CHƯƠNG 27
Mười ngày sau, Nhiễm Mục Lân mang con trở lại kinh thành. Bắc Uyên không chỉ đánh lui Vệ Quốc, Kim Quốc, Nam Quốc cùng Sở Quốc xâm chiếm, thậm chí còn dẹp xong thành trì của Vệ Quốc, Kim Quốc cùng Nam Quốc, thần võ Đại tướng quân ── Lân thân vương Nhiễm Mục Lân lấy hơn mười vạn binh mã đả bại bốn mươi vạn binh mã của Vệ Quốc, bảo vệ Bắc Uyên, công huân hiển hách, toàn bộ dân chúng kinh thành ùa ra đường đón chào thần võ Đại tướng quân của bọn họ, cùng với đứa con của Đại tướng quân – có công lớn nhất trong thắng lợi lần này.
Tuy rằng dân chúng đối với chuyện Nhiễm Mặc Phong mới năm tuổi đi đốt lương thảo của địch doanh, đi ám sát tướng lãnh quân địch cũng không tin, nhưng bọn họ rất tin Đại tướng quân của bọn họ vì cứu Bắc Uyên mà có việc khó xử bên trong, bởi vậy dân chúng đều xuất ra rượu, gạo, trứng chim, hoa quả, đồ vật của nhà mình đưa cho những binh sĩ đi theo tướng quân trở về, cả kinh thành dào dạt không khí vui mừng khôn xiết.
Nhiễm Mục Lân cưỡi ở trên con ngựa màu đen cao to, đem đứa con khóa lại trong áo khoác rất dày của hắn, không cho những người khác rình xem. Bắc Uyên vào tháng 12 đã vô cùng rét lạnh, Nhiễm Mặc Phong không rên một tiếng dựa vào trong lòng ngực dày rộng ấm áp của phụ vương, bên ngoài chiêng trống ồn ào, tiếng người rộn rã, lại chẳng có chút xíu gì ảnh hưởng đến nó.
“Phong Nhi, mấy ngày tới chắc chúng ta sẽ không quay về vương phủ được, phụ vương phải cùng hoàng bá con thương nghị việc hoà đàm. Tiệc tối đêm nay khẳng định con sẽ không muốn đi, phụ vương đưa con đến chỗ Lạc Nhân, sau đó sẽ cho người đem thức ăn tối qua, khuya một chút phụ vương sẽ qua đó đón con, như vậy được không?”
“Ân.” Không biết Xích Đồng Xích Đan có bị thái tử khi dễ không?
Đối với đứa cháu Nhiễm Lạc Nhân này, Nhiễm Mục Lân chẳng có ấn tượng gì, chỉ biết là nó từ nhỏ đã mang bệnh, kỳ thật Nhiễm Mục Lân đối với mấy đứa cháu này cũng chẳng để ý, ở trong mắt hắn, mấy đứa nhỏ kia chẳng bằng một ngón tay út của con hắn. Bất quá cũng có ngoại lệ, hắn đối với Nhiễm Lạc Thành lại thực để ý, vì sao? Chẳng vì sao cả, đơn giản là tên nhóc con đó luôn khi dễ con hắn, hắn đương nhiên sẽ ghi thù.
Sắp đến cửa cung, Nhiễm Mục Lân ôm con nhảy xuống ngựa, cách đó không xa, Nhiễm Mục Kì mang theo chúng thần đứng ở cửa cung chờ đón hắn. Ngay khi thân ảnh Nhiễm Mục Lân xuất hiện ở trong tầm mắt của Nhiễm Mục Kì, nếu không phải phía sau còn một đám thần tử, y chắc chắn sẽ xông lên trước ôm chặt lấy Lân, ôm chặt lấy đứa nhỏ đang nằm trong lòng của Lân kia. Không có gì có thể so sánh với đệ đệ bình an trở về.
“Thần Nhiễm Mục Lân khấu kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Đi tới trước vài bước, Nhiễm Mục Lân đột nhiên quỳ một gối, trịnh trọng hướng về phía hoàng huynh làm một cái đại lễ.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Năm trăm binh sĩ đi theo Nhiễm Mục Lân trở về đồng loạt quỳ xuống, hô lớn vạn tuế. Trong lúc nhất thời, tiếng hô “Ngô hoàng vạn tuế” vang vọng khắp kinh thành.
Nhiễm Mục Lân một tay đỡ đứa con ở trong lòng, vẻ mặt kích động nhìn hoàng huynh đang đi nhanh về phía hắn. Nhiễm Mục Kì cũng đồng dạng kích động, vì đệ đệ của y bình an trở về.
“Mục Lân!”
“Hoàng huynh!”
Đứng lên, Nhiễm Mục Lân cởi áo khoác ra, lộ ra đứa con. Nhiễm Mục Kì vừa định ôm Nhiễm Mục Lân, vừa thấy được Nhiễm Mặc Phong, vươn tay đem nó đoạt lại đây, “trách cứ” nói: “Phong Nhi, con một mình ra cung làm cho hoàng bá lo lắng gần chết, hoàng bá phải phạt con thật mạnh.” Lời nói nặng nề, nhưng chỉ có Nhiễm Mục Lân thấy được trong mắt y là nước mắt đang cố áp chế không cho rơi xuống.
“Hoàng huynh, bên ngoài gió lớn, về cung trước đi. Huynh muốn phạt sao thì phạt, lần này a, nó cũng đem đệ hù cho chết khiếp, hiện tại ba hồn mới trở về một nửa.”
Đem đứa con ôm về lại, tiếp tục nhốt vào trong áo khoác, Nhiễm Mục Lân lo lắng xem xét sắc mặt hoàng huynh, xem thử y có khoẻ hay không, khi thấy sắc mặt y hồng nhuận, hắn mới thoáng yên lòng. Nhiễm Mục Kì nhẹ cười, con ngươi lại trở nên mờ hồ, y xoay người lại đối với chúng thần nói: “Hồi cung, vì Lân thân vương cùng thế tử mở tiệc đón mừng.”
“Dạ, bệ hạ.”
Không nhìn Ngũ Vũ Khôn cùng Trương Chiêu Xương đứng ở ngay hàng đầu, Nhiễm Mục Lân đỡ Nhiễm Mục Kì lên xe, tiếp theo lên ngựa, cùng theo hoàng huynh tiến cung. Lúc này đây, Nhiễm Mục Lân mang theo tâm tình bất đồng dĩ vãng mà bước vào trong cung.
Mới từ trên người phụ vương đứng xuống, còn chưa đứng vững, Nhiễm Mặc Phong chợt nghe thấy hai tiếng thét chói tai.
“Mặc Phong!”
“Chủ tử!”
Quay đầu lại, chỉ thấy Nhiễm Lạc Nhân được bao bọc kín mít đang ôm ngực hướng nó chạy tới, Xích Đồng cùng Xích Đan cả mặt đầy nước mắt theo sát hộ hai bên Nhiễm Lạc Nhân. Còn đám người Lí mẫu thì quỳ trên mặt đất hành lễ, vừa lo lắng nhìn chằm chằm Nhiễm Lạc Nhân đang chạy. Ba người này đều là con nít, thấy Nhiễm Mặc Phong làm sao còn quan tâm chuyện khác, sớm đem lễ nghi trong cung ném xa 3 nghìn dặm.
Nhiễm Mặc Phong vừa thấy Nhiễm Lạc Nhân như thế, liền theo bản năng chạy vội tới trước mặt Nhiễm Lạc Nhân, đỡ lấy nó: “Ngươi không thể chạy.” Người này đã quên mình bệnh tim?
“Mặc Phong! Mặc Phong! Oa. . . . . .”
Nhiễm Lạc Nhân mới mặc kệ mình có bệnh tim hay không, trong mắt nó chỉ có Nhiễm Mặc Phong, nó ôm chặt lấy đối phương, bắt đầu khóc lớn, Xích Đồng cùng Xích Đan vừa khóc vừa cười, chủ tử đã bình an trở về.
“Đệ làm huynh sợ muốn chết, làm huynh sợ muốn chết. . . . . .” Nhiễm Lạc Nhân khóc đến cực kỳ thương tâm, ” Đệ, Đệ, Mặc Phong, Đệ làm huynh sợ muốn chết, khụ khụ khụ. . . . . .”
Nhiễm Mặc Phong vỗ vỗ lưng Nhiễm Lạc Nhân, quay đầu lại nhìn nhìn phụ vương. Nhiễm Mục Lân đối nó gật gật đầu, nó mới đỡ lấy Nhiễm Lạc Nhân hướng phòng trong đi đến.
“Mục Lân, cứ để Phong Nhi ở cùng Lạc Nhân đi, hai đứa nó ở trong cung cảm tình tốt nhất. Biết được Phong Nhi gặp chuyện không may, bệnh Lạc Nhân không ít lần tái phát, may mắn Phong Nhi không có việc gì.”
Cũng không để ý đứa con vô lễ với mình, Nhiễm Mục Kì cười nói, khó được hắn có một đứa con là thật tâm đối đãi Phong Nhi. Nhiễm Mục Lân cũng nhướng mi, ánh mắt thâm thúy nhìn hai đứa nhỏ ôm nhau, rồi xoay người bỏ đi.
Nhiễm Mục Kì thấy thế, thần bí cười cười, kéo chặt áo lông cừu, ôm ấm lô đi theo hắn. Trước khi đi xa, Nhiễm Mục Lân lại quay đầu lại nhìn thật kỷ căn phòng của Nhiễm Lạc Nhân, lông mày hơi nhíu.
—–
“Mặc Phong, Mặc Phong, Mặc Phong. . . . . . Khụ khụ. . . . . .”
Trở lại trong phòng, Nhiễm Lạc Nhân giống như mọc ở trên người Nhiễm Mặc Phong, kiên quyết không chịu rời khỏi Nhiễm Mặc Phong nửa bước, ôm chặt lấy nó. Nhiễm Mặc Phong không có chống đẩy, một bên vỗ vỗ lưng giúp Nhiễm Lạc Nhân thuận khí, một bên đánh giá Xích Đồng cùng Xích Đan đang đứng trước mặt nó.
“Chủ tử, thương tích của ngài đã tốt hơn chưa?”
Xích Đồng quỳ xuống bên chân Nhiễm Mặc Phong, vừa khóc vừa túm lấy xiêm y của nó, Xích Đan cũng quỳ xuống, càng không ngừng khóc.
“Tốt lắm.” Thấy hai người vô sự, Nhiễm Mặc Phong thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người vẫn luôn ho khan ở trong lòng mình, “Ngươi không thể khóc, đừng khóc .”
“Mặc Phong. . . . . .” Nghe được ngữ khí lãnh ngạnh quen thuộc, Nhiễm Lạc Nhân ngược lại khóc càng thương tâm hơn, “Đệ, đệ, khụ khụ, đệ làm huynh sợ muốn chết.”
Nhiễm Mặc Phong nhíu mày, ba người này khóc không ngừng. . . . . . Nó dùng lực gỡ tay Nhiễm Lạc Nhân ra, ở đối phương hoảng hốt nhìn chăm chú, nó đi đến bên cạnh bàn rót 3 chum trà, dùng khay bưng lại đây.
“Đừng khóc .” Thanh âm Nhiễm Mặc Phong mang chút không vui mà đem một chum trà đưa cho Nhiễm Lạc Nhân, đem hai chum còn lại giao cho Xích Đồng cùng Xích Đan đang há hốc mồm.
“Chủ tử. . . . . .” Một phương kích động lại khóc đứng lên.
“Mặc Phong. . . . . .” Một phương khác là vui quá mà khóc, càng ôm chặt lấy nó.
Nhiễm Mặc Phong trầm mặt, không biết làm sao để cho ba người này ngừng khóc. Nó vẫn không nhúc nhích mặc cho Nhiễm Lạc Nhân ôm lấy nó, mặc cho Xích Đồng cùng Xích Đan kể lễ lại nỗi sợ hãi trong mấy ngày kia, nó vẫn bảo trì lặng yên.
Cũng may chỉ chốc lát sau, người từ ngự trù phòng đem thức ăn đưa tới, lúc này Nhiễm Lạc Nhân – không hề tự giác mình là người bịnh – mới chịu đừng khóc, Xích Đồng cùng Xích Đan lau nước mắt, vui vẻ đi chia thức ăn, hầu hạ chủ tử rửa mặt chải đầu, Nhiễm Lạc Nhân hạ lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy bọn họ dùng bữa.
—
Bốn đứa nhỏ vui vẻ ở trong phòng đoàn tụ, còn Nhiễm Mục Lân đi dự bữa tiệc lại phải cắn răng chịu đựng các đại thần thi nhau khen tặng hắn. Lần này Bắc Uyên có thể đại thắng, phần lớn là nhờ con hắn, nhưng trong đám người này có được bao nhiêu người thật tâm đối đãi với con hắn. Nhiễm Mục Lân hào sảng cùng mọi người uống rượu, thỉnh thoảng nói vài chiến sự hiểm trở, không hề đề cập đến đứa con dù chỉ một câu, tựa như tất cả chỉ là tin đồn, không chân thật.
Bất quá có người lại nhìn không ra tâm tư của Nhiễm Mục Lân, thừa dịp kính rượu, lớn gan hỏi: “Vương gia, lần này Bắc Uyên ta đánh lui Vệ Quốc, Nam Quốc, Kim Quốc cùng Sở Quốc, công của thế tử điện hạ không thể không kể. Thế tử điện hạ còn tuổi nhỏ mà đã dũng cảm cùng mưu trí như thế, kẻ khác kính nể, hậu kế của Vương gia quả thật tài trí hơn người, tương lai bệ hạ muốn thống nhất thiên hạ có lẽ còn phải dựa vào thế tử điện hạ.”
Người này gọi là Lí Thế, trong triều giữ chức vị kha khá, là môn nhân của Thái úy Trương Chiêu Xương. Gã vừa nói xong, cả đại điện nhất thời im lặng, tất cả đều nhìn chằm chằm Nhiễm Mục Lân. Khóe môi Nhiễm Mục Kì mang ý cười, tựa hồ đã say, tà tứ tựa vào trên người Nghiên phi ngồi ở bên người y, hoàng hậu Ngũ thị ngồi ở một bên, cả đêm đều là thần sắc ảm đạm, vừa nghe thế, nàng giương mắt liếc qua phụ thân một cái.
Thái tử Nhiễm Lạc Thành cúi thấp đầu, Nhị hoàng tử Nhiễm Lạc Tín tươi cười có chút gượng ép, hắn nhìn nhìn mẫu phi, rồi cũng cúi đầu xuống.
“Mục Lân, trẫm cũng rất hiếu kỳ, người đâm trọng thương Viên Trì Chính, đốt lương thảo của Nam Quốc thật sự là Phong Nhi?”
Nhiễm Mục Kì biết rõ sự thật lại giả bộ hồ đồ, vẻ mặt không tin.
Nhiễm Mục Lân trợn to hai mắt, đem chén rượu đập mạnh lên bàn, quát: “Ai truyền tin tà ác hồ đồ như thế, con ta khi nào thành Na Tra hạ phàm ?”
Mọi người thấy thế, liền giương mắt nhìn lẫn nhau, chẳng lẽ không đúng?
“Ha ha, Mục Lân, trong kinh thành đều truyền miệng nhau như vậy, đệ còn muốn giấu trẫm sao?” Nhiễm Mục Kì cũng không buông tha, tiếp tục hỏi.
Nhiễm Mục Lân gấp đến độ đỏ mặt tía tai, nói: “Hoàng huynh, vì sao đệ phải giấu? Nếu thật sự là Phong Nhi làm, đệ là phụ vương của nó càng thêm hãnh diẽn, sớm chiêu cáo thiên hạ. Nhưng việc này đệ cũng không thể để cho con của mình hưởng công lao của người khác. Hoàng huynh, chuyện ở Tây Bá cùng Chiết Côn là do dân chúng trong thành cùng các vị nghĩa sĩ giang hồ làm, thần đệ đang định thượng tấu, khẩn cầu hoàng huynh khao thưởng bọn họ. Còn chuyện của Viên Trì Chính, không dối gạt mọi người, Phong Nhi quả thật trộm đi đến quân doanh của quân Vệ, nó muốn đốt lương thảo của quân Vệ, kết quả bị phát hiện. Viên Trì Chính này chết cũng không hết tội, ngay cả một đứa nhỏ cũng không tha, ra lệnh cho bọn thị vệ đuổi giết Phong Nhi, may mắn đệ đến kịp thời. Mặc dù như vậy, con đệ cũng xém tí nữa chết dưới lưỡi đao của Viên Trì Chính. Tên Viên Trì Chính đó cưỡi ngựa không giỏi, tự mình ngã ngựa bị thương. Vài tên binh sĩ đi theo đệ, thừa dịp hỗn loạn đâm gã trọng thương.”
Nhiễm Mục Lân tựa hồ thật sự bị loại “đồn đãi” này làm cho nóng nảy, càng nói càng lớn giọng, hơn nữa hắn một bộ ăn mặc vũ phu, mặt lại trướng đến đỏ bừng, càng làm cho người ta tin tưởng những gì hắn nói chính là sự thật.
“Hoàng huynh, người Vệ Quốc thích bày mưu nói dối. Lúc trước Quảng Nghiêu Vũ dùng chúc thọ để ngụy trang việc phái binh tấn công Bắc Uyên. Hiện giờ, Đại tướng quân của bọn họ bị thương lại đem việc đó đổ lên trên người con đệ. Hoàng huynh, đôi mắt của con đệ mặc dù có điểm bất đồng với người khác, nhưng con đệ cũng chẳng phải thần đồng có thể đi ám sát Viên Trì Chính. Hừ! Người truyền ra lời này, đến tột cùng ôm mưu đồ gì?”
“Mục Lân, đệ đừng để ở trong lòng. Sứ giả Vệ Quốc tới đây, nói Viên Trì Chính bị một đứa nhỏ có đôi mắt dị sắc đâm trọng thương xém tí nữa là chết. Chúng ta liền nghĩ đến Phong Nhi, đương nhiên trẫm cũng không tin.”
Mắng một câu thô tục, Nhiễm Mục Lân tức giận nói: “Gã đương nhiên không mặt mũi nào đi nói mình cưỡi ngựa bị ngã, rồi bị ngựa đạp cho trọng thương.” Tiếp theo, mặt hắn càng thêm âm trầm, “Đệ làm sao không biết người khác nói Phong Nhi như thế nào chứ? ‘quỷ’‘yêu nghiệt’‘nghiệt chủng’. . . . ” ánh mắt hắn chậm rãi đảo qua mấy người đang ngồi, trong đó có cả thái tử. Người bị hắn liếc nhìn qua, sắc mặt kinh biến.
“Đôi mắt con ta có điểm bất đồng với người khác, liền không phải là người sao? Đừng đem chuyện mơ hồ này đổ lên trên người con ta, nó chỉ là một đứa nhỏ, hơn nữa đứa nhỏ này là con của Nhiễm Mục Lân ta!”
Nhiễm Mục Lân nhấn mạnh một câu cuối cùng, rồi cúi đầu uống rượu giải sầu, xung quanh nhất thời có chút xấu hổ. Mà Lí Thế vừa rồi ra mặt hỏi thăm, cũng vội vàng xám xịt trở lại vị trí của mình ngồi xuống.
Cuối cùng, Nhiễm Mục Kì là người đánh vỡ bầu không khí trầm mặc, y cười ha hả, say khướt đứng lên, đi đến trước mặt Nhiễm Mục Lân, hai tay đặt tại trên vai hắn, trấn an: “Lân đệ a, trẫm bất quá là tò mò hỏi một chút, đệ lại coi như thực. Ai kêu ngay từ đầu đệ không nói rõ ràng, làm cho trẫm nghĩ rằng phong thư Phong Nhi để lại cho trẫm là do nó viết, nguyên lai là đệ đưa cho nó, dặn nó khi nào xảy ra chuyện thì giao lại cho trẫm, là lỗi của trẫm, làm cho bọn họ nghĩ rằng Phong Nhi là Na Tra hạ phàm. Tốt lắm tốt lắm, hoàng huynh tự phạt ba chén, xem như bồi tội với đệ.”
“Thần đệ không dám.” Nhiễm Mục Lân đứng lên, hết giận hơn phân nửa, cũng thay đứa con ủy khuất nói, “Con đệ xém chút là đi gặp Diêm Vương, vậy mà chẳng có ai hỏi thăm được một tiếng, lại đi hỏi đệ những lời chó má chết tiệt như thế này, con mẹ nó.”
Lí Thế co rúm lại, Trương Chiêu Xương lạnh mặt.
“Thỉnh hoàng thúc nguôi giận, việc này cũng chỉ có thể lừa gạt mấy đứa bé không biết gì thôi, hoàng tẩu thay bệ hạ uống hết 3 chén rượu phạt này, được không?”
Triệu phi chầm chậm tiến lên, nâng chén rượu. Nhiễm Mục Lân cười rộ lên, đỡ hoàng huynh đứng vững, cũng nâng chén rượu, “Đệ nào dám không nể mặt mũi của hoàng tẩu chứ, Phong Nhi ở trong cung cũng nhờ hoàng tẩu chiếu cố rất nhiều, nó ở chung với Lạc Nghĩa rất tốt, đúng rồi, Lạc Nghĩa sao không tới?”
Triệu phi nhìn về phía Hoàng Thượng, thấy mặt y mang tán thưởng, ngượng ngùng nói: “Nó còn nhỏ, không thích hợp đến đây. Hoàng thúc, hoàng tẩu kính đệ.”
“Hoàng tẩu, thỉnh.”
Hai người uống xong, Nhiễm Mục Kì tựa như không xương nằm úp sấp đến trên người Triệu phi, để nàng mang y quay về chỗ ngồi.
“Nâng chén nào, hôm nay trẫm rất vui, các ngươi phải bồi trẫm uống đến thống khoái, không say không về.”
“Thần tuân chỉ.”
Trong lúc nhất thời, cả đại điện lại náo nhiệt lên. Nhiễm Mục Kì uống đến vui vẻ, Nhiễm Mục Lân cũng uống đến sảng khoái, ai đến cũng không cự tuyệt, tựa hồ một màn nổi giận vừa rồi chưa từng phát sinh qua.
Nghiên phi cùng Triệu phi hầu hạ Nhiễm Mục Kì ăn uống, hoàng hậu ngồi yên ở một bên, ăn không biết vị, Trương phi ai oán nhìn phụ thân, buồn bã uống rượu.
Trương Chiêu Xương cùng Ngũ Vũ Khôn nhìn nhau một cái, rồi tự tách ra. Nữ nhi của bọn họ đều bị bệ hạ lạnh nhạt, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Nhiễm Mục Lân đang uống rượu cùng mọi người.
–
Trong Diên Viên, Nhiễm Mặc Phong, Nhiễm Lạc Nhân, Xích Đồng cùng Xích Đan, không hề phân biệt chủ tớ mà ngồi ở cùng nhau. Một bàn lớn đồ ăn, bốn người ăn đến vui vẻ tận hứng, Xích Đồng cùng Xích Đan vội vàng gắp cho chủ tử thật nhiều thức ăn, cũng đem chính mình ăn đến no nê.
Nhiễm Lạc Nhân không có tiểu thái giám hầu hạ bên người, Xích Đồng cùng Xích Đan là Nhiễm Mặc Phong giao cho nó chiếu cố, đương nhiên nó sẽ không lấy thân phận chủ tử đi áp chế hai người, huống chi, nó bệnh quanh năm cũng không hiểu nhiều về lễ nghi trong cung. Nó thích Mặc Phong, tự nhiên sẽ đối tốt với Xích Đồng cùng Xích Đan.
Nhiễm Mặc Phong liền càng không có. Trong phòng cũng chỉ có bốn đứa nhỏ bọn họ, đương nhiên là ngồi ăn cùng nhau. Bất quá sức ăn của Nhiễm Lạc Nhân thì như mèo, còn Nhiễm Mặc Phong thì sức ăn vừa lớn lại vừa không kiêng ăn, Xích Đồng cùng Xích Đan gắp cho nó cái gì, nó liền ăn cái đó. Nhìn nó ăn đến ngon lành, Nhiễm Lạc Nhân so với ngày thường cũng ăn nhiều hơn một chút.
“Mặc Phong, lần sau đệ không được chưa nói tiếng nào mà đã bỏ đi nha. Đệ phải nói cho huynh biết, để huynh rõ đệ đi đâu.” Nhiễm Lạc Nhân tựa vào trên người Nhiễm Mặc Phong nói, sợ đối phương không đồng ý, nó nhấc tay thề, “Huynh cam đoan sẽ không nói cho người khác biết, nhưng đệ không được nói dối huynh, không được giống như lần này, để lại cho huynh một phong thư, rồi đi mất. Mặc Phong, đệ là huynh đệ tốt nhất của huynh, đệ không được bỏ huynh.”
“Chủ tử, sau này ngài cũng đừng làm như vậy với nô tài. Nô tài xém tí nữa bị hù chết. Chủ tử, nô tài sẽ không cản trở ngài, ngài muốn đi đâu, làm cái gì, nô tài có chết cũng sẽ không nói ra, nhưng ngài không thể không cho nô tài biết.”
Xích Đồng cùng Xích Đan đứng ở một bên Nhiễm Lạc Nhân.
Nhìn nhìn ba người, Nhiễm Mặc Phong nuốt xuống miếng thịt trong miệng, rồi “Ân.”
“Mặc Phong!”
“Chủ tử!”
Ba người cao hứng không thôi. Nhiễm Lạc Nhân ăn no, chống cằm xem Nhiễm Mặc Phong ăn cơm, nhìn nhìn, nó sực nhớ tới một việc, hỏi: “Mặc Phong, này thật sự là do đệ làm sao? Đốt lương thảo, giết thủ lĩnh của địch?”
Động tác ăn cơm của Nhiễm Mặc Phong ngừng lại, nó nhìn về phía ba người. . . .”Ân” .
Ba người kinh ngạc nhìn nó, mắt lộ ra kính nể. Qua một lát, Nhiễm Lạc Nhân lại đột nhiên nhíu mày, nhìn nhìn về phía cửa phòng, rồi mới nhỏ giọng nói: “Xích Đồng, xem bên ngoài có những người khác hay không? Rồi đóng chặt cửa phòng lại.”
“Dạ.”
Xích Đồng đứng dậy chạy đến cạnh cửa, nhìn nhìn bốn phía, rồi đóng chặt cửa phòng lại, chạy về.
Nhiễm Lạc Nhân hạ giọng cực thấp, nói: “Mặc Phong, chuyện này đệ đừng nhận là mình làm nha.”
“Vì sao?” Xích Đồng không hiểu.
Nhiễm Lạc Nhân hướng gã vẫy tay.
–