CHƯƠNG 32
Khi tới Diên Viên, Hoàng Thượng Nhiễm Mục Kì, Nghiên phi, hoàng hậu cùng các phi tử khác đều đã ở đó. Nhiễm Lạc Nhân nhắm chặt mắt, nằm im ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua tựa như đã chết.
Nghiên phi ngồi ở bên giường ai ai khóc, còn Nhiễm Mục Kì sắc mặt trầm trọng đứng ở một bên nhìn đứa con nằm ở trên giường đang hấp hối. Đứa con này từ sau khi sinh ra, liền nhất định sống không thọ, hiện tại ngày đó đã đến, mặc dù y cũng không quá bi thương, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
“Nhân Nhi, đừng bỏ nương, Nhân Nhi. . . . . .” Nghiên phi nắm chặt tay con, khóc đến thương tâm muốn chết. Hoàng hậu Ngũ thị lau nước mắt, ở phía sau nàng nói: “Muội muội, trong bụng muội có đứa nhỏ, đừng khóc mà ảnh hưởng thân mình. Lạc Nhân nó. . . . . .” Ngũ thị nghẹn ngào nói không nên lời.
Nhiễm Mặc Phong theo trên người phụ vương đứng xuống, đi đến bên giường, sắc mặt bình tĩnh mà nhìn người vừa nãy vẫn còn cười tươi với nó.
“Hoàng huynh, hôm qua Lạc Nhân vẫn còn khỏe, sao giờ đột nhiên lại như vậy?” Nhiễm Mục Lân lên tiếng, sắc mặt cũng không tốt, bởi vì đứa con đang thương tâm .
Một vị thái y quỳ xuống nói: “Năm ngoái, sau khi Điện hạ tái phát qua ba lần, thì bệnh tim đã đến hồi cực kỳ nghiêm trọng. Sau khi thế tử điện hạ tiến cung, thân mình của điện hạ đã khỏe lên rất nhiều. Thế nhưng bệnh tim của điện hạ là bẩm sinh, điện hạ lại còn quá nhỏ, mùa đông năm nay lại cực lạnh, có thể chống đỡ đến hiện tại, đã là kỳ tích.”
“Chủ tử, điện hạ không cho nô tài nói với chủ tử, nói không muốn chủ tử nhìn thấy điện hạ chết.” Xích đồng không để ý quy củ có mặt Hoàng Thượng ở đây mà vừa khóc vừa nói, “Điện hạ là vì chủ tử, mới gắng gượng được đến ngày hôm nay.”
Nghiên phi nghe vậy liền khóc thành tiếng, Nhiễm Mặc Phong ngẩng đầu nhìn về phía nàng, Nghiên phi lơ đãng giương mắt, khi nàng nhìn đến con ngươi màu đỏ sẫm kia, thì tiếng khóc ‘líu lo’ ngừng hẳn, nàng kinh hoảng theo bản năng tránh đi cặp mắt đáng sợ kia, rồi lại lập tức khẩn trương mà nhìn nhìn Hoàng Thượng cùng Vương gia, sau đó lại cúi đầu nhỏ giọng khóc lên.
Ở trong ánh nhìn chăm chú đầy nghi hoặc của phụ vương cùng hoàng bá, Nhiễm Mặc Phong cứ như vậy nhìn thẳng chằm chằm vào Nghiên phi, sau đó kéo lấy bàn tay của Nhiễm Lạc Nhân ra khỏi tay Nghiên phi, rồi chính nó cầm lấy. Hành đồng bất ngờ này của nó dọa cho Nghiên phi dựng tóc gáy, Nhiễm Mục Lân cùng Nhiễm Mục Kì nhìn lẫn nhau, trong mắt đầy thâm trầm.
“Mặc Phong. . . . . .” Nghiên phi bất an kêu lên, không rõ vì sao người này đối với nàng không khách khí như vậy.
Nhiễm Mặc Phong không hề nhìn nàng, lại càng không để ý tới nàng, vẫn cứ nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Nhiễm Lạc Nhân, mím chặt môi mà nhìn nó.
“Thái y, bổn vương đã phái người đi thỉnh Lâu Lan vương Tiết Kì, ngài ấy chắc chắn có biện pháp, ở trước khi ngài ấy đến, bổn vương mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải bảo trụ được mệnh của Lạc Nhân.” Nghĩ đứa con là bởi vì quá thương tâm mới có hành động như vậy, âm thanh Nhiễm Mục Lân trở nên lạnh lùng, nói.
“Vương gia. . . . . .” Thái y cả người phát run mà ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ khó khăn, “Thân mình của tam điện hạ đã là ‘nỏ mạnh hết đà’, từ năm ngoái, thái y viện đã một mực dùng nhân sâm ngàn năm để kéo dài mệnh cho điện hạ, Vương gia. . . . . .”
“Vậy tiếp tục kéo dài thêm một tháng nữa, nếu lúc trước có thể kéo dài một năm, thì hiện giờ thêm một tháng nữa đối với thái y viện mà nói cũng nên là việc khó đi.” Nhiễm Mục Lân có vẻ thực ôn hòa nói, thế nhưng thái y nghe vào tai lại là số chết.
“Nhân Nhi. . . . . .” Nghiên phi cúi đầu kêu lên một tiếng rồi ai ai khóc, Nhiễm Mặc Phong hơi hơi nhíu mi, rồi vươn hai tay bọc lấy bàn tay càng ngày càng lạnh lẽo của Nhiễm Lạc Nhân. Ngoài phòng, tiếng gió lạnh ‘ô ô’ thổi tới mãnh liệt, thỉnh thoảng nghe vang lên tiếng thau chậu đồ vật bị đỗ ngã, còn có tiếng người hét lên kinh sợ.
Tiếng gió càng lúc càng lớn, cửa sổ phát ra thanh âm ‘rầm rầm’, đèn cày trong phòng dao động dữ dội, tựa hồ là hắc bạch vô thường đang tới đón hồn phách của Nhiễm Lạc Nhân, gió lớn đến tà ác, tiếng khóc của các nữ nhân biến thành tiếng hét kinh sợ.
“Tê tê. . . . . .”
“A! !”
100 ngọn nến chiếu sáng đột nhiên vụt tắt, cửa phòng bị gió to thổi mở ra. Gió âm hàn thổi tiến vào, Diên Viên lâm vào hắc ám không đáy. Ngay tại nháy mắt ngọn nến tắt đi, Nhiễm Mục Lân một tay ôm con, một tay kéo Nhiễm Mục Kì đến phía sau mình. Trừ bỏ hoàng hậu ra, Nghiên phi, Trương phi cùng Triệu phi sợ tới mức thét lên chói tai. Bọn thị vệ vọt vào phòng, muốn bảo vệ Hoàng Thượng, nhưng theo bọn họ tiến vào, còn có gió mãnh liệt thổi tới, mọi thứ trong phòng đều bị thổi bay tán loạn.
“Phong Nhi!” Trong phòng tối đen, Nhiễm Mục Lân lớn tiếng kêu, đứa con biến mất!
“Phong Nhi! Phong Nhi!” Nhiễm Mục Lân hướng bên giường sờ sờ, lại không đụng đến đứa con, hắn hoảng hốt rống lên, “Đóng cửa lại! Đem nến đốt lên!” Bọn thị vệ vọt vào phòng cố sức giữ cửa đóng lại, mà cuồng phong theo ngoài cửa sổ thổi vào vẫn mãnh liệt như cũ. Dưới tình huống như vậy, căn bản không thể đốt nến.
“Đem cửa sổ đóng lại!” Nhiễm Mục Kì túm chặt trụ giường đối với bọn thị vệ vây lên bảo hộ y rống lớn, mà bọn thị vệ này đứng vững đã rất khó, càng đừng nói đi lên trước đóng cửa sổ lại.
“Phong Nhi! Phong Nhi!” Hai tròng mắt rất nhanh thích ứng với hắc ám, Nhiễm Mục Lân đi đến bên cửa sổ, nghĩ muốn đóng cửa cửa sổ lại, thế nhưng hắn còn chưa kịp tới gần, đã bị cuồng phong thổi cho lăn lộn đến mấy vòng. Hắn miễn cưỡng bò dậy, chợt nghe ở chỗ giường truyền đến một tiếng kêu rất nhỏ.
“Phụ vương.” Là Nhiễm Mặc Phong.
“Phong Nhi!” Nhiễm Mục Lân vừa nghe được thanh âm của con, liền quăng chuyện cửa sổ qua một bên, dùng cả tứ chi bò tới bên giường, lúc này mới nhìn thấy con đang ở trên giường.
Mỗi người trong phòng đều bị gió thổi đến ngã trái ngã phải, bốn vị phi tử sợ tới mức ngồi ở dưới đất ôm lấy nhau. Chỉ có Nhiễm Mặc Phong im lặng ngồi ở trên giường, hai tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẻo của Nhiễm Lạc Nhân. Nó cùng Nhiễm Lạc Nhân tựa như đang ở một chỗ khác, chung quanh hai người không thấy gió thổi tới, tóc của nó vẫn mềm mại rũ xuống bờ vai. Nó nhìn chằm chằm phía trước, mắt phải ở trong phòng đầy hắc ám hơi hơi phát ra ánh sáng đỏ, thật là kinh người. Ánh sáng trong mắt vô cùng kiên định tựa hồ đang cùng ai đó phân cao thấp.
“Phong Nhi?” Nhiễm Mục Kì cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng bắt được ánh sáng đỏ này y liền biết đứa cháu đang ở chỗ này. Giờ khắc này, ngay cả Nhiễm Mục Kì cũng cảm thấy lạnh gáy.
“Phong Nhi.” Nhiễm Mục Lân gian nan nằm úp sấp đến trên giường, muốn ôm lấy con, lại nghe thấy con nói, “Trở về.”
Tay Nhiễm Mục Lân vươn ra treo ở giữa không trung, trong mắt tràn đầy không thể tin, con thế nhưng không cần hắn!
“Trở về!” Ngữ khí của Nhiễm Mặc Phong lại tăng mạnh, thậm chí dẫn theo âm hàn. Nhiễm Mục Lân chỉ cảm thấy ngực mình đau nhức dữ dội.
“Trở về!” Ngữ khí lần này càng trầm trọng, ánh sáng đỏ trong mắt càng thêm phát sáng, tựa như một ngọn lửa ma trơi từ dưới âm phủ hiện lên.
“Phong Nhi.” Thanh âm của Nhiễm Mục Lân thấp trầm khàn khàn, hắn bị con làm cho tổn thương.
Lúc này, cuồng phong càng mãnh liệt đánh úp lại, khi mọi người ở đây đều bị thổi ngã xuống đất, thì gió đột nhiên ngừng lại. Trong không trung vang lên tiếng sấm, trời vào tháng 12 thế nhưng lại vang lên tiếng sấm, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc sợ hãi.
Nhiễm Mặc Phong tựa hồ không nhìn thấy phụ vương, nó vẫn cứ nhìn chằm chằm phía trước, chính là ánh sáng đỏ trong mắt bị đánh tan, dần dần hiện lên kinh ngạc. Mà tay nó nắm chặt lấy tay Nhiễm Lạc Nhân, cũng tăng thêm sức.
Một ngọn gió hơi hơi đảo qua mọi người, Nhiễm Mặc Phong nằm ở trên người Nhiễm Lạc Nhân, hai tròng mắt trừng lớn nhìn phía trước, trên mặt là nghi hoặc cùng suy nghĩ sâu xa. Tiếp theo gió ngừng, tiếng sấm cũng biến mất, hết thảy đều trở lại bình thường.
Qua thật lâu, mọi người mới từ trong hoảng sợ lấy lại tinh thần. Bầu trời lại sáng lên, ánh nến được đốt sáng. Khi ánh sáng đập vào hai tròng mắt của Nhiễm Mặc Phong, nó ngốc lăng nhìn phía trước, rồi mới phát hiện người quỳ gối ở trước mặt nó.
“Phụ vương!” Ngay tức khắc, Nhiễm Mặc Phong vọt vào trong lòng phụ vương, ôm thật chặt lấy phụ vương. Nhiễm Mục Lân không có đưa tay lên ôm lại con, con vừa rồi đã không cần hắn.
Nhiễm Mặc Phong thở gấp gáp, quần áo trên người nó đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm. Nó không nhận thấy phụ vương có gì đó khác thường, mà là nâng tay lên ôm chặt lấy cổ của phụ vương, cố đem chính mình chôn thật sâu vào trong lòng phụ vương.
“Phong Nhi?” Nhiễm Mục Kì không biết hai phụ tử này đã xảy ra chuyện gì, y thấy thần sắc Nhiễm Mục Lân tràn đầy hậm hực, quỳ gối ở trên giường, còn Nhiễm Mặc Phong thì có chút phát run, vì thế y cất tiếng hỏi.
“Phụ vương, phụ vương.” Nhiễm Mặc Phong tựa như không có nghe thấy thanh âm của hoàng bá, nó liên tục kêu hai tiếng phụ vương.
“Phong Nhi. . . . . .” Nhiễm Mục Lân cúi đầu, trong mắt xẹt qua thương tâm. Nguyên lai con không cần hắn, sẽ làm cho hắn đau đớn như vậy.
“Phụ vương, đi.” Nhiễm Mặc Phong vẫn chưa nhận ra phụ vương có gì đó khác thường, nó suy yếu lên tiếng thúc giục. Rồi khi nó được bế đứng lên, xuống giường, nó lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Nhiễm Lạc Nhân đang nằm ở trên giường.
“Phong Nhi, Lạc Nhân đã có hoàng bá, con cùng phụ vương quay về Vô Tam điện trước đi.”
Nhiễm Mục Kì vào lúc này đã phát hiện ra Nhiễm Mục Lân có gì đó rất khác thường, y thấy Nhiễm Mặc Phong đang lo lắng nhìn Nhiễm Lạc Nhân, liền lên tiếng.
Nhiễm Mặc Phong Nhìn hoàng bá liếc mắt một cái, rồi đem Nhiễm Lạc Nhân giao cho hoàng bá, lại ôm lấy phụ vương, thúc giục: “Phụ vương.”
Nhiễm Mục Lân lặng yên ôm chặt lấy con, rồi bước nhanh ra khỏi phòng, tay ôm lấy con vì thương tâm cùng phẫn nộ mà phát run.