CHƯƠNG 74: CẦM THÚ
Ngay khi Tống Du – quản gia của vương phủ nhìn thấy Vương gia cùng thế tử điện hạ bước vào phủ thì cực kỳ kinh ngạc, vội vàng sai người dâng trà lên cho Vương gia cùng thế tử, rồi lại vội vàng sai người chuẩn bị vãn thiện. Không chỉ có Tống Du kinh ngạc, mà ngay cả Phúc Quý cũng thấy rất khó hiểu, sau khi Vương gia vào kinh liền phái gã quay về phủ truyền tin là mấy ngày tới cũng sẽ không quay về phủ, nhưng sao vừa tiến cung chưa được một canh giờ, thì Vương gia cùng thế tử đã trở lại? Bất quá không ai dám hỏi nhiều, sắc mặt của Vương gia nói có bao nhiêu khó coi là có bấy nhiêu khó coi, rõ ràng là ở trong cung bị chọc giận, nghĩ đến ai có thể làm cho Vương gia nổi giận như thế, thì mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới vị Trú tiên nhân đang nhốt Hoàng Thượng kia. Phúc Quý cùng hai nha đầu tay chân lanh lẹ mà đem phòng ngủ chính thu dọn mộ phen, ngay cả khí cũng không dám thở mạnh, liền vội vã chạy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại nó cùng phụ vương, Nhiễm Mặc Phong lắc lắc cái tay vẫn bị phụ vương nắm chặt: “Phụ vương?”
“Phúc Quý!”
“Có nô tài.” Phúc Quý canh giữ ở ngoài cửa liền lớn tiếng đáp lại.
“Không có phân phó của bổn vương, bất luận kẻ nào cũng không được vào đây. Điều toàn bộ thị vệ trong viện ra ngoài, ngươi cũng ra ngoài đi.”
Phúc Quý vội vàng bước lùi về sau hai bước: “Dạ, Vương gia.” Tiếp theo hướng thị vệ cùng người hầu trong viện phất tay một cái, ra hiệu cho bọn họ mau chóng ra ngoài.
“Phụ vương.” Đôi mắt dị sắc tràn đầy lo lắng, phụ vương đã xảy ra chuyện gì?
Nhiễm Mục Lân xoay người, cúi đầu nhìn đứa con, thâm ý trong mắt hắn làm cho đối phương nhìn không thấu, cũng làm cho đối phương càng thêm khó hiểu cùng lo lắng.
Vươn tay kéo mạnh con vào trong lòng mình, Nhiễm Mục Lân cúi đầu hôn lên đôi môi của con, không muốn nói cho con biết vì sao hắn nổi giận. Hắn mạnh bạo mà xé rách xiêm y trên người con, sau đó bứt đứt đai lưng cùng dây cột nội khố của con. (=.=)
Nhiễm Mặc Phong chỉ tới cao tới ngực phụ vương, có chút khó khăn mà ngưỡng cao đầu lên để mặc cho phụ vương hôn môi, thẳng đến khi xiêm y trên người nó đều rơi hết xuống đất, thì nụ hôn của phụ vương chuyển qua dần qua phía sau tai của nó, ngữ khí của nó đầy bất ổn cất lên: “Phụ vương?” Nghi hoặc, không phải vì hành động của phụ vương, mà là vì sao phụ vương lại nổi giận.
Nhiễm Mục Lân ôm đứa con đã hoàn toàn trần trụi lên, đi vào phòng trong. Trên giường, đôi mắt hắn nháy cũng không nháy mà nhìn chằm chằm vào thân mình xinh đẹp của con, hắn nâng tay lên vội vàng cởi xiêm y của mình ra. Bảo bối mà hắn gìn giữ trân quý nhiều năm như thế, cư nhiên dám cùng người khác làm ra hứa hẹn, cho dù con không hiểu ý nghĩa của ‘hứa hẹn’ là gì, nhưng cũng đủ làm cho hắn nổi giận.
Đôi mắt dị sắc từ lo lắng biến thành nồng đậm khó hiểu, trời còn rất sáng, mà phụ vương muốn đi ngủ sao? Nhưng vì sao phụ vương cũng cởi nội y? Nó nằm xích vào phía trong giường, chừa ra một khoảng trống để cho phụ vương nằm xuống. Tay đang cởi tiết khố dừng lại, nhìn trong mắt con chứa đầy khó hiểu cùng tín nhiệm chưa từng biến mất qua, còn có hành động của con nghĩ rằng hắn buồn ngủ, Nhiễm Mục Lân nhắm mắt lại hít thật sâu một hơi. Hắn không nên trách con, hắn nên trách chính mình. Buông màn xuống, hắn cởi tiết khố, ném ra ngoài, sau đó từ từ phủ lên trên người con. Lửa nóng ở trên người con làm cho tâm phiền ý loạn của hắn càng thêm hỗn loạn.
“Phong Nhi, con đối xử tốt với Tiểu Hổ, với Nhiễm Lạc Nhân, hoặc với người nào đó sẽ xuất hiện trong tương lai, phụ vương cũng sẽ không can thiệp. Nhưng con phải nhớ kỹ, con là của phụ vương, nếu có nhân muốn cướp con đi khỏi người phụ vương, phụ vương tuyệt đối sẽ không nương tay.” Không có nằm lên vị trí mà con đã dành ra cho hắn, Nhiễm Mục Lân tách hai chân của con ra.
Nó không hề cảm thấy xấu hổ khi toàn thân trần trụi nằm ở trước mặt phụ vương, từ nhỏ đến lớn nó đã quen cùng phụ vương thân cận như vậy, hiện giờ nó chỉ muốn biết phụ vương đang xảy ra chuyện gì.
“Phụ vương, con là Nhiễm Mặc Phong của người, người là phụ vương của con.” Không phải bọn họ đã thống nhất với nhau từ rất lâu rồi sao? Sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ.
“Đúng, con là của phụ vương, mặc kệ sẽ xảy ra chuyện gì.” Hôn lên đôi mắt dị sắc của con, Nhiễm Mục Lân khàn khàn nói, “Phong Nhi, hôm nay phụ vương muốn con hoàn toàn thuộc về phụ vương. Đây là chuyện chỉ có phụ vương có thể làm với con, nếu sau này con làm như thế với người khác, thì con đã phản bội lại lời hứa hẹn của con đối với phụ vương, phụ vương sẽ không bao giờ. . . . . .”
“Phụ vương!” Hai tay che kín miệng phụ vương lại, con ngươi của Nhiễm Mặc Phong nháy mắt biến thành màu đỏ, “Mặc kệ là cái gì, con cũng sẽ không vi phạm. Phụ vương nói không thể làm với người khác, con sẽ tuyệt không làm với người khác! Phụ vương. . . . . .” Người không biết ăn nói, qua một hồi lâu, nói ra, “Mạng của người là của con.”
“Còn Phong Nhi thì sao?” Sung sướng đột nhiên ập đến làm cho ngữ khí của Nhiễm Mục Lân nhẹ xuống.
“Mạng của con là của phụ vương.” Bọn họ là nhất thể.
“Phong Nhi. . . . . .” Đặt một nụ hôn lên đôi môi vì không vui mà chu chu lên. Hắn không thể đợi, không thể đợi cho đến khi con trưởng thành. Hắn không quan tâm cái gì thế tục luân lý, không quan tâm người nọ có phải là con hắn hay không, không quan tâm người đời sẽ chửi bới hắn, hắn chỉ quan tâm hắn muốn người này, người do chính tay hắn nuôi lớn, hắn muốn ở trên người con triền miên tìm những khoái cảm vĩnh hằng. Phụ tử thì sao? Nam tử thì sao? Một khi hắn đã yêu, thì tuyệt không lùi bước.
Ngoài cửa sổ, chim kêu ríu rít, hắn vươn tay buông màn bên kia xuống, không cho cảnh xuân ở bên trong giường lọt ra ngoài. Bàn tay thô ráp mơn trớn lên thân mình gầy gò còn chưa hoàn toàn trưởng thành ở dưới thân mình, Nhiễm Mục Lân không chút nào do dự cùng áy náy. Dục vọng trướng đau đang kêu gào, nhưng hắn vẫn thong dong mà ở trên người con vuốt ve âu yếm.
“Phụ vương. . . . . .” Tình dục dần dần dâng lên, người ngây thơ hoàn toàn không hiểu đây là cảm giác gì. Đầu óc choáng váng không nói, thân mình tựa hồ càng ngày càng vô lực, đối với người luyện võ nhiều năm, hơn nữa còn muốn trở thành tướng quân mà nói – loại cảm giác này làm cho nó cực kỳ lo sợ.
“Phong Nhi, biết vì sao phụ vương nói loại sự tình này không thể làm với người khác không?” Khẽ liếm vành tai của con, Nhiễm Mục Lân thô thanh hỏi.
Người choáng váng tự nhiên là không biết, thành thực mà lắc đầu.
“Phong Nhi, đây là chuyện chỉ có người thận cận nhất trên đời mới có thể làm. Con làm với người khác, vậy người kia chính là người thân cận nhất của con, đã hiểu chưa?” Nhẹ nhàng vuốt ve lên tinh xảo hơi hơi nhếch lên của con, Nhiễm Mục Lân nói.
“Ngô. . . . . .” Nguyên lai, là như thế “Phụ vương, sẽ không. . . . . . Ân. . . . . .” Nó sẽ không làm với người khác, trên đời này người thân cận nhất với nó chỉ có phụ vương.
“Phong Nhi, phụ vương cũng sẽ không làm với người khác.” Dứt lời, hắn ngậm lấy dục vọng xinh đẹp của con.
“Phụ vương!” Cái nơi cho tới bây giờ chỉ có một tác dụng bị phụ vương ăn vào miệng, “bé con” vừa hơi hơi đứng thẳng liền lập tức nhuyễn xuống. Nhiễm Mặc Phong vươn tay đẩy phụ vương ra.
“Phong Nhi, nằm yên, nghe lời.” Ấn con nằm xuống, Nhiễm Mục Lân xuất ra uy nghiêm của phụ vương, tiếp theo ở dưới ánh nhìn chăm chú đầy lo lắng của người nào đó, hắn lại tiếp tục ngậm lấy “bé con”, làm cho “bé con” vươn mình đứng dậy.
“Phụ vương. . . . . .” Hô hấp có chút dồn dập, Nhiễm Mặc Phong nghĩ phải làm sao để cho phụ vương đừng ăn nữa, cái vật kia không sạch sẽ.
“Nghe lời.” Lẩm bẩm một tiếng, Nhiễm Mục Lân bắt đầu nhâm nhi thưởng thức, mặc kệ đứa con có bao nhiêu không muốn.
“Ngô. . . . . .” Đôi mắt dị sắc mở ra thật to, Nhiễm Mặc Phong không hiểu sao mình có thề phát ra loại thanh âm suy yếu như thế này. Cảm giác khác thường lan tỏa khắp toàn thân, tay nó không tự giác mà vuốt ve lên bả vai rộng lớn của phụ vương, ngón tay đụng phải ấn ký của nó ở trên vai phụ vương.
“Phụ vương . . . .” Hai chân run rẩy vô ý thứ mở rộng ra, dục vọng bị phụ vương phun ra nuốt vào đã hoàn toàn đứng thẳng, mà nó chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên.
Người chưa từng trải qua cảm xúc ***, buộc chặt cơ thể, rên rỉ cũng dần dần cao lên, Nhiễm Mục Lân khẽ liếm hai cái lên miệng nhỏ đang rỉ nước của con, rồi thối lui. Hắn biết con sẽ nhanh đến đỉnh điểm, nhưng mà không được, bọn họ phải cùng nhau.
Nhìn thấy cái thứ của phụ vương cũng đứng thẳng giống như mình, trong mắt Nhiễm Mặc Phong hiện lên ham học hỏi, lần trước nó hỏi phụ vương đó là chuyện gì xảy ra, nhưng phụ vương không nói cho nó biết.
“Phụ vương.” Giờ khắc này, tiểu thú đang rất tò mò, muốn biết đây là chuyện gì. Nó chỉ chỉ vào nơi đang thay đổi của phụ vương và mình.
“Đây là vật làm cho Phong Nhi hoàn toàn thuộc về phụ vương.” Ngón tay xâm nhập vào huyệt động bí mật của con, lời giải thích của Nhiễm Mục Lân đã làm cho tiểu thú hiểu được, nhưng mà . . . .
“Phụ vương?” Rõ ràng là áp lực cùng nghi hoặc, phụ vương muốn vào chỗ đó sao?
“Phong Nhi, thả lỏng, phụ vương muốn đi vào.” Ngón trỏ ở huyệt khẩu nhắm chặt ấn đẩy, thật chặt. Nhìn nhìn cực đại của mình, Nhiễm Mục Lân có chút ủ rũ.
“Phụ vương. . . . . . Bẩn. . . . . .” Người căn bản không biết phụ vương muốn làm cái gì, nhưng vì xuất phát từ sạch sẽ, nên không thể thả lỏng.
Đầu lưỡi ở trên nụ phấn hồng nhiễu loạn, làm cho người dưới thân động tình mà rên rỉ, Ngón tay Nhiễm Mục Lân thoáng dùng sức xâm nhập vào nơi không chịu mở ra kia. Ngay lúc người dưới thân hắn mở miệng kháng nghị, hắn dùng mọi chặn miệng nó lại.
Phụ vương. . . . . . Bẩn. . . . . . Không để ý tới nơi đó đang truyền đến từng trận đau đớn, Nhiễm Mặc Phong kháng cự.
“Phong Nhi, nghe lời.” Vẫn là câu này, Nhiễm Mục Lân dĩ nhiên là hạ lệnh. Người trong lòng hắn còn rất bài xích nhưng vẫn ngoan ngoãn từ từ thả lỏng thân mình, chính là lại nhắc nhở một câu: “Phụ vương, bẩn.”
“Không bẩn, Phong Nhi, mở chân ra, nghe lời.”
Nhịn xuống đau đớn cùng khó chịu do ngón tay tiến vào mang đến, Nhiễm Mặc Phong tận lực mở rộng hai chân ra, không biết rằng bộ dáng của mình vào giờ phút này xem ở trong mắt phụ vương hấp dẫn biết bao nhiêu.
Hai chân thon dài của nó cong lên, đem cái nơi non nớt cùng bí ẩn nhất của mình phơi bày ra rõ ràng. Không phải nó không biết e lệ, mà bởi vì người muốn xem chính là phụ vương của nó. Dục vọng phấn hồng đứng thẳng khẽ run rẩy, không biết là thẹn thùng hay là khát vọng. Trong đôi mắt dị sắc tán loạn, dung nhan trong ngày thường luôn lạnh nhạt giờ đây chứa đầy mị hoặc hồn nhiên. Thân mình luôn phơi nắng cũng không đen, phủ lên một tầng hồng nhạt, Nhiễm Mục Lân thấy vậy càng thêm dục hỏa đốt người.
“Phong Nhi, có đau không?” Hắn cúi người xuống, đặt lên trên người con những dấu vết thuộc về riêng hắn, ngón tay của Nhiễm Mục Lân lại tăng thêm một ngón.
“Không đau.” Đau, nhưng nó không sợ, chỉ cảm thấy sẽ làm dơ tay của phụ vương.
“Phong Nhi, phụ vương nhịn không được . . . .” Ngậm lấy đôi môi đỏ hồng kiều diễm ướt át, Nhiễm Mục Lân rút ngón tay ra, dục vọng của hắn trướng đến đau. Hắn sẽ làm cho con bị thương, nhưng chỉ một lần này, sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
“Ngô. . . . . .” Môi bị ngăn chặn nên không thể hỏi, phụ vương nhịn không được cái gì?
Huyệt khẩu nhận thấy có cái gì để sát vào, không phải ngón tay của phụ vương, là . . . . Hai tay đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong trừng lớn mắt.
Hung khí dữ tợn từng chút từng chút xâm nhập vào nơi chặt kín kia, thân mình còn chưa trưởng thành, còn chưa tới thời điểm để hái, làm ra khắng cự với kẻ xâm lược. Quá nhỏ, huyệt khẩu hồng nhạt căn bản không thể tiếp nhận thô to của hắn.
Nhiễm Mặc Phong càng không ngừng hít sâu, nó không hiểu vì sao phụ vương muốn làm như thế, rất đau, nó tận lực thả lỏng, chính là . . . .”Phụ vương, bẩn.” Nơi đó của nó bẩn.
“Phong Nhi, thả lỏng, phụ vương muốn đi vào, phụ vương chờ không nổi nữa. Không cần để ý bẩn hay không bẩn, phụ vương muốn đi vào!” Hắn sẽ làm đau bảo bối của mình, nhưng hắn đã bị dục hỏa tra tấn đến sắp điên rồi.
“Vù vù . . . .” Há to miệng thở dốc, dưới sự vuốt ve của phụ vương mà tận lực thả lỏng, nói tự nói thầm với mình – sau này phải rửa sạch, không thể để giống như lần này. Tiểu thú đơn thuần không hề ý thức được vì sao chính mình sẽ cho rằng còn có lần sau.
“Ngô!” Một trận đau nhức, nó nhíu chặt mi, đôi mắt dị sắc vẫn luôn nhìn chăm chú phụ vương, thấy thần sắc của Phụ vương rất là thống khổ, nó nghĩ rằng mình đã làm đau phụ vương, nên tiểu thú liều mạng thở dốc, liều mạng thả lỏng, không cho chính mình chống đẩy vật thô to đã chôn sâu vào trong cơ thể nó.
“Phong Nhi, phụ vương đã làm đau con.” Đau lòng mà hôn lên đôi môi trắng bệch của con, Nhiễm Mục Lân cố nén cảm xúc muốn luật động.
“Không đau.” Ôm lấy phụ vương, nó lau đi mồ hôi trên lưng phụ vương.
“Phong Nhi, nhịn một chút.” Hôn hôn con, Nhiễm Mục Lân từ từ chuyển động. Thân mình ngây ngô đau đến nổi run nhè nhẹ, người tín nhiệm phụ vương vẫn không ngừng thở dốc cùng thả lỏng, sợ làm đau phụ vương.
Nhiễm Mục Lân dùng cả tay lẫn miệng để khiêu khích *** của con nổi dậy, hắn tự trách không thôi, lúc đầu hắn tính qua 2 ngày nữa mới làm, để có thể chuẩn bị cao trơn giúp con thoải mái một chút. Phong Nhi, phụ vương xin lỗi, lần sau phụ vương tuyệt sẽ không để con bị đau.
“A!” Đột nhiên, Nhiễm Mặc Phong hét to một tiếng. Nhiễm Mục Lân giật mình sợ hãi, liền vội vàng dừng lại, thì thấy hai gò má của con ửng đỏ, ánh mắt tán loạn.
“Phong Nhi?” Lo lắng mà gọi con, Nhiễm Mục Lân thẳng người dậy, nhìn xem nơi kết hợp giữa hắn và con, rồi lại động thân một cái, người dưới thân hắn lại hét to một tiếng. Trong mắt Nhiễm Mục Lân xẹt qua cái gì đó, hắn đâm mạnh về phía trước, lại tiếp tục nghe con hét to lên.
Là nơi này sao? Hắn hạ người xuống, hôn lên đôi môi không ngừng quát to của con, hắn bắt đầu hướng nơi đó mà tiến công mãnh liệt. Tiếng la động tình tức khắc tràn ngập ở trong phòng.
Phong Nhi . . . . Phong Nhi, nơi đó so với thân mình của con còn ấm áp hơn mấy lần, đang không ngừng cắn chặt lấy hắn, phản ứng ngây ngô, tiếng quát to không chút nào giữ lại, làm cho hắn không thể khống chế được, làm cho hắn thỏa mãn. Thân mình trắng nõn non nớt dưới tay hắn phản ứng thành thực niềm vui sướng của mình, “bé con” lúc trước vì đau mà nhuyễn xuống, giờ đây đang vươn người thẳng đứng, nhờ bàn tay thô ráp của hắn âu yếm mà không ngừng rơi nước mắt.
Phụ vương. . . . . . Nhiễm Mặc Phong gọi thầm trong lòng, ánh mắt mê ly nhìn phụ vương. Đây là cái gì? Vì sao nó lại như vậy? Không hiểu, nó không hiểu.
“Phụ vương. . . . . .” Đè lại bàn tay phụ vương đang nắm nơi đó của nó, nó lắc đầu, có cái gì đó muốn phun ra, nó không thể giữ lại.
“Phong Nhi, cùng phụ vương nào.” Lại hôn lên môi con, hắn đẩy nhanh động tác trên tay cùng phần eo, hắn đã sớm không nhịn được.
“Phụ vương, không!” Vươn tay che lại, nhưng vẫn không thể ngăn được cái gì đó ở trong cơ thể mình phun ra, Nhiễm Mặc Phong kinh hoảng nhìn lại, nó nghĩ rằng chính mình không khống chế được mà …, lại thấy được cái thứ gì đó làm cho nó giật mình, cũng không chờ nó lên tiếng hỏi, dục vọng thô to trong cơ thể nó cực kỳ hung mãnh làm cho nó mất đi thần trí một lần nữa.
Tiếng hét to khàn khàn đan xen với tiếng rên rỉ vô thức, giường lớn bị màn che khuất sau khi lay động mãnh liệt một hồi dần dần ngừng lại, trong phòng một trận yên tĩnh.
Sau một hồi lâu, trên giường truyền ra một tiếng nghi vấn, mang theo khàn khàn cùng suy yếu khác xa với dĩ vãng: “Phụ vương, đây là cái gì?”
Tiếp theo một âm thanh cực kỳ thỏa mãn truyền đến: “Đó là bảo bối của Phong Nhi, chỉ có phụ vương mới có thể làm cho con chảy ra cái đó, nếu con để cho người khác nhìn thấy, chính là phản bội phụ vương.” Người có được lời giải thích liền gật đầu, nháy nháy đôi mắt cảm thấy sót, không rõ vì sao mình lại cảm thấy buồn ngủ.
Rất chậm rất chậm mà rút thô to ra khỏi nơi chặt kín kia, Nhiễm Mục Lân nhìn nơi bị thương kia mà nhíu mày, hắn vẫn làm Phong Nhi bị thương. Máu trộn chung với bạch trọc của hắn theo nơi sưng đỏ đang từ từ chảy ra, Nhiễm Mục Lân khép chân con lại, lập người con qua để cho con nằm nghiêng một bên. Sau đó hắn túm lấy bộ xiêm y khoát lên người, rồi bước xuống giường.
“Phong Nhi, không được lộn xộn, chờ phụ vương trở về.” Nói xong, hắn ra khỏi phòng.
Bất động mà nằm nghiêng người, Nhiễm Mặc Phong vươn tay chạm vào hậu huyệt của mình, hình như có cái gì đó đang chảy ra ngoài, ngay khi nó nhìn thấy trên tay mình dính thứ gì đó, mặt nó lộ ra vẻ hoang mang, tiếp theo nó dần dần hiểu được, nguyên lai nơi đó cũng sẽ chảy ra cái thứ mà chỉ có phụ vương mới có thể xem được, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày nó đều phải đem nơi đó tẩy rửa sạch sẽ. (=.=)
Nhiễm Mục Lân ra ngoài phân phó hạ nhân nâng nước ấm vào, sau khi quay lại thì phát hiện con đang mơ màng ngủ. Hắn cầm khăn ướt lâu đi những thứ không sạch sẽ ở trên người con, rồi lên giường nằm xuống bên cạnh người đã tỉnh lại, hắn khẽ vuốt lên thân mình vẫn nóng như cũ: “Phong Nhi, ngủ đi.”
Nhìn phụ vương một hồi, thấy phụ vương đã hết tức giận, Nhiễm Mặc Phong theo thói quen mà chui vào trong lòng phụ vương, đầu nó vẫn còn rất choáng váng, thế nhưng vẫn không quên 2 việc chính: “Phụ vương, đau không?”
Mắt hắn đầy ý cười, kéo qua chăn phủ kín cho hai người, Nhiễm Mục Lân hôn lên tai con: “Phụ vương không đau, chỉ có Phong Nhi bị phụ vương làm đau.”
“Con không đau.” Còn có một việc khác, “Phụ vương, bẩn.” Nói xong, liền vươn tay sờ lên cái thứ ở giữa hai chân phụ vương, nhắc nhở phụ vương phải rửa. (=.=”)
Đè cái tay đang “quấy rối” lại, Nhiễm Mục Lân khắc chế nói: “Phong Nhi, ngủ đi, phụ vương sẽ rửa.”
“Ân.” Ôm lấy phụ vương, tiểu thú nhắm mắt lại, vẫn không thể rõ, vì sao mình lại buồn ngủ như vậy.
Khi người trong lòng hắn ngủ say vù vù, thì nước ấm được đưa tới. Nhiễm Mục Lân cho mọi người lui ra ngoài, rồi ôm con bước vào nơi tắm rửa. Nháy mắt vừa tiến vào bồn tắm, Nhiễm Mặc Phong mở hai mắt ra, tiếp theo lại nhắm lại, nó vốn đang ngủ say thì ở trong mộng thấy được Tranh. Thân ảnh màu trắng chợt lóe lên rồi biến mất, trong con mắt bảy màu chứa đựng ánh mình mà nó không thể hiểu.
“Ân. . . . . .” Ngón tay ở trong cơ thể nó tẩy rửa mang lại cho nó cảm giác khó hiểu, nó vừa mở mắt ra, thì ngón tay của phụ vương cũng rút ra ngoài. Đôi môi nó lại bị cướp đoạt, nó khẽ liếm lên chiếc lưỡi của phụ vương đang vói đi vào.
“Phong Nhi, phụ vương rửa cho con.” Lời nói vừa dứt, dục vọng thô to lại di chuyển tới cửa động mảnh mai kia.
“Ân.” Ôm lấy phụ vương, Nhiễm Mặc Phong không hề kháng cự như lúc nãy, thả lỏng thân mình để cho phụ vương tiến vào. Dũng đạo ướt át mềm mại dưới sự trợ giúp của nước ấm càng trở nên mềm mại. Vẫn đau đớn như cũ, vẫn khó chịu như cũ, thế nhưng tiểu thú được tẩy rửa lại hoàn toàn tin tưởng vào phụ vương của nó, cố hết khả năng để cất chứa hoàn toàn thô to của phụ vương đang tiến vào.
Không biết, không biết việc phụ vương đang làm với nó là có ý gì; không biết loại sự tình này là trái với thế tục, trái với luân lý, sẽ bị người đời chửi rủa; không biết, cái gì cũng đều không biết, nó chỉ biết là đây là việc giữa nó và phụ vương mới có thể làm với nhau, chỉ biết đây là việc dành cho người thận mật nhất trên đời này. Phụ vương không có lừa nó, nó cùng phụ vương kết hợp chặt chẽ lại cùng một chỗ, trở thành nhất thể, cực kỳ thân mật, cực kỳ thân cận.
“Phụ vương . . . . Cùng nhau . . . . ” Trầm mình vào trong những nụ hôn cùng vuốt ve của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong ôm chặt lấy phụ vương, đau đớn dưới hạ thân đã rồi xa, hiện tại nó cảm nhận được phụ vương, cảm nhận được vật ấm áp của phụ vương.
“Phong Nhi, cùng nhau, vĩnh viễn.” Luật động mãnh liệt, dùng miệng nuốt lấy tiếng rên rỉ ngọt ngào của con, Nhiễm Mục Lân cảm thấy tâm của mình đã được lấp đầy.
Ngoài cửa sổ, chim vẫn líu lo không biết mệt, tựa như hai người cũng không biết mệt mà ở trên giường thân mật dây dưa cùng một chỗ. Lúc này Nhiễm Mục Lân mới cảm nhận được, vì sao Dịch cùng Tiết Kì hận không thể dính chặt vào nhau.