Tác giả: Tê Hạc
Edit: Sâm
*
Phó Hàn Dương đọc báo cáo kiểm tra, ngoại trừ viết kỳ phát tình của cậu không ổn định thì còn viết trong cơ thể Úc Thư có độc tố của thuốc ức chế kém chất lượng để lại, có khả năng dẫn đến sự phát triển không hoàn thiện của khoang sinh sản.
Phó Hàn Dương cau mày, chẳng trách khoang sinh sản của Úc Thư không mở ra vào kỳ phát tình vừa rồi. Khoang sinh sản phát triển không hoàn thiện cũng đồng nghĩa với việc ảnh hưởng đến khả năng sinh sản.
Tác dụng phụ của thuốc ức chế ở chợ đen ở mỗi người là khác nhau, có người sẽ không sao cả, có người sẽ bị suy cơ quan nào đó trong cơ thể, và cũng dẫn đến việc suy giảm khả năng miễn dịch. Do đó, việc sử dụng thuốc sẽ khiến cơ thể ngày càng suy nhược, một lần cảm lạnh bình thường cũng có thể giết chết người.
Phó Hàn Dương hận không thể bắt Úc Thư lại đây, đánh mạnh vào mông cậu, phạt cậu vì đã dùng thuốc ức chế một cách bừa bãi. Có điều hắn có tức giận đến mấy thì cũng không thể thay đổi sự thật. Sở dĩ Úc Thư làm vậy cũng là do điều kiện gia đình không tốt, vậy nên mới sử dụng loại thuốc ức chế rẻ tiền này.
Phó Hàn Dương vô cùng hy vọng giá như hắn có thể gặp được cậu sớm hơn. Nếu vậy, Úc Thư sẽ không phải sử dụng loại thuốc ức chế bất hợp pháp đó, cũng sẽ không có tác dụng phụ như vậy. Đây là lần đầu hắn có loại cảm giác này.
Việc ưu tiên hàng đầu là đưa Úc Thư đến bệnh viện để khám và điều trị, bất kể thế nào cũng phải chữa khỏi cho cậu.
Phó Hàn Dương gọi điện, nghiêm túc chờ đối phương tiếp máy. Đối phương cũng nhanh chóng trả lời.
Giọng nói khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ từ điện thoại truyền qua.
“Alo? Có chuyện gì mà sáng sớm ra Phó thiếu đã gọi điện vậy.”
“Tôi biết cậu nghiên cứu khá sâu về phương diện thuốc ức chế và kỳ phát tình, tôi cần cậu về giúp tôi điều trị cho một người. Vì em ấy sử dụng thuốc ức chế chợ đen trong thời gian dài nên đã sinh ra tác dụng phụ khiến kỳ phát tình không ổn định, khoang sinh sản cũng không phát triển hoàn thiện. Hiện tại tôi chỉ biết những việc này, lát nữa tôi sẽ dặn người tới đón cậu, hôm nay cậu về nước cho tôi.”
Sau khi người đầu dây bên kia nghe xong liền oa oa hét lên.
“Không phải chứ, cái đồ ác ma này. Tôi vừa được nghỉ có hai ngày mà anh lại bắt tôi làm việc rồi à? Với cả anh cũng không phải ông chủ của tôi, dựa vào đâu mà ra lệnh cho tôi!”
“Người này rất quan trọng đối với tôi, cậu mau chóng trở về đi.”
Có lẽ người nọ không ngờ Phó Hàn Dương sẽ nói vậy, anh ta sững sờ một lúc. Khi đang định đáp trả thì Phó Hàn Dương đã cúp máy khiến sự tò mò của anh ta càng mạnh mẽ hơn, cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn biến mất.
Vì thái độ cứng rắn của Phó Hàn Dương mà anh ta bắt đầu chửi bới trên giường. Đột nhiên anh ta nghĩ ra điều gì đó, hình như đây là lần đầu Phó Hàn Dương nhờ anh ta giúp. Cũng vì người quan trọng kia mà nhờ vả anh ta, nghĩ vậy anh ta trở nên đắc ý vô cùng.
“Phó ma quỷ à Phó ma quỷ, không ngờ có ngày anh lại cầu xin tôi. Ha ha ha ha ha ha. Vậy mình phải về nhìn xem rốt cuộc là ai mà có thể bắt được tên Phó ma quỷ này chứ. Phát hiện được thú vui mới còn hơn ở một mình.”
Thực ra anh ta đã nghĩ nhiều rồi. Đúng là Phó Hàn Dương tìm anh ta vì anh ta là một trong những người giỏi nhất trong lĩnh vực nghiên cứu này. Nhưng anh ta không phải là sự lựa chọn duy nhất, chỉ là hắn cảm thấy tìm một người quen thì sẽ thuận tiện hơn thôi.
Tại bệnh viện, Mục Tu nhận được một cuộc gọi, nói với Úc Thư có việc cần xử lý rồi rời khỏi bệnh viện.
Úc Thư ở lại bệnh viện ăn tối cùng ba cậu, sau đó Mục Tu mới quay lại bệnh viện. Hắn gửi tin nhắn cho Úc Thư ngoài cửa phòng bệnh, nói đến đón cậu về. Úc Thư đọc được tin, cậu lưu luyến nói vơi ba cậu:
“Ba à, hôm nay con về trước đây. Lần sau có thời gian con lại đến thăm ba. Ba phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, nếu có chuyện gì thì hãy gọi cho con, đừng giấu con.”
“Yên tâm, con mau về đi. Đường về nhà con muộn quá cũng không an toàn, nhớ phải chú ý an toàn.”
“Dạ, con sẽ chú ý an toàn. Con đi đây ba, ba nghỉ ngơi sớm đi.”
Úc Thư nói rồi dặn dò Thẩm Quân Trạch trong phòng bệnh chăm sóc tốt cho ba mình, sau đó cậu rời khỏi phòng và về cùng Mục Tu. Tống Từ nghĩ rằng Úc Thư về ngôi nhà kia của họ nên rất lo lắng, y đã nửa tháng không gặp Úc Thư nên đã vui quá mà quên mất thời gian. Không ngờ lại để Úc Thư ở cùng y đến tận hơn 8 giờ.
Y lo lắng là bởi con đường về nha họ vào buổi tối vô cùng loạn, rất không an toàn. Đặc biệt là khuôn mặt xinh đẹp của Úc Thư rất dễ trở thành mục tiêu theo dõi.
Tống Từ trước kia thường tan làm muộn, đã từng bị theo dõi. Tuy y đã có bạn đời, nhưng sau khi bạn đời mất, y chịu đả kích quá lớn, đánh dấu trên người cũng biến mất, kỳ phát tình cũng vì vậy mà biến mất.
Không có kỳ phát tình đồng nghĩa với việc không có khả năng sinh sản, cơ thể sẽ trở nên ngày càng yếu đi. Nhưng như vậy cũng tốt, y không cần chịu đựng sự đau khổ khi đến kỳ phát tình. Thời gian trôi qua rất nhanh, Úc Thư của y cũng đã trưởng thành.
“Thời gian trôi nhanh thật.”
Thẩm Quân Trạch ở bên nghe được Tống Từ cảm thán, bảo:
“Không sao cả, quãng đời còn lại có em ở bên anh.”
Tống Từ có chút bất đắc dĩ. Y không rõ mình có chỗ nào có thể hấp dẫn Thẩm Quân Trạch, khiến hắn có thể không ngừng bám lấy y như thế. Nhưng y nghĩ rằng sau này Thẩm Quân Trạch chắc chắn sẽ bỏ cuộc, vậy nên y cũng không để ý, mặc kệ hắn như vậy.
Úc Thư ngồi ghế sau cùng Mục Tu, cậu có hơi mệt mỏi vì không được nghỉ ngơi tốt nên đã mau chóng ngủ say. Thấy vậy, Mục Tu nhẹ nhàng đặt Úc Thư nằm xuống, để cậu gối lên đùi mình.
Hắn lấy chăn đắp cho cậu, cúi xuống hôn Úc Thư đang ngủ say.
“Ngủ ngon, bảo bối của tôi.”
Tài xế thức thời giảm tốc độ, điều chỉnh điều hòa đến nhiệt độ thích hợp để ngủ. Khi họ về đến biệt thự đã là mười giờ tối.
Trong phòng khác, Phó Hàn Dương, Tần Hoài Vũ và Mục Phong đang ngồi sô pha đợi họ trở về. Mục Tu ôm Úc Thư vào thấy biểu tình nghiêm túc của họ thì biết họ có chuyện muốn nói, bèn khẽ nói với họ:
“Tôi ôm bảo bối về phòng nghỉ ngơi trước, lát nữa tôi sẽ ra.”
“Ừ.”
Đám Phó Hàn Dương gật đầu, Mục Tu ôm Úc Thư vào phòng ngủ.
Vào phòng ngủ, Mục Tu đặt Úc Thư xuống giường, cởi giày và quần áo rồi thay đồ ngủ cho cậu. Hắn đặt một nụ hôn lên môi cậu rồi rời đi.
Sau khi Mục Tu ra phòng khách, hắn cũng ngồi xuống sô pha, khó hiểu hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Vẻ mặt nghiêm túc như vậy, đã xảy ra chuyện gì à?”
“Có kết quả kiểm tra của bảo bối rồi, không quá tốt.”
Tần Hoài Vũ nói ra lý do khiến họ lo lắng, Mục Tu nghe vậy cũng trở nên nghiêm túc.
“Báo cáo ở đây, tự mình đọc đi.”
Mục Phong đưa báo cáo cho Mục Tu xem. Sau khi Mục Tu đọc kỹ, hắn cau mày nhìn Phó Hàn Dương:
“Lão đại, tôi nghĩ nên gọi Tần Hoài An về nước.”
“Tôi đã sắp xếp xong rồi, sáng mai cậu ta sẽ đến nơi.”
Tần Hoài An là người mà Phó Hàn Dương đã dặn người đi đón. Anh ta là anh họ của Tần Hoài Vũ, một bác sĩ trẻ đầy triển vọng với y thuật rất có thành tựu.
Mục Tu thấy Phó Hàn Dương đã sắp xếp xong xuôi thì cũng bớt lo lắng một chút, bởi vì chưa từng có ca bệnh nào thất bại dưới sự điều trị của Tần Hoài An.
Phó Hàn Dương xoa mi tâm, nói:
“Đêm nay cứ vậy trước đi, ngày mai chúng ta đưa Úc Thư đến bệnh viện. Đi nghỉ ngơi đi.”
“Được.”
Sau khi Mục Tu về phòng tắm rửa xong, ra ngoài liền thấy Mục Phong đang nằm trên giường hắn ôm Úc Thư ngủ, tay hắn vỗ về lưng Úc Thư. Mục Tu cũng lên giường, nằm ở bên còn lại của Úc Thư. Giường của Mục Tu dư dả cho ba người nằm.
“Sao em lại sang phòng anh?”
“Em cũng muốn ngủ cùng bảo bối, lúc em mới vào hình như bảo bối đang gặp ác mộng, còn khóc. Em vừa trấn an xong.”
Mục Tu hơi ngạc nhiên.
“Gặp ác mộng?”
“Ừ, bảo bối cứ kêu trời tối quá, sợ quá. Có thể hôm qua lạc vào rừng sâu nên vẫn còn sợ. Được rồi, mau ngủ đi, đừng đánh thức bảo bối.”
Mục Phong nói xong liền ôm Úc Thư ngủ trước. Mục Tu cũng duỗi tay ôm eo Úc Thư từ phía sau rồi cũng ngủ thiếp đi.