CHƯƠNG 20
Nhân Xương bị nhốt, phụ vương . . . . . Kim Quốc quả thực xuất binh, kế tiếp chính là Sở Quốc, phụ vương. . . . . .
Bay nhanh trên nóc nhà Vô Tam điện, Nhiễm Mặc Phong lấy ra phi trảo mà nó nhờ Nhiễm Lạc Nhân giúp nó chuẩn bị, trực tiếp từ ban công trở về phòng.
“Chủ tử.”
Nhìn thấy nó trở về, Xích Đồng cùng Xích Đan lo lắng chạy tới, Xích Đồng nói: “Chủ tử, việc lớn không tốt! Nô tài vừa rồi đi múc nước, nghe được có người nghị luận, nói Kim Quốc, Nam Quốc cùng Vệ Quốc xuất binh tấn công Bắc Uyên, Nhân Xương hiện giờ tình huống không rõ.”
“Ta biết.” Nhiễm Mặc Phong từ giữa hai người bước nhanh đi đến bên giường, lấy ra bao vải giấu ở dưới đệm giường, từ trong đó lấy ra bản đồ, rồi trải rộng bản đồ ra.
“Chủ tử . . . . Vương gia . . . . Vương gia lợi hại như vậy, nhất định có thể chuyển nguy thành an!” Xích Đan nghẹn nửa ngày mới nói ra được một câu, gã muốn an ủi chủ tử.
Áp người lên trên bản đồ, Nhiễm Mặc Phong cẩn thận xem xét những nơi giao nhau của Bắc Uyên cùng Kim Quốc, Nam Quốc, Vệ Quốc cùng Sở Quốc. Xích Đồng cùng Xích Đan không dám quấy rầy, nóng lòng mà đứng ở bên cạnh.
Qua thật lâu, Nhiễm Mặc Phong đem bản đồ thu vào trong bao vải, mở miệng: “Ta muốn ngủ.”
“. . . . . . Dạ, chủ tử. . . . . .”
Xích Đồng cùng Xích Đan vội vàng đi múc nước cho nó, bọn họ đoán không ra chủ tử đang suy nghĩ cái gì, chủ tử nhất định là rất lo lắng cho Vương gia, thế nhưng chủ tử lại rất bình tĩnh .
“Phụ vương. . . . . .” Hai người vừa đi ra, Nhiễm Mặc Phong nhẹ giọng kêu lên một tiếng. Rồi nó chạy đến ban công, hướng phương hướng cửa cung nhìn lại.
Nửa đêm, Nhiễm Mặc Phong đang ngủ say đột nhiên mở to mắt, mắt phải của nó ở trong ánh nến lờ mờ càng thêm đỏ đậm. Nó như mèo con nhẹ nhàng nhảy xuống giường, Xích Đồng cùng Xích Đan nằm ở dưới đất bên cạnh giường đang ngủ say, nó cực nhẹ đi tới gần hai người, nhấc tay bổ về phía cổ của hai người.
Đánh xỉu Xích Đồng cùng Xích Đan, Nhiễm Mặc Phong đến trước bàn lấy bút giấy ra, nhanh chóng viết xuống ba phong thư, một phong cho hoàng bá, một phong cho Nhiễm Lạc Nhân, còn có một phong cho Xích Đồng cùng Xích Đan. Đem thư xếp cẩn thận, nó từ trong tủ quần áo tìm ra một bộ xiêm y cực bình thường, cầm lấy kiếm gỗ cùng ‘Mặc Kim’, trên lưng đeo bao vải, nhìn nhìn Xích Đồng cùng Xích Đan đang mê man, chạy ra ban công, thả người nhảy xuống.
—-
Ngày 17 tháng 10 năm thứ 9 Bắc lịch, Vệ Quốc, Kim Quốc, Nam Quốc đột nhiên đối với Bắc Uyên phát động thế công; Sở Quốc ở phía đông phái mười lăm vạn đại quân tiến vào chiếm giữ Yến Quốc, Yên Quốc – nước thuộc địa này có tám vạn đại quân, cùng lúc đó ở Hòe Bình nơi trọng tuyến của Bắc Uyên – cách Yến Quốc không xa – cũng bắt đầu triệu tập binh mã, đề phòng Sở Quốc mượn đường Yến Quốc tiến công vào Bắc Uyên, Bắc Uyên ở dưới tình huống không hề báo động trước mà hãm sâu vào hiểm cảnh chưa từng có bao giờ. Cả Bắc Uyên lâm vào hoang mang hoảng sợ, bắt đầu có đại thần đề nghị cầu hòa, bị Kì đế trảm thủ thị chúng.
—-
Đứng ở trên ban công trong phòng Nhiễm Mặc Phong, Nhiễm Mục Kì nhìn về phương xa, Phong Nhi đã đi được tám ngày. Từ cái ngày bắt đầu phát sinh chiến sự, y đã xuống lệnh tử không cho bất kỳ ai đối với Phong Nhi lộ ra một chút tiếng gió, y sợ chính là điều này, nhưng y vẫn là không giấu được. Phong Nhi hiện tại đang ở nơi nào? Y phái người đi dọc con đường tới Nhân Xương để tìm nó, nhưng một chút tin tức đều không có. Nó mới năm tuổi, sao có thể tự mình sinh tồn ở thế giới bên ngoài? Y thậm chí không thể cáo cho Lân biết, Phong Nhi đã mất tích .
“Khương Vịnh, trẫm chính là chết, cũng tuyệt không cầu hòa.” Nhiễm Mục Kì nắm chặt lấy lan can, đối với người đứng ở phía sau mình, thản nhiên nói, “Ngay ngày trẫm đăng cơ đó, trẫm liền nói với chính mình, tuyệt đối sẽ không vì sống sót mà chịu nhục lần nữa. Lân cũng giống như trẫm, tình nguyện chết trận, cũng tuyệt không sống tạm, trẫm từng sống tạm bảy năm. . . . . . quá đủ.”
“Chủ tử. . . . . .” Khương Vịnh đau lòng nhìn chăm chú người gầy yếu tái nhợt trước mặt, tâm như bị đao cắt, trên đời này, chỉ có gã mới biết được người trước mặt này đã từng chịu bao nhiêu thống khổ, đó cũng là vì sao gã phản bội những người đó, cam nguyện phục vụ dưới chân y.
“Khương Vịnh, Phong Nhi mất tích. . . . . . Chờ Lân trở lại, trẫm làm sao ăn nói với đệ ấy? Nó nhất định là đi tìm Lân, thế nhưng biên quan chiến sự hiểm trở, nó có tới được nơi đó không, trẫm cũng không biết, trẫm. . . . . . càng nghĩ càng sợ.”
“Bệ hạ. . . . . . Thế tử điện hạ mặc dù tuổi nhỏ, nhưng công lực phi phàm. Nếu nó có thể tránh thoát thuộc hạ, nhất định có thể tránh thoát quân địch. Bệ hạ. . . . . . Ngài đã năm ngày chưa ngủ, thuộc hạ cầu ngài. . . . . . Ngài ngủ một chút đi. Nếu không. . . . . . Ngài sẽ không trụ được, mà ngã bệnh mất.”
Khương Vịnh quỳ xuống.
Nhiễm Mục Kì xoay người, sắc mặt tiều tụy, trong mắt đầy tơ máu, nhưng y vẫn cường ngạnh chịu đựng. Từ sau cái đêm Nhiễm Mặc Phong rời khỏi hoàng cung, y liền thường xuyên đến phòng Nhiễm Mặc Phong ngồi đợi, mà một khi đợi là đợi cả ngày.
“Chủ tử. . . . . .” Khương Vịnh sợ hãi khẩn cầu, “Chủ tử, nô tài cầu ngài . . . . . . ngài ngủ một chút đi.”
“Khương Vịnh, sao ngươi lại tự xưng nô tài ?” Nhiễm Mục Kì cười cười, “Một khi ngươi xưng nô tài, ta lại nhớ tới thời điểm kia.”
“Chủ tử. . . . . .” Cắn chặt răng, Khương Vịnh không tiếng động mà khóc lên.
“Khương Vịnh, ta nghe lời ngươi, ngủ một chút.” Thở dài thật sâu, Nhiễm Mục Kì đi đến bên giường Phong Nhi, ngồi xuống, “Ngươi yên tâm, cho dù trẫm có chết, cũng sẽ không sống tạm.”
“Chủ tử. . . . . .”
Chỉ chỉ cái trán của mình, Nhiễm Mục Kì nằm xuống, tính toán của Vệ Quốc, Kim Quốc, Nam Quốc . . . . . Trăm chỗ kín cũng sẽ luôn luôn có một chỗ hở.
Chậm rãi, cẩn thận nhu ấn thái dương luôn bị đau nhức của Kì đế, Khương Vịnh đau đớn nhìn gương mặt trước mặt mình, gương mặt rất giống với Trữ quý phi – mẫu thân đã mất của người này. Cũng bởi vì khuôn mặt này, đã làm cho tiên hoàng không để ý luân lý mà làm nhục “Hắn”, làm cho vương hoàng hậu cùng thái tử bởi vì “Hắn” được tiên hoàng cực kỳ “yêu thương” mà xem “Hắn” như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt . . . .”Hắn” là một người vô cùng tôn quý . . . . một người vô cùng xinh đẹp. . . . . .
“Chủ tử. . . . . .”
Không tiếng động mà gọi lên, Khương Vịnh tự hỏi, nếu khi đó gã không phản bội lại Vương hoàng hậu, mà giết đi “Hắn” , vậy có phải hiện tại “Hắn” đang hưởng hạnh phúc của kiếp người tiếp theo? Mà không phải như hiện tại bị giày vò trong nỗi thống khổ cùng đau khổ của quá khứ?
—-
Vệ Quốc nguyên bản phái ra gian tế ám sát Nhiễm Mục Lân, cùng nhân cơ hội mở ra cửa thành, nhưng kết quả thất bại, cũng từ đó thủ vệ Nhân Xương càng trở nên thêm chặt chẽ. Mắt thấy không thể nhanh chóng công hãm Nhân Xương, chiếm lấy thủ đô Giáng Đan của Bắc Uyên. Vệ Quốc quyết định tử thủ Nhân Xương, làm cho hai mươi mốt vạn đại quân của Nhiễm Mục Lân bị nhốt ở Nhân Xương, đồng thời yêu cầu Nam Quốc cùng Kim Quốc huy động mười vạn đại quân, ý đồ thừa dịp binh lực Bắc Uyên vào lúc này đang suy yếu, theo nam bắc mở đường tiến vào chỗ hổng của Bắc Uyên, thành trì tiếp giáp giữa Bắc Uyên và Kim Quốc là nơi bạc nhược nhất, trong lúc nhất thời Bắc Uyên lâm vào khổ chiến.
Họa vô đơn chí chính là – Sở Quốc không nhân cơ hội tấn công nước láng giềng Kim Quốc, mà quân đội bọn họ theo Yến Quốc tốc hành di chuyển tới biên giới Bắc Uyên. Đối với Bắc Uyên khối thịt béo này, bốn quốc đều thèm nhỏ giải từ lâu.
—-
Nhân Xương, phòng trong Nhiễm Mục Lân, phó tướng Triệu Hiền, Mạch Khiêm, Quế Vưu cùng vài vị tướng lãnh khác phân biệt ngồi hai bên Nhiễm Mục Lân, chờ đợi Đại tướng quân lên tiếng.
Quân sư Vương Phủ Khâu nói: “Tướng quân, Lạc Bắc cùng Quan Ti chưa có tin tức gì, một trăm binh sĩ chúng ta phái đi ra – không một người mang tin tức quay về, hiện tại nguy hiểm nhất không phải là Nhân Xương, mà thuộc hạ lo lắng Lạc Bắc cùng Quan Ti thất thủ, như vậy Nhân Xương liền thật sự nguy hiểm .”
Nhiễm Mục Lân vẫn cứ nhìn bản đồ trên bàn, trước mắt tin tức các nơi khác không sao tiến vào được, hắn chỉ có thể y theo động tĩnh của Vệ Quốc trước mắt mà dò đoán chiến sự, nhưng hắn giờ phút này lo lắng nhất không phải Nhân Xương, không phải Lạc Bắc cùng Quan Ti, mà chính là kinh thành, là đứa con đang ở trong hoàng cung.
Vương Phủ Khâu nói tiếp: “Bệ hạ lúc trước đồng ý cấp Nhân Xương mười vạn quân đội, Vương gia trước mang về sáu vạn, bệ hạ ít nhất sẽ lại phái thêm bốn vạn quân đội tiến đến Nhân Xương, chỉ cần Lạc Bắc cùng Quan Ti có thể kiên trì đợi viện quân đến, Nhân Xương liền có thể cùng viện quân nội ứng ngoại hợp, lao ra giành chiến thắng.”
Từ sau khi Kì đế đăng cơ, Bắc Uyên quốc hàng năm đem một nửa quốc khố thu vào đầu nhập vào trong quân bị, hơn nữa Bắc Uyên nguyên bản ngay tại chỗ nước phù sa bồi đấp, vài năm này lại mưa thuận gió hoà, binh lực đã vượt qua Vệ Quốc, gần bằng Sở Quốc, này cũng là vì sao Vệ Quốc phải liên thủ với Nam Quốc cùng Kim Quốc đột nhiên đối với Bắc Uyên phát động chiến sự, bởi vì bọn họ không thể để cho Bắc Uyên càng ngày càng lớn mạnh, trở thành Sở Quốc thứ hai.
“Các ngươi đừng quên Sở Quốc.” Nhiễm Mục Lân trầm thanh nói, “Đây là thời cơ làm suy yếu binh lực Bắc Uyên tốt nhất, Sở Quốc sẽ không bỏ qua. Bọn hắn sẽ không đi tấn công Kim Quốc gần bên, mà là sẽ theo Yến Quốc thẳng bức Bắc Uyên. Ta chính là lo hoàng huynh sẽ phái binh đến Nhân Xương. Trong kinh chỉ có mười vạn binh mã. . . . . . Nếu hoàng huynh có thể phái ít nhất năm vạn binh mã đến Hòe Bình ngăn cản Sở Quốc, rồi phái ra mấy ngàn người chia ra hai hướng – một hướng tiến đến tập binh Kim Quốc, một hướng theo núi Đại Quy lẻn vào Kim Quốc, đánh cho bọn chúng trở tay không kịp, Kim Quốc chắc chắn sẽ phải lui binh. Một khi Kim Quốc lui, Vệ Quốc còn có thể vây chết Nhân Xương sao?”
Nghe Nhiễm Mục Lân phân tích xong, tất cả mọi người cực kỳ đồng ý, chính là . . . .
“Vùng núi Đại Quy địa thế hiểm trở, cho dù bệ hạ có thể nghĩ đến, nếu không có người dẫn đường, cho dù là thiên tài ra tay, cũng không nhất định có thể qua được. Năm đó thuộc hạ cùng Vương gia từng đi qua nơi đó, thiếu chút nữa không trở về được. Xa tướng quân cùng Phan tướng quân vẫn luôn bảo hộ an toàn kinh đô, đối với vùng Kim Quốc càng không biết rõ.”
Vương Phủ Khâu nhìn về phía Nhiễm Mục Lân, thấp giọng nói một câu: “Phong Nhi biết cái đường kia. . . . . .” Gã vừa nói xong, mọi người không dám nói tiếp nữa. Nếu để cho Phong Nhi biết Nhân Xương bị vây nhốt . . . . . . Vài người sợ run cả người, không dám lại nhìn sắc mặt Nhiễm Mục Lân.
“Triệu Hiền.”
“Có mạt tướng.”
“Tối nay giờ tý, bổn vương sẽ dẫn ba nghìn kỵ binh trợ giúp ngươi phá vòng vây, ngươi chọn lựa mười người đi theo, thừa dịp hỗn loạn lao ra ngoài, quay về kinh báo tin. Báo cho bệ hạ không cần phái binh đến Nhân Xương, đem ý đồ của bổn vương nói cho bệ hạ nghe, rồi sau đó ngươi tự mình mang binh đi núi Đại Quy.”
“Vương gia, để mạt tướng mang binh đánh bất ngờ đi.” Quế Vưu tiến lên.
“Vương gia, thuộc hạ cũng không đồng ý ngài tự mình mang binh đánh bất ngờ.” Vương Phủ Khâu cũng không tán thành, rất nguy hiểm .
Nhiễm Mục Lân lạnh lùng ‘hừ’ nói: “Bổn vương nghẹn một bụng hỏa đây này, các ngươi đừng ngăn cản ta.” Đều tại mấy con dê điên khùng này mà hắn cùng đứa con phải tách ra, hiện giờ đứa con ở kinh thành có ngoan hay không, hắn cũng không biết.
“Triệu Hiền, sau khi quay về kinh ngươi đi gặp Phong Nhi – bảo nó thành thành thật thật mà đợi ở trong cung, nếu nó ngoan ngoãn nghe lời, ta liền mau chóng quay về kinh đón nó, nếu nó không nghe lời, ngươi liền thay ta đánh mông nó.” Mặc dù là lời nói vui đùa, thế nhưng tất cả mọi người đều biết trong lòng Nhiễm Mục Lân có bao nhiêu lo lắng.
“Dạ, Vương gia.”
Ngày 3 tháng 11 năm thứ 9 Bắc lịch, Nhiễm Mục Lân tự mình dẫn bốn ngàn tinh binh, vào giờ tý canh ba đánh bất ngờ thành công, Triệu Hiền mang mười hai binh sĩ thừa dịp hỗn loạn lao ra ngoài, mang theo ủy thác của Nhiễm Mục Lân vội vã chạy về kinh đô Giáng Đan báo tin.
—-
Ngày 11 tháng 11, Sở Quốc phái hai mươi ba vạn binh mã (Sở Yến gộp lại) phân ba đường tiến công vào Bắc Uyên, Đại tướng quân Hoắc Bang đột nhiên suất lĩnh hai mươi vạn binh mã đánh vào Yến Quốc, đánh cho Sở Quốc trở tay không kịp, Hòe Bình nguyên bản có mười vạn binh mã đóng tại đó, không biết từ khi nào lại có thêm mười vạn.
Cùng lúc đó, tám vạn binh sĩ ở Lạc Bắc cùng Quan Ti bị tổn thất hơn một nữa, Nam Quốc tiếp tục phái binh tấn công vào Lạc Bắc cùng Quan Ti, Vệ Quốc cũng bắt đầu hướng Nhân Xương phát động thế công, muốn nhanh chóng đánh hạ Nhân Xương để thẳng tiến vào thủ đô Bắc Uyên, mà Chiết Côn cùng Tây Bá đã bị Nam Quốc công hãm thành công.
Dân chúng của hai quận bị công hãm đều trốn về hướng Lạc Bắc cùng Quan Ti gần nhất để tị nạn. Ở trong đám dân tị nạn này, có một cái đứa bé trai cả người bẩn hề hề, nghịch hướng lại với toàn bộ đám đông, hướng Chiết Côn mà đi, trên trán buộc một miếng vải lớn che khuất đôi mắt của nó, nhìn gần thì có thể thấy trên mắt phải của nó có một mảnh vải màu đen.
—-
“Điện hạ, ngài nên uống dược .”
Xích Đồng bưng chén dược tiến vào, Nhiễm Lạc Nhân nằm ở trên giường lập tức ngồi dậy, tiếp nhận dược, rất nhanh uống hết, rồi ngậm lấy mứt hoa quả do Xích Đan đút tới.
“Xích Đồng, ngươi nói Mặc Phong. . . . . . có thể tìm được hoàng thúc không?” ánh mắt Nhiễm Lạc Nhân phiếm hồng, hỏi. Xích Đồng gật mạnh đầu: “Chủ tử nhất định sẽ tìm được.”
Nhiễm Lạc Nhân cố nhẫn nhịn không khóc lên, nói: “Mặc Phong. . . . . . thật là xấu, đệ ấy bỏ ta lại một mình. . . . . . Đi mất. . . . . .”
Xích Đồng cùng Xích Đan nhịn không được mà khóc lên.
“Xích Đồng, Xích Đan. . . . . . các ngươi đừng khóc, Mặc Phong đem. . . . . . các ngươi giao cho ta, ta sẽ bảo hộ các ngươi.” Nhiễm Lạc Nhân lau nước mắt nói, “Ta sẽ. . . . . . ngoan ngoãn uống thuốc, chờ Mặc Phong trở về.”
Xích Đồng cùng Xích Đan khóc đến càng thương tâm, đều do bọn họ lắm miệng.
“Xích Đồng, Xích Đan. . . . các ngươi đưa thư Mặc Phong . . . . cho ta đọc lại . . . . .”
“Dạ . . . . .”
Nhiễm Lạc Nhân, ta đi tìm phụ vương, ngươi bảo trọng, Xích Đồng Xích Đan sẽ bị người khi dễ, ta giao cho ngươi, ngươi phải sống.
Xích Đồng Xích Đan, đi Diên Viên tìm Nhiễm Lạc Nhân, tránh đi thái tử.