưng, đột nhiên hắn phát hiện, một con Long Ưng khác cũng vừa lao xuống.

Bởi vì Long Ưng đang truy đuổi ở tầng thấp, tốc độ di chuyển là rất nhanh, căn bản không có nhiều thời gian cho Tiêu Ngự suy nghĩ.

Tật Phong Bộ!

Cảm giác được móng vuốt nó đã chạm tới thân, trái tim Tiêu Ngự cơ hồ nhảy ra khỏi lồng ngực, có chút sốt ruột thi triển Tật Phong Bộ kĩ năng, Đinh! Một tiếng hiệu quả vô địch một giây của kĩ năng ngăn cản một kích của Long Ưng. May mà còn kịp.

Chỉ một giây, Tiêu Ngự tin rằng mình đã mất mạng thì may mắn lại từ trên vực tử vong trở về, còn chưa kịp thở ra hơi, hắn tưởng mình đã an toàn thì con Long Ưng vừa rồi lại tiếp tục bay vút trở lại.

Hai con Long Ưng này phối hợp với nhau rất ăn ý, chúng nó biết công kích với tần suất thấp là không thể đánh gục được mục tiêu, chỉ có thể liên tục công kích không ngừng mà thôi mới có thể giết chết mục tiêu được.

Long Ưng từ phía sau mà phóng tới, phong bế toàn bộ lối thoát của Tiêu Ngự, con Long Ưng vừa mới công kích thất bại vừa rồi cũng đã bay lên trời.

Chúng nó cố ý bức Tiêu Ngự đi tới con đường tuyệt lộ, căn bản không lưu cho hắn bất kì cơ hội nào!

Nhìn thấy đất trống phía trước, không có biện pháp, Tiêu Ngự giống như một liệt sĩ bi tráng, chạy ra khỏi rừng cây, nhìn rãnh sâu cắt ngang đường đi của Tiêu Ngự hết như một đạo bùa đòi mạng người vậy.

“ Xem ra không có cơ hội sử dụng quyển trục hồi thành rồi.” Đọc quyển trục hồi thành cần năm giây, Tiêu Ngự bây giờ thậm chí một giây cũng không có.

- Thu! - Long Ưng thấy Tiêu Ngự bất đắc dĩ chạy ra khỏi rừng cây, đắc ý kêu to một tiếng.

Hai con Long Ưng đuổi phía sau Tiêu Ngự tựa như mèo vờn chuột vậy, đùa giỡn hắn, chốc chốc lại ra vẻ lao xuống, chốc chốc lại bay quanh tầng thấp, chúng nó cho rằng, Tiêu Ngự chắc chắn phải chết rồi, căn bản không còn bất kì cơ hội nào.

Khoảng cách với rãnh sâu phía trước ngày càng gần, trước không có đường đi, sau lại có truy binh, Tiêu Ngự đã tuyệt vọng.

“ Tiến vào trò chơi có thể không chết lần nào sao?” Tiêu Ngự lúc này mới cảm thấy có chút khó tin, hắn là một tay mơ, từ lúc tiến vô trò chơi tới nay, không ngờ vẫn chưa chết lần nào, rất nhiều người chơi có thâm niên đều đã hi sinh qua nhiều lần.

Hai con Long Ưng cảm giác đùa vui đã đủ, một trong hai con liền vọt xuống Tiêu Ngự.

Đào Thoát!

Tiêu Ngự giãy dụa trước khi chết, tránh né công kích của Long Ưng, di chuyển tới phía trước.

Phía trước đã là rãnh sâu không thấy đáy rồi, nhưng là Tiêu ngự không còn con đường nào khác.

“ Dù sao so với chết bởi móng vuốt của chim ưng thì vẫn tốt hơn.” Nhìn thấy một con Long Ưng vừa hướng tới mình, Tiêu Ngự nhún người nhảy xuống rãnh sâu.

- Thu! Thu! - Hai con Long Ưng bay quanh một hồi trên bầu trời, cũng không dám phi xuống đáy vực sâu thăm dò một phen, rốt cuộc không cam lòng mà bay đi.

Nhìn thấy hai con Long Ưng trên bầu trời bay đi xa dần, một tổ đội tại rừng rậm phía đối diện rãnh sâu mới dám thò đầu ra ngoài.

- Đẹp quá, hình như là Long Ưng?

- Đúng vậy, vừa rồi các ngươi có nhìn thấy gì không, có một tên nhảy từ trên này xuống! – Người chơi kia hưng phấn nói, đầu cúi xuống nhìn vô rãnh sâu tối đen như mực này, một luồng gió lạnh từ dưới thổi lên, làm hắn nhanh chóng rụt đầu quay lại.

- Tuổi còn trẻ, làm gì mà muốn tìm tới cái chết chứ!

- Người này thật đáng thương bị Long Ưng truy sát tới mức phải nhảy xuống vách núi.

- Chúng ta thắp cho hắn một nén hương đi.

- Ngươi chết đi, phải chừa lại cho mình chút âm đức chứ! – Một người chơi khác cười mắng.

Tiêu Ngự nhảy xuống, xem ra đã thoát khỏi Long Ưng, nhưng là thân thể không ngừng rơi xuống tất lúc chạm đất hắn sẽ mất mạng, hắn đã rơi xuống hơn mười mét rồi nhưng còn chưa chạm tới đáy.

Từng đợt gió lạnh gào thét qua, chung quanh vẫn đen kịt một mảnh, may mà có dây truyền có hiệu quả +5 tầm nhìn ban đêm trên cổ nên Tiêu Ngự miễn cưỡng có thể nhìn thấy vách đá của rãnh sâu, phía trên còn có nước ướt sũng.

“Đó là cái gì?” Bởi vì tốc độ rơi xuống cực nhanh lên Tiêu Ngự dù chuyển đầu cũng phi thường khó khăn, miễn cưỡng thấy được có một bóng đen thật lớn phía dưới đang hướng tới chính mình, Tiêu Ngự thấy rõ ràng hình dạng của vật kia, đây là một con cự mãng to lớn, toàn thân đều có một màu nâu, là khác với các loại rắn khác là sau lưng nó có một đôi cánh, tốc độ phi hành là cực nhanh.

“Con này là sinh vật gì vậy?” Nhìn thấy con quái vật xấu xí này, Tiêu Ngự trong lòng phát lạnh, bởi vì tốc độ rơi xuống cực nhanh lên hắn không thể khống chế thân thể, rất nhanh rơi xuống phía con quái vật kia.

Con cự mãng kia phát hiện ra một con mồi ngon đang rơi xuống, hướng tới phía Tiêu Ngự mà đánh, miệng há rộng, tựa hồ muốn nuốt chửng hắn vào mồm.

“Cho dù là chết, ta cũng không muốn trở thành phân của rắn.” Nhìn cái mồm to lớn đầy máu đang hướng tới mình, chuỷ thủ trong tay Tiêu Ngự vung lên, bởi vì tốc độ rơi xuống phi thường nhanh, nên chuỷ thủ cũng rất nhanh chém xuống phía dưới.

Tiêu Ngự giãy dụa thân thể một chút, chuỷ thủ trong tay hướng tới Cự Xà mãnh liệt chọc xuống.

Phốc, một dòng máu tươi từ trong khoang miệng đại xà bắn ra, giống như một cột nước vậy, phun ra mạnh mẽ không ngừng.

Hứng chịu một đòn nặng này, cự xà kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể nó rơi cùng Tiêu Ngự, hướng xuống phía dưới, không ngừng quay cuồng giãy dụa.

“ Đây là ngươi tự tìm chết.” Tiêu Ngự cùng cự xà ở cùng một chỗ, cùng nhau rơi xuống đáy vực sâu không thấy đáy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.