Tác Đồng

Chương 57: Chương 57




CHƯƠNG 57

Dịch cùng Trú, ai thắng ai thua không ai biết, bất quá sau khi đánh một trận quyết liệt, phương hướng Trú rời đi là hoàng cung. Gió rất lớn, nhưng quần áo cùng sợi tóc của Trú lại chỉ hơi hơi phiêu động, hắn đi thật chậm, nhưng chỉ trong chốc lát người đã ở xa trăm mét. Trong lòng biết Trú đã đồng ý, Dịch bay lên xe ngựa.

“Kì Nhi, muốn đi đâu để mừng năm mới?” Đã ba bốn năm không có cùng Kì Nhi đón lễ mừng năm mới, Dịch rất kích động.

Tiết Kì nhìn cha cười ngọt ngào: “Cha đi đâu, con theo đó.”

Dịch hốt hoảng quay đầu đi, che dấu kích động trong lòng, hét lớn: “Vụ.”

Xe ngựa chạy đi, bên trong xe ấm áp kín mít, Dịch đưa lưng về phía Tiết Kì, làm bộ điều tức. Tiết Kì chăm chú nhìn hai vai dày rộng mang đầy sức hấp dẫn, hắn từ từ nhích lại gần, rồi áp người lên đó, thân hình vững chắc đột nhiên chấn động.

Không để ý tới thân mình cha cương cứng, Tiết Kì mỉm cười, nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy thắt lưng cha, hắn phát hiện mình càng ngày càng thích cùng cha thân cận (gần gũi).

Nhiệt độ nơi tiếp giáp gây cho Dịch khó kiềm chế, trong lòng y không ngừng mặc niệm tâm pháp, tay y di chuyển từng chút, nhẹ nhàng phủ lên bàn tay đang đặt trên lưng mình, dừng lại, chân khí trong cơ thể tán loạn, tâm ma dần dần nổi lên. . . . . .

——–

Đối với Nhiễm Mục Kì mà nói, năm nay nhất định sẽ không bình yên. Đầu tiên là Nhiễm Mục Lân bỏ lại một mình y đón mừng năm mới mà trốn về Nhân Xương, rồi tiếp đến là việc thái tử Nhiễm Lạc Thành phải đi biên quan, làm cho các vị đại thần trong triều không ngừng cầu tình cho thái tử, ngay cả Thái úy Trương Chiêu Xương cũng khẩn cầu y tha cho thái tử, làm cho y vô cùng phiền lòng, sau đó lại là việc Tiết Kì muốn dẫn Nhiễm Lạc Nhân đi an dưỡng. . . . . . Thật vất vả đem tất cả mọi việc quăng ra sau đầu, y đến đế trì để ngân mình, thế nhưng ngay tại lúc y thoải mái đến sắp ngủ, thì bên ngoài đột nhiên vang lên một mảnh ồn ào.

“Hộ giá! Hộ giá!”

“Bảo hộ bệ hạ!”

“Ngăn hắn lại!”

Động tĩnh càng lúc càng lớn, Nhiễm Mục Kì vươn tay phải ấn ấn lên trán, vẫn còn đang mê muội. Thái bình thịnh thế, làm sao lại có thích khách. Y chẳng chút quan tâm mà tiếp tục ngâm mình.

Tiềng ồn càng ngày càng gần, Nhiễm Mục Kì túm lấy khăn tắm ở bên cạnh hồ, hướng ra ngoài gọi: “Hỉ Nhạc?” Kẻ nào lại dám hiên ngang xâm nhập hoàng cung như thế?

“Hộ giá!”

“Bảo hộ bệ hạ!”

“Bệ hạ!”

‘Bính!’ Cửa đột nhiên bị người đá văng ra, Nhiễm Mục Kì nháy mắt tỉnh táo lại, tay trái giơ lên, nhanh chóng xoay người, phủ khăn tắm lên. Động tác của y cơ hồ là liền mạch lưu loát, thế nhưng vẫn chậm một bước. Ở khi khăn tắm được phủ lên người y, thì một người tựa như gió lướt qua bình phong xuất hiện ở trước mặt y.

“Bệ hạ!”

“Lui ra!”

Ngay sau đó cũng có rất nhiều thị vệ tiến vào phòng tắm, vừa định tiến lên bảo hộ Hoàng Thượng, thì nghe y hét lên một tiếng giận dữ, mọi người do dự một lát, liền dừng lại ở sau bình phong. Khương Vịnh ôm cánh tay trái tràn đầy máu loãng, chạy vội tới trước mặt Nhiễm Mục Kì, che chắn cho y. Nhiễm Mục Kì đứng ở trong nước, cùng nam tử phủ một thân xiêm y màu đen đứng ở bên cạnh hồ, bốn mắt nhìn nhau.

Mắt của Nhiễm Mục Kì so với nam tử còn lạnh lẽo hơn, y quấn nhanh khăn tắm lên người, sắc mặt trắng bệch.

“Đi ra ngoài.” Ra lệnh cho nam tử, cũng là ra lệnh cho thị vệ trong phòng.

Bọn thị vệ nhìn lẫn nhau, bước lùi về sau hai bước nhưng vì an nguy của Hoàng Thượng, bọn họ cũng không đi ra ngoài. Khương Vịnh dùng cánh tay không bị thương cầm lấy y bào, phủ lên trên người Nhiễm Mục Kì.

Đôi mắt của Trú tựa như chim ưng mà nhìn chăm chú lên trên người Nhiễm Mục Kì, khi sắc mặt đối phương càng ngày càng kém, hơn nữa vì gió lạnh xâm nhập mà bắt đầu phát run, thì hắn mới chịu xoay người tránh ra. Hắn vừa mới đi qua bình phong, thì có hơn mười thanh trường kiếm đặt lên trên cổ hắn.

Ánh sáng trắng hiện lên, sau vài tiếng động, tất cả trường kiếm đều bị cắt thành hai đoạn. Trú phất nhẹ tay áo một cái, bọn thị vệ vây quanh hắn tựa như diều đứt dây mà bay hết ra ngoài. Vài tên thị vệ đụng ngã bình phong, ngay tại lúc bộ dáng chật vật của Nhiễm Mục Kì sắp bại lộ ở trước mặt mọi người, thì toàn bộ ánh nến trong phòng tắm đột nhiên tắt hết.

Tay trái túm lấy cổ của một gã thị vệ, thanh âm so với trời đông giá rét còn muốn lạnh hơn vài phần vang lên. “Nhiễm Lạc Nhân ở đâu?”

Thị vệ không đáp, Khương Vịnh ở phía sau lưng Trú huy đao chém tới.

‘Ào.’ Khương Vịnh bị hất bay vào trong bể nước. Nhiễm Mục Kì vươn tay kéo gã dậy, dựa theo ánh sáng bên ngoài mà đi ra khỏi bể nước.

“Ở đâu?” Ngón tay dùng sức, Trú không kiên nhẫn. Thị vệ bị hắn túm lấy cổ, gần như sắp tắt thở.

“Ngươi tìm con trẫm có chuyện gì?” Sau khi toàn bộ ánh nến bị tắt, Nhiễm Mục Kì lập tức mặc áo vào, khắc chế hỏi.

Trú quay đầu lại, trong bóng đêm, con ngươi của hắn lại cực kỳ sáng ngời. Sau đó hắn buông tay ra, tên thị vệ kia liền ngã xuống mặt đất, tiếp theo hắn xoay người lại.

“Bệ hạ.” Khương Vịnh được Nhiễm Mục Kì “cứu” lên, không để ý chính mình đang thương, liền lảo đảo chắn trước người Nhiễm Mục Kì, bảo vệ y.

Không có nửa phần sợ hãi, Nhiễm Mục Kì tức giận hỏi lại: “Ngươi tìm con trẫm có chuyện gì?” Hiên tại có rất nhiều Cấm Vệ quân vọt tới cửa phòng tắm, cây đuốc chiếu lên trên mặt Nhiễm Mục Kì lúc tối lúc sáng, càng hiện rõ sự phẫn nộ của y.

Ánh mắt không chút gợn sóng của Trú nhìn thẳng vào Nhiễm Mục Kì, qua một lúc sau, hắn lên tiếng: “Trú.” Tự giới thiệu. Hắn đáp ứng Dịch, thế nhưng sau khi đi vào hoàng cung những người đó liền vây quanh hắn hét lên cái gì “hộ giá”, hắn không biết cái người sắp chết kia ở chỗ nào, cho nên liền theo phương hướng thị vệ thối lui mà tiến đến, nếu là hộ giá, vậy người cần bảo hộ tự nhiên là Hoàng Thượng, tìm được Hoàng Thượng, cũng sẽ tìm ra con của y. Bất quá Trú thật không ngờ, hắn lại tìm đến nơi này.

Vừa nghe đến tên của hắn, Khương Vịnh chấn động, bọn thị vệ cũng không tự giác mà bước lui sau vài bước, dĩ nhiên là Trú – một trong 3 đại tiên nhân, nổi danh cùng với Dịch – nghĩa phụ của Tiết Kì. Nguyên bản ba người này rất ít lây dính chuyện thế tục, nhưng hiện tại trong cung đang có một người tên Dịch so với ma đầu còn dọa người hơn, mà hắn còn chưa cất bước, thì lại tới thêm một người tên Trú so với Dịch còn đáng sợ hơn. Tiên nhân ra tay, bọn họ là phàm nhân phải dùng cái gì để đối kháng?

Nhiễm Mục Kì cũng đồng dạng giật mình, y biết Tiết Kì muốn giao Lạc Nhân cho Trú, nhưng không ngờ người này không chỉ làm loạn hoàng cung, mà còn vô lễ như thế.

“Thân mình Lạc Nhân đã khỏe, trẫm nghĩ cứ để nó ở lại trong cung điều dưỡng là tốt rồi, nghe đồn là ngài sẽ không xuống núi, hiện tại làm phiền ngài đi một chuyến vô ích, trẫm thật là áy náy.” Lời nói cực kỳ lạnh lùng, nếu người này không phải là Trú, Nhiễm Mục Kì nhất định sẽ lập tức sai người chém hắn thành 10 khối. Nhưng nghĩ đến thân phận của hắn, y chỉ có thể áp chế lửa giận, nhưng trong lòng đang suy tính phải làm sao tìm thấy Tiết Kì để tính sổ .

Cây đuốc lấp lóe, ánh lên con ngươi u ám của Trú, hắn tiến lên hai bước. Khương Vịnh bảo hộ Nhiễm Mục Kì liền lui về sau từng bước, đám Cấm Vệ quân lập tức rút kiếm vây quanh Trú.

“Keng keng” Ngọn lửa đột nhiên tối sầm xuống, chỉ thấy thân mình Trú nhoáng lên một cái, đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Bệ hạ!” Là Khương Vịnh kêu lên sợ hãi.

Một người bay qua trên đỉnh đầu Cấm Vệ quân, trong lòng hắn là Nhiễm Mục Kì bị cướp đi.

“Bệ hạ!”

“Nhanh đi cứu bệ hạ!”

“Thích khách!”

“Thích khách bắt đi bệ hạ!”

Khương Vịnh bị Trú hất qua một bên, ói ra mấy ngụm máu, rồi ngất xỉu.

“Buông ra trẫm!”

Bị Trú bắt đi đích Nhiễm Mục Kì giận hảm, nhưng hắn cũng không dám giãy dụa, bị mang trứ ở nóc nhà thượng xuyên qua, hắn đích sắc mặt dũ phát đích tái nhợt. Hắn không sợ cao, nhưng phi bình thường địa ở nóc nhà thượng xẹt qua lại làm cho hắn nghĩ muốn phun.

Trú căn bản không để ý tới hắn, ở nhánh cây thượng dừng lại một lát, hắn phát hiện trong cung cao nhất đích Vô Tam điện, một tay khấu trứ Nhiễm Mục Kì liền hướng kia”Phi” .

“Buông trẫm ra!!”

Nhiễm Mục Kì sắp phun ra, không thể không bắt lấy vạt áo của Trú. Một kiện áo choàng phủ lên trên đầu của y, cái gì cũng không nhìn thấy làm cho cảm giác ghê tởm của y thoáng rút lui một chút, y há to miệng mà thở phì phò.

Tiếp theo, Trú hướng về phía trước nhảy lên nhảy xuống, Nhiễm Mục Kì lại cảm thấy ghê tởm, ngay tại lúc y ôm miệng muốn phun ra, thì hai chân y cuối cùng cũng dừng ở trên mặt đất. Áo choàng được lấy ra, lúc này y phát giác mình thế nhưng đang ở Vô Tam điện.

‘Nôn’, y vẫn không nhịn được mà ói ra, chỉ đáng tiếc là không có phun lên người Trú.

Cả hoàng cung đều vì y bị bắt mà rối loạn, ngoài điện mơ hồ truyền đến tiếng động. Nhiễm Mục Kì áp chế ghê tởm, gian nan mà bước từng bước chậm rãi tới trước bàn, rót một chum trà lạnh.

“Vù vù. . . . . Vù vù. . . . .” Ôm chặt bụng, sắc mặt Nhiễm Mục Kì cực kém.

“Nhiễm Lạc Nhân ở đâu?” Thanh âm làm kẻ khác tức giận lại vang lên, Nhiễm Mục Kì không xoay đầu lại, nói, “Trẫm đã nói, Lạc Nhân vẫn là nên ở lại trong cung, không cần làm phiền ngài.” Ngươi từ đâu đến thì cút về lại đó đi.

Phát hiện có người đứng ở phía sau y, Nhiễm Mục Kì xoay người, thiếu chút nữa áp lên trên người Trú. Y khó thở mà bước lui về sau, tựa người vào cạnh bàn, giương mắt lạnh lùng cùng tức giận mà trừng trừng nhìn Trú.

Mắt sáng ngời của Trú nhìn chăm chú vào mặt Nhiễm Mục Kì, Đôi mắt thâm trầm không lộ ra nửa điểm tâm tư. Ngoài phòng , tiếng bước chân càng ngày càng gần, hắn bước lui về sau hai bước, nháy mắt, thân hình hắn đã ở trên ban công, tiếp theo người đã không thấy tăm hơi.

“Bệ hạ!” phó thống lĩnh Cấm Vệ quân – Thái Mưu mang theo người vọt vào phòng, vừa ở chung quanh tìm kiếm thích khách, vừa vây quanh bảo hộ Nhiễm Mục Kì.

“Bệ hạ, thuộc hạ hộ giá chậm trễ.” Tìm không thấy Trú, Thái Mưu quỳ xuống thỉnh tội.

“Hết thảy đi ra ngoài.” Quăng chén trà trong tay xuống đất, Nhiễm Mục Kì quát, “Không có lệnh của trẫm, ai cũng không cho phép vào đây, trái lệnh trảm.”

“. . . . . .” Thái mưu ngẩng đầu, tràn đầy lo lắng, nhưng nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng, gà đành dập đầu, rồi đứng dậy mang theo người lui ra ngoài.

“Ngô Tam đâu?” Nhiễm Mục Kì đột nhiênnhớ tới Khương Vịnh. Vì tránh tai mắt của người ngoài, Khương Vịnh cải danh thành Ngô Tam.

“Bẩm bệ hạ, Ngô thống lĩnh bị Trú đánh tổn thương rất nặng, thuộc hạ đã sai người đưa hắn đến thái y viện.” Thái Mưu trả lời.

Nhiễm Mục Kì nắm chặt hai đấm: “Nếu thái y viện không thể cứu sống hắn, thì trẫm sẽ chém đầu bọn họ.”

Thái Mưu vừa nghe thế liền kinh ngạc sững sờ, sau khi ngây người trong giây lát, liền vội vàng khom người nói: “Thần lập tức đi truyền chỉ.” Nói xong, gã vội vàng đóng cửa lại, phân phó một ít thị vệ võ công cao thủ ở ngoài cửa, còn gã thì vội vàng đi tới thái y viện truyền chỉ. Ngô Tam là tâm phúc của Hoàng Thượng, không cần nói cũng biết.

Dựa vào cạnh bàn, đợi cho choáng váng qua đi, Nhiễm Mục Kì kéo chặt vạt áo, từ từ ngồi xổm xuống. Người nọ có nhìn thấy bí mật trên lưng của y không? Bí mật này ngay cả Mục Lân cũng không biết.

Trên nóc nhà của Vô Tam điện, một người cùng bóng đêm hợp làm một, hắn lấy đi một mái ngói, rồi từ lỗ hỏng đó nhìn xuống người trong phòng, trên mặt hắn đã không còn nét bình tĩnh vừa rồi, sợi tóc bay lên, quần áo cũng bị gió thổi rung động ‘xạt xạt’.

. . . . . . . . . . . . . . .

“Cha. . . . . .”

Đêm khuya ở khách ***, trong một gian phòng thượng hàng ẩn ẩn truyền ra thanh âm rên rỉ cùng với hơi thở đầy áp lực.

Vạt áo bị mở ra, Tiết Kì nằm ở trong lòng Dịch nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp, cặp môi thơm ngọt hơi hé mở. Một bàn tay thô ráp ở trong quần áo của hắn dao động một hồi lâu lâu, rồi sau đó từ từ đi vào giữa hai chân hắn.

“Cha. . . . . .”

Chưa bao giờ lĩnh hội qua tư vị như thế, Tiết Kì cảm thấy bất an, sợ hãi, kinh hoảng, nhưng lại có chút chờ mong khó hiểu. Hắn nằm ở trên người cha, đem chính mình hoàn toàn giao phó cho cha, bởi vì cha tuyệt đối sẽ không thương tổn hắn.

Dịch không lên tiếng, trong cổ họng của y thỉnh thoảng truyền ra tiếng gầm nhẹ. Trong lòng y – ác ma cùng y giao chiến một hồi lâu, cuối cùng y bại trận, rốt cuộc khắc chế không được mà ra tay với người này. Thế nhưng y chỉ dám ra tay, mà không dám lên tiếng, hơn nữa cũng không dám dùng miệng, sợ chính mình sẽ vượt quá giới hạn, mà làm ra chuyện hủy hoại người này.

Sờ sờ, chỉ sờ sờ, y cái gì cũng không làm, chỉ sờ sờ. Trừ bỏ ‘chỗ này’ ra, y từng không có cố kỵ gì mà sờ khắp mọi nơi của người này, nhưng sau khi người này 12 tuổi, y không còn dám chạm tới người này nữa. Giờ phút này đây, chỉ sờ thế này thôi mà y đã cảm thấy như mình đang ở trên tiên cảnh, trở thành tiên chân chính.

“Cha. . . . . . Cha. . . . . .”

Tình triều xa lạ làm cho Tiết Kì gần như muốn khóc lên, đối với loại cảm xúc này hắn không hoàn toàn mù tịt, mà ngay cả cha đang đối với hắn làm cái gì hắn cũng đều không hiểu, lại càng không hiểu vì sao hắn lại có cái loại cảm giác không thể khống chế này. Hắn tựa như một xử nữ, cảm nhận hương vị *** mà đáng lẽ ra cả đời này của hắn không nên có.

“Cha!”

Sau khi đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, Tiết Kì xụi lơ ở trong lòng của cha, ngây ngốc mà nhắm chặt mắt, cảm giác toàn thân tựa hồ đã bỏ hắn mà đi. Mà hắn cũng không biết từ giữa hai chân đã trào ra thứ gì, lại càng không nhìn thấy cha đã liếm toàn bộ cái thứ mà hắn vừa bắn ra, toàn bộ bảy hồn sáu phách của Tiết Kì đã bay đến tận chân trời.

Đôi mắt tím hoàn toàn biến thành màu tím đậm, ánh mắt Dịch cuồng loạn mà nhìn chằm chằm bờ ngực trắng nõn của Tiết Kì, trong miệng y toàn bộ đều là hương vị của Kì Nhi, y dùng hết tất cả nghị lực để không cho hai mắt của mình ngắm nhìn một ‘nơi khác’. Hô hấp của người ‘mất hồn’ dần dần đều lại, người vừa trải qua hương vị *** đầu đời chưa kịp hỏi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, thì đã chìm vào giấc ngủ.

Giữa hai chân Dịch đã sớm ướt đẫm một mảng, y run rẩy kéo chăn qua đấp kín cho người đang ngủ say, sau đó nghiêng ngả lảo đảo bước xuống giường, tiếp đó buông màn xuống, cũng không dám quay đầu nhìn lại. Cửa phát ra một tiếng vang nhỏ, trong phòng dĩ nhiên không còn ai, chỉ còn lại một người đang say giấc ở trên giường.

——

Nhiễm Mục Kì nhớ rõ chính mình là ngồi ở dưới đất mà ngủ, thế nhưng sau khi tỉnh dậy lại phát hiện mình đang nằm ở trên giường. Vội vàng ngồi dậy, phát hiện xiêm y vẫn là xiêm y mặc đêm qua, y không khỏi thở phào một hơi.

“Hỉ Nhạc.”

“Có nô tài.”

Người đang canh giữ ở bên ngoài vội vàng chạy vào, Nhiễm Mục Kì hỏi: “Đêm qua là ai đỡ trẫm lên trên giường?” Hẳn là Hỉ Nhạc đi, Khương Vịnh bị thương nặng.

Hỉ Nhạc lại nói: “Bệ hạ, nô tài nghe theo ý chỉ của ngài vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài. Đêm qua không có bất kỳ ai tiến vào đây.”

Nhiễm Mục Kì vừa nghe xong liền sửng sốt, qua một lát sau, y xoa xoa thái dương: “Đi xuống đi, trẫm đói bụng.”

“Dạ, bệ hạ, nô tài sẽ lập tức đi lấy điểm tâm cho ngài.” Hỉ Nhạc lui ra ngoài.

Nhiễm Mục Kì ngước mắt lên, có lẽ là đêm qua y bị chọc tức, nên đã quên chính mình ngủ trên giường đi. Sau đó, y nhớ tới một người. Nhíu mày, trong lòng liền lắc đầu, sẽ không phải là người nọ. Đúng rồi, người nọ đâu?

Xuống giường, gọi Thái Mưu đến, Nhiễm Mục Kì hỏi gã: “Hiện tại Trú ở đâu?”

“Bẩm Bệ hạ, hiện tại Trú đang ở Diên Viên, Tam điện hạ cũng ở đó. Thần đã phái một ngàn thị vệ canh giữ ở Diên Viên.” Trong lòng Thái Mưu vẫn còn sợ hãi mà bẩm tấu, đêm qua, mấy trăm thị vệ đều không đụng được nửa sợi lông của Trú.

Quả nhiên, Nhiễm Mục Kì nhìn gã liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Hắn là tiên, các ngươi là người, đừng nói một ngàn, ngay cả một vạn cũng không phải là đối thủ của hắn. Rút người về đi, để lại khoảng mười mấy người là được rồi. Hắn là do Tiết Kì mời đến để trị liệu cho Lạc Nhân, cho nên cũng không cần quá khẩn trương như thế. Sau khi trẫm dùng điểm tâm xong, ngươi theo trẫm đi Diên Viên.”

“Dạ, bệ hạ.”

Cầm lấy khăn ướt lau mặt, Nhiễm Mục Kì lại hỏi: “Khương, Ngô Tam đâu?”

Thái Mưu lập tức nói: “Thương thế của Ngô thống lĩnh mặc dù nghiêm trọng, nhưng thái y nói không có vết thương nào ảnh hưởng đến gân cốt, chỉ cần điều dưỡng hơn mười ngày là có thể khỏe lại.”

Thái mưu rõ ràng nghe được Hoàng Thượng thở phào một hơi, tiếp đó gã lại nghe Hoàng Thượng hỏi: “Hiện tại Ngô thống lĩnh ở đâu? Vẫn còn ở thái y viện?”

“Bẩm bệ hạ, thuộc hạ đã sai người nâng Ngô thống lĩnh trở về Cấm Vệ doanh, ngoài ra Hỉ tổng quản đã phái ba người tới đó chăm sóc cho Ngô thống lĩnh.”

“Ân, ngươi làm rất tốt. Trong mấy ngày Ngô thống lĩnh dưỡng thương, Cấm Vệ quân tạm thời do ngươi quản lý.” Nhiễm Mục Kì không khỏi nhìn Thái Mưu thêm vài lần.

“Thần tuân chỉ.” Thái Mưu khom người lĩnh chỉ, rồi lui ra.

Nhiễm Mục Kì nhíu mày, bỏ khăn xuống, không biết Khương Vịnh bị thương thế nào? Muốn đi thăm Khương Vịnh, nhưng lại có chút không ổn, nghĩ nghĩ, y sẽ mượn tay của Hỉ Nhạc, để gã chuyển tới cho Khương Vịnh nhân sâm ngàn năm, lộc nhung và những thứ thuốc bổ trân quý để Khương Vịnh tẩm bổ.

. . . . . . . . . . . .

Rút vào trong lòng mẫu phi, Nhiễm Lạc Nhân kinh sợ mà nhìn người ngồi ở bên giường đang bắt mạch cho nó. Ánh mắt của người này so với Mặc Phong còn đáng sợ hơn gấp trăm lần, chỉ cần liếc hắn một cái, thì tựa như có vài mũi băng đâm vào ngực nó, làm cho nó lạnh đến phát run. Nhiễm Lạc Nhân thực sợ hãi, nếu người này chính là người mà Lâu Lan vương tìm đến để chữa bệnh cho nó, thì nó sẽ nhờ mẫu phi đi cầu phụ hoàng không cần để cho nó đi theo người này. Nó vừa mới nghĩ như vậy, thì người đối diện liền giương mắt lên liếc nó một cái, Nhiễm Lạc Nhân sợ tới mức dúi đầu vào trong lòng mẫu phi. Mặc Phong, Mặc Phong, mau tới cứu huynh a. Nghiên phi cũng đang cực kỳ sợ hãi, nghĩ đến phải giao đứa con duy nhất cho người này, nàng liền một ngàn một vạn lần không muốn, hơn nữa trong lòng cũng cực kỳ lo lắng.

“Bệ hạ giá lâm ~~”

Vừa nghe tiếng thông báo ở ngoài phòng, Nhiễm Lạc Nhân cùng Nghiên phi không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa phòng, cả hai đều suýt nữa vì quá vui vẻ mà khóc lên.

Trú cũng nhìn về phía cửa phòng, thì thấy Nhiễm Mục Kì mặc một thân trường bào màu lam ánh vàng với sắc mặt cực kỳ tái nhợt đang đi vào. Vừa nhìn thấy hắn, ánh mắt của người nọ liền lạnh thêm vài phần. Đôi mắt tĩnh lặng của Trú ở ngay khi y vừa bước vào cửa thì đã nhìn chằm chằm vào y, nhìn đến nổi làm cho Nhiễm Mục Kì cực kỳ khó chịu.

“Phụ hoàng.” Nhiễm Lạc Nhân mang theo khẩn cầu mà kêu lên, nó không cần đi theo người này.

“Bệ hạ.” Trong mắt Nghiên phi doanh đầy nước mắt, nàng không thể giao đứa con cho người như thế.

Trú không đứng dậy, thẳng đến khi Nhiễm Mục Kì đi đến bên giường, hắn mới đứng lên đi đến cái ghế cách đó không xa, ngồi xuống.

“Lạc Nhân, thân mình con dạo này thế nào?” Cách nơi Trú ngồi khoảng hai thước, Nhiễm Mục Kì ngồi xuống hỏi.

“Tốt hơn nhiều, phụ hoàng.” Nhiễm Lạc Nhân liều mạng gật đầu.

Y nhìn tam tử cười cười, rồi nhìn về phía Trú, nói: “Có thể thỉnh được ngài xuống núi chữa bệnh cho Lạc Nhân, là phúc ba đời của trẫm. 3 đại tiên nhân trong thiên hạ, trẫm có thể gặp được 2, là phúc khí của trẫm. Chẳng qua, trẫm cùng hoàng nhi cũng chỉ là người phàm, mà đã là người phàm, thì sinh lão bệnh tử cũng chỉ mặc cho số phận, không thể nghịch chuyển. Quấy rầy ngài thanh tu, mạo muội mời ngài xuống núi, là trẫm suy nghĩ không chu toàn. Với lại hoàng nhi tuổi nhỏ, cơ thể yếu nhược nhiều bệnh, vẫn nên ở lại bên người trẫm cùng mẫu phi của nó thì tốt hơn. Để nó đi xa, trẫm cùng mẫu phi của nó cũng không thể an tâm.”

Gật mạnh đầu, Nhiễm Lạc Nhân lớn mật mà ôm lấy phụ hoàng: “Phụ hoàng. . . . . .” Nó tình nguyện đi theo Dịch, cũng không nguyện đi theo người này.

Trú với vẻ mặt lãnh đạm, giương mắt nhìn chăm chú vào Nhiễm Mục Kì, thẳng đến khi đối phương nhịn không được muốn đấm cho hắn một cái, thì hắn mới lên tiếng: “Muốn đi muốn ở, không phải do trời định, cũng không do ngươi định.”

“Vậy do ai định?” Trong mắt Nhiễm Mục Kì phóng ra ánh lửa.

Trú lại là nhìn chằm chằm Nhiễm Mục Kì một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: “Do ta định.”

Thỉnh hắn xuống núi đã khó; nhưng thỉnh hắn lên núi càng khó hơn. ( nôm na mặt dày)

Nhiễm Mục Kì đứng bật dậy, cắn chặt răng. Nếu người nọ là thường nhân, y chỉ cần một đạo ý chỉ là kết thúc, nhưng người này cố tình không phải là thường nhân, nếu hắn không đi, y một chút biện pháp cũng không có. Trừ phi mời được 2 vị tiên nhân khác, hoặc là đem tất cả binh lực trong kinh điều đến đây đánh giá với người này một phen, nói không chừng có thể đuổi hắn chạy về trên núi.

“Haha … haha” Nhiễm Mục Kì chậm rãi cười to: “Hỉ Nhạc.”

“Có nô tài.”

“Trú tiên nhân phải tạm thời ở lại trong cung, không được thất lễ, phái người hầu hạ chu đáo.”

“. . . . . ” Cẩn thận nhìn nhìn Trú, rồi lại nhìn nhìn Hoàng Thượng, Hỉ Nhạc khom người, “Dạ, bệ hạ. . . . . ” Vì sao gã có loại cảm giác – sau này sẽ không còn ngày yên bình nữa chứ?

“Lạc Nhân, phụ hoàng sẽ không đưa con đi, con phải nghe lời mẫu phi, cố gắng dưỡng thân mình, không được trộm đổ thuốc.” Hiền lành mà sờ lên đầu con, Nhiễm Mục Kì cố gắng áp chế lửa giận.

“Phụ hoàng, con sẽ nghe lời, sẽ uống dược.” Nhiễm Lạc Nhân nhu thuận lên tiếng, nó còn phải chờ Mặc Phong trở về nữa a, tuyệt không thể đi theo người đáng sợ này.

Nhiễm Mục Kì tán thưởng mà nhìn đứa con cười cười, sau đó xoay người bước đi, không thèm liếc nhìn Trú dù chỉ một cái. Sau khi y rời đi không lâu, thì Trú cũng rời đi, nhưng hắn cũng không đi tới ‘Lưu Viên’ được chuẩn bị riêng cho hắn, mà là không biết tung tích. Nhiễm Mục Kì hy vọng hắn biết khó mà lui, trở về trên núi, nhưng y thập phần rõ ràng, Trú sẽ không dễ dàng để cho y sống thoải mái.

Đêm đó, Nhiễm Mục Kì viết thư cho Nhiễm Mục Lân, đồng thời phái người đi tìm cha con Tiết Kì, hy vọng bọn họ có thể “đuổi” Trú về lại núi. ‘Thỉnh thần thì dễ. tiễn thần thì khó’, hai người đó tự mình thỉnh cho y một pho tượng “đại tiên” nhưng tiếc là y ‘vô phúc’ nên không dám nhận , vì vậy bọn họ phải chịu trách nhiệm mà tiễn hắn về lại chốn cũ. Chính là cha con Tiết Kì tựa như bốc hơi, phái ra bao nhiêu người cũng không có một ai tra ra được tung tích của hai người họ.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Từ khi biết được ánh nắng mặt trời làm cho công lực của mình tăng lên, nhất là vào những ngày nắng gắt, thì Nhiễm Mặc Phong liền mất ăn mất ngủ mà cắm đầu vào luyện công. Sau ngày tết, phụ vương tặng cho nó một con ngựa làm quà mừng năm mới. Luyện công xong, rồi cùng Khấu Tuyên học chữ khoảng một canh giờ, Nhiễm Mặc Phong sẽ tới mã tràng cưỡi ngựa.

Ban đầu Nhiễm Mục Lân là muốn tự mình bồi con cưỡi ngựa, nhưng khổ nỗi thư từ trong cung không ngừng truyền đến, vì để trấn an người nào đó càng ngày càng phát hỏa, hắn mỗi ngày phải viết rất nhiều thư trấn an, rồi phái người đưa đến kinh thành. Đồng thời, hắn còn phái ra rất nhiều người đi tìm kiếm cha con Tiết Kì, bởi vì theo thám tử hồi báo, Tiết Kì là một mình rời khỏi khách ***, nhưng hắn cũng không quay về Lâu Lan, càng không quay về Tố Sơn, điều này làm cho Nhiễm Mục Lân cực kỳ lo lắng, cũng cực kỳ khó hiểu, nếu thế thì Dịch đã đi đâu? Hắn đoán – có lẽ Dịch mang Tiết Kì đi đến một nơi nào đó, nhưng hắn cần phải tìm được hai người, một là không thể an tâm, hai là có việc muốn nhờ.

Vào canh giờ này có lẽ con đang dùng ngọ thiện. Nhiễm Mục Lân một bên xem thư của hoàng huynh hôm nay gửi tới, một bên suy nghĩ làm sao trả lời. Mà hắn cũng rất hiếu kỳ – người đó như thế nào mà có thể làm cho hoàng huynh nổi giận như thế. Bất quá người tên Trú kia cho dù vô tình thế nào, nhưng nếu đã đáp ứng yêu cầu của Dịch mà xuống núi, vậy thì cũng sẽ nể mặt mũi của Dịch mà không làm xằng làm bậy, về điểm này hắn vẫn cực kỳ yên tâm. Nhưng hoàng huynh không thích người đó, có lẽ hắn nên trở về kinh một chuyến xem sao.

Vương Phủ Khâu từ ngoài bước vào, Nhiễm Mục Lân giương mắt, hỏi: “Phong Nhi đâu?”

Vương Phủ Khâu kinh ngạc, nói: “Tiểu Phong không tới đây sao? Vừa rồi ta đi ngang qua võ trường, cũng không thấy nó ở đó.”

“Không có.” Nhiễm Mục Lân lập tức thả thư xuống, đứng dậy đi ra ngoài, “Nó sẽ không chạy loạn. Đi hỏi xem có ai nhìn thấy nó không?” Con sẽ không lầm canh giờ, cho dù có việc, cũng sẽ cho người đến báo với hắn một tiếng, sẽ không vô duyên vô cớ mà không thấy tăm hơi. Mặc dù là ở trong vương phủ của mình, nhưng Nhiễm Mục Lân vẫn cực kỳ bất an.

“Ta cũng đi.” Vương Phủ Khâu đuổi theo.

——-

Ngoài cửa Vương phủ, ngừng một chiếc xe ngựa. Xa phu là một người vô cùng cao lớn, cho dù ở biên quan, người có thể trạng như vậy cũng cực kỳ hiếm thấy, cho nên đưa tới rất nhiều ánh mắt tò mò, nhất là thị vệ của Vương phủ. Sau khi xe dừng lại, xa phu liền giao cho thủ vệ một cái lệnh bài, thủ vệ nhìn xem, thì ra là lệnh bài của thế tử bọn họ, không dám chần chờ, một người vội vàng cầm lấy lệnh bài chạy đi tìm thế tử.

Nhiễm Mặc Phong mới vừa luyện công xong, còn không chưa kịp lau mồ hôi, thì nhận được thông báo của thị vệ, nói có người tìm nó. Khi nó nhìn thấy đó là lệnh bài của mình, liền vội vàng chạy thẳng ra ngoài.

“Điện hạ.”

Nhìn thấy Nhiễm Mặc Phong, bọn thị vệ hô lên một tiếng, chỉ chỉ xe ngựa ở ngoài phủ. Nhiễm Mặc Phong lập tức nhận ra xa phu là Vụ – thị vệ cận thân của Tiết Kì.

Nhảy lên xe ngựa, không chút nghĩ ngợi mà xốc màn xe lên, bộ dáng của người bên trong xe làm cho mắt phải của Nhiễm Mặc Phong trở nên đỏ bừng.

“Mặc Phong. . . . . .” Tiết Kì với sắc mặt tiều tụy, hai mắt mang đầy nước mắt mà kêu lên, sau đó ôm lấy nó, “Mặc Phong. . . . . . Cha không cần ta . . . . . . .” Nói xong, hắn ghé vào trên vai Nhiễm Mặc Phong khóc lên.

Nhiễm Mặc Phong một tay giữ màn xe, một tay rũ xuống, không biết phải làm sao. Ở trong ấn tượng của nó, Tiết Kì là lạnh nhạt mờ ảo, sẽ không như hiện tại vậy.

“Đi theo ta.” Giật nhẹ tay áo Tiết Kì, Nhiễm Mặc Phong lên tiếng. Trước tiên làm cho người này đi theo nó trở về phủ, sau đó nó tìm phụ vương hỏi một chút.

“Ân.” Tiết Kì gật đầu, lại ôm lấy Nhiễm Mặc Phong, không chịu buông ra.

“Mặc Phong, cha không cần ta.” Thân mình run rẩy, Tiết Kì cực độ thương tâm. Hắn đã tìm cha hơn một tháng nhưng vẫn không thấy.

Buông màn xe, không cho gió lạnh thổi vào Tiết Kì, Nhiễm Mặc Phong mặc cho hắn ôm mình mà khóc lên.

Chỉ chốc lát sau, rèm cửa lại bị người xốc lên, Nhiễm Mặc Phong quay đầu lại: “Phụ vương.”

Nhiễm Mục Lân nhận được bẩm báo về chiếc lệnh bài kia, liền đoán được người đến là ai, thế nhưng hắn lại thập phần ngoài ý muốn khi thấy người vừa đến lại đang ôm con mình ở trong xe khóc lớn.

“Lâu Lan vương, có chuyện gì vào phủ rồi nói, bên ngoài gió lớn, cẩn thận bị phong hàn.” Nhìn ra con đang lo lắng, Nhiễm Mục Lân lên tiếng.

“Tiết Kì.” Tuy khóc nhưng vẫn sửa sai, Tiết Kì thả Nhiễm Mặc Phong ra, xuống xe.

Nhiễm Mục Lân lập tức sai người chuẩn bị phòng cho Tiết Kì, hắn nhíu chặt mi tâm, chuyện bên hoàng huynh hắn còn chưa giải quyết xong, thì bên Tiết Kì xem ra đã xảy ra chuyện gì đó.

Tiết Kì vừa đi vừa khóc, Nhiễm Mặc Phong tiến lên hai bước, giật nhẹ tay áo của hắn: “Đừng khóc.” Dịch sẽ không bỏ rơi hắn.

“Mặc Phong, cha bỏ đi, không cần ta.” Tiết Kì khóc đến cực độ thương tâm, còn mang theo tuyệt vọng. Thậm chí trong một tháng này ngay cả thư cha cũng không viết cho hắn.

“Ta tìm hắn cho ngươi.” Nhiễm Mặc Phong nói, cũng không để ý chính mình vẫn chỉ là một đứa nhỏ.

Tiết Kì ngừng khóc, hắn hít hít cái mũi, ngồi xổm xuống ôm lấy Nhiễm Mặc Phong: “Mặc Phong . . . . Ngươi thật tốt.” Tìm không thấy cha, lại không muốn trở về, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý niệm – chính là tới nơi này tìm Mặc Phong.

“Dùng bữa trước đã, sau khi ăn xong, nói cho ta xem chuyện gì đã xảy ra.” Mặt mày của Nhiễm Mục Lân nhăn nhíu lại một chỗ, hắn tách hai người ra, ôm lấy đứa con, rồi nhìn người vừa khóc lên, nói.

. . . . . . . . .

Bôn ba đường dài, hơn nữa lại cực độ thương tâm, Tiết Kì đã ngã bệnh. Nhiễm Mặc Phong bỏ qua chuyện luyện công vào mỗi ngày, túc trực ở bên giường Tiết Kì chiếu cố cho hắn. Nhiễm Mục Lân phái người đi kinh thành báo cho hoàng huynh biết tin – Dịch đã mất tích, chuyện của Trú phải đợi đến sau khi tìm được Dịch mới có thể giải quyết.

Người bị bệnh, vẫn luôn phát sốt nhẹ, mặc dù đã uống dược, nhưng vẫn không khỏe lên. Nhiễm Mặc Phong nhớ rõ hắn đã từng nói qua – tâm bệnh cần tâm dược, muốn cho Tiết Kì khỏe lại, chỉ có thể tìm được Dịch trở về.

“Mặc Phong, cha không cần ta .” Vô số lần lặp lại những lời này, nước mắt của Tiết Kì không ngừng rơi xuống.

Đỏ ửng xoay tròn, Nhiễm Mặc Phong đổi khăn chườm trán cho Tiết Kì, qua một hồi lâu, nói: “Sẽ không, hắn là phụ vương.” Dịch đối xử với Tiết Kì tựa như phụ vương đối xử với nó.

Tiết Kì nghe ra ý của những lời này, lại lắc đầu: “Nhiễm Mục Lân đối xử với ngươi so với cha đối xử với ta tốt hơn nhiều. Cha bỏ đi, không cần ta .”

“Phụ vương . . . . . cũng từng.” Nhiễm Mặc Phong cúi đầu nói, người không biết ăn nói kể lại, “Chiến tranh ở Nhân Xương, ta ở kinh thành.”

Tiết Kì ngừng khóc, hắn buồn bả nói: “Đêm đó . . . . Cha sờ ta, ta cảm thấy cùng cha thực thân cận, thực thân cận. Thế nhưng ngày hôm sau, cha bỏ đi .”

Nhiễm Mặc Phong nào biết ý nghĩa của ‘thân cận’ này là như thế nào, nhưng nó cũng đầy đồng cảm mà nói ra: “Phụ vương, giấu diếm ta.”

Tiết Kì lau lau mặt, nhìn về phía Nhiễm Mặc Phong: “Mặc Phong, vạn nhất cha không trở lại . . . . . .”

Lắc đầu, Nhiễm Mặc Phong lấy khăn trên trán Tiết Kì ra, thay cho hắn một cái khăn ướt khác.

“Ta tìm cho ngươi.” Nó nhất định sẽ tìm được Dịch cho Tiết Kì.

“Mặc Phong, cám ơn ngươi.” Tiết Kì ôm lấy Mặc Phong, cha một ngày không trở lại, hắn liền một ngày không khỏe, hắn chờ Mặc Phong tìm được cha cho hắn, chờ cha trở về.

Ngoài phòng, Nhiễm Mục Lân nghe hai người nói chuyện một lúc, rồi xoay người tránh ra, mặt mày hắn cau chặt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.