Tác Đồng

Chương 89: Chương 89




CHƯƠNG 89

Nhiễm Mặc Phong mê man nên không biết phụ vương cùng Quỷ ba Quỷ bốn đã nói cái gì, ở bên người phụ vương cho dù là sét đánh nó cũng sẽ không tỉnh. Nhưng ngay khi Nhiễm Mục Lân ăn mặc chỉnh tề muốn đi ra ngoài, thì nó liền tỉnh. Cứ việc vừa mới trải qua một đêm hoan ái, Nhiễm Mặc Phong vẫn nhanh chóng đứng lên. Nhiễm Mục Lân ấn con nằm lại trên giường, tiếp theo là một nụ hôn triền miên đến cực điểm, xiêm y vừa mặc vào suýt nữa lại bị cởi xuống.

“Phong Nhi, phụ vương đi gặp Tôn Thái thú một chút, con nằm đi, không cần đi theo. Chỉ là chuyện xả giao, phụ vương lộ mặt một cái, liền trở về ngay.” Ở trên người con sờ soạng một hồi, Nhiễm Mục Lân đắp chăn lại cho con, rồi lại hôn con thêm vài cái nữa. Không hỏi con có mệt không? Trên người có đau không? Đây đều là những lời vô nghĩa, cho dù mệt, cho dù đau, con vẫn thích, mà hắn càng thích hơn.

Nhiễm Mặc Phong không nói gì, ngoan ngoãn nằm yên, trừ bỏ ở nơi đó có chút không thoải mái ra, còn đau nhức ở những nơi khác đối với nó mà nói đều bé nhỏ không đáng kể. Nếu là những người khác, bị gây sức ép một đêm vào ngày hôm sau xác định sẽ nằm liệt giường, thế nhưng nó không chỉ không có khí sắc suy yếu, mà ngược lại hai gò má còn đỏ hồng. Nhìn phụ vương sau khi bỏ thêm một ít than vào chậu than, rồi rời đi, nó dịch chuyển đến gối đầu của phụ vương, nhắm hai mắt lại.

Ngoài lều, nhóm Quỷ quân dưới sự chỉ đạo của Quỷ ba cùng Quỷ bốn đang luyện quyền, trên khoảng đất trống có bốn năm cái nồi lớn, bên trong là cháo thịt, do mấy Quỷ quân biết nấu nướng làm. Nhìn thấy Nhiễm Mục Lân đi ra , Quỷ ba cùng Quỷ bốn lập tức đi tới, một gã Quỷ quân hiển nhiên là đã được phân phó trước đó, lập tức dắt ngựa tới cho hắn.

“Các ngươi tiếp tục luyện tập đi, ta tới chỗ của Tôn Thái thú, đừng quấy rầy Tướng quân của các ngươi.” Lạnh nhạt nói với hai người một câu, Nhiễm Mục Lân lên ngựa. Thẳng đến khi hắn đã đi xa, Quỷ ba cùng Quỷ bốn vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn hai người vẫn bình thường như trong dĩ vãng – cẩn thận tỉ mỉ, cực kỳ nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt bọn họ lại có một tia khác biệt so với thường ngày.

Nhiễm Mặc Phong cũng không có tiếp tục ngủ, thiếu hơi thở của phụ vương làm cho nó không sao ngủ được, ngoài ra nếu là ngày thường thì giờ này nó đã mang Tướng Quân đến thao trường luyện tập rồi. Nó không phải là người tham ngủ, thế nhưng ngày hôm qua nó lại không thể nhớ được sau khi thân cận xong phụ vương đã rửa sạch thân mình của nó ra sao.

“Chủ tử.” Là Quỷ ba.

“Vào.” Nhiễm Mặc Phong vừa mặc xong áo lót. Sau khi Quỷ ba tiến vào, đầu nó cũng không nâng lên, nói: “Ngồi.”

Quỷ ba liếc nhìn chủ tử một cái, ngồi xuống.

“Phái Quỷ sĩ giám thị chặt chẽ hướng đi của quân Sở cùng quân Man.”

“Dạ”

“Chú ý Vệ Quốc. Bọn chúng có thể sẽ âm thầm kết minh với Sở Quốc.”

“Còn Nam Quốc thì sao?”

Nhiễm Mặc Phong đang cài nút áo, ngẩng đầu lên, nhíu mi lại: “Trước mắt, không cần để ý tới Nam Quốc cùng Kim Quốc. Đám quân Kim tập kích Cam Trữ cốc kia có gì đó kỳ quặc. Chờ phụ vương trở về, ta hỏi phụ vương một chút rồi sẽ định đoạt.” Tiếp theo lại cúi đầu tiếp tục cài nút áo, trong quá trình mặc xiêm y nó chẳng có chút ý tứ che dấu nào. Cử chỉ của nó vô cùng tự nhiên, thần thái cũng rất bình tĩnh, tựa như đêm qua nó chỉ đơn thuần bàn chuyện quốc sự với phụ vương, cái gì cũng không có làm.

Quỷ ba nhất thời có chút hoảng hốt, đêm qua gã cùng Quỷ bốn không hề ngủ, vì biết được sự thật mà không thể ngủ, thế nhưng thái độ của chủ tử làm cho gã . . . . . không biết phải phản ứng ra sao.

Nhiễm Mặc Phong căn bản không biết hôn ngân hiện rõ ở trên cổ mình đã đánh vào đầu Quỷ ba một cú thật mạnh, nó xuống giường, cột tóc lại. Sau khi rửa mặt xong, nó đi tới án thư, mở bản đồ ra.

“Chủ tử, ngài ăn điểm tâm trước đi.” Quỷ ba nhịn không được nói.

“Không vội, chờ phụ vương trở về rồi ăn. Ngươi nói mọi người đi dùng điểm tâm đi. Nếu phụ vương ở chỗ này không có chuyện gì quan trọng, thì ba ngày sau chúng ta sẽ trở về Thú Thành.” Tuy phụ vương không có nói khi nào sẽ trở về, nhưng nó tin phụ vương sẽ rất nhanh trở về.

Quỷ ba còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại nuốt trở vào, đáp “Dạ” , rồi lui ra ngoài.

Nhiễm Mặc Phong ghé vào trên bản đồ, nhìn chằm chằm khoảng đất rộng lớn ở phương bắc. Yến Quốc ở trên bản đồ đã không còn tồn tại, hiện giờ chỉ còn lại Sở, Kim, Nam, Vệ cùng Bắc Uyên.

Lạc Nhân gởi thư nói – Nhiễm Lạc Thành mang theo ba mươi mấy xe lương thảo đã bắt đầu khởi hành tới các quận thành, Nhiễm Lạc Tín cũng đã đi Giang Nam điều lương, nạn tuyết xảy ra, nó là một tướng sĩ cũng không giúp được gì, thứ có thể giúp chính là không cho quân Sở cùng quân Man thừa dịp loạn này mà gây thêm hỗn loạn. Trong bốn đứa con của Hoàng bá, cùng nó xa lạ nhất chính là Nhiễm Lạc Tín, tuy đối phương đối với nó cũng khá tốt, gặp nó liền rất nhiệt tình, nhưng giữa nó và Nhiễm Lạc Tín cũng rất kỳ quái, chưa từng thật sự ngồi xuống trò chuyện với nhau. Lần trước, trong buổi thọ yến của hoàng bá, nó nguyên bản đã nhận lời mời của Nhiễm Lạc Tín, nhưng kết quả vào lúc ban đêm nó phải hộ tống Hoắc tướng quân quay về Hòe Bình. Hai người bọn họ, tựa hồ luôn bỏ lỡ.

Sau khi đánh dấu vài nơi quan trọng trên bản đồ, Nhiễm Mặc Phong xếp bản đồ lại. Sở Quốc đã bắt đầu việc thống nhất thiên hạ, vì thế Bắc Uyên không thể ngồi chờ chết. Mặc kệ cùng nước nào kết minh, thì Bắc Uyên cũng như miếng thịt nằm ở trên bàn cơm của đối phương. Trong đôi mắt dị sắc phát ra ánh sáng lạnh, nó bước ra khỏi lều.

Nó vừa đi ra, Tướng Quân đang đang ở bên ngoài chơi đùa liền phóng tới. Nếu ngươi muốn hỏi vì sao Quỷ quân không gọi Nhiễm Mặc Phong là Tướng quân, thì thật ra cũng có nguyên do. Nguyên do chính là Nhiễm Mặc Phong đã đặt tên cho ngựa yêu của nó là Tướng Quân, nên mọi người mới phải né chữ ấy ra. Nhiễm Mặc Phong sờ sờ đầu Tướng Quân, rồi hoạt động hoạt động gân cốt, lên ngựa. Bên ngoài rất lạnh, nhưng nó ăn mặc rất đơn bạc, đối với người sợ nóng như Nhiễm Mặc Phong mà nói, cuối mùa thu cùng mùa đông là mùa mà nó thích nhất.

Khi Nhiễm Mục Lân từ chỗ Tôn Thái thú trở về, thì thấy con mặc ngắn ở trong trời đông giá rét đang chơi đùa với Tướng Quân đến cực kỳ vui vẻ. Đây là lần đầu tiên kể từ khi cùng con cách biệt hai năm, Nhiễm Mục Lân mới nhìn thấy phương thức luyện tập đặc biệt của con, mặc dù ở trong thư con có nhắc tới. Bất quá hắn không hề vì thế mà thấy kiêu ngạo, hắn bước nhanh qua, đem con từ dưới chân Tướng Quân kéo ra, rồi nâng dậy, sau đó cởi áo khoát của mình ra phủ lên người con.

“Phụ vương.” Người được ôm chặt vào trong lòng phụ vương, giương mắt nhìn thấy phụ vương liền cực kỳ cao hứng.

“Con có biết bên ngoài rất lạnh không? Cư nhiên chỉ mặc một chiếc áo lót.” Ở bên tai con gầm nhẹ một câu, Nhiễm Mục Lân ôm con đi về phía lều, Tướng Quân ở phía sau vô cùng bất mãn mà phì mũi một tiếng thật vang, nó còn chưa chơi đủ mà.

“Tướng quân, đi.” Chỉ chỉ chuồng, Nhiễm Mặc Phong trấn an chiến hữu của mình, nơi đó có cỏ mà nó thích ăn nhất, hôm nay liền ủy khuất nó vậy. Tướng quân bất mãn mà nhìn thoáng qua lão chủ nhân đã cướp mất tiểu chủ tử của nó, rồi quay đầu chạy đi.

Dọc theo đường đi, sắc mặt Nhiễm Mục Lân âm trầm, hắn ôm đứa con “nửa thân trên trần trụi” bước nhanh trở về phía lều. Vừa bước vào lều, hắn liền chất vấn: “Không phải phụ vương đã nói không được mặc áo lót ở trước mặt người khác sao?”

Nhiễm Mặc Phong ngặm chặt miệng, nó đã quên, hoặc là nói nó nhịn không được sự hấp dẫn của rét lạnh, mà cởi áo ngoài.

Nhiễm Mục Lân ngồi lên trên giường, kéo con vào trong lòng mình, nhìn gương mặt tựa hồ rất là tỉnh táo kia, hắn dùng sức một cái, đem con đặt ở dưới thân. “Phụ vương nghĩ rằng con rất mệt, nhất định còn đang ngủ, lo sợ con sẽ bị đói, mà vội vã trở về, kết quả là lo lắng xuông.” Ngữ khí mang theo nguy hiểm, “Xem ra hôm qua Phong Nhi cũng không mệt.”

“Phụ vương, con không sao.” Người nào đó trả lời rất là thành thực.

“Không sao cũng không cho phép con mặc áo lót đi ra ngoài!” Nhiễm Mục Lân “quát lớn”, hắn không thể nói với con là hôn ngân xanh xanh tím tím ở trên người là không thể để cho người khác nhìn thấy, hơn nữa hắn có nói thì con cũng không hiểu vì sao không thể để cho người khác thấy.

“. . . . . .” Người đã mặc như thế chỉ có thể trầm mặc.

“Thề, sau này sẽ không bao giờ mặc như vậy mà đi ra ngoài để cho người khác nhìn nữa.”

“Sau này con sẽ không bao giờ mặc áo lót.”

“Ít nhất cũng phải khoát thêm áo choàng, không thể lộ ra cánh tay cùng bả vai.”

“Ân.”

“Nhất là mông và chân, càng không được.”

“Ân.”

“Nếu tái phạm thì sao?”

“. . . . . .” Nhiễm Mặc Phong suy nghĩ nửa ngày, lắc đầu.

Nhiễm Mục Lân gặm cắn lên cổ con: “Nếu tái phạm, phụ vương liền giải tán tám trăm Quỷ quân kia, mang con về kinh thành, nhốt ở trong Vương phủ.”

“Không được!” Nghĩ đến chính mình không thể đánh giặc, không thể dẫn dắt Quỷ quân, Nhiễm Mặc Phong kiên quyết không đồng ý.

“Vậy con phải hứa sẽ không tái phạm!” Nói xong, Nhiễm Mục Lân kéo quần của con xuống, “Xem ra hôm qua phụ vương còn chưa dùng đủ sức, cho nên vừa sáng sớm con đã có khí lực đứng lên.”

Người nguyên bản còn đang vì lời nói của phụ vương mà có chút bực mình, ở nháy mắt trên ngực bị cắn mút, thì trong con ngươi lập tức phát ra ánh sáng cực kỳ đẹp mắt, nó vừa rên rỉ vừa kéo xiêm y của phụ vương xuống, nó lại cùng phụ vương thân cận. Quỷ ba đưa cháo tới, nghe động tĩnh ở trong lều liền quay đầu nhìn về phía nhóm Quỷ quân đang ở trên khoảng đất trống phía xa xa dùng điểm tâm, rồi xoay người đi qua đó.

“Phong Nhi, không được để cho người khác nhìn thấy thân mình của con. Đây là của phụ vương. Nơi này, nơi này và nơi này của con, đều là của phụ vương.”

“Phụ vương, thân cận. . . . . . Thân cận. . . . . .”

“Phong Nhi, Phong Nhi của phụ vương . . . . .”

Một canh giờ sau, phụ tử hai người mới ăn điểm tâm. Tôn Thái thú cực lực giữ Nhiễm Mục Lân ở lại chỗ của gã dùng điểm tâm, nhưng Nhiễm Mục Lân đều từ chối, hắn lấy lý do con hắn đang chờ hắn mà vội vàng chạy về đây, bất quá con hắn quả thật là đang chờ hắn, mà hắn quả thật cũng tính sẽ trở về bồi con dùng điểm tâm.

“Phụ vương, ba ngày sau có thể đi chưa?” Ăn điểm tâm, Nhiễm Mặc Phong hỏi, mặc dù ở bên người phụ vương nó sẽ rất mệt nhọc, nhưng nó cũng không thể bỏ bê chính sự.

“Hiện tại, Thái tử Sở Quốc cùng Vương tử Man tộc đều ở Giáng Đan, trước khi bọn họ rời đi, Sở Quốc sẽ không xuất binh. Hiện tại trời đông giá rét, lại bị nạn tuyết, Yến Quốc còn chưa hoàn toàn bình định. An Lăng không phải tên ngốc, sẽ không tùy tiện xuất binh đánh vào Bắc Uyên, nhiều nhất là sai phái Man tộc quấy rầy chúng ta. Lần này phụ vương rời kinh, cũng là để cho Sở Quốc hiểu, ở trên chuyện hòa thân này, Bắc Uyên không sợ Sở Quốc sẽ gây phiền toái. Còn chuyện quân Kim ở Cam Trữ cốc, mặc kệ bọn họ có phải là Kim Quốc hay không, nếu Sở Quốc nói đó là quân Kim, thì đó là quân Kim. Theo như phụ vương thấy, sở dĩ Sở Quốc khách khí với Bắc Uyên như thế, là vì mục tiêu kế tiếp của bọn chúng là Kim Quốc.”

Nhiễm Mặc Phong gối lên khuỷu tay của phụ vương, im lặng nghe phụ vương nói, tuy nó là Tướng quân vang danh thiên hạ, nhưng không tinh thông mưu lược cùng chính sự, nó không xen miệng vào, lắng nghe phụ vương phân tích mọi việc cho nó hiểu.

“Vệ Quốc cũng có dã tâm, nhưng lấy binh mã hiện tại của hắn căn bản không phải là đối thủ của Sở Quốc, một khi Sở Quốc đánh hạ Bắc Uyên, môi hở răng lạnh, Vệ Quốc cũng sẽ gặp nguy hiểm. Hiện tại Yến Quốc đã bị diệt, mặc kệ trong lòng Quảng Nghiêu Vũ đang tính toán cái gì, thì hiện tại hắn cũng không thể liên minh với Sở Quốc mà tấn công Bắc Uyên. Nam Quốc chỉ là cây cỏ đầu tường, bên kia cho Sầm Dịch Thiên thật nhiều thứ tốt, thì hắn liền gục về phía đó. Hiện tại chúng ta chỉ cần ổn định hắn, phái sứ giả đi thương nghị, Sầm Dịch Thiên còn giúp Sở Quốc hay không cũng khó nói. Mà Kim Quốc. . . . . . Phong Nhi, một khi Sở Quốc tấn công Kim Quốc, chúng ta sẽ không ra tay.”

Đôi mắt dị sắc phát ra vầng sáng, con ngươi đỏ xoay vòng. “Phụ vương, chúng ta chiếm lĩnh Yến Quốc cũ.”

“Phong Nhi, chúng ta tấn công Sở Quốc.”

Phụ tử hai người đồng thời lên tiếng, rồi đều kinh ngạc mà nhìn đối phương. Tiếp theo, Nhiễm Mục Lân cười thật sâu, rồi che mắt con lại: “Phong Nhi, ngủ đi. Ba ngày sau phụ vương sẽ đi cùng con tới Thú Thành.”

“Mậu huyền thì sao?”

“Lần này binh sĩ ở những thành trấn trọng yếu đều phải điều chỉnh toàn bộ, từng thành trấn trọng yếu sẽ được phân công quản lý năm quận huyện, một khi chiến sự bùng nổ, bọn họ có thể linh hoạt xuất binh, không cần xin chỉ thị. Phong Nhi, tướng quân đóng ở những thành trấn trọng yếu này đều là người của phụ vương, con có thể tuỳ cơ ứng biến.”

Nhiễm Mặc Phong không hiểu thâm ý trong lời nói của phụ vương, nó đầu tiên nghĩ đến chính là nó sẽ do ai quản lý. “Phụ vương, Thú Thành do ai quản lý?”

“Từ phụ vương.”

“Phụ vương?” Nhiễm Mặc Phong nhăn mặt nhíu mày, “Phụ vương muốn dẫn binh?”

Nhiễm Mục Lân nhướng mi, chẳng lẽ hắn không thể dẫn binh sao? Bất quá hắn lập tức liền hiểu được ý tứ của con, con vẫn luôn hy vọng hắn ở lại kinh thành, không cần đi đến biên quan.

“Con chỉ có thể nghe lệnh của phụ vương.”

“Phụ vương muốn dẫn binh?” Nó quan tâm chỉ có điều này.

“Phụ vương tạm thời vẫn ở lại kinh thành.” Nhiễm Mục Lân nhịn không được lại che mắt con lại, “Phong Nhi, ngủ đi.”

Rút vào trong lòng phụ vương, Nhiễm Mặc Phong nhắm mắt lại, chỉ cần phụ vương không trở về biên quan là được. Thẳng đến khi con đã ngủ say, Nhiễm Mục Lân mới lấy tay ra, thở dài một hơi, rồi nhẹ nhàng hôn hôn lên mặt con.

Phong Nhi, sao phụ vương có thể để con ở lại biên quan một mình? Gặp lại con, phụ vương càng thêm không muốn cùng con tách rời.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

“Nhiễm Lạc Thành đã đi đến đâu rồi?”

“Hẳn là đến Thông Huyền. Bất quá lần này không tốt để ra tay, phải đợi sau khi Sa Dĩ Đát trở lại Bách Nghiệp bình an thì chúng ta mới có thể ra tay.”

“Không, hiện tại cứ ra tay, Nhiễm Lạc Thành vừa chết, Sa Dĩ Đát chẳng những cứu không được Sa Bột Đô, ngược lại còn phải bỏ luôn mạng của hắn, Man tộc mất đi hai vương tử, chắc chắn sẽ hận Bắc Uyên, mà cũng sẽ hận Sở Quốc. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ để cho Sở Quốc cùng Man tộc kết minh sao?”

“Chủ tử anh minh.”

“Đi làm đi. Không thể lại để cho Nhiễm Mặc Phong phá hỏng chuyện của ta.”

“Dạ.”

“Thám tử giám thị Nhiễm Mục Lân đã truyền tin về chưa?”

“Chưa.”

“. . . . . . Nhiễm Mặc Phong bất quá là một tên lỗ mãng, Nhiễm Mục Lân mới là địch nhân khó giải quyết nhất của chúng ta.”

“Vậy ý của chủ tử . . . .” Người nói chuyện làm một cái động tác chém giết.

“Rất nguy hiểm, bây giờ còn chưa phải lúc.”

“Thuộc hạ đã biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.