CHƯƠNG 70
Nhiễm Mục Lân cùng con mang theo mấy trăm binh sĩ, cuối cùng ở giữa trưa đã chạy tới kinh thành. Nhưng làm cho hắn kỳ quái chính là, các đại thần tiến đến cung nghênh hắn, không chỉ sắc mặt không vui mừng, mà còn vừa nhìn thấy hắn liền như ong vỡ tổ mà vọt tới, các đại thần với vẻ mặt đủ loại sắc thái – hoảng sợ, khóc rống .v.v..
“Vương gia. . . . . . Ngài đã trở lại. . . . . .” Đại thần Ngự Sử thần y Diệp Trung Tường có thể nói là đại thần trung thành nhất với đôi mắt rưng rưng, túm chặt lấy tay Nhiễm Mục Lân.
“Diệp đại nhân?” Nhiễm Mục Lân ngơ ngát nhìn nhìn những người chung quanh cũng là thần sắc kích động, bọn họ tựa như cuối cùng cũng gặp được đấng cứu thế mà mình đã mong chờ trong nhiều năm.
“Vương gia, bệ hạ bị Trú tiên nhân nhốt. Trú tiên nhân không cho bất kỳ kẻ nào gặp bệ hạ. Cựu thần viết cho Vương gia rất nhiều thư, nhưng đều như đá lặn xuống mặt hồ, sau mới biết được, toàn bộ những lá thư này đều bị Trú tiên nhân cướp đi. Vương gia. . . . . .” Tể tướng Ngũ Vũ Khôn quỳ xuống, nước mắt đầy mặt, “Cựu thần chẳng còn mặt mũi nào để gặp tiên hoàng. . . . . .”
Nhiễm Mục Lân túm Ngũ Vũ Khôn dậy, hắn nhận ra trong mắt của những người này đều là kinh hoảng.
“Ngũ đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?”
“Vương gia. . . . . .” Ngũ Vũ Khôn khóc thét lên, “Thi cốt …. thi cốt của Tiên hoàng. . . . . . Bị người đánh cắp . . . . . .” Gã vừa nói xong, tất cả các đại thần mặc kệ là thật tâm hoặc là giả ý đều đau thương mà khóc thành tiếng.
“Cái, cái gì?” Nhiễm Mục Lân sửng sờ chết đứng. Thi cốt của nam nhân kia bị người đánh cắp?
“Vương gia . . . . Không chỉ có tiên hoàng . . . .” Thái úy Trương Chiêu Xương khóc ròng nói, “Ngay cả thi cốt của Thái hậu nương nương cũng . . . . cũng bị người đánh cắp . . . . Ngọc quan của Tiên hoàng và Thái hậu bị phá hủy, tội thần vô năng . . . . . tội thần tra không ra đến tột cùng là người phương nào gây nên . . . . Vương gia, bệ hạ bị nhốt, đế lăng lại . . . . . Vương gia . . . . tội thần cuối cùng cũng chờ được ngài trở lại. . . . . .” Nói trứ, các đại thần vừa khóc vừa quỳ xuống.
Nhiễm Mặc Phong đứng ở phía sau phụ vương, mặt không chút biểu tình mà nhìn các đại thần khóc lên khóc xuống. Nó tin rằng Trú sẽ không vô duyên vô cớ mà nhốt hoàng bá, với lại phụ vương nói cho nó biết hoàng bá bị bệnh. Còn đối với việc ai đó đã trộm đi hai bộ thi cốt kia thì nó cũng chẳng quan tâm, bởi vì phụ vương đã kể cho nó nghe – hai người kia đã từng thương tổn hoàng bá rất sâu, nếu không phải do bọn họ, thân mình hoàng bá sẽ không trở nên yếu nhược như thế. Bất quá, trong lòng nó cũng có chút tò mò, còn một người nữa đâu, tiền thái tử Nhiễm Mục Hưu.
“Vương gia, mộ của thái tử Nhiễm Mục Hưu cũng bị người đào phá sạch sẽ, thi cốt của thái tử Nhiễm Mục Hưu . . . . . cũng không thấy . . . . .” Diệp Trung Tường do dự nói, đối với tràng tranh đấu ác liệt vào năm đó của Hoàng Thượng cùng thái tử Nhiễm Mục Hưu, bọn họ đều rất rõ ràng, cho nên khi nói đến cừu nhân của Hoàng Thượng, gã cũng không đặc biệt thương tâm, chính là cực kỳ bất an, là người phương nào lại đi trộm thi cốt của Tiên hoàng, Thái hậu cùng thái tử Nhiễm Mục Hưu?
Sắc mặt Nhiễm Mục Lân cực kỳ ngưng trọng, tựa hồ rất là tức giận, hắn trầm thanh nói: “Trước chờ ta hồi cung diện kiến bệ hạ, bẩm báo cho ngài biết chuyện gì đang xảy ra, sau đó sẽ tra sét chuyện này, đây là chuyện cực kỳ trọng đại, không được để lộ ra ngoài. Hiện tại, mau chóng phái người đi tu sửa Đế lăng.”
“Vương gia, tội thần đã cho người tu sửa lại Đế lăng. Chính là . . . Trú tiên nhân không cho bất kỳ kẻ nào gặp bệ hạ, Vương gia ngài. . . . . .” Ngũ Vũ Khôn lo lắng hỏi, Trú tiên nhân có thể vì Vương gia là đệ đệ của Hoàng Thượng, mà cho Vương gia gặp Hoàng Thượng không?
“Yên tâm, bổn vương sẽ có biện pháp để gặp hoàng huynh. Các chư vị đại nhân gần đây cũng đã hao tổn nhiều công sức, trước về nghỉ ngơi đi. Bổn vương sẽ lặp tức đi gặp Hoàng Thượng.” Nhiễm Mục Lân trấn an nói.
“Vương gia, tội thần đã chuẩn bị yến tiệc chào đón ngài trở về. Mặc dù bệ hạ không thể. . . . . .” Ngũ Vũ Khôn lau lau nước mắt, “Thế nhưng tội thần mong được thay mặt bệ hạ chào đón Vương gia trở về.”
Vừa nghe đến tiệc chào đón, Nhiễm Mục Lân liền âm thầm kêu khổ. Tiệc này cũng không giống như khi hắn ở cùng với các tướng sĩ, cùng với các đại thần uống rượu chỉ có một chữ : mệt.
Hắn vội vàng nói: “Tiệc chào đón thì miễn đi. Hiện tại còn chưa biết tình huống của bệ hạ thế nào, bổn vương rất lo lắng, chờ bổn vương gặp được bệ hạ, rồi tra ra kẻ trộm mộ là ai, khi đó bổn vương sẽ mở tiệc ở Vương phủ, mời tất cả các chư vị đại thần ghé dự.”
“Vương gia. . . . . .” Vài người nghẹn ngào, cuối cùng cũng đã có người có thể làm chủ mọi việc, tâm tình hoảng loạn của mọi người cũng dần dần bình tĩnh lại.
Sau khi trấn an chư vị đại thần xong, Nhiễm Mục Lân lên ngựa, lúc này, mọi người mới phát hiện theo hắn trở về còn có một thiếu niên. Cặp mắt dị sắc kia làm cho người ta mãi mãi không quên được, trong đôi mắt đó chứa đầy sự kiên định cùng lạnh nhạt. Còn không kịp nhìn kỹ, thì người nọ đã theo phụ vương của nó lên ngựa đi xa.
“Tể tướng đại nhân, thế tử điện hạ. . . . . . cũng đã trở lại. . . . . .” Trương Chiêu Xương đột nhiên cảm thán một câu. Ngũ Vũ Khôn nhớ tới cái gì đó, thần sắc trở nên cực kỳ ảm đạm. Thế tử đã trở lại, không biết ngoại tôn của gã đến khi nào mới có thể trở về.
“Thế tử điện hạ đã trưởng thành, ngẫm lại, cũng đã tám năm.” Tâm tình của Diệp Trung Tường đã bình phục một ít, gã cũng cảm thán một câu. Đứa nhỏ khiến cho kẻ khác e ngại sau khi 8 tám im lặng, không biết còn có thể làm ra chuyện gì kinh động nữa không? Gã âm thầm suy đoán, sự quay về kinh của thế tử không biết sẽ đem lại cho hoàng thất sự biến hóa nào đây? 8 năm trước, thái tử vì nó mà bị “lưu đày” biên quan, còn bây giờ? Ở dưới ánh nhìn chăm chú cùng phức tạp của mọi người, Nhiễm Mặc Phong đi theo phụ vương càng lúc càng xa, đi về phía hoàng cung mà nó đã rời xa tám năm.
Nhiễm Mặc Phong theo sát phụ hoàng đi vào hoàng cung vừa quen thuộc vừa xa lạ. Có vài chỗ vẫn y như trong trí nhớ, có vài chỗ lại thay đổi. Nó tựa hồ nhớ lại quá khứ, khi đó phụ vương bỏ lại nó trong chốn hoàng cung mà ai ai cũng e ngại nó, còn có những ngày chung sống giữa nó và hoàng bá, và Nhiễm Lạc Nhân.
Tiểu Hổ cũng theo sát bên cạnh nó, bất an mà túm chặt tay áo của nó.
“Tiểu Phong, bệ hạ có hung dữ không?”
“Không.”
“Tiểu Phong, bệ hạ có cấm Tiểu Hổ ăn nhiều không?”
“Không.”
“Tiểu Phong, bệ hạ có ghét ‘Cỏ Dại’ ‘Hoa Dại’ ‘Tảng Dá’ và ‘Nhánh Cây’ không?”
“. . . . . . Không.” Hẳn là không đi.
Tiểu Hổ thở phào một hơi: “Vậy thì Tiểu Hổ an tâm.”
“Mặc Phong!” Đột nhiên một tiếng thét vang lên, Nhiễm Mặc Phong giương mắt nhìn lại, một người đang bay về phía nó. Thực sự là bay, lấy trạng huống thân mình của người nọ, loại tốc độ này có thể xưng được là bay.
Bên này Nhiễm Mục Lân nhìn thấy vừa nhướng mày lên, thì bên kia một người đã bổ nhào vào trên người Nhiễm Mặc Phong.
“Mặc Phong! Là đệ, thực sự là đệ! Bọn họ nói đệ đã trở lại, huynh, huynh . . . . .” Nhiễm Lạc Nhân vẻ mặt kích động mà ngửa đầu nhìn người so với nó cao hơn nữa cái đầu, hai tay nó nắm chặt lấy hai tay của Nhiễm Mặc Phong, cố nén nước mắt.
Nhìn thiếu niên có chút xa lạ này, Nhiễm Mặc Phong nhất thời nhận không ra đối phương là ai, ngay khi trong mắt đối phương sắp chảy ra nước mắt vì nó nhận không ra đối phương, thì nó kêu lên: “Lạc Nhân.” Trừ bỏ Lạc Nhân ra, không có ai khi nhìn thấy nó sẽ cao hứng như vậy.
“Mặc Phong . . . . .không phải đệ đã quên huynh chứ?” Người mà nó tâm tâm niệm niệm mong chờ gặp lại, lại quên mất nó, nó thương tâm mà khóc lên. Trong con ngươi của người này viết rõ hai chữ ‘không quen’.
“Ngươi thay đổi.” Nhiễm Mặc Phong thoáng giãy ra, lau đi nước mắt cho Lạc Nhân, giải thích, “Thay đổi rất nhiều.” Tuy bọn họ vẫn thư từ qua lại, nhưng đã tám năm không gặp.
“Mặc Phong. . . . . .” Phát giác người này so với trong trí nhớ có chút khác biệt, Nhiễm Lạc Nhân thấp gọi, Mặc Phong thế nhưng lại giải thích với nó.”Mặc Phong cũng thay đổi. . . . . .” So với nó cao hơn, hấp dẫn hơn, trừ bỏ đôi mắt ra, tựa hồ đều thay đổi. Mặc Phong quen thuộc trong thư cùng người trước mắt này hoàn toàn khác biệt, Nhiễm Lạc Nhân vừa vui vừa buồn.
Tám năm, bọn họ không gặp nhau đã tám năm, không biết mình đối với Mặc Phong mà nói có còn là người mà Mặc Phong vẫn thường mỗi đêm trộm theo cửa sổ vào thăm hay không?
Nước mắt chảy xuống được người lau, Nhiễm Lạc Nhân lúc này mới phát hiện người trước mặt vẫn một mực lau nước mắt cho nó. Nó nín khóc, mỉm cười, ôm chặt lấy người đã trở lại: “Mặc Phong. . . . . .Đệ đã trở lại, huynh rất nhớ đệ, rất nhớ.”
Nhiễm Mặc Phong một tay ôm Nhiễm Lạc Nhân, hỏi: “Sức khỏe tốt chứ?”
“Mặc Phong?!” Nhiễm Lạc Nhân ngửa đầu, kinh ngạc vì người này lại biết cả hỏi thăm, đôi mắt lóng lánh của nó phát sáng. Sau một lúc lâu, nó vui mừng ôm lấy người vẫn quan tâm tới nó như cũ, nhảy nhảy nói: “Tốt lắm, có thể ra ngoài chơi với Mặc Phong.”
“Tiểu Phong. . . . ” Tiểu Hổ vẫn trừng mắt nhìn hai người nãy giờ, chu chu miệng kêu lên. Nhiễm Lạc Nhân lập tức quay đầu nhìn lại. Tiểu Phong?! Người này là ai? Sao có thể kêu Mặc Phong là Tiểu Phong!
Nhiễm Mặc Phong không hề phát giác cái gì, lên tiếng: “Tiểu Hổ, đây là Nhiễm Lạc Nhân.”
Vừa nghe họ Nhiễm, Tiểu Hổ dù không cam lòng Tiểu Phong vì một người xa lạ mà lạnh nhạt với mình, nhưng cũng chỉ có thể mất hứng mà đứng qua một bên, đây là hoàng tử a.
“Mặc Phong, Hắn là ai vậy?!” Nhiễm Lạc Nhân mất hứng hỏi. Chẳng lẽ Mặc Phong nhận không ra nó là vì người này sao?
“Lạc Nhân, Tiểu Hổ.” Nhiễm Mặc Phong đơn giản giới thiệu, thấy Tiểu Hổ mất hứng chu chu miệng, nó theo thói quen mà sờ sờ đầu Tiểu Hổ, hỏi, “Đói bụng?”
“Mặc Phong!” Nhiễm Lạc Nhân kéo tay Nhiễm Mặc Phong lại, mặt nó đỏ lên, Mặc Phong thế nhưng cùng người này thân mật như thế!
“Đói bụng.” Vì được Tiểu Phong lo lắng, nên Tiểu Hổ cười tươi, lộ ra hai chiếc răng nanh. Tiếp theo nhìn Nhiễm Lạc Nhân cười cười khiêu khích.
“Mặc Phong,” Nhiễm Lạc Nhân vòng tay ôm chặt lấy cổ Mặc Phong, hung ác mà trừng trừng Tiểu Hổ, “Chút nữa gặp phụ hoàng xong, đệ đi tìm huynh được không? Huynh có rất nhiều chuyện muốn nói với đệ.”
Nhiễm Mặc Phong nhìn về phía phụ vương.
Ánh mắt Nhiễm Mục Lân thâm trầm mà nhìn nhìn Tiểu Hổ, rồi lại nhìn nhìn Nhiễm Lạc Nhân, trong lòng cực kỳ khó chịu. Vừa muốn nói ‘không được’, thì nghe Nhiễm Lạc Nhân lên tiếng cầu xin.
“Hoàng thúc, đêm nay có thể cho Mặc Phong ở lại chỗ của con không? Con đã không gặp Mặc Phong rất nhiều năm, rất nhớ đệ ấy. Hoàng thúc, cầu ngài.”
“Vương gia.” Tiểu Hổ không vui, cảm thấy bạn thân của mình bị kẻ khác đoạt đi.
“Hoàng thúc, cầu ngài, cho Mặc Phong ở với con một buổi tối đi, hoàng thúc. . . . . .” Nhiễm Lạc Nhân trực tiếp nắm chặt lấy tay hoàng thúc mà cầu xin.
“Ân, đi thôi.” Nhiễm Mục Lân tận lực không cho sắc mặt của mình trở nên đen xì.
“Cám ơn hoàng thúc!” Nhiễm Lạc Nhân cực kỳ cao hứng. Miệng Tiểu Hổ chu lên thật cao, kéo lấy tay áo của Nhiễm Mặc Phong: “Tiểu Phong. . . . . .” Sợ người bạn quan trọng nhất của mình không cần mình nữa.
“Lạc Nhân.” Nhiễm Mặc Phong kéo Tiểu Hổ đến trước mặt mình, “Tiểu Hổ, Lạc Nhân.”
“Hừ!” Nhiễm Lạc Nhân tức giận ‘hừ’ một tiếng, quay đầu.
“Hừ!” Tiểu Hổ cũng là tức giận ‘hừ’ một tiếng, quay đầu.
Nhiễm Mặc Phong nhìn nhìn hai người, rồi lại nhìn nhìn phụ vương, đây là chuyện gì vậy? Ánh mắt Nhiễm Mục Lân lại âm trầm thêm vài phần.
“Meo ô. . . . . . Meo ô. . . . . .” Vài tiếng mèo kêu đánh vỡ không khí trầm buồn có chút quỷ dị. Nhiễm Lạc Nhân tò mò mà nhìn sang chung quanh, sao lại có tiếng mèo kêu?
Nhiễm Mặc Phong gở giỏ trúc trên lưng xuống, mở nắp che ra, liền thấy bốn con mèo con không ngoan ngoãn, đang đu trên vách giỏ trúc, muốn trèo ra ngoài.
“A! Mèo con thật đáng yêu.” Nhiễm Lạc Nhân vươn tay muốn ôm lên.
“Cẩn thận, chúng nó sẽ cắn ngươi.” Tiểu Hổ ngăn Nhiễm Lạc Nhân lại, túm lấy phía cổ trên của Cỏ Dại đem Cỏ Dại đặt vào tay Nhiễm Lạc Nhân, “Phải ôm như thế, sờ sờ nó, chúng nó không biết ngươi, ngươi đột nhiên đi ôm chúng nó, chúng nó sẽ cắn ngươi.” Tiểu Hổ rất có kinh nghiệm mà chỉ bảo, đã quên mất hiện tại gã với Nhiễm Lạc Nhân là cừu nhân.
“Mặc Phong, mèo con này là của đệ?” Nhiễm Lạc Nhân ngạc nhiên mà nhìn mèo con ở trên tay mình đang kêu ‘meo, meo’, cất tiếng hỏi.
“Là Tiểu Phong nhặt được.” Tiểu Hổ kiêu ngạo nói, so với chính mình nhặt được còn đắc ý hơn.
“Ta hỏi Mặc Phong, không hỏi ngươi.” Nhiễm Lạc Nhân ôm mèo con, mất hứng nói. Mặc Phong vẫn là bạn tốt nhất của nó, thế nhưng hiện tại xem ra, Mặc Phong đã có người so với nó còn quan trọng hơn.
“Lạc Nhân, Tiểu Hổ.” Vỗ đầu hai người một cái, Nhiễm Mặc Phong đem trúc lâu giao cho Nhiễm Lạc Nhân, “Ta đi gặp hoàng bá.” Thấy hai người còn muốn nói gì đó, nó lập tức nói, “Các ngươi ở cùng nhau.” Nói xong, đem Cỏ Dại bỏ vào trong giỏ trúc, kéo tay Tiểu Hổ qua đặt lên trên giỏ trúc, nó xoay người đi đến bên người phụ vương.
“Mặc Phong. . . . . .”
“Tiểu Phong. . . . . .”
Hai tên cùng xem nhau là ‘kẻ thù’ đồng loạt kêu lên.
“Chăm sóc tốt cho Hoa Dại, Cỏ Dại, Tảng Đá và Nhánh Cây.” Quay đầu lại nhìn hai người liếc mắt một cái, Nhiễm Mặc Phong túm lấy tay phụ vương, ý bảo phụ vương – bọn họ nên đi thăm hoàng bá .
“Lạc Nhân, Tiểu Hổ mới vào cung lần đầu, hoàng thúc giao nó cho con. Tiểu Hổ, Lạc Nhân là điện hạ, con không được vô lễ. Buổi tối con đi theo Tiểu Phong tới chỗ của Lạc Nhân chơi đi.” Bỏ lại một câu làm cho hai người không cam nguyện, Nhiễm Mục Lân ôm lấy bả vai của con, mang con đi gặp hoàng huynh.
Ngửa đầu vừa đi vừa nhìn phụ vương, Nhiễm Mặc Phong khẽ nhíu mày, hình như phụ vương đang tức giận.
“Hừ!” Sau khi hai người kia đi xa, hai tên nhóc vừa thấy mặt nhau liền biến thành “cừu nhân”, nhìn nhau ‘hừ’ một tiếng thật mạnh.