Tác Đồng

Chương 67: Chương 67




CHƯƠNG 67

“Tiểu Hổ, ăn nhiều một chút.” Khi ăn điểm tâm, Nhiễm Mặc Phong nhìn Tiểu Hổ nói. Sau khi ăn điểm tâm xong, bọn họ sẽ quay về Nhân Xương, đêm qua nó cùng phụ hoàng đã thương lượng tốt mọi chuyện, cảm thấy nên quay về kinh sớm một chút, không biết hiện tại hoàng bá thế nào?

“Ân.” Tiểu Hổ ngốn đầy một miệng.

“Tiểu Phong, con không thấy hiện tại Tiểu Hổ đã rất béo sao? Không thể cứ cho nó ăn nhiều quá như thế.” Quế Vưu không chút do dự mà vươn tay đoạt lấy cái bát chứa 4 cái bánh bao thịt thiệt to của Tiểu Hổ, đặt ở trước mặt mình.

“Ngô! Ngô!” Tiểu Hổ vội vàng nuốt cái bánh bao trong miệng xuống, gương mặt đỏ bừng mà hét to, “Bánh bao của con! Quế Vưu thúc, ngài cướp bánh bao của con! Tiểu Phong. . . . . .”

“Quế Vưu thúc.” Nhiễm Mặc Phong lên tiếng, không hiểu vì sao đối phương không để cho Tiểu Hổ ăn, nó có thấy Tiểu Hổ béo chút nào đâu.

“Hiện tại ta đã không khiêng nổi nó. Để cho nó ăn nữa, bảo đảm so với ‘Tướng Quân’ còn nặng hơn. Tiểu Phong, con không thể cứ cho nó ăn mãi, sau này gặp phải nguy hiểm, nó muốn chạy cũng chạy không nổi.” Quế Vưu cực kỳ kiên quyết.

“Tiểu Phong. . . . . .” Tiểu Hổ muốn khóc lên, gã thích nhất là ăn, không cho gã ăn thì thà giết gã còn hơn.

“Quế Vưu, ngươi không cho Tiểu Hổ ăn, thì nó chết đói mất.” Khấu Tuyên nhìn không nổi nữa, vươn tay cầm cái bát đưa cho Tiểu Hổ, nhưng bị Quế Vưu ngăn lại.

“Không được, không thể cho nó ăn nữa.” Quế Vưu nhẫn tâm nói.

“Quế Vưu thúc,” Nhiễm Mặc Phong vươn tay cầm lấy bánh bao của Tiểu Hổ, đặt tới trước mặt Tiểu Hổ, rồi nhìn Quế Vưu nói, “Nó chạy không nổi còn có con.”

“Tiểu Phong. . . . . .” Tiểu Hổ ủy khuất mà nhìn Tiểu Phong, khuôn mặt đỏ bừng, béo ú nu, chẳng qua trong mắt chứa đầy nước mắt, cùng cái miệng chu lên làm cho gã nhìn qua rất là đáng thương.

Quế Vưu còn muốn nói nữa, bị Nhiễm Mục Lân ngăn lại. “Quế Vưu, Tiểu Hổ muốn ăn, thì cứ để cho nó ăn đi, sợ cái gì. Chờ đến khi nó chạy không nỗi nữa, ta liền ném nó tới chỗ của ngươi. Ta bảo đảm, không quá một tháng, ngươi có thể làm cho nó gầy y chang Phong Nhi.”

“Tiểu Phong. . . . . .” Tiểu Hổ quả thực muốn khóc lên, sao cả Vương gia cũng không cho gã ăn.

Nhiễm Mặc Phong nhìn về phía phụ vương.

“Phong Nhi, này cũng là muốn tốt cho Tiểu Hổ. Khi lên chiến trường, đao kiếm không có mắt, Tiểu Hổ quá béo, thân mình không đủ linh mẫn, sẽ rất dễ gặp phải nguy hiểm.”

Nhiễm Mục Lân tự nhiên hiểu được lý do vì sao thuộc hạ không cho Tiểu Hổ ăn quá nhiều, nên giải thích cho con rõ.

“Phụ vương, có con.” Nhiễm Mặc Phong vẫn kiên trì là đã có nó, nó sẽ không để cho Tiểu Hổ gặp phải nguy hiểm.

“Vương gia, con sẽ theo sát Tiểu Phong.” Tiểu Hổ vội vàng nói, nắm chặt cánh tay Tiểu Phong. Gã đói.

“Thôi thôi, ăn đi ăn đi.” Quế Vưu đầu hàng, nhưng trong lòng lại thề nhất định phải tìm một cơ hội giữ riêng Tiểu Hổ ở bên người mình, gã sẽ giúp Tiểu Hổ giảm béo!

“Ha hả, này cũng đúng, Tiểu Hổ sau này nên theo sát Tiểu Phong.” Nhiễm Mục Lân nhìn nhìn thuộc hạ, cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

“Cám ơn Vương gia!” Người cuối cùng có thể ăn liền nín khóc mỉm cười. Nhưng không quên trừng mắt liếc Quế Vưu một cái, rồi cúi đầu ăn thật nhanh, sợ ngay sau đó người này lại cướp đi.

Quế Vưu nổi giận a, cái thằng nhóc chết bầm này, đây không phải là vì gã lo lắng cho nó sao?

Khấu Tuyên lắc đầu thở dài. Chỉ có một chút cơm, ăn hay không ăn mà náo loạn hơn nửa ngày.

Ăn điểm tâm xong, Nhiễm Mục Lân triệu tập các thuộc hạ lại an bài công việc, còn Nhiễm Mặc Phong mang theo Tiểu Hổ đã ăn uống no đủ đi tới lều trại giam giữ quân sư. Nó nói với phụ vương giao cho nó toàn quyền xử lý chuyện quân sư.

Nhiễm Mục Lân ra lệnh không cho ai tra khảo quân sư, cũng không được ngược đãi gã, ngược lại bảo người hầu chuẩn bị điểm tâm cho gã. Người là do con mang về, tất nhiên hắn sẽ chiếu theo ý của con mà làm. Quân sư cũng không làm mình làm mẩy, ăn một chén cháo, hai cái bánh bao cùng một ít điểm tâm, gã biết thứ đang chờ đợi gã chính là cực hình tra khảo, nhưng gã sẽ không khai bất cứ điều gì.

Nhìn xiềng xích trên tay quân sư, Nhiễm Mặc Phong nói với Tiểu Hổ: “Tiểu Hổ, dẫn hắn quay về Nhân Xương.” Nói xong một câu, nó quay đầu bỏ đi.

“Mặc kệ mục đích của ngươi là gì, đều vô dụng thôi, ta sẽ không khai bất cứ điều gì, ngươi giết ta đi.” Quân sư ở phía sau nó hét lên. Nhưng Nhiễm Mặc Phong vẫn không quay đầu lại mà bước nhanh ra khỏi lều.

Tiểu Hổ ‘ợ’ một cái, rồi nhìn bốn gã thị vệ đang trông coi quân sư, nói: “Mang hình cụ cho hắn, áp giải hắn lên xe.”

Nhiễm Mặc Phong cùng phụ vương cưỡi ngựa đi song song phía trước, ‘Tướng quân’ của nó cùng ‘Truy ảnh’ của phụ vương đều là những con ngựa cực phẩm, phi nhanh như bay, là cùng một ngựa mẹ sinh ra. Xe áp tải quân sư đi theo phía sau hai người. Nhiễm Mục Lân hạ lệnh – trừ bỏ ăn cơm ra, thì thời gian còn lại đều chạy đi.

Hiện tại là mùa hè, trời cực kỳ nóng nực, Nhiễm Mặc Phong sớm đã nóng đến không chịu nổi, trên quan đạo cũng không có cây cối gì, những gì có thể cởi nó đều cởi hết, chỉ mặc mỗi áo lót cùng nội khố, thế nhưng nó vẫn không thấy dễ chịu, mồ hôi vẫn tuôn ra như mưa. Nhiễm Mục Lân thấy con nóng đến như thế, nên tính tìm một nơi râm mát để nghỉ ngơi, chờ mặt trời xuống núi rồi mới tiếp tục khởi hành, thế nhưng Nhiễm Mặc Phong không đồng ý, Nhiễm Mục Lân không lay chuyển được con, đành hạ lệnh cho mọi người tìm con đường nào có nhiều cây, để con có thể mát mẻ hơn một chút.

Sau khi đi được một ngày đường, Nhiễm Mặc Phong cho người đi tìm một chiếc xe ngựa, quân sư phơi nắng đến mất nước được chuyển từ xe chở tù nhân sang xe ngựa. Đối với hành động này của con, Nhiễm Mục Lân rất là kinh ngạc, bất quá hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ cần nhìn thái độ của con đối với mấy con súc sinh kia cũng có thể thấy được con vô cùng thiện lương.

Chạng vạng, tất cả mọi người dừng lại, xuống ngựa nghỉ ngơi. Nhiễm Mục Lân mang con đi đến một chỗ yên lặng, ngồi xuống.

“Phong Nhi, tên quân sư kia, con tính là gì?”

“Giữ lại.”

Nhiễm Mục Lân nhướng mi, nghĩ nghĩ, rồi hắn nở nụ cười: “Giữ lại thì giữ lại.”

“Phụ vương.”

“Ân.” Nhiễm Mục Lân nắm lấy tay con, nhẹ nhàng xoa nắn. (dê thả rong =.=”)

Nhiễm Mặc Phong không nói gì, chỉ ôm lấy phụ vương. Bọn họ đều hiểu lầm phụ vương, nó muốn cho bọn họ biết – phụ vương không phải là tà ma giết người không chớp mắt. . . . . . Chính nó mới là vậy.

“Phong Nhi, con nên ăn nhiều giống như Tiểu Hổ vậy, ăn nhiều một chút, để béo lên một chút.” Sờ sờ thân mình gầy gò của con, Nhiễm Mục Lân ảo tưởng có một ngày con hắn cũng béo ú nu giống như Tiểu Hổ vậy, đến lúc đó ôm vào nhất định thực thoải mái.

“Không được.” Người nào đó lập tức kiên quyết phản đối.

“Ân?” Ngã con ra một chút, Nhiễm Mục Lân rất là kinh ngạc, không phải con không chê Tiểu Hổ béo sao?

“Thân thủ sẽ mất linh hoạt, không được.” Hơn nữa là tuyệt đối không được.

Nhiễm Mục Lân nở nụ cười: “Nếu là vậy, sao con còn muốn cho Tiểu Hổ ăn?”

“Có con ở đây.” Nó sẽ bảo hộ Tiểu Hổ.

“Thế nhưng Phong Nhi cũng có phụ vương a.” Cởi đai lung của con ra, Nhiễm Mục Lân trực tiếp xoa lên chiếc eo mảnh khảnh của con, yêu thích mà xoa nắn mãi.

Hơi thở lại có chút bấp bênh, ánh mắt của Nhiễm Mặc Phong tán loạn mà nhìn phụ vương, không biết vì sao mỗi khi phụ vương sờ nó, nó sẽ như vậy.

“Không được.” Hắn phải bảo vệ phụ vương.

“Phong Nhi. . . . . .”

Hôn lên phía sau tai con, Nhiễm Mục Lân cắn răng áp chế máu dê mà thắt đai lưng lại cho con, hắn còn phải chờ bao lâu nữa. . . . . .

——-

Khấu Tuyên bưng tới một chén cháo cùng một khối bánh bao không nhân, đưa cho quân sư hai chân bị cụt cùng hai tay bị khóa xích, rồi nói: “Chịu đựng chút đi, còn phải đi một đoạn rất xa nữa.” Nghĩ đến một người nam tử thoạt nhìn rất bình thường lại mất đi hai chân thế nhưng lại có thể ẩn nhẫn nhiều năm như thế, tỉ mỉ bày trận, lên kế hoạch ám sát Vương gia, làm cho gã cảm thấy rất khâm phục. Này ứng với một câu – nhìn người không nên nhìn tướng mạo (aka trông mặc mà bắt hình dong).

Quân sư tiếp nhận, không chút nào cự tuyệt mà ăn lấy. Khấu Tuyên đứng dậy rời đi, không biết Tiểu Phong tính làm thế nào đây.

Nghỉ ngơi một canh giờ, mọi người lại tiếp tục lên đường quay về Nhân Xương. Nhiễm Mặc Phong muốn nhanh chóng trở về. Quân sư ở trên tay nó, đám thích khách này nhất định sẽ ra tay cứu gã, tránh cho đêm dài lắm mộng, tốt nhất chính là mau chóng trở về.

Buổi chiều ngày hôm sau, đội ngũ di chuyển vội vã cuối cùng cũng về đến Nhân Xương, Nhiễm Mặc Phong bảo Tiểu Hổ áp giải quân sư tới nhà giam, còn nó thì quay về phòng thay một thân xiêm y sạch sẽ, rồi mới đi tới nhà giam sau.

—–

“Phủ Khâu, trong thời gian không có ta ở đây, quân doanh có chuyện gì không?” Nhiễm Mục Lân vừa lật tấu chương của quân vụ đặt ở trên bàn, vừa hỏi.

“Không có đại sự gì. Khi Vương gia không ở đây, Trương phó tướng dẫn theo năm trăm binh sĩ giúp dân chúng thu hoạch lúa mạch, sang bằng đất, chờ qua mấy ngày nữa thì gieo hạt đậu xuống. Năm nay lương thực được mùa, dân chúng vô cùng cao hứng, bọn họ dâng tặng cho Vương gia rất nhiều gà, bò, hoa quả, nhưng ngài không đây, cho nên ta đã đưa toàn bộ cho trù phòng, để cải thiện bữa ăn cho các tướng sĩ.”

“Ân.” Nhiễm Mục Lân không chút nào để ý đồ vật của mình bị thuộc hạ tự ý phân chia, chỉ cần không đụng đến con hắn, thì muốn phân muốn chia cái gì cũng được. Đám thuộc hạ của hắn rất rõ tính tình của hắn, cho nên bọn họ thường đối với hắn không lớn không nhỏ, không quy không củ.

“Vương gia, cái người mà ngài mang về kia. . . . . .” Vương Phủ Khâu hỏi.

Khấu Tuyên lên tiếng: “Vương gia ở Cẩm Đức gặp phải ám sát, là do người này đứng ở phía sau điều khiển, chỉ biết gọi là quân sư, do Tiểu Phong bắt được, nói là không cho chúng ta nhúng tay vào, tạm thời giữ lại hắn.”

Vương Phủ Khâu biết chuyện Vương gia bị ám sát, gật gật đầu, lại hỏi: “Tiểu Phong muốn dẫn hắn quay về kinh sao?” Tất cả bọn họ đều phải theo Vương gia quay về kinh, bọn họ không có ở đây, mà để thủ lĩnh của thích khách ở lại trong này chỉ sợ sẽ đưa tới nhiều phiền toái, việc quay về kinh đã lên kế hoạch thỏa đáng.

“Tiểu Phong sẽ xử lý tốt. Phủ Khâu, gọi Trương Nguyên và Quảng Đại tới đây, trong thời gian chúng ta quay về kinh, Nhân Xương phải giao cho bọn họ; Khấu Tuyên, ngươi vào trong thành chọn một ít lễ vật cho Hoàng Thượng đi, không mang theo lễ vật trở về, hoàng huynh chắc chắn sẽ không vui. Còn nữa, đi tìm Tiểu Hổ, nói cho nó mau đi chào từ biệt nương của nó đi. Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành sớm.”

“Dạ, Vương gia.”

——

Trên một góc đường ở Hòe Bình, có một người đứng ở trước cửa hiệu cầm đồ đi tới đi lui, bước vào rồi lại bước ra.

“Xin hỏi. . . . . . Cái này giá trị bao nhiêu tiền?” Thiếu niên cầm một khối ngọc bội đeo ở đai lưng đặt lên trên quầy, hỏi.

Ánh mắt chưởng quầy nhất thời sáng ngời, tiếp theo gã tỏ ra chẳng chút nào hứng thú, tùy ý cầm lên mà nhìn nhìn vài lần, rồi nói: “Năm lượng bạc.”

“Ta thao chết lão nương nhà ngươi!” Nào biết, thiếu niên lại nổi giận chửi um lên, “Vật này xuất xứ từ trong cung, kinh thành, mà chỉ có năm lượng bạc? Ngươi cho là lão tử không hiểu biết gì sao? Mụ nội nó, đưa lại cho lão tử, lão tử không bán nữa!” Nếu không phải hắn không có tiền để mua lễ vật cho phụ hoàng, thì còn lâu hắn mới đem bán miếng ngọc bội mà mẫu hậu cho hắn.

Nguyên lai thiếu niên này chính là Nhiễm Lạc Thành trộm chuồn ra ngoài.

Chưởng quầy bị chửi đến mặt đỏ bừng, suýt nữa thở không ra hơi.

“Đưa lại đây, lão tử không bán.” Vươn tay đoạt lại miếng ngọc bội, Nhiễm Lạc Thành xoay người bước đi.

“Từ từ, từ từ, vị công tử này xin dừng bước.” Chưởng quầy vội vàng từ sau quầy đi ra, bày ra khuôn mặt tươi cười nói, “Vừa rồi ta nhất thời hoa mắt, cho nên nhìn không rõ. Công tử lại lấy ra cho ta nhìn xem một lần nữa đi.”

Nhiễm Lạc Thành cả giận ‘hừ’ một tiếng, đem miếng ngọc bội đưa cho gã.

Chưởng quầy nhìn một hồi lâu, rồi nói: “Miếng ngọc bồi này không tồi, thế nhưng phía trên có vết nứt, ta trả cho công tử năm mươi lượng, công tử thấy như thế nào?” Chưởng quầy chỉ lên vết nứt cực mờ, ép giá.

Nhiễm Lạc Thành túm lấy vạt áo trước của gã, cả giận nói: “Ta nói cho ngươi biết, khối ngọc bội này ngươi không trả cho ta năm trăm lượng, ta tuyệt đối không bán! Ngươi cầm miếng ngọc này đi ra ngoài tìm người biết nhìn hàng thử xem, có ai không nói nó là bảo bối vô giá không, cái tên khốn khiếp này, gạt người cũng phải xem đối tượng là ai chứ, ngươi tưởng lão tử là kẻ khờ dễ gạt sao?!” Hắn cũng không phải là đứa nhỏ ngông cuồng ngu ngốc của năm đó, năm mươi lượng, thao chết tổ tông nhà ngươi!

Mồ hôi của chưởng quầy tuôn ra như mưa, không nghĩ tới đối phương là kẻ rành rõi như thế, có chút khó giải quyết đây. Hắn nói: “Ta đi hỏi lão bản một chút, công tử chờ.”

“Quay lại.” Túm kéo cái tên xoay người muốn bỏ đi lại, Nhiễm Lạc Thành đoạt lấy miếng ngọc bội của mình, “Kêu lão bản của các ngươi ra đây tự mình xem, vạn nhất ngươi tráo đi bảo bối của ta thì sao hả.”

Vẻ mặt chưởng quầy cực kỳ mất tự nhiên, gã ngượng ngùng đi vào phòng trong. Chỉ chốc lát sau, từ phòng trong đi ra mấy tên vạm vỡ vây quanh Nhiễm Lạc Thành. Chưởng quầy vẻ mặt tươi cười cùng đi ra.

“Lão bản chúng ta nói – miếng ngọc bội kia khẳng định không phải của ngươi. Mọi người đánh cho hắn một trận đi, rồi đưa tới quan phủ.” Lời của chưởng quầy vừa dứt, những tên vạm vỡ liền đánh về phía Nhiễm Lạc Thành.

“Con mẹ nó, các ngươi muốn chết đúng không?” Thả miếng ngọc bội vào trong ngực, Nhiễm Lạc Thành cuộn tay áo lên, một cước đạp qua. Muốn đánh nhau sao? Hắn sợ bọn chúng mới lạ.

Sau nửa nén nhang, bốn tên vạm vỡ đã bị Nhiễm Lạc Thành dẫm nát dưới lòng bàn chân. Hắn một quyền đấm cho chưởng quầy ngã lăn quay trên mặt đất, rồi vọt vào phòng trong. Chỉ thấy một tên đáng khinh bỉ ra vẻ đạo mạo đang nơm nớp lo sợ mà núp ở góc tường.

“Ba!” Cầm miếng ngọc bội đặt lên bàn, Nhiễm Lạc Thành vô sĩ cười rộ lên, “Một ngàn lượng, bằng không ta bắt ngươi đưa đến chỗ của Hoắc tướng quân, rồi kể hết tội ác của ngươi cho ngài ấy nghe.”

Lão bản sợ tới mức lắc đầu như trống bỏi, rồi lại vội vàng gật đầu. Xuất ra tờ ngân phiếu một ngàn lượng, Nhiễm Lạc Thành cầm lấy tờ ngân phiếu, cười thật tươi mà đi ra khỏi hiệu cầm đồ. Giờ nên mua cái gì cho phụ hoàng mới tốt nhỉ?

——-

“Trông chừng hắn, không cho bất luận kẻ nào biết hắn ở trong này.”

“Dạ, thế tử điện hạ.”

Trong một sơn động cực kỳ bí ẩn, quân sư bị bịt hai mắt, nằm xỉu ở trên mặt đất. Bốn gã thị vệ cực kỳ hung dữ canh giữ ở cửa động. Nhiễm Mặc Phong từ trong sơn động đi ra, bày ở trước cửa động một trận bát quái, rồi mới rời đi.

Ngày hôm sau, Nhiễm Mặc Phong đi theo phụ vương trở về kinh thành, phía sau có một chiếc xe ngựa đi theo, bên trong là “quân sư” được áp giải vào kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.