Tác Đồng

Chương 77: Chương 77




CHƯƠNG 77

Nhiễm Mục Kì vốn nghĩ rằng Nhiễm Mục Lân sẽ vì đạo thánh chỉ kia mà vội vàng tiến cung gặp y, nên y đã làm tốt chuẩn bị để đối mặt với lửa giận của bào đệ, thế nhưng làm cho y ngoài ý muốn chính là y trái chờ phải chờ vẫn không thấy Nhiễm Mục Lân đâu, thẳng đến năm ngày sau, y nhịn không được nữa bèn hạ chỉ tuyên bào đệ tiến cung, lúc này đây y mới gặp được người đã lâu không thấy.

“Thần đệ khấu kiến bệ hạ.”

“Mục Lân, mau đứng lên.”

Trong Ngự thư phòng, Nhiễm Mục Kì bảo người nửa quỳ trên mặt đất đứng lên, sau đó nhìn vài vị trọng thần trong phòng nói: “Trẫm có chuyện muốn nói riêng với Mục Lân, nếu các ngươi không còn việc gì thì lui ra đi.”

Đám người Trương Chiêu Xương, Ngũ Vũ Khôn tràn đầy thâm ý mà liếc nhìn Nhiễm Mục Lân một cái, khom người lui ra ngoài.

“Mục Lân, ngồi đi.” Bảo bào đệ ngồi xuống, Nhiễm Mục Kì chờ hắn lên tiếng.

“Hoàng huynh, đừng trách đệ hôm nay mới tiến cung, lão Dịch thối kia lại chạy nữa rồi, đệ mấy ngày nay vội vàng tìm hắn, cho nên không thể vào cung gặp huynh.” Nhiễm Mục Lân lên tiếng, nhưng lại nói ra không phải là chuyện Nhiễm Mục Kì để ý.

“Dịch chạy?” Nhiễm Mục Kì cực kỳ kinh ngạc, “Xảy ra chuyện gì?” Tạm thời đem chuyện của mình bỏ qua một bên.

Nhiễm Mục Lân lửa giận bốc lên, nói: “Cái lão già thối đó chuyên gây chuyện thôi. Lão hận không thể ăn sống Tiết Kì đến cái xương cũng không còn, nhưng lại chần chờ không chịu ăn sạch sẽ, cũng không biết lão băn khoăn cái gì. Cuối cùng bị Tiết Kì biết được, buộc lão phải ăn sạch sẽ, lão không chịu, nên chạy.”

Nhiễm Mục Kì nghe được cái hiểu cái không, đầu óc choáng váng: “Mục Lân, cái gì ăn hay không ăn.”

Nhiễm Mục Lân chế nhạo nói: “Hoàng huynh không phải cho Trú ăn rồi sao? Hay là chưa cho Trú ăn sạch sẽ?” (=))))))

Cái này Nhiễm Mục Kì hiểu được, bút lông trên tay y thiếu chút nữa đã bay thẳng vào mặt hoàng đệ, y thẹn quá hóa giận: “Ở biên quan nhiều năm như vậy, học được những thứ không đứng đắn này?” Điên máu a, lo lắng nhiều ngày nay hóa ra là vô ích.

“Hắc hắc,” Nhiễm Mục Lân cười rộ lên, nhỏ giọng nói, “Hoàng huynh, có phải Trú tiên nhân ép bức huynh không? Nếu là vậy, hoàng đệ có liều cái mạng này cũng quyết giúp huynh báo thù, bất quá. . . . . . Nếu không phải, thì hoàng đệ cũng chỉ có thể nhịn đau mà đem hoàng huynh tặng cho người ta thôi.”

“Nhiễm Mục Lân!” Bút lông trong tay người nào đó bay thẳng ra ngoài, lại bị người thoải mái tiếp được.

“Hoàng huynh,” Nhiễm Mục Lân trở nên nghiêm túc nói, “Chỉ cần huynh nguyện ý, huynh cao hứng, thì đệ là đệ đệ của huynh sao lại phản đối? Hoàng huynh, nếu huynh một mực lo lắng đệ sẽ phản đối, thì huynh đã quá coi thường đệ rồi.” Sau này chuyện của hắn cùng Phong Nhi còn phải tìm hoàng huynh làm chỗ dựa vững chắc a, hắn nào dám phản đối. (=.=”)

Nhiễm Mục Kì cảm động mà nhìn đệ đệ duy nhất của mình, hít một hơi thật sâu, cảm kích nói: “Mục Lân, huynh mặc kệ các đại thần trong triều phản đối thế nào, huynh chỉ để ý đến suy nghĩ của đệ.”

Nhiễm Mục Lân cũng có chút cảm động, không nghĩ tới hoàng huynh lại coi trọng hắn như vậy, trong lòng đối với hoàng huynh cũng càng thêm áy náy. “Hoàng huynh, huynh muốn làm thế nào, thì cứ làm thế đó, biên quan đã có đệ thủ cho huynh, kinh thành có Trú tiên nhân, huynh không cần băn khoăn bất kỳ ai. Còn mấy lão cổ hủ kia, ai nhiều chuyện cứ lôi ra đánh vài chục gậy, xem ai còn dám nói gì nữa không? Nếu bọn họ vẫn cứ tìm huynh gây phiền toái, thì huynh cứ bảo bọn họ trực tiếp tìm Trú tiên nhân đi, xem bọn họ làm cách nào để đuổi Trú tiên nhân đi?”

Nhiễm Mục Kì cười rộ lên, ánh sáng trong mắt lưu chuyển lộ ra hạnh phúc thản nhiên. “Trẫm cũng là bị ép buộc, bọn họ có can đảm thì tìm Trú gây phiền toái đi, đừng đến phiền trẫm.” Tiếp theo, y thả lỏng hỏi, “Dịch cùng Tiết Kì xảy ra chuyện gì? Theo lời đệ vừa nói thì hai người bọn họ . . . . . . ?” Tám năm trước, trước khi hai người đó rời khỏi hoàng cung, y cũng cảm thấy hai người này có gì đó không thích hợp .

Nhiễm Mục Lân gật gật đầu: “Tiết Kì cùng Dịch ở Nhân Xương hận không thể cả ngày đều dính chặt vào nhau, người sáng suốt đều nhìn ra được giữa hai người xảy ra chuyện gì. Nhưng không biết lão Dịch này suy nghĩ cái gì? Đệ tưởng rằng lão đã sớm ăn sống Tiết Kì đến xương cũng không còn, ai ngờ lão chỉ đứng trước cửa nhưng lại không đi vào. Mấy ngày trước Tiết Kì biết được, cùng lão náo loạn một hồi, kết quả lão biến mất. Tiết Kì không ăn không uống, chỉ biết khóc, làm hại đệ cùng Phong Nhi chạy loạn chung quanh tìm người, aizzz, lão già thối này, sao cứ không được tự nhiên vậy?”

“Tiết Kì cùng Dịch . . . . . Bọn họ là phụ tử a, tuy là nghĩa phụ cùng nghĩa tử, nhưng như vậy cũng là nghịch luân. Dịch có băn khoăn cũng là bình thường, nếu không có tầng thân phận này, cố gắng nhiều một chút sẽ được.” Nhiễm Mục Kì thản nhiên nói, cũng không phải chán ghét, mà là trần thuật sự thật. Loại thống khổ nghịch luân này, hắn là người rõ nhất.

“Không, nếu lão thật sự băn khoăn chuyện này, sẽ không ra tay với Tiết Kì, chẳng lẽ lúc lão hôn Tiết Kì sẽ không nghĩ đây là con của lão sao? Với lại, Dịch cũng chẳng phải là thiện nam tín nữ gì, chính là không biết đến tột cùng là nguyên nhân gì, làm cho lão không thể làm như vậy. Tóm lại trước tiên phải tìm được lão già thối đó, bằng không lão còn chưa trở về, thì Tiết Kì đã chết đói. Mà Tiết Kì chết đói cũng không quan trọng, quan trọng là Phong Nhi sẽ khổ sở cả đời.” Nhiễm Mục Lân xoa xoa thái dương, mấy ngày nay hắn luôn đau đầu, hai người kia thật sự là biết cách hành người mà. Con hắn vẫn cho rằng là do mình nói với Tiết Kì những lời kia, nên làm cho Tiết Kì cùng Dịch trở thành như vậy. Mấy ngày nay, con cũng không ăn không uống mà ở suốt bên ngoài tìm người, làm hắn đau lòng muốn chết, hắn khuyên thế nào cũng không được.

“Phong Nhi đâu? Sao không tiến cung cùng đệ?”

Nhiễm Mục Lân thở dài: “Phong Nhi ra ngoài tìm Dịch, nói – nếu không tìm được lão, thì sẽ không trở về.”

Nhiễm Mục Kì không nghĩ nhiều, nói: “Ta nói Trú cũng đi tìm xem, hắn ra mặt chắc sẽ sớm tìm được Dịch.”

“Vậy đa tạ hoàng huynh .” Nhiễm Mục Lân đứng dậy, “Hoàng huynh, đệ đây cáo lui, còn phải đi tìm Dịch.”

“Mục Lân, tìm Dịch quan trọng, nhưng cũng phải bớt chút thời gian tiến cung cùng huynh ăn bữa cơm, từ khi đệ trở về, chưa cùng ăn cơm với huynh đấy.” Nhiễm Mục Kì muốn tiễn hoàng đệ mình ra cửa, khổ nỗi thân mình không khoẻ, không thể đứng dậy.

“Được, đệ sẽ sắp xếp thời gian rồi mang Phong Nhi tiến cung bồi hoàng huynh dùng bữa.” Nhiễm Mục Lân nhìn hoàng huynh gật đầu chào, rồi xoay người rồi đi. Nghĩ đến chuyện hắn phải làm, trong lòng lại đối với hoàng huynh nói câu ‘thật có lỗi’.

Nhìn theo hoàng đệ rời đi, Nhiễm Mục Kì nở nụ cười thản nhiên, Mục Lân không hổ là đệ đệ tốt nhất của y, không ngờ chuyện này đệ ấy lại bình tĩnh chấp nhận như thế, toàn bộ những lời y đã chuẩn bị để nói với đệ đệ đều không công uổng phí.

Phía sau y xuất hiện một người, hai tay đặt lên trên vai y, nhẹ nhàng mát xa.

“Trú, Dịch chạy, ngươi giúp Mục Lân tìm hắn xem.” Nói với nam tử phía sau một câu, Nhiễm Mục Kì mệt mỏi nhắm mắt lại. Cả người đau nhức, người này căn bản không biết tiết chế.

“Thưởng cái gì?” Còn chưa làm, đã đòi thưởng.

Lười mở mắt trừng nhân, Nhiễm Mục Kì trầm giọng nói: “Trẫm muốn ngươi đi tìm người, ngươi còn dám đòi trẫm thưởng?”

“Trẫm?” Đôi mắt lạnh lùng hiện lên ánh sáng bạc, hắn cúi đầu gặm cắn lên cổ Nhiễm Mục Kì, rồi nói, “Ngươi là Hoàng Thượng của người khác, còn với ta lại là thê, ta không nên đòi thưởng sao?”

“Một đồng bạc.” Đẩy người cắn mình đau ra, Nhiễm Mục Kì kéo tay hắn đến trên lưng mình, “Nơi này cũng cần mát xa, ngươi không thể nghỉ ngơi một ngày sao? Các đại thần này làm ta phiền muốn chết.”

“Bọn họ còn chưa hết hy vọng sao?” Trú lạnh lùng nói, vươn tay ôm lấy người đang buồn ngủ, “Đi ngủ.”

“Tấu chương còn chưa có phê đâu.” Tấu chương cao như một ngọn núi, phê đến bao giờ đây?

“Để Lạc Nhân phê.” Trực tiếp thay Hoàng Thượng hạ chỉ, Trú ôm người nào đó trở về tẩm cung ngủ.

“Lạc Nhân?” Người sắp ngủ mở to mắt ra, “Vì sao không phải Lạc Tín?”

“Lạc Nhân rất rảnh, nên cho nó việc gì đó để làm.” Người so với Hoàng Thượng còn Hoàng Thượng hơn hạ lệnh.

“Ha hả …” Nhiễm Mục Kì lại nhắm mắt, “Vậy Lạc Nhân đi, ngươi đi nói cho Hỉ Nhạc.”

——-

“Meo ô. . . . . . Meo ô. . . . . .”

Bốn con mèo con ở trong phòng chơi đùa đến cực kỳ vui vẻ, nếu không cắn cái đuôi của mình, thì là nhảy lên nhảy xuống, tựa hồ đã quên mất tiểu phụ thân của bọn họ.

“Tiểu Hổ, gần đây Mặc Phong bận cái gì vậy? Sau khi đệ ấy rời đi, thì vẫn chưa tiến cung lại lần nào.”

Nhìn bốn con mèo con đùa giỡn vui vẻ kia, Nhiễm Lạc Nhân rầu rĩ hỏi. Tiểu Hổ cũng buồn rầu ngồi ở bên người nó, lắc đầu: “Lạc Nhân, có phải Tiểu Phong không cần chúng ta nữa không? Hắn không có tiến cung tìm chúng ta.”

“Mặc Phong mới không có không cần chúng ta a.” Vò vò cái đầu đầy thịt của người nào đó, Nhiễm Lạc Nhân nói, “Nhất định là có việc gì đó nên mới trì hoãn .”

“Tiểu Hổ gia, nô tài nghe nói thời gian này chủ tử cũng không có ở Vương phủ, hình như là có chuyện gì đó, chủ tử phải đi ra ngoài.” Xích Đồng đi hỏi thăm cả một ngày, từ bên ngoài tiến vào nói, mặt gã đỏ bừng nhìn ra được là mới chạy trở về.

“Trách không được Tiểu Phong không có tới tìm chúng ta a.” Tiểu Hổ thở phào một hơi, gã nghĩ rằng Tiểu Phong không cần gã nữa, lúc này mới yên lòng.

Nhiễm Lạc Nhân cười nói: “Mặc Phong đã nói – sẽ vĩnh viễn thương chúng ta a.” Không hề ghen tị giữa Tiểu Hổ cùng Nhiễm Mặc Phong vô cùng thân thiết, chỉ ngắn ngủn vài ngày, hai tên chẳng có chút tâm cơ gì đã trở thành bạn tốt của nhau.

“Lạc Nhân, có phải bệ hạ rất thích Trú tiên nhân?” Nghĩ đến chuyện phát sinh trong mấy ngày nay, Tiểu Hổ không hề lo lắng cho Mặc Phong, lên tiếng hỏi. Bệ hạ phong Trú tiên nhân làm Nam quân a, nhất định là rất thích Trú tiên nhân. Tựa như Tiết Kì với Dịch vậy.

Nhiễm Lạc Nhân nhất thời không biết nên trả lời thế nào, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta cũng không biết nữa. Ban đầu phụ hoàng rất ghét sự phụ, thường hay bực bội với sự phụ, chính là sự phụ đối với phụ hoàng lại không giống vậy, sự phụ chưa bao giờ hung dữ với phụ hoàng, ta nghĩ sự phụ rất thích phụ hoàng đi. Về phần phụ hoàng có thích sự phụ hay không . . . . Ân . . . . Để ngày nào đó ta tìm cơ hội thăm dò phụ hoàng thử xem.” Đối với chuyện phụ hoàng phong sự phụ làm Nam quân, chỉ sợ Nhiễm Lạc Nhân là người vui vẻ nhất trong cung. Trước kia nó ở giữa phụ hoàng cùng sự phụ nên rất khó xử, nó thích sư phụ lạnh như băng này, lại thích cùng phụ hoàng nói chuyện vui vẻ, lần này sự phụ trở thành Nam quân của phụ hoàng, thì sau này sẽ không còn cãi nhau nữa, nó cũng không còn vì chuyện của phụ hoàng với sự phụ mà hao tổn tinh thần nữa. Về phần mẫu phi có vì vậy mà thương tâm hay không thì nó cũng không có để ý tới, đã từ rất lâu, nó đã biết mặc kệ có sự phụ hay không, mẫu phi cũng không bao giờ vui vẻ.

“Tam điện hạ, bệ hạ có chỉ.” Ngoài phòng đột nhiên truyền đến thanh âm của Hỉ Nhạc, Nhiễm Lạc Nhân vội vàng đứng dậy, chạy ra ngoài.

. . . . . . . . .

Quỳ trên mặt đất, Nhiễm Lạc Nhân qua nửa ngày cũng không thể phục hồi tinh thần lại, Xích Đan cùng Xích Đồng phải nâng nó từ trên mặt đất dậy, rồi giúp nó nhận thánh chỉ. Trở lại trong phòng, nó lại ngây người nửa ngày, rồi cầm thánh chỉ qua đọc đi đọc lại mấy lần, còn cùng Tiểu Hổ, Xích Đồng và Xích Đan cân nhắc một hồi lâu, rốt cuộc mới hiểu được phụ hoàng hạ một đạo ý chỉ như thế nào.

“Vì sao phụ hoàng muốn ta đi phê duyệt tấu chương chứ?” Nhiễm Lạc Nhân cảm thấy nguy hiểm, “Loại sự tình này, loại sự tình này không nên đến phiên ta a.” Phải làm, cũng nên là thái tử ca ca hay nhị ca mới đúng. Thái tử ca ca ở Hòe Bình, vậy thì vẫn còn nhị ca a.

“Phê duyệt tấu chương không tốt sao?” Tiểu Hổ ngây ngốc hỏi.

“Tiểu Hổ ngốc.” Nhiễm Lạc Nhân chán nản nói, “Còn lâu mới tốt.” Không thể phân tích cho Tiểu Hổ hiểu quan hệ lợi và hại trong đó, nó cắn cắn môi, “Tiểu Hổ, ta đi tìm phụ hoàng, ngươi ở trong này đừng chạy loạn nha.”

“Nga, ta sẽ không chạy loạn, ta chờ ngươi trở về ăn cơm.” Tiểu Hổ ngoan ngoãn nói.

“Ân.” Cầm thánh chỉ, Nhiễm Lạc Nhân chạy đi. Nó vừa đi không bao lâu, thì Nghiên phi với khóe mắt mỉm cười chạy tới Phong Viên, còn có Nhiễm Lạc Tín.

Đứng ở ngoài tẩm cung của phụ hoàng, Nhiễm Lạc Nhân lo lắng mà nhìn vào bên trong phòng, một lát sau, Hỉ Nhạc từ bên trong đi ra, mặt mang xin lỗi nói: “Tam điện hạ, bệ hạ đang ngủ, Mặc quân đại nhân nói có chuyện gì chờ bệ hạ thức dậy rồi nói sau.”

“Hỉ công công, ngài giúp ta tìm sự phụ được không? Ta, ta có việc tìm người.” Nhiễm Lạc Nhân cầu xin nói.

Hỉ Nhạc tất nhiên biết vì sao nó đến đây, khuyên nhủ: “Tam điện hạ, chuyện này bệ hạ đã định rồi, ngài nên theo đó mà làm. Ngài cũng biết, bệ hạ hiện tại . . . . . không thuận tiện.” Có Trú tiên nhân ở đây, không phải bệ hạ nói gặp là có thể gặp.

“Thế nhưng, thế nhưng . . . . .” Nắm chặt thánh chỉ trong tay, Nhiễm Lạc Nhân rất kích động. Lúc này, nó nhìn thấy có người đi từ bên trong ra, nó lập tức chạy tới. “Sự phụ!”

Trú mặc một kiện áo choàng màu xanh nhạt, mắt lạnh nhìn người sắc mặt tái nhợt, vươn tay cầm lấy thánh chỉ trong tay nó. Mở ra, đọc thoáng qua, rồi trả lại cho nó.

“Làm không tốt đừng gọi ta là sự phụ.” Nói xong, không hề nhìn Nhiễm Lạc Nhân, hắn xoay người đi vào phòng.

“Sự phụ. . . . . .” Nhiễm Lạc Nhân khóc không ra nước mắt, chuyện mà nó sợ nhất đã xảy ra. Mặc Phong, đệ ở đâu, huynh cần đệ.

Khi Nhiễm Lạc Nhân chán nản trở lại Phong Viên, thì phát hiện nô tài của mẫu phi cùng Nhị ca đang ở trong sân, nó liền vội vàng lẫn trốn. Thẳng đến khi bầu trời tối đen, sau khi hai người đợi không được nó trở về mà mang người rời đi, thì nó mới từ phía sau núi giả đi ra. Nó tìm một nơi bí ẩn đem thánh chỉ giấu vào đó, rồi mới lặng lẽ trở về phòng.

“Lạc Nhân!” Nhìn thấy nó, Tiểu Hổ liền hừng hực chạy tới, có chút khẩn trương mà nói, “Nương ngươi cùng Nhị ca ngươi vừa mới đi a.” Người chưa từng thấy qua sự phô trương của hoàng cung rõ ràng đã bị dọa sợ.

“Tiểu Hổ, đừng sợ, ngươi ra cung giúp ta đưa thư cho Mặc Phong được không?” Nhiễm Lạc Nhân kéo gã đi đến trước bàn, nhanh chóng viết một phong thơ, giao cho gã, “Tiểu Hổ, phụ hoàng để cho ta phê duyệt tấu chương, chuyện này không phải là nhỏ. Trong lòng ta hiểu được đây là chuyện gì, nhưng người khác sẽ không. Tiểu Hổ, nếu Mặc Phong đã trở về, ngươi nhất định phải tự tay giao phong thư này cho đệ ấy.” Đem tín nhét vào trong tay Tiểu Hổ, Nhiễm Lạc Nhân bảo Xích Đồng đưa gã ra khỏi cung.

“Lạc Nhân, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tự tay giao cho Mặc Phong. Ngươi cũng đừng sợ, đã có Trú tiên nhân ở đây.” Tiểu Hổ cất thư vào, đi theo Xích Đồng ra ngoài.

“Điện hạ, nương nương nói sau khi ngài trở về phải đến gặp nương nương.” Xích Đan nhỏ giọng nói, vì tình cảnh của điện hạ mà lo lắng không thôi.

Trong mắt của Nhiễm Lạc Nhân hiện lên lạnh lùng chưa từng có.”Ngươi tới chỗ của mẫu phi chuyển lời là – phụ hoàng bảo ta đi Ngự thư phòng phê tấu chương, khi nào phê duyệt xong, ta sẽ tới thỉnh an nàng.”

“Ân.” Xích Đan lập tức rời đi.

Ngồi ở ghế trên, Nhiễm Lạc Nhân nhíu mi trầm tư, chắc chắn thái tử ca ca đang trên đường trở về đây, chuyện này nó nhất định phải cực kỳ cẩn thận.

—–

Tẩm cung của Trương phi, nàng nằm ở trong chòi nghỉ mát mà âm thầm rơi lệ. Một người đi đến phía sau nàng, ôm lấy nàng.”Mẫu phi, người lại khóc .”

“Tín Nhi. . . . . .” Trương phi xoay người ôm lấy con, nhỏ giọng khóc lên. Nam nhân kia lại thú phi, mà lần này y thú không phải là nữ nhân, là một tiên nhân mà nàng căn bản không thể chống lại, điều này bảo nàng làm sao không khổ sở cho được.

“Mẫu phi,” Nhiễm Lạc Tín vỗ nhẹ mẫu phi, “Trú tiên nhân là người ra sao, hắn muốn làm cái gì, ngay cả phụ hoàng cũng không ngăn được. Cứ nhìn lần này phụ hoàng sinh bệnh là có thể nhìn ra được. Mẫu phi, phụ hoàng cũng là thân bất do kỷ. Bằng không, sao phụ hoàng lại để cho Lạc Nhân phê tấu chương, đó không phải sẽ rất lộn xộn?”

“Chính là, chính là người, đã lâu . . . . . chưa có tới thăm nương.” Trương phi nhỏ xinh nép vào trong lòng con, khóc nức nở.

“Phụ hoàng cũng không có thăm hoàng hậu, Nghiên phi và Triệu phi.” Nhiễm Lạc Tín khuyên nhủ, lại bất đắc dĩ nói, “Mẫu phi, phụ hoàng không phải là người vô tình, chính là thân bất do kỷ. Nếu Trú tiên nhân không đồng ý, thì phụ hoàng cũng phải chịu thua, mà ngay cả hoàng thúc cũng phải bó tay. Mẫu phi, con hứa với ngài sẽ cố gắng làm việc, sẽ để cho ngài có một chỗ dựa vững chắc.”

“Tín Nhi . . . . Có phải hôm nay phụ hoàng con . . . . . hạ chỉ để cho Lạc Nhân đi Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương?” Trương phi ngẩng đầu, thương tâm hỏi.

Nhiễm Lạc Tín cười cười, lau đi nước mắt của mẫu phi: “Mẫu phi, Lạc Nhân cả ngày rảnh rỗi, chơi bời lêu lổng, con đã sớm đề nghị với phụ hoàng cho nó một ít việc để làm, thân mình của nó đã khỏe lên rất nhiều, cũng nên vì phụ hoàng phân ưu. Thân mình phụ hoàng không tốt, Trú tiên nhân lại là sư phụ của Lạc Nhân, để cho nó phê duyệt tấu chương cũng tốt thôi. Vừa nãy Lạc Nhân sai Xích Đan tới tìm con, nhờ con giúp nó, nói là nó đã xin ý chỉ của phụ hoàng, muốn con cùng làm với nó.”

“Phụ hoàng con đồng ý ?” Trương phi lộ ra vui mừng.

Nhiễm Lạc Tín cười, gật gật đầu: “Phụ hoàng đồng ý, còn bảo con xem chừng Lạc Nhân, không được nó nhàn hạ. Mẫu phi, chuyện này bất quá là phụ hoàng muốn thử nghiệm Lạc Nhân thôi, ngài đừng nghĩ nhiều.”

“Vậy, vậy thì tốt rồi. . . . . .” Trương phi ôm chặt lấy con, “Lạc Tín, con phải toàn tâm toàn ý phụ tá phụ hoàng con, sau này mẫu phi chỉ có thể dựa vào con.”

“Con biết. Mẫu phi, ngài mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi.” Nói xong, hắn nâng mẫu phi dậy.

“Ân.” Trương phi vẫn còn thút thít được con nâng đỡ vào tẩm cung.

Từ tẩm cung của mẫu phi đi ra, Nhiễm Lạc Tín thẳng bước đến Ngự thư phòng. Vừa mới bước vào phòng, liền có một người bổ nhào vào lên người hắn, kêu rên: “Nhị ca, huynh đã tới, huynh mau tới cứu cứu đệ a. Đệ rốt cục biết vì sao phụ hoàng muốn đệ đến phê duyệt tấu chương rồi.”

“Vì sao?” Nhiễm Lạc Tín cười cười mặc cho Tam đệ kéo mình đến trước án thư, rồi hắn cầm lấy một quyển tấu chương.

Nhiễm Lạc Nhân nhìn trời thở dài một hơi, nén giận nói: “Lần trước phu tử cáo trạng với phụ hoàng, nói đệ ngủ gục trong lớp học, cả ngày lười biếng không tiền đồ. Phụ hoàng liền hỏi vì sao đệ không chăm chỉ học bài, đệ nói đệ vừa nhìn thấy chữ đã mệt rã rời. Lúc ấy phụ hoàng cũng không nói gì, chỉ bảo đệ trở về đi, đệ còn vụng trộm vui mừng a. Nhưng mà, huynh xem đi,” nó giơ lên một quyển tấu chương, “Chữ trên quyển sổ nhỏ này nhiều đến nổi làm cho đầu óc đệ choáng váng, đệ nhìn chưa được hai hàng chữ đã muốn ngủ. Nhị ca, huynh nói xem có phải phụ hoàng đang tìm biện pháp trị tội của đệ không?”

“Huynh đều đã nói với đệ buổi tối không cần ham chơi, giờ học thì phải chuyên tâm nghe phu tử giảng bài, cái này là tự làm tự chịu đi.” Nói xong, Nhiễm Lạc Tín vươn tay cầm lấy quyển sổ nhỏ ở trên tay Nhiễm Lạc Nhân.

“Nhị ca. . . . . .” Nhiễm Lạc Nhân giữ chặt tay Nhị ca lắc lắc, “Huynh phải cứu đệ a. Đệ biết sai rồi, sáng mai đệ sẽ đi gặp phụ hoàng để thỉnh tội, sau này đệ cũng không dám làm cho phụ hoàng tức giận nữa.”

“Biết là tốt rồi.” Điểm điểm lên mũi của Nhiễm Lạc Nhân, Nhiễm Lạc Tín đi đến ghế dựa ở trước án thư ngồi xuống, “Giao cho huynh đi, bất quá đệ không thể trở về, phải ở lại đây với huynh, bằng không để cho phụ hoàng biết đệ nhàn hạ, đệ lại bị phạt .”

“Hì hì, đệ biết Nhị ca thấy chết sẽ cứu mà.” Nhiễm Lạc Nhân nhảy dựng lên, vui mừng mà đi đến bên người Nhiễm Lạc Tín ngồi xuống, “Nhị ca, đệ giúp huynh nghiền mực, rồi bưng trà rót nước cho huynh.”

“Chỉ có nước trà?” Nhiễm Lạc Tín cầm bút lên, bắt đầu chăm chú lật xem tấu chương.

“Nhị ca bảo đệ làm cái gì thì đệ sẽ làm cái đó, như vậy được chưa?” Nhiễm Lạc Nhân bất mãn mà bĩu môi.

Nhanh chóng viết xuống lời bình luận, Nhiễm Lạc Tín nói: “Đệ đem những tấu chương đã phê xong, mở ra đặt ở trên mặt đất, để cho mực nước mau khô, sớm một chút dâng lên cho phụ hoàng xem, rồi còn ra về.”

Nhiễm Lạc Nhân lập tức gật đầu: “Cái này dễ a, chỉ cần không để cho đệ xem mấy thứ gây choáng váng đầu này là được.” Nói xong, nó nhận lấy một quyển tấu chương mà Nhị ca vừa phê xong đưa qua, chạy đến giữa phòng, mở ra đặt ở trên mặt đất, còn không quên thổi thổi, làm cho mực nước mau khô. Nhiễm Lạc Tín nhìn nó trong chốc lát, cười cười, rồi tiếp tục chuyên tâm phê duyệt tấu chương.

Chuyện Nhiễm Lạc Nhân phê duyệt tấu chương cũng tựa như chuyện Trú được phong làm Nam phi đều chấn động cả nước. Đêm nay, trong cung ngoài cung đều có rất nhiều người không thể đi vào giấc ngủ. Đứng bên ngoài cửa phòng luyện công của con một lúc, Triệu phi cũng không đi vào quấy rầy người đang luyện công, mà xoay người chậm rãi rời đi, trên mặt là sầu lo không thể che lấp.

Nhiễm Mục Lân ở bên ngoài chung quanh tìm kiếm Dịch, còn chưa biết việc này, đến khi hắn biết được, đã là ba ngày sau. Dịch tựa như bọt nước, biến mất không còn dấu vết. Nhiễm Mục Lân biết được chuyện Nhiễm Lạc Nhân phê duyệt tấu chương, khi quay trở về kinh thành,liền tiến cung gặp hoàng huynh, mà Tiểu Hổ đợi mãi vẫn chưa thấy Nhiễm Mặc Phong trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.