CHƯƠNG 4
Lâm triều, Nhiễm Mục Kì ngồi trên ngai vàng nghe chúng đại thần thượng tấu, y khóe miệng mang ý cười mà nhìn nhìn vị trí của Nhiễm Mục Lân, hôm nay nơi đó không có ai.
“Bệ hạ, Vệ Quốc ở biên cảnh tăng thêm hai mươi vạn binh mã, thẳng bức Nhân Xương, Quan Sư, Lạc Bắc của chúng ta, dã tâm của Vệ Quốc đối với Bắc Uyên đã hiển thị rõ ràng.” Tể tướng Ngũ Vũ Khôn quỳ trên mặt đất thượng tấu.
Ngũ Vũ Khôn, phụ thân của hoàng hậu Ngũ thị, gần 50 tuổi, tiền trưởng vệ ngự phòng, chưởng quản điều hành binh mã của kinh đô.
“Vậy các vị ái khanh có cao kiến gì?” Sắc mặt Nhiễm Mục Kì trầm xuống, ngồi thẳng người lại, hỏi.
“Theo thần thấy, chiến sự mặc dù hết sức căng thẳng, nhưng cử chỉ này của Vệ Quốc mang nặng tính uy hiếp hơn là xâm chiếm.” Thái úy Trương Chiêu Xương nói.
Trương Chiêu Xương, phụ thân của Trương phi, ông ngoại của Nhị hoàng tử Nhiễm Lạc Tín, cùng Ngũ Vũ Khôn nắm giữ quan quyền ngang nhau.
“Nga? Dùng cái gì thấy được?” Nhiễm Mục Kì hỏi.
“Bệ hạ, ” Trương Chiêu Xương đứng dậy, quỳ gối ở giữa sảnh nói, “Kim Quốc cùng Nam Quốc cho tới giờ vẫn luôn bo bo giữ mình, nhưng thần lại nghĩ rằng bọn họ chính là đang tìm cơ hội. Lãnh thổ này, Sở Quốc cùng Vệ Quốc đứng đầu, nhưng thực lực của Kim Quốc cùng Bắc Uyên cũng không thể khinh thường. Nếu Vệ Quốc hướng Bắc Uyên xuất binh, Kim Quốc cùng Nam Quốc cũng rất có thể liên thủ đối với Vệ Quốc xuất binh. Môi hở răng lạnh, nếu Vệ Quốc lớn mạnh, Kim Quốc cùng Nam Quốc đồng dạng tránh không khỏi vận rủi. Cho nên, Kim Quốc cùng Nam Quốc, nhất là Kim Quốc, phía trái là Vệ, phía phải là Sở, tuyệt đối sẽ không thể để cho một trong hai bên lớn mạnh vượt qua bên còn lại, chỉ có hai bên ức chế nhau, Kim Quốc mới an toàn.”
“Cho nên. . . . . . Ngươi cho rằng Vệ Quốc chính là đang uy hiếp Bắc Uyên? Cũng không tính toán thật sự xuất binh?”
“Vâng, thưa bệ hạ. Thần nghĩ rằng, chúng ta nên phái người đi Vệ Quốc do thám, tìm xem ý đồ thật sự của Vệ Quốc là gì.”
“Thần. . . . . . Không tán thành.” Tể tướng Ngũ Vũ Khôn cũng quỳ ra giữa, nói: “Bệ hạ, lời nói của Thái úy tuy có lý, nhưng thần nghĩ rằng hành động lần này của Vệ Quốc không phải uy hiếp. Kim Quốc cùng Nam Quốc tuy rằng kiêng kị Vệ Quốc cùng Sở Quốc, nhưng đồng dạng cũng đối với Bắc Uyên ta thèm khát. Kim Quốc địa thế hiểm trở, lương thảo thiếu thốn; Bắc Uyên ta đất đai phù sa, lương thảo phong phú. Vệ Quốc đối với Bắc Uyên xuất binh, Kim Quốc cùng Nam Quốc nếu thừa dịp này hiệp trợ Vệ Quốc, không những được trở thành liên bang của Vệ Quốc, tìm kiếm che chở, đồng thời cũng có thể phân chia đất đai của Bắc Uyên, chuẩn bị cho sự thống trị sau này. Thiên hạ nhất thống, nghiệp lớn trăm năm, thần không nghĩ lần này Kim Quốc cùng Nam Quốc sẽ không bỏ qua cơ hội làm cho Bắc Uyên suy yếu.”
“Thần đồng ý lời nói của Thái úy.” Tư Đồ Bỉnh quỳ ra giữa, nói, “Vệ, Sở, Kim, Nam, Bắc Uyên mặc dù thường thường xung đột, dòm ngó lẫn nhau. Sở Quốc thực lực cực mạnh, có thể đánh bại Yến Quốc, nhưng cũng chỉ dám thu về làm thuộc địa, mà không dám sát nhập thành một phần của Sở Quốc. Thiên hạ nhất thống, chiến sự không thể tránh né, khả Vệ Quốc tuyệt sẽ không tự chủ động khơi mào chiến sự, để chính mình rơi vào hiểm cảnh. Vạn nhất thất bại, sẽ đánh mất đi thực lực chống lại Sở Quốc, cho nên Vệ Quốc sẽ không làm ra chuyện ngốc nghếch này.”
“Thần đồng ý lời nói của tể tướng . . . . . .” Tư Mã Kiên quỳ ra giữa, “Từ khi bệ hạ đăng cơ tới nay, Vệ Quốc đã vài lần quấy phá dân chúng ở biên cảnh nước ta, mà Kim Quốc cùng Nam Quốc chưa bao giờ che dấu sự hâm mộ đối Bắc Uyên ta đầy lương thảo. Lần này Vệ Quốc đột nhiên ở biên cảnh tăng thêm hai mươi vạn binh mã, nhất định đã có cách giải quyết ổn thỏa Kim Quốc cùng Nam Quốc, nếu không Vệ Quốc làm như vậy, sẽ chỉ khiến cho Kim Quốc cùng Nam Quốc cảnh giác.”
“Thần đồng ý lời của tướng quốc . . . . . .”
“Thần đồng ý lời của Thái úy . . . . . .”
Trong lúc nhất thời, hai phe – Tể tướng cùng Thái úy – bên nào cũng cho là mình phải, không ai nhường ai. Nhưng cũng có vài quan viên ngậm chặt miệng, bảo trì lặng yên.
“Diệp Khanh, ngươi nghĩ thế nào?”
Tại trong một mảnh ồn ào, Nhiễm Mục Kì hỏi người quỳ gối ở vị trí thứ hai từ trên xuống bên sườn trái ── Ngự Sử thái y Diệp Trung Tường.
“Lời nói của Tể tướng cùng Thái úy đều đạo lý. Thần nghĩ rằng, không bằng nghe một chút ý tứ của Lân Vương gia. Vương gia hàng năm đóng ở Nhân Xương, đối với tình huống ở biên cảnh sẽ so với chúng ta hiểu biết hơn nhiều. Lúc này, đánh hay là không đánh, cần nên trưng cầu ý kiến của Vương gia.”
Hắn vừa nói xong, cả triều đình lập tức lặng im.
Nhiễm Mục Kì mặt mang sầu tư, nói: “Mục Lân sớm không bệnh, muộn không bệnh, cố tình hôm nay lại bệnh.”
Trương Chiêu Xương nhìn Ngũ Vũ Khôn liếc mắt một cái, trong mắt đối phương hiện lên xấu hổ cùng ảo não. Chuyện trong cung không thể gạt được nhóm thần tử này, Nhiễm Mục Lân vì sao không vào triều, trong lòng mọi người đều rõ ràng.
“Chuyện này để trẫm cẩn thận nghĩ lại, Diệp Khanh nói đúng, trẫm hẳn là nên nghe một chút ý kiến của Mục Lân.” Nhiễm Mục Kì đứng lên, đối người bên cạnh mình, nói: “Hỉ Nhạc, thái y mà trẫm phái đi xem bệnh cho Vương gia nói thế nào?”
“Bẩm Hoàng Thượng, thái y nói. . . . . . Vương gia chính là bị. . . . . . Tâm bệnh.” thanh âm Hỉ Nhạc không lớn, thế nhưng mọi người ở đây đều nghe được rành mạch, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Ngũ Vũ Khôn.
“Tâm bệnh?” Nhiễm Mục Kì kinh ngạc, “Đệ ấy làm sao lại bị tâm bệnh? Trẫm phải đi xem một chút.” Nói xong, Nhiễm Mục Kì đột nhiên nhìn xuống phía dưới, “Không lâu sau Vương gia phải quay về biên quan, các ngươi đi cùng trẫm qua đó xem một chút, không thể để cho đệ ấy mang theo tâm bệnh mà quay về.”
“Dạ, bệ hạ.”
Trên mặt Ngũ Vũ Khôn hiện lên mất tự nhiên, cúi đầu đi theo sau Nhiễm Mục Kì.
“Tằng Quyền, những thứ thuốc bổ, điểm tâm, kẹo còn có vải vóc này ngươi thay ta đưa đến vương phủ. Cùng Vương gia nói – việc thái tử vô lễ với thế tử, ta dị thường tự trách, mấy thứ này đều là ta vì Mặc Phong mà chuẩn bị, ta thay thái tử hướng thế tử bồi tội, sau này ta sẽ càng nghiêm quản giáo thái tử hơn, cũng thỉnh Vương gia không cần tức giận với chất tử nữa.”
Chỉ một đống hộp lớn trên bàn, hoàng hậu nói.
“Dạ, nương nương, nô tài lập tức đi ngay.” Tằng Quyền gọi người đem đồ vật này nọ mang đi.
“Cùng Vương gia nói – nếu thuận tiện thì mang theo Mặc Phong tiến cung, để cho thế tử cùng thái tử gặp nhau vài lần, bọn họ là huynh đệ, tuy đánh nhau, nhưng vẫn là huynh đệ.”
“Dạ, nương nương.”
Thở dài, Ngũ thị quay đầu đối với người đứng ở góc tối, nói: “Thành Nhi, nếu Mặc Phong tiến cung, con nhất định phải nhớ kỹ lời mẫu hậu, không được khó xử nó.”
Thái tử trầm mặt, không đáp lại. Vết thương của nó so với yêu nghiệt kia nghiêm trọng hơn, thế nhưng phụ hoàng cũng không tới thăm nó, còn làm cho mẫu hậu đem ba thái giám bên người nó đi xử tử , bây giờ còn muốn nó nhận lỗi, nó là thái tử, vì sao phải đối kẻ thấp kém kia hạ mình.
“Thành Nhi. . . . . .” Hoàng hậu kéo thái tử đến bên người, lời đầy thấm thía nói, “Sáng nay, Hoàng thúc con cáo ốm không vào triều, thái y nói là tâm bệnh. Thành Nhi, con còn không biết là vì sao ư? Phụ hoàng con mang cả triều văn võ đi thăm hoàng thúc con, đây là phụ hoàng con đang thay con nhận lỗi với hoàng thúc con.”
“Mẫu hậu! Chỉ bởi vì hoàng thúc tay cầm trọng binh, cho nên phụ hoàng phải đối với nghiệt súc kia so với con còn tốt hơn sao? Mẫu hậu, nó là quỷ! Chỉ có quỷ mới có con mắt đỏ sẫm như máu. Mẫu hậu, ngài chưa thấy qua, khi nó tức giận sẽ biến thành tựa như muốn chảy máu ra ngoài vậy, toàn bộ ánh mắt. . . . . . Toàn bộ ánh mắt tựa như một con trai chết đỏ sẫm, cái gì cũng không có, ngay cả ảnh ngược của người cũng đều không có . . . . . .”
“Thành Nhi, Thành Nhi. . . . . .” Hoàng hậu ôm lấy đứa con, trấn an nó, “Đừng nghĩ đến những thứ đáng sợ đó nữa, con đừng nghĩ đến nữa .”
“Mẫu hậu, nó là quỷ, nó thật sự là quỷ. . . . . .” Nhiễm Lạc Thành phát run mà ôm chặt lấy mẫu thân, con mắt kia làm cho nó gặp ác mộng vô số lần, thế nhưng phụ hoàng lại thương yêu nó như thế!
“Thành Nhi. . . . . .” Hoàng hậu đau lòng đến chảy nước mắt, “Ngũ gia tuy rằng quyền thế to lớn, nhưng con phải hiểu rằng – càng là như thế, thì kẻ thù của Ngũ gia lại càng nhiều, nhất là khi ông cố ngoại của con đã tạ thế. Mà phụ hoàng con tuyệt sẽ không cho phép có ai uy hiếp đến địa vị của người, cho nên Ngũ gia đã sớm không bằng dĩ vãng. Con phải học được giấu tài, vô luận là học thức hay là võ công, đều phải là hoàng tử xuất sắc nhất, nếu không. . . . . .” Hoàng hậu cũng không nói hết lời. Nhiễm Mục Kì tuy vẫn đang trọng dụng Ngũ gia, thế nhưng đám người Thái úy cùng Ngũ gia phân đình đấu tranh cũng là dưới sự ngầm đồng ý của Hoàng Thượng. Thế cục trong cung cũng tựa như thế cục ở biên quan, tứ phía đều là địch.
. . . . . . . .
“Nga? Hoàng Thượng tự mình mang chúng quan viên đi vương phủ thăm Vương gia?”
“Dạ, nương nương. Chuyện này trong cung đều truyền mở. Sáng nay, Vương gia không vào triều, nói là bị tâm bệnh.”
“Tâm bệnh? Ha ha. . . . . .” Trương phi che miệng cười rộ lên, “Đau lòng đứa con ở trong cung bị người khi dễ, quả thật được cho là tâm bệnh.”
“Nương nương, hoàng hậu nương nương tặng rất nhiều đồ vật đến vương phủ, nói là cấp cho thế tử. Triệu phi nương nương cùng Nghiên phi nương nương cũng phái người tặng đồ qua đó.”
Buông tay áo, đôi mắt óng ánh của Trương phi chuyển chuyển, cái miệng nhỏ nhắn anh đào nhếch lên: “Vậy chúng ta cũng không thể thua kém. Quách Hải, đi hỏi thăm xem các nàng tặng qua đó thứ gì?”
“Dạ, nương nương.”
Ở trên mặt tú phẩm (vải thêu) nhẹ nhàng xuyên qua mấy kim, Trương phi đối với người vừa từ buồng trong đi ra, nói: “Tín Nhi, nương tin chắc rằng lần này hoàng thúc con sẽ không bỏ qua dễ dàng.”
“Mẫu phi, con rất bội phục thái tử, hắn thế nhưng lại dám cùng con quỷ kia đánh nhau. Con ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nó.” Nhị hoàng tử Nhiễm Lạc Tín ngồi ở bên người mẫu phi nói, tuy rằng mới bảy tuổi, nhưng bộ dạng lại cùng Trương phi giống nhau là mặt búp bê, thoạt nhìn đáng yêu đến cực điểm.
“Thân mình của Tín Nhi không thể tập võ, cho nên chuyện đánh nhau này a nhất định không thể dính vào, vạn nhất làm bị thương khuôn mặt xinh đẹp của con, nương sẽ đau lòng chết mất.” Ôm chầm đứa con hôn nhẹ, đôi mắt Trương phi chuyển a chuyển, “Tín Nhi, con cần phải rút ra bài học từ chuyện này, biết không?”
“Con biết.” Nhiễm Lạc Tín lộ ra hai cái má lúm đồng tiền cùng mẫu thân giống nhau, “Con nếu gặp được con quỷ kia, nhất định đem nó coi thành đệ đệ mà yêu thương.”
“Hì hì, con ta thật thông minh.” Trương phi ở trên mặt con hôn lại hôn, một lúc sau mới buông nó ra, “Tín Nhi, con quỷ kia nếu không nhìn ánh mắt thì bộ dạng rất xinh đẹp, thật đáng tiếc. Bất quá như vậy cũng tốt, những người khác sẽ không dám tiếp cận nó.”
“Thật không hiểu hoàng thúc sao lại lượm về một kẻ như thế, tới buổi tối khuya nhất định càng thêm dọa người.” Nhiễm Lạc Tín run run thân mình, bĩu môi.
“Năm nay, hoàng thúc con cũng đã hai mươi lăm, qua hai năm nữa sẽ cưới hoàng phi, rồi có con của chính mình, tên quỷ kia sẽ rơi vào kết cuộc gì cũng đều rất khó nói. Bất quá hoàng thúc con hiện tại thích nó, vậy con cũng phải thích nó.” Nựng khuôn mặt con vài cái rồi Trương phi buông nó ra, tiếp tục thêu hoa, “Nương thêu cho phụ hoàng con chiếc khăn có hình giang sơn, người nhất định sẽ cao hứng.”
“Con sẽ ở đây bồi ngài.”
“Đươc, con ngoan, hì hì.”
—
Trời tháng tám nóng bức khó chịu. Sáng sớm, Nhiễm Mục Lân liền sắn cao tay áo, khiêng con trai trên vai ở trong sân múa côn, phụ tử hai người chiêu thức nhất trí, luyện được rất hăng say, thế nhưng quản gia Tống Du lại là kinh hồn táng đảm, vạn nhất thế tử trật tay một cái thì cây côn trong tay sẽ đánh xuống đầu Vương gia. Bất quá Phúc Quý vẫn luôn đi theo bên người Nhiễm Mục Lân lại chẳng lo lắng gì mà tránh dưới bóng râm của cây cổ thụ ngồi xem biểu diễn.
Nhớ đến mục đích tới đây, Tống Du vội vàng tiến lên nói: “Vương gia, bệ hạ mang theo các vị đại thần cũng gần sắp đến vương phủ, nói là đến thăm ngài.”
Nhiễm Mặc Phong cưỡi ở trên vai phụ vương vừa nghe hoàng bá đến đây, liền thu tay, nháy nháy ánh mắt cúi đầu nhìn phụ vương.
“Phong Nhi, hoàng bá con dẫn theo một đám người đến thăm con, con có muốn gặp không?” Nhiễm Mục Lân không lo lắng hỏi.
Nhiễm Mặc Phong chính là nhìn phụ vương, không trả lời. Nhiễm Mục Lân cũng hiểu được : “Vậy phụ vương đi một người.”
Đem đứa con theo trên vai ôm xuống dưới, Nhiễm Mục Lân giang tay, Phúc Quý cùng Tống Du vội vàng mặc xiêm y cho hắn.
“Phong Nhi, bên ngoài quá nóng, con tới dưới tàng cây ngồi nghỉ một lát. Phúc Quý, đi lấy quả dâu đưa lên cho thế tử ăn.”
“Vương gia, nô tài đã sớm bảo người ngâm trong băng. Nô tài đi lấy ngay.”
Hầu hạ Nhiễm Mục Lân mặc xiêm y xong, Phúc Quý liền chạy đi.
Mặc xiêm y chỉnh tề, lau mồ hôi, Nhiễm Mục Lân kéo đứa con cũng đồng dạng sắn cao tay áo đến bên người mình, ngồi xổm xuống vừa lau mặt cho con vừa nói: “Phong Nhi, con chờ phụ vương, phụ vương nhất định sẽ trút giận cho con.” Không quên sờ sờ lên vết thương trên cổ cùng trên mặt của con.
“Phụ vương, ” Nhiễm Mặc Phong cầm lấy tay của phụ vương, lắc đầu, “Con không đau.” Tiếp theo nó nhếch miệng, lại nói, “Phụ vương, con không đau.”
“Ha hả, ” Nhiễm Mục Lân cười rộ lên, “Ý con là chuyện này liền như thế bỏ qua?” Đối phương lập tức gật đầu.
“Kia không được, ai cũng không thể khi dễ con ta, cho dù hắn là Thiên Vương lão tử cũng không được, huống chi là một tên thái tử.”
“Phụ vương, con không đau.” Nhiễm Mặc Phong không biết khuyên người, nên vẫn cứ là một câu kia, nhưng có vẻ có chút nóng nảy.
“Phong Nhi, phụ vương biết rồi.” Vỗ vỗ cái trán của con, Nhiễm Mục Lân đứng lên, “Phụ vương đi gặp hoàng bá con, con ở chỗ này ăn dâu đi.”
“Ân.”
Buông phụ vương ra, Nhiễm Mặc Phong nhìn phụ vương đi ra khỏi sân, rồi mới ngồi lên chiếc ghế nhỏ chính mình. Trong khoảng thời gian đợi chờ quả dâu được mang tới, nó im lặng ngồi tại chỗ luyện quyền.