Tác giả: Tê Hạc
Edit: Sâm
*
Nắng xuân tươi đẹp buổi sáng đã lắng xuống, sau khi trải qua vận động kịch liệt như vậy vào sáng sớm, làm Úc Thư khó lắm mới hồi sức đã lại tiêu hao hết năng lượng, chìm vào giấc ngủ.
Phó Hàn Dương và Tần Hoài Vũ rút gậy th*t ra, Tần Hoài Vũ ôm Úc Thư vào phòng tắm rửa sạch những vết lốm đốm trên cơ thể nhau, bước ra thấy trên giường là một mớ hỗn độn không tả.
Vì để cho Úc Thư được ngủ thoải mái nên hắn đã ôm Úc Thư về phòng mình.
Khi Úc Thư tỉnh lại đã tầm hai ba giờ chiều, cậu dụi dụi mắt, vẫn còn chút mơ màng, nhìn xung quanh thì phát hiện Tần Hoài Vũ và Phó Hàn Dương không có ở trong phòng, chỉ có mình cậu mà thôi.
Úc Thư duỗi người, thấy thân thể cực kỳ đau nhức, lỗ sau hơi đau rát, cảm giác như vẫn còn dị vật cắm ở bên trong, vô cùng rõ ràng.
Cậu không nhịn được chửi thầm hai tên cầm thú Phó Hàn Dương và Tần Hoài Vũ, mà đáng giận nhất còn là cậu cảm thấy rất sung sướng, điều này thực sự xấu hổ chết đi được.
Úc Thư càng nhớ lại cuộc vui vào ban sáng, sắc mặt lại càng đỏ hơn. Đặc biệt là giọng nói trầm thấp gợi cảm của Phó Hàn Dương, tiếng gọi bảo bối tràn ngập dục vọng làm nhịp tim Úc Thư không khống chế được mà tăng nhanh.
Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng dộng, tiếng ùng ục ùng ục từ trong bụng kéo dòng suy nghĩ của Úc Thư trở về. Cậu đã tiêu hóa hết những gì cậu ăn vào tối qua, sáng sớm hôm nay còn vận động kịch liệt nên cũng sử dụng toàn bộ năng lượng chút ít còn lại của Úc Thư. Hơn nữa cậu hôn mê lâu như vậy bụng cũng đã đói mèm.
Úc Thư chống giường ngồi dậy, một bộ đồ ngủ màu cam họa tiết hình mèo con dễ thương lập tức đập vào mắt Úc Thư, ngay tức khắc đã chiếm được trái tim cậu.
Cậu vẫn luôn muốn nuôi một con mèo nhỏ, nhưng do áp lực về tài chính nên điều đó đã không thành hiện thực.
Tâm trạng Úc Thư tốt lên một chút, cậu xuống giường nhưng chân có hơi mềm yếu, cậu vô lực bước đi rời khỏi phòng ngủ.
Úc Thư mang chiếc bụng đói xuống tầng một, cậu tưởng đám người Phó Hàn Dương đã rời đi hết nhưng không ngờ vừa xuống phòng khách lại thấy Mục Tu đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo. Úc Thư hoảng sợ, hiện giờ bọn họ ở trong lòng Úc Thư không khác gì một con dã thú có thể động dục bất cứ lúc nào vậy, bắt được cậu rồi chắc chắn sẽ ăn thịt cậu.
Úc Thư nín thở, muốn lẻn về phòng nhân lúc Mục Tu còn chưa phát hiện. Nhưng cậu mới vừa xoay người, còn chưa kịp cất bước thì đã nghe thấy giọng nói của Mục Tu vang lên từ phía sau.
“Tiểu Thư, dậy rồi thì lại đây ăn chút gì đó đi. Tôi đã dặn đầu bếp làm mấy món em thích rồi, còn có bánh ngọt nhỏ nữa.”
Sau khi Úc Thư nghe thấy có bánh, cậu càng cảm thấy đói bụng hơn. Cuối cùng, cậu cứng đờ quay người lại, nở nụ cười gượng gạo với Mục Tu:
“Tôi... Tôi không đói.”
Úc Thư cứ luôn có cảm giác, đợi cậu ăn no rồi thì sẽ đến phiên cậu bị ăn. Trong mắt cậu, Mục Tu như con sói xám, vỗ béo con cừu non mình bắt được rồi mới từ từ nhấm nháp nó.
Nhưng mà, cậu thật sự rất đói, rất muốn ăn bánh ngọt...
Mục Tu không biết Úc Thư nghĩ gì, nhưng nhìn vẻ mặt đói meo của Úc Thư cũng không nhìn ra cậu không đói bụng ở đâu cả, hắn cười khẽ.
“Thật sự không đói sao? Vậy tôi bảo họ bỏ đi vậy, ầy, tiếc quá. Đồ ăn thì không sao, nhưng thợ làm bánh đã rất chăm chút tỉ mỉ để làm chiếc bánh này cho em đấy, còn đặt rất nhiều dâu tây lên bánh nữa, nói em thích ăn dâu tây nhất.”
Úc Thư nghe được là bánh dâu, cậu đột nhiên không muốn cứng rắn như thế nữa. Dù sao đằng nào thì cũng chết, đàn ông con trai co được giãn được. Cậu suy nghĩ cẩn thận rồi mới nói, giả vờ mình rất miễn cưỡng với Mục Tu:
“Mặc dù tôi không đói, nhưng nếu đã làm rồi thì tôi đành ăn vậy, không thì sẽ rất lãng phí.”
Úc Thư vừa dứt lời, bụng cậu rất không nể mặt mà kêu lên hai tiếng, mặt cậu nháy mắt đỏ bừng. Mà Mục Tu bật cười vì chiếc bụng vạch trần Úc Thư một cách không thương tiếc sau khi cậu mới khẩu thị tâm phi*. Bảo bối của họ quá đáng yêu rồi, ban đầu mọi người còn có tâm lý chơi chơi, không ngờ chỉ trong nửa tháng ngắn ngủn mà trái tim của mỗi người đều đã bị Úc Thư chiếm được.
*Miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo.
Hiện giờ năm người họ còn đang tranh giành để chiếm được cảm tình của cậu. Đặc biệt vào sáng nay, họ nhìn vẻ mặt thỏa mãn và sảng khoái của Phó Hàn Dương và Tần Hoài Vũ là đã đoán được Úc Thư lại bị ăn.
Bọn họ hờn chết đi được, thế mà lại nhân lúc họ chưa dậy để đi ăn vụng.
Mà Lục Xuyên là người ghen tuông nhất, hắn lẩm ba lẩm bẩm cả buổi sáng, Phó Hàn Dương thấy phiền không chịu nổi nữa nên đã lạnh mặt bắt hắn đi công tác ở nước M.
Nhưng Lục Xuyên làm sao có thể nghe lời, cuối cùng Phó Hàn Dương uy hiếp hắn bằng Úc Thư, nếu không đi thì từ nay về sau đừng mơ được chạm vào Úc Thư, biểu tình vô cùng nghiêm túc, không hề có ý vui đùa.
Cuối cùng Lục Xuyên chỉ có thể chịu thua, còn chưa được nhìn mặt Úc Thư đã bị Phó Hàn Dương sai người đưa hắn ra khỏi nước.
Có tấm gương giết gà dọa khỉ này của Phó Hàn Dương, những người còn lại cũng không dám nói gì thêm. Bởi Phó Hàn Dương chính là biểu tượng của quyền uy, không gì có thể lay chuyển.
Úc Thư nhìn Mục Tu cười mình, ngay cả người hầu bên cạnh cũng đang cười trộm. Ngay lúc cậu đang muốn tìm chỗ trốn vì quá mất mặt thì Mục Tu lên tiếng.
“Được rồi, ăn cơm trước rồi hẵng ăn bánh ngọt, không thì sẽ lãng phí cái bánh rồi.”
Mục Tu bắt chước giọng điệu của Úc Thư, tuy không vạch trần cậu nhưng giọng trêu chọc như vậy càng làm Úc Thư thêm xấu hổ. Hiện giờ cậu chẳng quan trọng việc ăn uống gì nữa, chỉ muốn trốn về phòng ngủ thôi.
Nhưng vì chuyện sáng nay nên động tác cậu cũng không tiện. Cậu chạy rất chậm, mới chạy được vài bước chân đã mềm nhũn, sắp ngã khuỵu xuống đất thì được Mục Tu đỡ, người đang đuổi theo cậu.
“Sao lại bất cẩn như vậy, suýt chút nữa là ngã rồi.”
“Chân mềm.”
Mục Tu nghe giọng vâng dạ của cậu mà mỉm cười bất đắc dĩ, biết Úc Thư muốn trốn về phòng ngủ do mình cười cậu nên vội dỗ dành:
“Được rồi, đi ăn cơm đi, không cười em nữa. Ăn xong tôi sẽ đưa em đến bệnh viện gặp ba mình.”
Úc Thư vừa nghe mình có thể được gặp ba, lòng cậu nhảy dựng lên.
“Thật sao?!”
“Thật mà. Nhưng nếu em không ăn nhanh lên thì tôi sẽ không đưa em đi đâu.”
Sau khi được xác nhận Úc Thư vui mừng không thôi, khuôn mặt nở nụ cười tươi đi về phía nhà ăn.
“Vậy tôi đi ăn ngay đây!”
“Cẩn thận chút, đừng để bị ngã.”
Mục Tu nhìn bóng lưng hứng khởi của Úc Thư, lắc đầu cười.
Vì quá háo hức gặp ba nên Úc Thư mau chóng ăn xong cơm, sau đõ cầm chiếc bánh mà người hầu đã gói giúp cậu chạy đến bên cạnh Mục Tu.
“Cái đó... Tôi có thể mang bánh đến cho ba được không?“.
||||| Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau? |||||
“Đây không phải là món yêu thích nhất của em à? Em không ăn sao?”
“Tôi thích ăn, nhưng tôi cũng muốn cho ba nếm thử, được không?”
Mục Tu nhìn Úc Thư cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn, sợ hắn không đồng ý bèn nở cười nuông chiều với Úc Thư:
“Ừ, em có thể làm bất cứ điều gì mà em muốn.”
Úc Thư lại càng vui vẻ, cậu ôm chiếc bánh trên tay, cười ngây ngô. Cậu chợt nghĩ đến chuyện cậu biến mất nửa tháng, ba cậu cũng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên chuyển viện, không biết có làm ba cậu sợ hãi hay không.
Còn có, không biết ba cậu có biết, cậu bán mình đổi lấy chi phí phẫu thuật không...
Nghĩ đến cảnh ba cậu sẽ có thể trách cậu không biết yêu quý bản thân rồi phớt lờ cậu, Úc Thư cảm thấy rất khó chịu.
Mục Tu nhìn vẻ mặt cuae Úc Thư cũng đoán được cậu đang nghĩ gì. Hắn xoa tóc cậu:
“Em yên tâm, ba em không biết, chỉ biết em được công ty trọng dụng, phải đi công tác nửa tháng. Nửa tháng sau em về, công ty sẽ trả tiền chữa bệnh cho ba em như khen thưởng. Đợi chút nữa em xịt ít thuốc ức chế che bớt pheromones thì ba em sẽ không nhìn ra.”
Úc Thư nghe vậy, cậu cảm thấy tốt hơn một chút.
“Cảm ơn anh.”
“Hiện giờ vẫn đang tìm tim phù hợp để ghép cho ba em*, sẽ có y tá chuyên biệt chăm sóc ba em. Em chỉ có thể đi thăm ba theo định kỳ, hiểu không?”
“Ừm...”
*Mình không chắc nghĩa ở đây lắm, câu gốc là “你爸爸要换的心脏还在匹配“. Mình có đi đọc về quy trình cấy ghép tim rồi dịch theo ý hiểu của mình, nếu có sai hãy sửa giúp mình nhé.
Úc Thư vốn đang cảm thấy tốt hơn nhưng tâm trạng lại trùng xuống một ít. Nhưng có thể nhìn thấy ba đã rất vui mừng rồi, cậu không dám đồi hỏi gì nhiều nữa.
Mục Tu nhìn Úc Thư chán nản, nói tiếp:
“Đi thôi, nếu không sẽ muộn mất. Lần sau tôi sẽ lén đưa em đi thăm ba, nhưng em không thể để lão đại biết, nếu không em sẽ không được đi nữa đâu đó.”
Mục Tu nói xong thì thầm xin lỗi Phó Hàn Dương trong lòng. Tuy Phó Hàn Dương không nói sẽ không để Úc Thư gặp ba cậu, nhưng để lấy lòng Úc Thư nên hắn cố ý đắp nặn hình ảnh Phó Hàn Dương trở nên thật hung ác.
Chao ôi, vì giành được niềm vui của người đẹp, chỉ đành hy sinh lão đại.
Sau khi Úc Thư nghe thấy Mục Tu bằng lòng giúp mình thì trên mặt lại nở nụ cười tươi, còn nhón chân thơm lên mặt Mục Tu một cái như bày tỏ thiện chí.
Nhưng lại khiến cho hồ ly Mục Tu thực hiện được gian kế của mình một cách mỹ mãn, đưa Úc Thư đến bệnh viện.