CHƯƠNG 113
Nhiễm Mục Lân cảm thấy mình như đang bị nhốt ở trong một cái hầm tối đen. Trong hầm chỉ có một mình hắn, hắn đi a đi a, vô luận đi về phía nào cũng không có điểm cuối. Hắn hét to lên, cũng không có ai đáp lại, lòng hắn nóng như lửa đốt. Hắn muốn nói cho Phong Nhi biết – Vương Sung là phản tặc, để cho Phong Nhi phải cẩn thận, hắn còn muốn nói cho Phong Nhi biết – phụ vương không có việc gì, phụ vương chỉ là. . . . . . tìm không thấy đường ra. Nhiễm Mục Lân biết mình không có chết, nếu hắn chết rồi, thì sao ý thức của hắn vẫn rõ ràng như thế này?
Thế nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn bị Vương Sung đánh lén, hắn tinh tường nhớ rõ mình bị mũi tên bắn trúng, nhưng ở trong căn hầm tối đen này, hắn trần trụi, cái gì cũng không có mặc. Hắn có thể nhìn thấy hai tay của mình, nhìn thấy thân mình không một chút thương tổn của mình. Hắn không sợ con châu chấu Vương Sung này có thể gây nên sóng gió gì, hắn chỉ lo lắng cho hoàng huynh, lo lắng cho đứa con.
Ngay khi lòng hắn nóng như lửa đốt, không biết phải làm sao mới đúng, thì trong bóng tối hắn tựa hồ nghe thấy tiếng con đang gọi hắn. Cũng không quản mình đang trần trụi, hắn vừa hô to vừa chạy về phía phát ra thanh âm.
“Phong Nhi! Phong Nhi!” Phong Nhi, phụ vương không có việc gì, con ngàn vạn lần không cần làm ra việc gì ngốc a. Biết được hắn “chết”, con nhất định sẽ điên, sẽ chết.
“Phụ vương. . . . . .”
Phong Nhi! Hắn thật sự nghe được tiếng của Phong Nhi! “Phong Nhi. . . . . .”
Hắn cảm thấy uất nghẹn ngay trong lòng ngực cuối cùng cũng ói ra được.
Nhiễm Mặc Phong nhìn chằm chằm vào phụ vương, không dám nháy mắt. “Phụ vương. . . . . .”
Phong Nhi, là Phong Nhi. Hắc vượt qua bóng tối, cố gắng mở to mắt, hai mắt mơ hồ, nhưng không cần thấy rõ, hắn cũng biết người đang ghé vào trên người hắn chính là đứa con bảo bối của hắn. “Phong, Nhi. . . . . .”
Ánh mắt dị sắc tán loạn, Nhiễm Mặc Phong dùng sức ôm chặt lấy phụ vương, thân mình nó run rẩy kịch liệt.
“Phụ vương. . . . . .” Phụ vương, đã, đã, tỉnh ngủ .
Nhiễm Mục Lân chưa bao giờ suy yếu như thế này, hắn muốn ôm chặt lấy con, muốn nhìn con thật rõ, thế nhưng lại phát hiện mình chẳng có một chút khí lực nào, thậm chí ngay cả kêu tên con cũng phải cố hết sức.
“Mục Lân. . . . . .” Một đạo âm thanh mang theo nồng đậm khóc âm làm cho Nhiễm Mục Lân giật mình, từ từ quay đầu lại, trong mông lung, hắn thấy được hoàng huynh.
Nhiễm Mục Kì giãy khỏi vòng tay của Trú, bổ nhào vào bên giường, run rẩy sờ lên ánh mắt đã mở ra của Nhiễm Mục Lân: “Mục Lân, Mục Lân, đệ đã tỉnh, đệ cuối cùng đã tỉnh, đệ. . . . . .” Lời nói tiếp theo, y nói không nên lời .
Lúc Nhiễm Mục Lân ở trong “hầm tối”, hắn đã hình dung ra cảnh hoàng huynh và con sẽ có bao nhiêu thương tâm khi biết hắn “chết”. Hắn há mồm, cố gắng một lúc lâu, cuối cùng cũng phát ra một tia thanh âm: “Hoàng, huynh. . . . . .”
Nhiễm Mục Kì rơi nước mắt như mưa, y áp bàn tay đang run rẩy lên trên mặt hoàng đệ, quá độ thương tâm cùng quá độ vui mừng làm y mê muội, y muốn cười, thế nhưng khóe miệng lại không thể nhếch lên nổi.
Hai mắt hắn vẫn còn rất mơ hồ, Nhiễm Mục Lân giật giật ngón tay, Nhiễm Mục Kì lập tức cầm lấy tay hắn. Nhiễm Mặc Phong nằm ở trên người phụ vương không muốn rời đi, nó cầm lấy bàn tay còn lại của phụ vương.
Nhiễm Mục Lân cố gắng nhìn hoàng huynh và con một chút, rồi từ từ nhắm mắt lại. Dù sao cũng là người đã chết qua một lần, cho nên hắn cảm thấy vô cùng mỏi mệt .
Nhiễm Mục Kì không lên tiếng nữa, y nhìn gương mặt đang ngủ “thật sự” của hoàng đệ một lúc lâu, rồi buông tay ra.
“Đều, đi ra ngoài đi.” Nhiễm Mục Kì vừa vuốt mái tóc Nhiễm Mặc Phong, vừa bảo những người khác rời khỏi đây, để nơi này lại cho hai phụ tử đã xa cách lâu ngày. Những người khác liền hiểu ý, viên đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống, mọi người nhẹ nhàng rời đi.
Nhiễm Mặc Phong vẫn ôm lấy phụ vương, không nhúc nhích, nó ghé tai lên trên lòng ngực của phụ vương, cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang đập của phụ vương – ‘thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch’. . . . . . Phụ vương. . . . . .
Tranh, có phải loại cảm giác này chính là thích không? Nếu trên đời này không có phụ vương, thì sẽ không có Nhiễm Mặc Phong, không thể rời khỏi, không thể bỏ đi. Tranh, loại cảm giác này, có phải là thích?
. . . . . . . . . . . .
Kỳ này vừa nhắm mắt, Nhiễm Mục Lân ngủ luôn một giấc thật dài, mãi cho đến chạng vạng tối ngày hôm sau hắn mới lần thứ hai tỉnh lại. Trong phòng có chút mờ tối, bên người có một người đang nằm, người nọ ôm lấy hắn, ôm chặt lấy hắn, giống như sợ hắn chạy mất vậy. Lần này, mắt hắn cuối cùng đã có thể nhìn rõ, bất quá trên người vẫn không có chút khí lực nào. Người ôm hắn, chôn mặt vào sâu trong ngực hắn, làm cho hắn không thể nhìn thấy rõ mặt.
“Phong, Nhi. . . . . .” Hắn biết con đã tỉnh.
Tay Nhiễm Mặc Phong ôm lấy phụ vương hơi dùng sức, nhưng nó cũng không ngẩng đầu lên.
“Phong, Nhi. . . . . .” Để phụ vương nhìn kỹ con nào. Tay phải hắn sờ soạng lên cánh tay đang ôm hắn của con, rồi hắn nhẹ nhàng vuốt ve. Thế nhưng người trong lòng hắn vẫn không chịu ngẩng đầu lên.
Hai mắt hắn đã thích ứng với bóng tối trong phòng, Nhiễm Mục Lân hơi hơi nhíu mi, sao tóc con lại là màu đỏ vậy? Tưởng là do trong phòng quá tối, nên Nhiễm Mục Lân nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, hàng lông mày nhướng cao, hắn không có nhìn lầm.
“Phong, Nhi?” Ngẩng đầu lên để cho phụ vương nhìn con một cái. Nếu không phải hai cánh tay đang ôm lấy hắn dần dần dùng sức nói cho hắn biết con đã tỉnh, thì hắn còn tưởng rằng con đang ngủ. Hiện thực và tưởng tượng của Nhiễm Mục Lân hoàn toàn khác nhau, đáng lẽ ra con phải cực cao hứng mà ngẩng đầu lên hôn hôn hắn, rồi để hắn hôn hôn lại con, chứ sao lại trốn tránh không muốn nhìn thấy hắn?
Ngoài phòng cung nhân bắt đầu đốt đèn ***g lên, nương theo một chút ánh sáng chiếu vào, Nhiễm Mục Lân thấy rõ tóc của con, quả thật là màu đỏ. Hắn lâm vào suy tư, tay trái cùng tay con nắm lấy nhau, mười ngón quấn chặt nhau, hắn suy yếu lên tiếng: “Phong, Nhi. . . . . . để cho, phụ vương, nhìn con, một cái. . . . . .” Đầu màu đỏ giật giật, nhưng cũng chỉ là giật giật, vẫn không chịu nâng lên.
Đứa con bảo bối của hắn có chuyện. Nhiễm Mục Lân 100% khẳng định điều này. Trời biết hắn có bao nhiêu nhớ mong con, muốn ôm chặt lấy con một cái, hôn hôn con, nghe con kêu hắn ‘phụ vương’, thế nhưng hiện tại con lại sống chết không chịu ngẩng đầu lên, hắn lại không có khí lực, này phải làm sao mới tốt đây? Khóe môi hơi hơi nhếch lên, Nhiễm Mục Lân không lên tiếng, làm cho hô hấp của mình dần dần vững vàng, hắn nhìn chằm chằm vào đầu tóc đỏ mà con muốn cho hắn xem.
Qua thật lâu, đầu của con hơi hơi giật giật, Nhiễm Mục Lân không dám lộn xộn, hô hấp lại không dám có một chút khác thường, bằng không hắn sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ .
Tựa hồ có chút do dự, đầu màu đỏ động đậy, rồi lại rụt trở về, Nhiễm Mục Lân nhìn thấy như vậy càng thêm rốt ruột a, đứa con bảo bối của hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lại kiên nhẫn chờ thêm một lúc, cũng may Nhiễm Mục Lân vẫn còn rất suy yếu, cho nên hô hấp có biến hóa cũng không rõ ràng, hơn nữa người nào đó trong lòng đang cực kỳ “bất an”, cho nên cũng không phát hiện phụ vương vẫn thức.
Phụ vương lại ngủ rồi đi, nó nghĩ như thế, đây là lần đầu tiên Nhiễm Mặc Phong không muốn để cho phụ vương nhìn thấy mặt mình. Thế nhưng nó lại muốn hôn hôn phụ vương, muốn cùng phụ vương thân cận, muốn nhìn phụ vương một chút.
Phụ vương. . . . . . Nắm chặt tay phụ vương, Nhiễm Mặc Phong mím chặt môi, chậm rãi ngẩng đầu lên, ngay khi hai mắt của nó cùng hai mắt lộ ra kinh ngạc của phụ vương đối diện nhau, thì nó lập tức cúi đầu, đem mặt mình vùi vào trong lòng phụ vương một lần nữa.
Nhiễm Mục Lân cực kỳ khiếp sợ, vô cùng khiếp sợ. Nếu nói đầu tóc đỏ của con làm cho hắn kinh ngạc, thì gương mặt của con lại làm cho hắn khiếp sợ đến nổi muốn hét lên. Nếu không phải hắn thực suy yếu, thì có lẽ lúc ấy hắn đã hét lên. Bàn tay kia nắm lấy tay hắn vô cùng chặt, tựa hồ rất sợ hắn hất ra. Tâm tư Nhiễm Mục Lân phập phồng, trong mấy ngày hắn “ngủ say” này, con hắn đã xảy ra chuyện, mà còn là chuyện rất trọng đại. Tuy trong phòng thực tối, nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ ở giữa mi tâm của con có thêm một con mắt, còn có cái mặt hổ trắng ở trên trán. Không chỉ có như thế, hắn cá là vừa rồi hắn đã nhìn thấy trong ánh mắt của con chứa đầy nỗi bất an cùng cẩn thận mà trước đây chưa bao giờ từng có. Đứa con bảo bối của hắn a. . . . . .
Không biết vì sao, đột nhiên Nhiễm Mục Lân rất muốn cười, mà hắn cũng đã cười ra. Hắn cười nhẹ hai tiếng, ngón tay cái cọ cọ lên mu bàn tay của con, hắn gian nan lên tiếng: “Phong, Nhi?” Đầu đang vùi lên ngực hắn không chỉ không chịu nâng lên, mà ngược lại càng vùi sâu hơn nữa.
Đây chính là đứa con không sợ trời không sợ đất của hắn sao? Nhiễm Mục Lân không tin. Con hắn cho tới bây giờ chưa từng có loại hành động trẻ con làm cho hắn cực kỳ thích như thế này. Từ cái ngày hắn ôm con trở về, con chưa từng “thẹn thùng” qua như vậy.
“Phong, Nhi. . . . . . Phụ, vương, muốn. . . . . . hôn, con. . . . . .”
Đầu màu đỏ giật giật, Nhiễm Mặc Phong vẫn không chịu ngẩng đầu.
“Phong, Nhi. . . . . . Phong, Nhi. . . . . .của, phụ, vương . . . . . .”
Nhiễm Mục Lân đáng thương, nếu không phải hắn rất suy yếu, thì hắn làm sao để cho con trốn hắn lâu như thế.
“Phụ vương.” Người trong lòng hắn cuối cùng đã chịu lên tiếng.
Nhiễm Mục Lân không ngừng dùng ngón tay cái cọ cọ lên mu bàn tay của nó, còn tay kia thì cọ cọ lên thắt lưng của con.
“Phong, Nhi. . . . . .” Mau, để cho phụ vương nhìn con thật kỷ, để cho phụ vương hôn hôn con.
Đầu màu đỏ vẫn vùi sâu, ngay khi Nhiễm Mục Lân nghĩ nên dùng biện pháp gì để “dụ dỗ” con, thì Nhiễm Mặc Phong cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, để cho phụ vương thấy rõ bộ dáng đã thay đổi của mình. Nhiễm Mục Lân chu chu môi, muốn con dựa vào gần đây. Lúc này hắn không cần phải đợi lâu, đôi môi mềm mại hồng nhuận của con lập tức áp lên, thậm chí không cần hắn lên tiếng, liền hé miệng ra để cho hắn dễ dàng đi vào.
Trái tim hắn vào lúc này mới xem như về đúng vị trí. Ở trong “hầm tối”, hắn lo lắng nhất chính là đứa con. Hoàng huynh có Trú, nhưng con chỉ có hắn. Một khi hắn “chết” đi, con sẽ ra sao đây? Chỉ nghĩ thôi mà hắn cũng đã không dám nghĩ. Hôn được rồi, cuối cùng cũng hôn được đứa con bảo bối rồi, hiện tại Nhiễm Mục Lân chẳng muốn làm cái gì nữa, chỉ muốn hôn hôn con, cảm thụ lấy con. Đã trải qua một hồi sinh ly tử biệt kỳ dị, từ nay về sau hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ cùng con tách rời nữa, tuyệt đối không bao giờ tách rời nữa!
Nhiễm Mặc Phong hôn phụ vương thật sâu, nó nói với Tranh – phụ vương sẽ không sợ nó, nhưng ngay tại vừa rồi, nó đã lùi bước. Nó đã không còn là người, nó vốn đã không đẹp, hiện giờ lại có thêm một con mắt, đã trở nên càng thêm đáng sợ. Cho nên vô luận phụ vương yêu cầu thế nào, nó cũng không dám ngẩng đầu lên. Phụ vương, phụ vương. . . . . . hôn phụ vương, cảm nhận nụ hôn của phụ vương vẫn tựa như trong dĩ vãng, Nhiễm Mặc Phong mở to mắt, thở hổn hển, thối lui, rồi sau đó xuống giường, thắp nến lên, để cho phụ vương thấy rõ chính mình.
Kinh ngạc vụt qua rất nhanh, Nhiễm Mục Lân tham lam mà nhìn chằm chằm con. “Chết” qua một lần, hắn càng thêm ý thức được chính mình yêu con biết bao nhiêu. Con là mạng sống của hắn, là tất cả tình cảm của hắn, là người mà cả đời này hắn không thể buông tay. Tuy con đột nhiên thay đổi, thế nhưng mặc kệ con biến thành bộ dáng gì, thì con vẫn là đứa con bảo bối của hắn.
“Phong, Nhi. . . . . .”
Kêu con quay về trên giường, Nhiễm Mục Lân lại chu chu miệng. Đôi mắt dị sắc lóe sáng, Nhiễm Mặc Phong tiến vào trong chăn, “cắn” môi phụ vương, chờ đến khi phụ vương khỏe lại, nó sẽ cùng phụ vương thân cận, nó rất muốn, rất muốn.
—–
Một nơi khác, Tranh nhìn hai người đang ôm hôn lẫn nhau trong “gương nước”, rồi phất tay làm mặt nước gợn sóng. Hắn vỗ vỗ chim xanh đang ngủ say bên người: ” Giác, đi thôi.”
Chim xanh mở to mắt, con ngươi màu bạc giống như mắt rắn. Nó vỗ cánh vài cái, lười biếng đứng lên. Sau khi nó ngửa mặt lên trời thét dài, thì mới bay lên, nhất thời, một phía trời cao mất đi ánh sáng. Chim xanh chậm rãi bay cao, tiếng huýt gió bén nhọn. Đột nhiên, nó cắm đầu xuống, lao nhanh về phía Tranh, nhưng ngay khi nó sắp va vào Tranh, thì sương trắng xuất hiện, sau khi một phía trời cao kia khôi phục lại bình thường, thì chim xanh tiêu thất.
Lại nhìn thoáng qua “gương nước”, trong gương – chim xanh xâm nhập vào trong bụng của một vị nữ tử vừa mới hòa thai, hắn xoay người ly khai. Nanh sắp tạo ra một thế hệ mới, và Giác sẽ vào sống trong thế hệ đầy bình an đó.
—–
Nụ hôn này giằng co thật lâu, lâu đến nổi Nhiễm Mặc Phong đột nhiên nhớ tới phụ vương còn rất suy yếu, lúc này nó mới lưu luyến thối lui. Môi của hai người đều rất hồng nhuận, Nhiễm Mặc Phong lại rút vào trong lòng phụ vương, nhưng lần này, nó không có vùi đầu xuống nữa.
“Phong Nhi.” Ngoài dự đoán chính là Nhiễm Mục Lân cư nhiên không còn suy yếu như vừa rồi nữa. Hắn liếm liếm miệng, gian nan nói: “Sao mỗi lần Phong Nhi hôn phụ vương, phụ vương lại có thêm một chút khí lực?”
Đôi mắt dị sắc đột nhiên sáng ngời, Nhiễm Mặc Phong lập tức ngậm lấy đôi môi của phụ vương, nó thực thích dùng phương thức này để giúp phụ vương khôi phục khí lực.
“Phong Nhi, phụ vương con tỉnh chưa?” Nhiễm Mục Kì vừa quẹo qua khỏi tấm bình phong liền sửng sờ chết đứng mà nhìn hai phụ tử trên giường đang ôm hôn lẫn nhau, hai người trên giường – một người trong mắt hiện lên ảo não, tên còn lại lên tiếng chào “Hoàng bá”, không hề khác thường.
“Hoàng huynh.” Nhiễm Mục Lân kêu lên đầy xấu hổ, lau đi nước bọt dính ở khóe miệng của con, “Phong Nhi, đỡ phụ vương dậy.” Nhiễm Mặc Phong lập tức làm theo.
Nhiễm Mục Kì sắp ngất xỉu mất thôi, y, y vừa thấy cái gì đây?! Trú cùng đi vào với y, ánh mắt thâm trầm, nhưng trên mặt vẫn không chút thay đổi. Hắn phất tay áo, cửa tẩm cung khép chặt lại.
Nhiễm Mục Lân dựa vào trên đầu giường, im lặng đợi mình khôi phục một chút khí lực, cũng là để cho hoàng huynh bình tỉnh một chút, sau đó hắn ôm lấy đứa con không muốn xuống giường, cười nói: “Hoàng huynh, vừa rồi Phong Nhi hôn hôn đệ, khí lực của đệ cư nhiên trở về rất nhiều, huynh nhìn đi, con đệ rất lợi hại đúng không?”
Sắc mặt Nhiễm Mục Kì không thể nói rõ là tốt hay là xấu, y vẫn còn chìm đắm trong một màn vừa xảy ra tức thì. Mục Lân và Phong Nhi! Y miễn cưỡng đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, thần sắc nghiêm túc.