CHƯƠNG 44
Ngày hôm sau, Nhiễm Mục Lân không có rời đi như kế hoạch, bởi vì Nhiễm Mục Kì bị bệnh. Không cho bất luận kẻ nào quấy rầy hoàng huynh tĩnh dưỡng, Nhiễm Mục Lân mỗi ngày vào triều, thay hoàng huynh xử lý triều chính. Nhiễm Mục Kì không ăn được bất kỳ thứ gì, vừa nuốt xuống liền toàn bộ phun ra, thế nhưng y cũng không gọi thái y, thậm chí không cho người tiến vào tẩm cung, ngoại trừ Nhiễm Mục Lân cùng Khương Vịnh núp trong bóng tối. Người trong cung đều đoán già đoán non, không biết Hoàng Thượng rốt cuộc bị bệnh gì, vì sao lại đột nhiên không vào triều, thậm chí đem tất cả triều chính giao hết cho Nhiễm Mục Lân.
Nhiễm Mục Lân không quen xử lý việc vặt trong triều, hắn ở biên quan tự do đã thành tính, mỗi ngày nghe này các đại thần bẩm tấu trên trời dưới đất đều không thể hấp thu nổi, lại còn lo lắng thân mình của hoàng huynh, hắn từ một người sảng khoái giờ đây lúc nào cũng nghiêm mặt, cho nên mọi người đầy nghi hoặc thắc mắc, cũng không dám ra mặt hỏi thăm.
Hòa đàm với Kim – Nam tiến hành vô cùng thuận lợi, hai nước này nguyên bản làm sai trước, giờ đây muốn lấy về thành trì, bọn họ cơ hồ đáp ứng tất cả điều kiện mà Bắc Uyên đưa ra. Mặc dù Nhiễm Mục Lân cố ý để lộ ra không thú thê, làm cho Kim – Nam có điểm thất vọng, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn cao hứng cùng Bắc Uyên hòa thân. Sau tết nguyên tiêu, Nhiễm Mục Kì sẽ rước hai công chúa của hai nước vào cung.
So sánh ra, con đường hoà đàm của Vệ Quốc lại có vẻ cực kỳ gian nan. Nhiễm Mục Kì mãi luôn không chịu đem ba tòa thành kia trả lại, lý do là bào đệ của y đau lòng đứa con bị Vệ Quốc gây thương tích, trong lòng hắn đầy bất mãn, nên không muốn giao trả. Đối với “tùy hứng” của đệ đệ, y bất lực, tóm lại, đem mọi chuyện đều đổ hết lên trên người Nhiễm Mục Lân.
Sứ giả của Vệ Quốc đã tìm gặp Nhiễm Mục Lân rất nhiều lần, khổ nỗi hắn đối với sứ giả của Kim – Nam vô cùng thân thiện, lại đối với bọn họ cực kỳ lãnh đạm, điều này làm cho nhóm sứ giả của Vệ Quốc đau đầu trướng não, mắt thấy sứ giả của Kim Quốc cùng Nam Quốc chuẩn bị rời đi, mà thành trì của bọn họ còn chưa có một chút ý tứ được trả lại, làm cho bọn họ gấp đến như ‘đĩa phải vôi’.
Kim Quốc cùng Nam Quốc đối Vệ Quốc cũng rất bất mãn. Trước khi tấn công Bắc Uyên, Vệ Quốc cho bọn họ rất nhiều ưu đãi, cùng hứa hẹn nhất định có thể đánh hạ Bắc Uyên. Hiện giờ bọn họ lại là ‘tiền mất tật mang’, ưu đãi chẳng thấy đâu, còn phải bồi thường mấy ngàn vạn lượng bạc, còn chưa tính châu báo, tơ lụa, hoa quả khô cùng nữ nhân. Bắc Uyên đồng ý nối lại tình xưa với Kim – Nam, làm cho bọn họ cũng nhẹ lòng, qua trận chiến lần này, bọn họ thấy được sự cường đại của Bắc Uyên, lúc này đây bọn họ còn chưa thể đối địch với Bắc Uyên.
Cứ như vậy, Bắc Uyên, Kim Quốc cùng Nam Quốc gom về một khối, còn Vệ Quốc trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ngoài ra còn có Sở Quốc cách xa Bắc Uyên cũng đột nhiên trở nên im hơi lặng tiếng.
——
Vô Tam điện, trong tẩm cung của Nhiễm Mục Kì, Nhiễm Mục Lân ngồi ở bên giường nhìn huynh trưởng ngủ say. Nhiễm Mặc Phong ngồi ở trên bục, bồi hoàng bá cùng với phụ vương.
Sau khi tiến cung ở lại, nó đã vài lần nhìn thấy khí sắc không tốt của hoàng bá, nhưng không ngờ thân mình của hoàng bá lại không khỏe đến như vậy. Nhiễm Mặc Phong đối với quá khứ của phụ vương cùng hoàng bá cũng không mấy để ý, chỉ khó hiểu vì sao phụ vương không tìm thái y hoặc Tiết Kì xem bệnh cho hoàng bá.
“Ngô. . . . . .” Người trên giường phát ra tiếng rên rỉ, chau mày, tựa hồ đang gặp phải ác mộng. Từng giọt mồ hôi theo trên trán y chảy xuống, sắc mặt trắng bệch, nhưng môi y lại đỏ như sắp chảy máu.
“Hoàng huynh.” Nhiễm Mục Lân cẩn thận lâu đi mồ hôi cho hoàng huynh, rồi gọi y.
“Mục Lân. . . . . .” Người đang bị bóng đè, nhỏ giọng gọi, Nhiễm Mục Lân vội vàng cầm lấy tay y.
“Mục Lân. . . . . .” Lại một tiếng nói mê, Nhiễm Mục Kì khó chịu kêu lên, bất ngờ y xoay người nằm úp sấp đến bên giường ói ra. Người bị bóng đè tỉnh lại, khí sắc so với vừa rồi thấy ác mộng còn tệ hơn. Mà y phun ra đều là nước trong.
Vỗ nhẹ lưng hoàng huynh, sắc mặt Nhiễm Mục Lân cũng tái nhợt. Tra tấn hoàng huynh không phải ốm đau, mà là thương tổn do những người đó tạo nên trên người hoàng huynh. Cho dù hắn đã đem bọn họ nghiền xương thành tro, đều không thể làm cho hoàng huynh trở lại như trước, hoàng huynh vẫn luôn bị đau khổ dày vò, điều này làm cho hắn thống khổ, tự trách. Nếu năm đó bị giữ lại là hắn thì tốt biết bao nhiêu.
Sau khi phun xong, Nhiễm Mục Kì lại chuyển sang ho khan, ho đến không thở nổi. Một chén nước được đưa tới bên miệng của y, vừa nhìn chính là một đôi tay nhỏ bé, y liền cần lấy cái chén nước xúc miệng. Chờ sau khi y xúc miệng xong, được đệ đệ đỡ ngồi dậy, lại một chum trà được đưa tới, là Long Tuyền mà y thích uống nhất.
“Phong Nhi, thật sự là, ngoan.” Uống xong trà nóng, nhưng Nhiễm Mục Kì vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.
“Hoàng huynh, nhắm mắt lại ngủ tiếp một lát.” Trong lòng biết hoàng huynh ngủ sẽ gặp ác mộng, nhưng Nhiễm Mục Lân vẫn nói.
Lắc đầu, Nhiễm Mục Kì ngay cả khí lực nói chuyện đều không có. Từ sau khi hai người kia chết đi, y cũng rất ít tái phát bệnh, nhưng lúc này sao lại nhớ tới bọn họ a? Nhiễm Mục Kì lại muốn ói, y dùng sức áp chế.
Khương Vịnh yên lặng thu thập dơ bẩn trên mặt đất, sắc mặt gã thoạt nhìn vàng như nến so với Nhiễm Mục Kì còn tiều tụy hơn. Nhiễm Mặc Phong nhìn nhìn Khương Vịnh, nhìn nhìn phụ vương, rồi lại nhìn nhìn phụ hoàng, sau đó cúi đầu nhìn chân của mình, có việc gì đó mà nó không biết, hơn nữa phụ vương cũng không nói cho nó biết. Chuyện này liên quan đến phụ vương, hoàng bá còn có cả Khương Vịnh.
“Phong Nhi…..” Nghe được hoàng bá gọi mình, Nhiễm Mặc Phong đi đến bên giường.
“Tay của Phong Nhi giống như ấm lô.” Nhiễm Mục Kì mất thật lớn khí lực để nói, rồi suy yếu nhắm mắt, mở bàn tay ra.
“Phong Nhi, nắm tay hoàng bá.” Nhiễm Mục Lân vừa nghe thế, liền lập tức nói. Hoàng huynh sợ lạnh, ngày thường tay chân đều lạnh lẻo như băng, đừng nói đến khi bệnh. Mà điều này cũng là do những người đó tạo thành, vì để thoát khỏi những ngày tháng khuất nhục, hoàng huynh trở nên phóng đãng *** loạn, thậm chí không tiếc nhiễm bệnh dương liễu, chỉ để làm cho hai người kia cảm thấy y thật bẩn, sẽ không muốn chạm vào y nữa, nhưng đổi lại thân mình y càng ngày càng mục rỗng.
Tay trái nắm lấy tay hoàng bá, Nhiễm Mặc Phong nhìn nhìn phụ vương, tiếp theo tay phải nắm lấy tay còn lại. Tay Hoàng bá thực lạnh, so với băng còn lạnh hơn.
“Phong Nhi, hoàng bá con sợ lạnh, con sưởi ấm cho hoàng bá đi.” Nhiễm Mục Lân rất rõ thân mình của con có bao nhiêu ấm áp, hắn lặng im sờ sờ đầu con, tán thưởng sự nhu thuận của nó.
Năm đó bọn họ còn quá nhỏ, vô lực đấu tranh, hắn bị nói thành tai tinh khắc phụ khắc mẫu, bị phụ hoàng đưa đến biên quan, hoàng huynh thì bị giữ lại kinh thành. Ba năm sau, hắn lo lắng cho hoàng huynh, trộm trở về kinh thành, lại phát hiện hoàng huynh thế nhưng ở trên long sàn của phụ hoàng. Hắn khi đó – phẫn nộ, kinh loạn, thậm chí là oán hận, sao hoàng huynh có thể cùng phụ hoàng làm ra chuyện thiên lý khó dung này, làm cho người ta ghê tởm. Biểu tình của hoàng huynh thật là sung sướng, còn đối phụ hoàng lộ ra nụ cười mà chỉ có nữ nhân mới có, kia không phải là hoàng huynh lớn lên cùng hắn, không phải là hoàng huynh của hắn!
Sau khi người nọ thỏa mãn, ôm lấy hoàng huynh hôn một hồi lâu, mới cho người đưa hoàng huynh trở về. Nếu mẫu phi trên trời biết được, nàng sẽ chết không nhắm mắt. Hắn đi theo hoàng huynh, hắn muốn hỏi hoàng huynh, vì sao phải cùng phụ hoàng làm ra loại chuyện này, vì sao nhất định phải là nam nhân đó! Người nọ biết rõ mẫu phi là bị hại chết, chẳng những không truy bắt hung thủ báo thù cho mẫu phi, mà còn tuyệt tình đối đãi với bọn họ. Không, có lẽ chỉ tuyệt tình với hắn. Đem hắn đưa đến biên quan, chính là không muốn hắn phá hủy chuyện tốt của bọn họ đi!
“Mục Lân, Mục Lân. . . . . .”
Hắn sai mười mươi. Sau khi hoàng huynh trở lại tẩm cung, khi chỉ còn một mình, hoàng huynh không ngừng gọi tên hắn. Rồi sau đó y không ngừng ói ra, nhưng lại bịt chặt miệng không cho người khác nghe được. Khi đó hắn mới biết, thì ra hoàng huynh vô cùng thống khổ, bị dày vò khôn cùng, nhưng vẫn phải chịu đựng một mình, cố gắng giãy dụa sống còn, để chờ trứ hắn trở về.
Thẳng đến khi hai người kia chết đi, hắn mới từ miệng Khương Vịnh biết được – hai người kia lấy mạng của hắn áp chế hoàng huynh, muốn hoàng huynh cười, muốn hoàng huynh rên rỉ. Hoàng huynh không thể viết thư cho hắn, toàn bộ thư hắn viết cho hoàng huynh đều bị phụ hoàng thu giữ, nếu không phải Khương Vịnh phản bội hoàng hậu, hắn có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết thư hắn viết cho hoàng huynh thường thường làm hại hoàng huynh mấy ngày không xuống giường được, vì hắn viết ở trong thư là nỗi hận đối với nam nhân kia, viết sẽ có một ngày hắn sẽ dẫn hoàng huynh đi khỏi nơi đây.
Hai tay nó nắm lấy bàn tay hơi chút ấm áp của hoàng bá, Nhiễm Mặc Phong nhìn phụ vương. Phụ vương nhìn nó, lại như không nhìn nó. Rồi nó nhìn về phía hoàng bá, hai tay nó hơi hơi dùng sức. Phụ vương có chuyện giấu nó, hơn nữa không muốn cho nó biết. Rũ mắt xuống, đỏ ửng dần bốc lên, chim lửa ở trên cổ tay trái như ẩn như hiện.
Lúc trước, khi thân mình của Nhiễm Mục Kì không thoải mái, y dùng hết thủ đoạn làm cho Nhiễm Mặc Phong bồi y nghỉ ngơi. Sau khi y ngủ say, Nhiễm Mặc Phong mới phát hiện tay của y cực kỳ lạnh lẻo. Nó nhớ rõ phụ vương từng dùng nội lực để cứu chữa cho một binh sĩ bị ngã vào hồ băng, nó liền làm theo những gì phụ vương dạy, đưa nội lực vào người hoàng bá, làm cho thân mình hoàng bá ấm áp lên. Việc này làm cho Khương Vịnh kinh ngạc không thôi, đối với một đứa nhỏ chỉ mới năm tuổi mà nói, có được nội lực thâm hậu như vậy là chuyện không thể tin nổi.
Nhiễm Mặc Phong làm cho thân mình hoàng bá ấm lên, nhưng không có vận dụng nội lực. Nó nghĩ tới phụ vương có chuyện giấu nó, nghĩ tới giữa phụ vương, hoàng bá cùng Khương Vịnh có chuyện mà nó không hề biết. Ngày thường nó đối với cái gì cũng đều không quan tâm, nhưng có liên quan đến phụ vương thì lại khác, càng nghĩ nó càng cảm thấy hờn dỗi.
“Phong Nhi!” Nhiễm Mặc Phong kêu lên một tiếng kinh sợ, hai tay của nó bị phụ vương kéo ra. Nhiễm Mục Lân cầm lấy hai tay của con, trái phải lật xem, tiếp theo hắn lại sờ sờ tay huynh trưởng, trong mắt chứa đầy nghi hoặc.
“Phụ vương.” Hỏi.
Nhiễm Mục Lân nhìn nhìn tay con, lại nhìn nhìn tay hoàng huynh, vừa rồi hắn nhìn thấy tay của con cùng hoàng huynh trở nên đỏ bừng, tựa như muốn thiêu cháy, hắn sợ tới mức chạy nhanh kéo hai tay của con ra.
“Phụ vương.” Lại hỏi.
Nhiễm Mục Lân nắm lấy bàn tay của con trong tay, cảm thấy không có gì khác thường, vẫn như trước vừa nhỏ vừa ấm, hắn cười cười che dấu, nói: “Phong Nhi, hoàng bá con đã ngủ rồi, hai phụ tử ta đi dùng bữa đi. Dùng bữa xong, con cũng nên ngủ một lát.”
Hai mắt nhìn chằm chằm phụ vương, nó muốn nghe không phải điều này. Vì sao vừa rồi phụ vương khẩn trương như vậy?
“Phong Nhi.” Ôm lấy con, Nhiễm Mục Lân đứng lên, phân phó Khương Vịnh, “Ngươi ở đây trông coi hoàng huynh. Có chuyện gì liền theo mật đạo tới báo cho ta biết.”
“Dạ, Vương gia.” Khương Vịnh vẫn đang lâm vào trong hối hận cùng thống khổ, nên khi nãy không có nhìn thấy hiện tượng khác thường, cúi đầu đáp.
Nhiễm Mục Lân ôm con đi về phía tẩm cung của hai người, nghĩ nên làm sao giải thích với con. Hắn không muốn con biết trên người mình có rất nhiều điểm không bình thường, biết nhiều chỉ làm cho con càng ngày càng không vui.
“Phong Nhi, con nhất định là muốn biết trên người phụ vương cùng hoàng bá đã từng phát sinh chuyện gì đi?” Việc này hắn nguyên bản không muốn nói cho con biết quá sớm, nhưng con nhất định là nghi hoặc thắc mắc. Giữa hai phụ tử bọn họ, ai cũng không được phép giấu diếm đối phương, có lẽ để cho con biết sớm một chút cũng tốt.
“Phụ vương.” Đôi mắt hai màu lóe sáng, nó muốn biết.
“Chờ con ngủ dậy, phụ vương sẽ nói cho con nghe. Hiện tại cùng phụ vương dùng bữa đã.”
Gật đầu. Trong một khắc, khi nghe thấy phụ vương muốn nói cho nó biết, đôi mắt của Nhiễm Mặc Phong cực kỳ tinh lượng, con ngươi màu đỏ tựa như bảo thạch tỏa sáng, làm cho phụ vương nhìn nó thiếu chút nữa bị hớp hồn.