Tác giả: Tê Hạc
Edit: Sâm
***
Ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống mặt đất, gió mát luồn qua khung của sổ thổi nhẹ bay tấm rèm trắng tinh sạch sẽ, chim chóc trên cây ngoài cửa sổ ríu rít như đang chuyện trò, trên chiếc giường lộn xộn ngổn ngang, có hai con người trần trụi.
Tấm lưng tinh tế nhỏ xinh của Úc Thư áp vào ngực Mục Tu, tay Mục Tu vòng qua eo Úc Thư, cũng kề sát nửa người dưới của mình vào cậu.
Chiếc chăn mỏng nhẹ che đi bộ phận trọng yếu của hai người, không thể nhìn được cảnh xuân vô biên bên dưới lớp vải ấy.
Không biết là do tiếng chim hót ngoài trời quá lớn, hay do ánh nắng ban mai quá chói chang. Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Úc Thư nhíu mày, rồi lông mi khẽ run, tựa hồ như sắp tỉnh lại.
“Ưm...” Úc Thư cảm thấy cơ thể mình đau nhức vô cùng, như thể vừa bị tháo ra để lắp ráp lại. Dường như lỗ hậu vẫn còn chứa vật gì đó, cảm giác dị vật rất mạnh. Làm cậu vô thức siết chặt huyệt đạo, kẹp chặt thứ trong cơ thể mình.
Dù Mục Tu vẫn chưa tỉnh lại, nhưng côn th*t của hắn đã có xu hương cứng lên vì hiện tượng “chào cờ” buổi sáng cộng thêm sự co rút của Úc Thư.
Cuối cùng, Úc Thư bị côn th*t càng ngày càng lớn trong lỗ thịt đánh thức.
Cậu đột ngột mở mắt ra, phát hiện mình đang trần truồng, tựa vào lòng của người khác, lồng ngực nóng bừng khẽ đập, hơi thở ấm nóng phả vào tai cùng cổ, một cảm giác mà cậu chưa từng trải qua khiến cậu bất giác nổi da gà.
Điều đáng sợ là, cậu cảm nhận được rõ đồ vật đang cắm ở trong nơi xấu hổ của mình. Đánh giá từ vị trí của cậu, cùng thứ được đưa vào trong cơ thể cậu đang dần trở nên lớn hơn, không còn nghi ngờ gì đó chính là dương v*t của người đàn ông nằm sau lưng cậu.
Nhận thức này khiến đồng tử của Úc Thư rung mạnh, cơ thể bất giác rùng mình, cả người cứng đờ không biết phải làm sao.
Rồi rất nhiều hình ảnh trào ra trong đầu cậu.
Cậu nhớ tới bản thân phát tình thế nào, sau đó bị người đè dưới thân thừa hoan ra sao. Cậu lẳng lơ lắc mông, khóc lóc van xin người khác làm cậu, không biết xấu hổ ăn côn th*t của người khác, nói những lời dâm uế mà cậu thậm chí không dám nghĩ tới, còn rên rỉ khiến người ta phải đỏ mặt.
Từng bức họa hiện lên trong tâm trí, không thể xua tan được.
Càng đáng sợ hơn nữa, hình ảnh đàn ông không chỉ có một người, đôi khi hai, đôi khi ba, đôi khi năm...
Điều này đã phá hủy dây thần kinh cuối cùng của Úc Thư, xấu hổ và giận dữ đan xen lẫn nhau. Úc Thư không thể chịu nổi sự thật này, đầu đau như muốn nứt, sắc mặt trắng bệnh, ngay cả môi cũng tái nhợt. Trên người cậu lấm tấm tầng mồ hôi mỏng, vì toàn thân như bị rút hết máu, làn da trắng nõn của cậu càng thêm nhợt nhạt, hằn lên dấu vết mây mưa trên da vô cùng rõ ràng.
Mục Tu như cảm nhận được chuyển động của Úc Thư và thay đổi sinh lý của mình, hắn ôm chặt vòng eo Úc Thư, hành động này làm cho côn th*t tiến vào càng sâu trong cơ thể Úc Thư.
“Ư...” Úc Thư không nhịn được rên rì, vì khoái cảm do côn th*t ma sát trong cơ thể mình mang lại. Tiếng rên này khơi dậy ham muốn của Mục Tu, vì Úc Thư quay lưng về phía hắn nên hắn không nhận thấy thay đổi của cậu. Hắn cúi đầu, liếm và hôn lên cổ Úc Thư, thân dưới bắt đầu đâm lên vách thịt.
“Bé cưng ~ Tỉnh rồi?” Âm thanh của Mục Tu đánh thức ý thức phản kháng của Úc Thư, cuối cùng cũng phản ứng rằng mình phải chạy trốn. Nhân lúc Mục Tu không để ý, cậu thoát khỏi cái ôm, kéo lấy chăn mỏng quấn thân thể trần truồng của mình rồi xuống giường.
Cảm giác côn th*t rút ra vừa rồi cũng làm Úc Thư cảm nhận được khoái cảm mạnh mẽ, cậu mím chặt môi kìm nén không rên rỉ ra tiếng.
Nhưng ngay khi chân vừa tiếp đất, cậu đã không chống đỡ được mà ngã xuống tấm thảm mềm mại, chăn cũng trượt xuống, để lộ tấm lưng đầy dấu hôn và vết răng.
Nhìn thấy cậu như vậy, Mục Tu cũng ngạc nhiên, sau đó mới phản ứng lại. Kỳ phát tình đã kết thúc, đây mới là biểu hiện bình thường.
“Bé... Em... Không sao chứ?” Mục Tu muốn gọi Úc Thư là bé cưng, nhưng lại nhận ra không thích hợp. Hắn nhìn Úc Thư với vẻ lo lắng, muốn xuống giường dìu cậu dậy, rồi lại sợ hắn khiến Úc Thư sợ hãi.
Vì vậy đành phải từ bỏ.
Úc Thư ngã trên thảm không nói tiếng nào, cúi đầu chống hai tay xuống đất, cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó chảy ra từ lỗ hậu, khi cậu nhận ra đó là thứ gì thì sắc mặt cậu càng trở nên nhợt nhạt.
Cậu chợt nhớ ra điều gì đó, đưa tay ra sờ cổ, thấy không có dấu hiệu bị cắn, bấy giờ cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng pheromone phát ra từ cơ thể cậu nói với cậu, hình như cậu bị đánh dấu tạm thời.
Có điều cũng may là đánh dấu tạm thời, chỉ cần chờ đến kỳ phát tình tiếp theo, đánh dấu này sẽ tự động biến mất.
Hiện giờ suy nghĩ của cậu rất rối loạn, không biết nên đối mặt với bản thân như nào, cũng không biết nên đối mặt với ba cậu ra sao, càng không biết phải đối mặt với những người đó thế nào.
Mặc dù cậu bị người khác cưỡng bức, nhưng nguyên nhân chính cũng là do cậu sử dụng thuốc ức chế kém chất lượng, mới dẫn đến kỳ phát tình đột ngột của cậu.
Không có bất kỳ Alpha nào có thể giữ bình tĩnh khi gặp phải một Omega phát tình.
Úc Thư gặp phải chuyện như vậy, chỉ có thể như câm ăn phải hoàng liên*. Bởi cậu hiểu rõ, những người này là những người mà cậu không thể trêu vào. Hiện giờ cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, đưa ba cậu trốn đi thật xa.
*Câm ăn phải hoàng liên (哑巴吃黄连): có nỗi khổ mà không nói ra được.
Nghĩ đến ba, Úc Thư lại cảm thấy bất lực. Cùng với cơ thể của ba cậu, y không thể bôn ba cùng cậu được. Chi phí phẫu thuật vẫn chưa gom đủ, mà công việc vừa ổn định, sức khỏe của ba cậu vừa chuyển biến tốt thì lại gặp phải chuyện như vậy.
Ông trời dường như đang đùa giỡn cậu. Cho cậu hy vọng, rồi lại đập tan hy vọng của cậu.
Nghĩ đến đây, Úc Thư cảm thấy vô cùng ấm ức. Hốc mắc đỏ hoe, nước mắt nhanh chóng rơi trên thảm, cuối cùng bị hấp thụ bởi tấm thảm.
Vì vừa dậy chưa được bao lâu, hơn nữa trải qua vài ngày ân ái, âm thanh cậu trở nên khản đặc hòa lẫn sự nghẹn ngào.
“Tôi... Tôi có thể trở về không?”