CHƯƠNG 100
Thừ hoàng cung trở lại dịch quán, An Trọng Thiên vẫn cố nén bình tĩnh đã hỏng mất. Gã cắn chặt cánh tay, thấp giọng khóc rống, Sa Dĩ Đát ở một bên lặng yên, nhìn gã phát tiết.
“Truyền tin tức, một khi chúng ta rời khỏi Bắc Uyên, giết Nhiễm Lạc Thành!” Trên mặt tràn đầy nước mắt, An Trọng Thiên âm ngoan nói.
Sa Dĩ Đát không chút nào ngoài ý muốn, gật đầu, ra khỏi phòng, phân phó người tin cậy đi nhân truyền tin. Qua một lúc thật lâu gã mới trở về, vừa bước vào phòng gã vội chạy tới bân tai An Trọng Thiên nhỏ giọng nói: “‘hắn’ phái người tuyền tin, tối nay an bài chúng ta rời đi. Chúng ta thu xếp một chút, canh giờ đến lập tức rời đi.”
Hai mắt An Trọng Thiên tỏ sáng, gã lau khô nước mắt, bước nhanh vào phòng trong.
——
Khi Trú trở về thì thấy Nhiễm Mục Kì đang ngồi yên lặng ở sau án thư không biết suy nghĩ cái gì. Hắn thu liễm tâm tư, tiến lên ôm lấy người sắc mặt không tốt, hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
“Ngươi đi đâu ?” Nhiễm Mục Kì không có quay đầu lại.
“Đi gặp một vị cố nhân.” Không nói chuyện có người muốn giết hắn, Trú khom người ôm lấy Nhiễm Mục Kì, “Ngươi nên ngủ.”
“Cố nhân gì mà ngươi phải tự mình đi gặp?” Nhiễm Mục Kì mệt mỏi ôm ngược lại Trú, nhắm mắt lại.
“Uyên đến đây.” Câu trả lời của Trú làm cho Nhiễm Mục Kì rất kinh ngạc, y mở mắt nhìn về phía hắn.
“Uyên? Là cái người cũng nổi danh giống như ngươi và Dịch đó hả?” Nhiễm Mục Kì cảm thấy kích động, ngay cả khi y bị Trú đặt lên trên giường cũng không phát hiện.
Ánh sáng bạc hiện lên, trên người Trú tràn ra khí tức giận, hắn kề sát vào Nhiễm Mục Kì, hỏi: “Ngươi rất muốn gặp hắn?”
Nhiễm Mục Kì cười lên tiếng, y nằm xích vào phía trong giường, chừa vị trí cho người nào đó. Trú lập tức nằm xuống, rất không vui mà nhìn chằm chằm y.
“Ta chỉ tò mò mà thôi. Ba đại tiên nhân, ta đã nhìn thấy hai, cho nên đối với người thứ ba vẫn luôn có chút tò mò, không biết có phải là tiên nhân không? Hay cũng giống như ngươi và Dịch là một ma đầu.”
Trú vừa cởi long bào của Nhiễm Mục Kì ra, vừa nói: “Hắn mang Lạc Nhân ra ngoài cung ở mấy ngày, phải qua hết trận này ngươi mới có thể nhìn thấy hắn.”
“Lạc Nhân?” Điều này làm cho Nhiễm Mục Kì vô cùng kinh ngạc, y ngồi dậy, “Sao Lạc Nhân lại ở cùng một chỗ với Uyên?”
“Không biết.” Ôm lấy Nhiễm Mục Kì, làm cho y nằm xuống lại, Trú kéo chăn qua, phủ lên cho cả hai người, “Ngươi nên nghỉ ngơi.”
Nhiễm Mục Kì vô cùng nghi hoặc, y nép vào trong lòng Trú, đang tính hỏi chuyện giữa Lạc Nhân và Uyên thì nghe bên tai truyền đến thanh âm bất mãn của một người : “Ngủ! Không được nghĩ đến người khác.”
Vươn tay ôm chặt lấy người đang tức giận, Nhiễm Mục Kì thở dài một hơi.
“Trú . . . . . An Trọng Thiên biết Lạc Thành ở đâu, nếu ngày 15 này mà ta không để cho hắn trở về, thì thủ hạ của hắn sẽ giết Lạc Thành. Trú, An Trọng Thiên nói Lạc Thành là do thủ hạ của hắn phát hiện được, còn người muốn giết Lạc Thành là người khác, mà người nọ có thể là người ở trong triều. Lạc Thành cùng Lạc Tín gặp chuyện rủi ro, ta không muốn nghĩ đến thâm ý ở phía sau chuyện này. Trú, ta chưa từng nghĩ tới, bốn đứa nhỏ kia sẽ có một ngày vì cái ghế của ta mà trở mặt thành thù, thế nhưng trừ bỏ nguyên nhân này ra, ta tìm không ra lý do ‘hắn’ muốn giết Lạc Thành cùng Lạc Tín.”
“Tìm không ra thì đừng tìm, chỉ thêm phiền não. Kì, nếu ngươi không thấy phiền, thì ta muốn vận động một chút.” Trú xoay người đem người nháy mắt trở nên kinh hoảng đặt ở dưới thân, thô bạo hôn lên môi y. Kháng cự cũng chỉ một chút, nghĩ đến mình đã chọc giận người này, Nhiễm Mục Kì thực dịu ngoan mà rộng mở thân mình, mặc cho đối phương ở trên người mình phát tiết lửa giận.
Sau khi đem hết tinh hoa của mình bắn vào trong cơ thể Nhiễm Mục Kì, Trú nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của người đã sớm mê man. Trên lưng hắn, một con rồng trắng đang quấn lấy một con phượng hoàng đỏ, mà hắn biết, người đang nằm ở dưới thân hắn này, trên lưng vốn chỉ có một phượng hoàng, nhưng sau khi hắn xuất hiện thì trên lưng lại xuất hiện thêm một con rồng trắng. Hắn và y đã được định sẵn sẽ ở cùng nhau cả đời.
Thế nhân nói bọn họ là tiên, nhưng lại không biết sứ mệnh của bọn họ ở nhân thế chỉ có một ─ tìm kiếm Tướng quân. Chủ nhân cho bọn họ thân thể bất tử, cho bọn họ ma lực có thể phá hủy vạn vật, chỉ vì Tướng quân đã vì bọn họ mà chết. Sự ràng buộc giữa chủ nhân và Tướng quân đến tột cùng là như thế nào, bọn họ không biết. Chủ nhân bảo bọn họ chờ, chờ cho tướng quân xuất hiện, hiện giờ tướng quân xuất hiện, chờ đợi bọn họ sẽ là vận mệnh thế nào đây?
“Tướng quân, kiếp sau không cần làm người!”
Lời thề trước khi chết vẫn còn vang vọng mãi bên tai. Tính tình cùng bộ dáng của bọn họ đã không còn giống như trước, nhưng những lời này vẫn khắc sâu ở trong lòng bọn họ. Sau khi tướng quân chuyển thế đã quên mất bọn họ, hiện giờ tướng quân đã trở lại, có phải tướng quân đã nhớ lại chuyện kiếp trước không? Tướng quân còn có thể nhận ra bọn họ không? Đôi mắt dị sắc kia, chưa bao giờ thay đổi.
“Kì. . . . . .”
Chờ sau khi hết thảy chấm dứt, hắn sẽ cầu chủ nhân thu hồi một thân thần lực của hắn, hắn sẽ ở cùng Kì thẳng đến khi chết già, tuyệt không sống cô độc một mình.
. . . . . . . . . . . .
“Các vị quân gia vất vả, ăn bát canh thịt đi.”
Vào canh ba, người phụ trách đưa cơm cho thủ vệ dịch quán bưng canh thịt nóng hầm hập lên. Đám thủ vệ đứng ở trong gió lạnh mấy canh giờ liền liên thanh nói cảm tạ, sau đó nhận lấy canh thịt. Uống canh thịt ấm nóng vào trong bụng làm cho nhóm thủ vệ thoải mái đến thở phào. Sau khi uống canh thịt xong, mỗi người còn được 2 cái bánh bao nóng hổi, xé đôi bánh ra, bên trong là củ cải với thịt heo, nhóm thủ vệ rất kinh ngạc.
“Ai da? Hôm nay ngọn gió thổi hướng nào vậy? Sao có cả ăn khuya?”
Người phụ trách đưa cơm cười thần bí, thấp giọng nói: “Đêm nay, bệ hạ triệu kiến thái tử Sở Quốc cùng vương tử Man tộc, tựa hồ bị chọc giận, nên bảo nô tài đưa thêm thức ăn cho các vị quân gia, coi như là khao thưởng cho các vị quân gia.”
“Thì ra là thế.” Vừa nghe là Hoàng Thượng khao thưởng, mấy tên thị vệ còn lại đang đứng canh giữ ở cửa, cũng bước lại uống thêm hai chén canh thịt.
Ánh trăng bị tầng mây đen từ từ che khuất, chợt nghe “thùng thùng” vài tiếng. Nhóm thị vệ vừa ăn đến vui vẻ đột nhiên ngã hết ra mặt đất. Từ trong ngõ nhỏ phía bên cạnh dịch quán có mười mấy người nhảy ra, kéo nhóm thị vệ bị xỉu trên mặt đất vào trong dịch quán.
“Mau! Thay đổi xiêm y của bọn họ!”
Nguyên bản An Trọng Thiên và Sa Dĩ Đát đã ngủ say, thì lúc này đẩy cửa đi ra, bọn họ mặc xiêm y của thủ vệ, sau khi nhìn thấy người đưa cơm, đối phương nhìn bọn họ gật đầu một cái. Toàn bộ người hầu của bọn họ đã thay xong quần áo.
“Thái tử điện hạ, vương tử điện hạ, ta phụng lệnh của chủ nhân đến đây hộ tống hai vị điện hạ ra kinh, thỉnh hai vị điện hạ nhanh chóng cùng ta rời đi.”
“Đi.”
Ngoài cửa có hơn mười con ngựa, đoàn người lên ngựa, tiến thẳng về phía cửa thành.
“Ai đó?!” Thủ vệ canh cửa thành hét lớn.
“Nghĩa quận vương lệnh cho ta ra ngoài tra án.” Nam tử cầm đầu lấy ra một cái lệnh bài, thủ vệ cửa thành vừa thấy, lập tức đi xuống, mở cửa thành ra.
An Trọng Thiên và Sa Dĩ Đát ngụy trang thành binh lính liếc nhau một cái đầy thâm ý, sau khi cửa thành mở ra, hai người kẹp chặt bụng ngựa, dùng sức vung roi. Ngựa phóng nhanh qua cửa thành, An Trọng Thiên quay đầu lại, nhìn về phía cửa thành đang dần dần đóng lại, mắt lộ ra hàn quang. Lần này trở về, Sở Quốc nhất định diệt Bắc Uyên!
Sau khi đám người chạy hơn 10 dặm, thì nam tử cầm đầu mang theo vài tên đưa An Trọng Thiên rời khỏi kinh thành ngừng lại, gã quay đầu ôm quyền nói: “Thái tử điện hạ, vương tử điện hạ, tiểu nhân chỉ có thể đưa hai vị đến ngang đây.”
“Nói cho chủ nhân của ngươi, ân tình hôm nay, Trọng Thiên ghi nhớ trong lòng, ngày sau chắc chắn hồi báo.” Nói xong, An Trọng Thiên cũng không trì hoãn, ra hiệu cho thủ hạ của mình, cùng Sa Dĩ Đát nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Nam tử cầm đầu nhìn bọn họ dần dần biến mất ở trong màn đêm, thì lộ ra nụ cười lạnh, gã nâng tay kéo mặt nạ giả da ở trên mặt xuống, rồi hướng ra sau phất tay, người đi theo gã liền phân tán ra các hướng chung quanh.
An Trọng Thiên hận không thể sinh ra hai cái cánh để bay nhanh về Bách Nghiệp. Gã không ngờ rằng, lần đi tới Giáng Đan này, lại cùng phụ hoàng sinh ly tử biệt. Nghĩ đến tên thích khách kia là vì tên tiện nhân Hoài Đông Li mà tới, thì An Trọng Thiên đã nghĩ không dưới trăm loại tra tấn để sau khi bắt được tiện nhân kia sẽ làm cho y sống không bằng chết. Đang nghĩ đến những chuyện sau khi trở về cần phải làm, thì đột nhiên ở phía trước có hơn mười đạo bóng đen nhảy ra, còn chưa đợi gã lấy lại tinh thần, thì phi đao chói mắt đã phóng thẳng tới con ngựa mà gã đang cưỡi.
“Hí . . . . .” Ngựa phát ra tiếng kêu thảm thiết, té ngã xuống mặt đất.
Trước khi ngựa ngã xuống, An Trọng Thiên đã xoay người nhảy xuống ngựa, cùng lúc đó vô số mũi tên từ trên trời giáng xuống.
“Trọng thiên! Chúng ta trúng kế !”
Trên người An Trọng Thiên dâng lên một trận đau đớn, tiếp theo gã nghe được tiếng hô phẫn nộ của Sa Dĩ Đát.
. . . . . . . . . . . .
Trong Vô Tam điện, Trú đang ôm Nhiễm Mục Kì ngủ say, đột nhiên hắn mở hai mắt ra, buồn ngủ trong mắt nháy mắt biến mất. Hắn rút từ từ cánh tay đang bị Nhiễm Mục Kì gối đầu ra, điểm huyệt ngủ của đối phương, mặc xiêm y vào, bước xuống giường.
Hỉ Nhạc đứng ở phòng ngoài lo lắng nhìn về phía phòng trong, gã đang nghĩ làm thế nào để bẩm báo cho bệ hạ tin tức vừa mới đưa tới, thì thấy Trú với biểu tình đầy giá rét đang đi ra. Gã không chút nghĩ ngợi liền quỳ xuống, run rẩy lên tiếng: “Trú, Trú tiên nhân. . . . . . Xa tướng quân có việc gấp bẩm báo, đang, ở bên ngoài cầu, kiến.”
“Đi ra ngoài.” Lạnh lùng lên tiếng, Hỉ Nhạc cuống quít xém tè ra quần mà vội vàng lui xuống. Nhóm người hầu trong cung có ai là không biết – Trú tiên nhân hận nhất chính là người quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi.
Trú chậm rãi bước ra khỏi Vô Tam điện, ngoài điện, Xa Kim Hoàn với vẻ mặt ngưng trọng đang đứng chờ ở bên ngoài, thấy hắn đi ra, gã do dự một lát, rồi lập tức tiến lên, khom người nói: “Trú tiên nhân, giờ tý tối nay, toàn bộ thủ vệ trông coi dịch quán đều bị độc chết, An Trọng Thiên và Sa Dĩ Đát đã được người cứu ra ngoài. Sau khi tra sét, thì biết được có một nhóm người cầm lệnh bài của tứ Vương gia, lệnh cho thủ vệ thành mở cửa thành. Sau khi có được tin tức, người đuổi theo lại phát hiện thi thể của An Trọng Thiên, Sa Dĩ Đát cùng người hầu bị tên bắn chết.”
“Nhiễm Lạc Nghĩa đâu?”
“Thần. . . . . . Xe mỗ đã lệnh cho Ngự Lâm quân bao vây phủ đệ của quận vương.”
Đối mặt với Trú tiên nhân, Xa Kim Hoàn không biết nên xưng hô thế nào mới tốt. Những lời này của gã vốn là nên bẩm báo với Hoàng Thượng, thế nhưng người trước mặt này cũng là một chủ nhân của hoàng cung, thậm chí có đôi khi lời nói của hắn so với Hoàng Thượng còn uy nghiêm hơn.
“Đem Nhiễm Lạc Nghĩa áp giải vào cung, phái người xem chừng hắn. Nâng thi thể của An Trọng Thiên và Sa Dĩ Đát quay về dịch quán.”
Xa Kim Hoàn lén nhìn Trú, thấy đối phương muốn đi vào trong, gã áp chế nghi hoặc, xoay người, bước nhanh rời đi.
“Hỉ Nhạc.”
“Có nô tài.”
“Không cho bất luận kẻ nào quấy rầy Kì nghỉ ngơi.”
“Dạ.”
Công đạo xong, Trú cũng không quay về phòng, mà là nhoáng một cái biến mất. Hỉ Nhạc nào dám hỏi hắn muốn đi đâu, chỉ nhanh chóng căn dặn nô tài đứng ở bên ngoài chú ý không cho bất luận kẻ nào quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi.
Một canh giờ sau, dịch quán dấy lên ngọn lửa cao tới tận trời. Nhiễm Lạc Nghĩa đang ngủ bị Ngự Lâm quân áp giải vào hoàng cung, nhốt vào “Diên Viên” – nơi Nhiễm Lạc Nhân từng ở qua, nhưng hiện giờ đã thành chốn hoang vu. Triệu phi khóc suốt đêm cầu xin gặp Hoàng Thượng, nhưng bị Hỉ Nhạc ngăn lại ngay dưới thang lầu của Vô Tam điện. Mà khi trời còn chưa sáng, khoái mã tám trăm dặm mang một phong thư từ Hòe Bình chuyển tới hoàng cung.
Sáng sớm vừa thức dậy, Nhiễm Mục Kì còn không chưa kịp hỏi Trú đã đi đâu, thì biết được chuyện tối hôm qua phát sinh, và sau khi y xem xong thư do Hoắc Bang gửi tới, thì suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
“Lạc Nghĩa?!”
Nhiễm Mục Kì cầm chặt lá thư trong tay, vừa phẫn nộ vừa không dám tin, gương mặt y trắng bệch, y thật sự không thể đem việc này liên kết với tứ tử hiền lành. Thế nhưng người cứu An Trọng Thiên cùng Sa Dĩ Đát ra lại cầm lệnh bài của nó, mà người xếp nội gián vào bên cạnh Lạc Thành cũng nhận tội là sở dĩ bọn họ có thể lẫn vào trong quân, cũng là do Lạc Nghĩa ra mặt.
Nhiễm Mục Kì chưa bao giờ thất vọng qua như thế. Đứa con chỉ biết luyện võ, đối với triều chính chẳng quan tâm chút nào, thế nhưng lại ẩn chứa dã tâm đáng sợ như thế! Nó không chỉ có muốn giết chết ca ca ruột của mình, mà còn giết người diệt khẩu!
“Người đâu! Đem tứ Hoàng Tử nhốt vào thiên lao!”
“Dạ!”
Sắc mặt Nhiễm Mục Kì tái nhợt, đả kích mấy ngày liền đã làm cho y tiêu hao hết tất cả khí lực mà Trú đã thật vất vả mới dưỡng lên được. Nói xong câu đó, y liền hôn mê bất tỉnh.
“Bệ hạ!”
“Nhanh đi kêu ngự y!”
“Nhanh đi tìm Trú tiên nhân!”
Mà Triệu phi đứng đợi một đêm ở bên ngoài để xin gặp Nhiễm Mục Kì, vừa nghe Hoàng Thượng đem con mình nhốt thiên lao, nàng cũng hôn mê bất tỉnh. Trong lúc nhất thời, hoàng cung rối loạn. Khi Trú từ ngoài cung trở về, biết được Nhiễm Mục Kì té xỉu, hàn khí trên người hắn nháy mắt bao phủ toàn bộ Vô Tam điện, thậm chí còn lan tỏa ra phía ngoài.
Trong thiên lao, Nhiễm Lạc Nghĩa hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vách tường, miệng thì thào: “Phụ hoàng, không phải nhi thần, không phải nhi thần. . . . . .”
Khóa xích trên cửa lao bị người mở ra, hắn mờ mịt quay đầu nhìn lại, nhất thời sợ tới mức rụt lui về phía sau. Một người bưng một chén rượu đi đến, mà đi theo phía sau người đó là Trú lạnh như băng.
“Cầm nó uống hết.”
Nhiễm Lạc Nghĩa vừa nhìn Trú, vừa không ngừng rụt lui về sau: “Không phải ta, không phải ta! Ta muốn gặp phụ hoàng, để cho ta gặp phụ hoàng!”
“Uống hết.”
Trú tiến lên hai bước, vươn tay ra, giữ chặt khớp hàm của Nhiễm Lạc Nghĩa, cầm lấy chén rượu đổ xuống. Nhiễm Lạc Nghĩa liều mạng phun rượu ra ngoài, nhưng vẫn có một nửa chảy xuống bụng hắn.
Đổ rượu xong, Trú hất Nhiễm Lạc Nghĩa ra, không thèm nhìn tới người đang móc họng để ói rượu ra, đối với người đưa rượu tới, nói: “Nâng thi thể của hắn ra bãi tha ma.”
“Trú tiên nhân. . . . . .” Người này vừa định khuyên bảo, dù sao đây cũng là hoàng tử, thì đã bị ánh mắt của đối phương dọa đến im bật.
“Phụ hoàng! Không phải nhi thần! Không phải. . . . . .” Đột nhiên Nhiễm Lạc Nghĩa kêu lên một tiếng thảm thiết, miệng phun máu đen, ngã xuống đất, tắt thở. Giây tiếp theo, bốn người vạm vỡ tiến vào, nâng thi thể của hắn lên, vội vàng rời khỏi nhà tù.
“Ai dám đi nhặt xác của hắn, ta liền đốt kẻ đó.” Lời nói tàn khốc của Trú vang vọng khắp nhà lao, làm cho kẻ khác không rét mà run.
. . . . . . . . . . . . . . .
Trong một tiểu viện hẻo lánh ở trấn Di Quang, một người đang ở trong sân dọn dẹp tuyết vừa mới rơi xuống tối hôm qua. Trời còn rất sớm, nên trong viện chỉ có một người quét tuyết này.
Có người gõ cửa, gã ngẩng đầu lên, cau mày, không biết ai lại đến sớm như vậy. Lúc này, một người đi từ trong trù phòng ra, nhìn gã một cái, rồi cầm lấy cây rìu chẻ củi ở bên góc tường lên, núp ở phía sau cửa nhà.
“Ai đó, mới sáng sớm có chuyện gì vậy?” Người quét tuyết không có mở cửa ra, chỉ lớn tiếng hỏi. Trong phòng còn có hai người chưa thức dậy, nghe tiếng gã cũng nhanh chóng đứng lên, mặc xiêm y vào.
“Đưa đậu hủ. Lão Vương bị bệnh, ta thay lão đưa đậu hủ tới.” Ngoài cửa, nam tử đội mũ rộng vành, vách đòn gánh trên vai, thanh âm khàn khàn trả lời. Thấy còn chưa có ai đến mở cửa, gã đá đá cửa: “Nhanh lên, ta còn phải đưa đậu hủ đến những nhà khác nữa.”
Người đứng sau cửa thả rìu xuống, người quét tuyết bỏ chổi xuống, tiến lên mở cửa. “Nói với lão Vương, đừng mang đậu hủ đến nữa.”
“Ân.”
Người quét tuyết vừa mở cửa ra, vừa nói, người đưa đậu hủ kéo thấp mũ xuống, vách cái gánh thật nặng đi vào. Dưới sự dẫn đường của đối phương, nam tử đem đậu hủ bỏ vào phòng bếp, rồi tháo mũ vành xuống, xoay người lại.
“A!”
Người quét tuyết đứng ở cửa trù phòng còn chưa kịp kêu lên tiếng thứ hai, thì đầu đã rơi xuống mặt đất. Trên mặt tuyết trắng bốc, nhuộm một mảnh đỏ tươi.
“Mau. . . . . .” Tên còn lại trong viện cũng lập tức đầu lìa khỏi cổ.
Nam tử cũng không ngừng lại, tiếp tục đá văng cửa của một gian phòng khác, tay không xông vào.
Đang còn rất sớm, mà lại vừa mới rơi tuyết, nên trời cực kỳ lạnh. Đại đa số người vẫn còn đang ngủ ở trên giường, nên không có ai nghe thấy ở trong tiểu viện hẻo lánh này phát ra vài tiếng động mỏng manh.
Sau khi nam tử từ trong căn phòng của gian thứ ba đi ra, trên lưng nam tử cõng theo một người được bọc kín ở trong chăn bông.
Nam tử dễ dàng bước ra khỏi tiểu viện, sau đó khép cửa lại, đem một viện đầy máu nhe nhốt lại sau cánh cửa. Tiếp theo nam tử bước nhanh đến trước xe ngựa ở đầu ngõ, đem người bị bọc kín trong chăn đặt vào trong xe.
“Giá!”
Cửa thành vừa mới mở ra, một chiếc xe ngựa liền phóng nhanh ra ngoài. Trấn nhỏ là nơi giao nhau giữa Yến Quốc cũ và Bắc Uyên, từ sau khi vua Sở chết, phòng thủ ở đây cực kỳ hỗn loạn và rời rạc. Nam tử rất dễ dàng rời khỏi trấn mà không một ai ngăn cản, thẳng đến một tháng sau, khi thời tiết dần dần ấm lên, mới có người phát hiện ở trong tiểu viện đó có hơn mười cổ thi thể đã hư thối đang phát ra mùi tanh tưởi.