Tặc Nhân

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

“Mỹ nhân cuốn bức rèm che,mỹ nhân ngồi chau mày nhưng thấy nước mắt ẩm ướt, không biết lòng hận người nào? Ai. . . . . .”

Tư Đồ Trúc Lưu nghiêng đầu nhìn về phía thanh âm tới, lại thấy Tề Diễn cười mỉm đi tới.

Chỉ thấy Tề Diễn đặt mông ngồi vào trên giường dài Tư Đồ Trúc Lưu, cùng hắn nhìn trăng rằm than thở.

Kể từ khi Tư Đồ Trúc Tưu bệnh nặng một trận,sau đó chỉ cần Sở Liệt đến gần, hắn sẽ như người bệnh tâm thần khóc lớn rống to, cuối cùng Sở Liệt chỉ đành phải thất bại không dám đến gần hắn nữa.

“Haizzz . . . . .” Tề Diễn thở dài một tiếng.

“Ầm ĩ muốn chết.” Tư Đồ Trúc Lưu liếc hắn một cái.

“Ta thấy ngươi bất an nên đến an ủi? Thật là quá đáng!” Tề Diễn oa oa kêu: “Ta tạo điều kiện cho ngươi ăn tạo điều kiện cho ngươi ở, ngươi một chút ý cảm kích cũng không có coi như  xong,còn làm nhiều đồ vật trong Khiếu Minh sơn trang đỗ vỡ,ta đây cũng không so đo, nhưng ngươi lại ngay cả ta tâm tình không tốt cũng không để ý, cái này thật quá vô tình!”

Tư Đồ Trúc Lưu nghe vậy, đành phải bất đắc dĩ mở miệng có lệ: “Huynh tại sao tâm tình không tốt?”

“Bởi vì ngươi tâm tình không tốt.” Tề Diễn đứng đắn  trả lời.

“Nhàm chán!” Tư Đồ Trúc Lưu bĩu môi,không muốn nhìn phản ứng quái lạ của Tề Diễn nữa, “Nếu huynh không có chuyện gì làm thì đi tìm Hà Tế,đừng đến phiền ta.”

“Tìm tên kia làm cái gì? Cũng không phải là nhàn rỗi không có chuyện gì đi để cho hắn tổn thương!” Hắn hừ lạnh một tiếng, “Không đề cập tới cái này, ngươi thật tính cứ giằng co với Sở Liệt vậy mãi sao?”

Cũng nửa tháng rồi,hai người kia còn không dứt như vậy,hắn nhìn cũng cảm thấy phiền lòng, hơn nữa tài vật Khiếu Minh sơn trang bị phá hư đã đạt đến giá trên trời.

Hắn thật không hiểu nổi, bọn họ lần trước chính ở chỗ này ngươi huynh ta đệ,tại sao một chớp mắt tựu lại biến thành tình trạng này? Còn như vậy nữa, không riêng gì Tư Đồ Trúc Lưu tâm tình không tốt, ngay cả hắn cũng cảm thấy khóc không ra nước mắt !

Tư Đồ Trúc Lưu sắc mặt cứng đờ, nhưng ngay sau đó cứng ngắc quay đầu, “Không được.”

“Tốt lắm.” Tề Diễn nhướng lông mày, nếu nơi Tư Đồ Trúc Lưu không thể cứu vãn, vậy hắn dứt khoát bắt tay vào bên Sở Liệt, “Vậy xin ngươi cứ  tự nhiên,sơn trang đã không có lý do lưu ngươi lại, nếu ngươi muốn đi chúng ta cũng sẽ không giữ lại.”

Nghe vậy trên mặt Tư Đồ Trúc Lưu khó nén kinh ngạc sững sờ. Tề Diễn đây là đang. . . . . . Đuổi hắn?

Tề Diễn lộ ra nụ cười xa lạ, vừa mở miệng nói: “Ngươi đi đi, ngươi không phải là vẫn rất muốn đi? Hiện tại Sở Liệt cũng sẽ không ngăn ngươi, chúng ta cũng sẽ không quấy nhiễu,đi thẳng ra ngoài cửa lớn quẹo phải đến”Lưu Hương đình” nữa quẹo trái đi thẳng xuyên qua cửa động hai mươi bước  là đến,xin cứ tự nhiên.”

Hắn đưa tay “Xin”,ý muốn đuổi người hết sức dày đặc.

Tư Đồ Trúc Lưu rất nhanh từ trong kinh ngạc khôi phục, “Ta muốn thu dọn một ít đồ.” Hắn mặt không chút thay đổi đứng lên đi tới hộc tủ bên giường , bắt đầu động thủ thu thập một ít y phục tùy thân.

Đúng vậy,hắn không có lý do gì đợi ở chỗ này nữa, Tề Diễn đã nói như vậy,hắn cần gì chối cải mặt dày ở đây? Huống chi hắn cũng đã tính vứt bỏ Sở Liệt,vậy hắn còn có thể dùng dạng thân phận gì lưu lại?

“Ta sẽ cho người chuẩn bị xe ngựa, ngươi dọn dẹp xong trực tiếp đến lớn cửa đi.”

Tề Diễn bỏ lại những lời xong đứng dậy rời đi,nhưng hắn mới vừa ra khỏi cửa liền lập tức đi đến nơi Sở Liệt ngẩn người uống rượu giải sầu.

“Việc lớn không tốt a!” Hắn làm bộ thở hồng hộc đứng ở cạnh cửa, “Lưu Ly oa nhi muốn đi!” “Cái gì?” Sở Liệt sửng sốt, để chén rượu xuống không dám tin nhìn hắn.

“Ta mới vừa rồi thấy hắn ở trong phòng dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi.” Tề Diễn giả bộ kinh hoàng thúc giục: “Đệ sửng sờ ở nơi này làm cái gì? Còn không mau nhanh tìm hắn! Bằng không đệ lúc trước mất nhiều tâm tư như vậy. . . . . . Wow!” Còn chưa có nói xong,Tề Diễn liền vội vàng nghiêng người tránh ra,để tránh bị Sở Liệt chạy như điên ra đụng bốn chân chổng lên trời.

Nhìn thân ảnh Sở Liệt vừa vội vừa tức, Tề Diễn không nhịn được che miệng cười thầm, nhưng ngay sau đó hắn ngẩng đầu nhìn quanh chung quanh,xác định mỗi một góc đều không có bóng dáng Hà Tế,sau mới ầm ĩ cười dài.

“Ha ha ha. . . . . . thật buồn cười, ha ha, hai ngu ngốc. . . . . . Ha ha, a ——” Hắn hét lên một tiếng,nhìn chằm chằm Hà Tế nghênh ngang từ bên trong phòng đi ra hơn nữa vẻ mặt còn cười mỉa  .

“Tại sao không cười rồi?” Hà Tế mỉm cười nhìn Tề Diễn, “Tề lão đại lần này làm rất tốt !”

“Ngươi, ngươi gạt người, ngươi nhất định ở trong lòng len lén cười ta!” Tề Diễn nổi giận xoay người, không muốn nghe Hà Tế nhạo báng hắn.

Đáng ghét,hắn đã nhìn bên trong phòng không có những người khác!

Nhưng ai biết Hà Tế đáng chết lại không chết ở  cùng với Sở Liệt!

Nhìn bóng lưng Tề Diễn nổi giận đùng đùng,nụ cười khóe môi Hà Tế càng thêm sâu,đôi con ngươi kia luôn làm người thấy không rõ trong mắt cũng lưu chuyển lên nụ cười nhẹ nhàng.

“Thật là,ta lần này thật khen hắn, bất quá,còn thiếu một chút. . . . . .”

Tư  Đồ Trúc Lưu giơ lên bao y phục đã  thu dọn xong bước ra cửa phòng,đột nhiên bị một thanh âm gọi lại ——

“Dừng lại.”

Thanh âm lạ lùng chưa từng nghe qua, Tư  Đồ Trúc Lưu theo lời dừng bước lại,quay đầu lại nhìn về phía người đó, phát hiện là thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần đêm đó ở chung với Sở Liệt.

Ngọc Ly khó nén ghen tỵ tiến lên trước một bước,nhìn tỉ mỉ Tư  Đồ Trúc Lưu người làm Sở Liệt thần hồn điên đảo là ai.

“Chỉ thường thôi!” Sau khi nhìn rõ dung mạo Tư Đồ Trúc Lưu,khóe môi Ngọc Ly khinh bỉ giương lên.

“Cũng vậy.” Tư  Đồ Trúc Lưu cũng không cam chịu yếu thế  đáp lễ một câu.

“Ngươi!” Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Ly bởi vì lời hắn mà dữ tợn lên, “Loại người không được cưng chiều như ngươi lại dám mồm mép?”

“Ta không cần ngươi tới bình luận giá trị của ta.” Tư Đồ Trúc Lưu không muốn tiếp tục dông dài với hắn, “Nếu ngươi không có chuyện gì, ta phải đi.”

Hắn cầm lấy túi y phục xoay người muốn đi lại bị Ngọc Ly gọi lại.

“Ta sẽ không đem Nhị gia tặng cho ngươi!” Hắn thấy được Sở Liệt còn có ý với hắn, làm sao có thể dễ dàng giao ra!

“Ta đây tặng cho ngươi.” Tư Đồ Trúc Lưu quay đầu nhìn hắn khinh thường nở nụ cười, “Cái loại người đó chỉ có ngươi mới xem hắn như báu vật thôi.”

“Phụt!” Núp trong bóng tối nhìn lén Tề Diễn không nhịn được buột miệng cười, lại bị Sở Liệt trừng cho nên nhanh che miệng lại, nhưng hắn vẫn nén không được bình luận: “Lời nói của Lưu Ly oa nhi thật đúng là sắc bén.”

“Câm miệng!” Sở Liệt tàn bạo trừng mắt nhìn hắn một cái,rồi quay đầu chăm chú nhìn Tư Đồ Trúc Lưu và Ngọc Ly.

“Ngươi dám nói Nhị gia như vậy!” Ngọc Ly giận đến mặt đỏ lên, “Nhị gia ở trên giang hồ là người khiến người ta kính sợ!”

“Cũng chỉ là kính sợ mà thôi.” Tư Đồ Trúc Lưu liếc hắn một cái,thản nhiên trả lời. Giống như Sở Liệt là loại người đạo đức cá nhân không tu, hắn thật đúng là hoài nghi hắn không phải là hái hoa đạo tặc không!

“Đáng ghét,nhìn ta xé nát miệng ngươi!” Ngọc Ly tức giận xông lên phía trước, giơ tay muốn cho Tư Đồ Trúc Lưu một cái tát.”Nhị gia để ý ngươi là ngươi kiếp trước tu  phúc, ngươi còn dám tự cho là thanh cao  nói lời vô vị này!”

Tư  Đồ Trúc Lưu đưa tay phong độ, “Ta tình nguyện chưa từng gặp hắn, biết hắn là bản thân ta  xui tám đời.” Nếu như không có Sở Liệt  xuất hiện, bây giờ  hắn đâu cần bộ dáng nhếch nhác y,lại càng không bởi vì yêu hắn mà đau lòng sâu như vậy!

Ngọc Ly nghe hắn chê bai Sở Liệt, lại càng căm tức vung một quyền về phía hắn, nhưng Tư Đồ Trúc Lưu nghiêng đầu né qua,hai người cứ như vậy đánh nhau.

“Wow, đã đánh nhau, đã đánh nhau!” Tề Diễn mở to mắt hưng phấn nói: “Sở Liệt, như thế nào? Có phải rất có cảm giác thành công hay không?” Thậm chí có hai vị thiếu niên vì hắn mà vung tay !

“Câm miệng!” Sở Liệt trách hắn một câu, đứng dậy muốn đi tách  hai người đó ra, để tránh Tư  Đồ trúc Lưu nhìn như  nhu nhược  sẽ bị Ngọc Ly đả thương.

“Chờ một chút!” Hà Tế ở một bên kéo Sở Liệt, “Huynh không muốn biết thắng bại à?”

“Không muốn!” Mắt thấy Tư  Đồ Trúc Lưu bị Ngọc Ly dùng sức kéo đầu tóc xuống,Sở Liệt đau lòng vẹt tay Hà Tế ra.

“Tư  Đồ Trúc Lưu không nhu nhược giống huynh nghĩ,huynh hiện tại đi ra ngoài đối với quan hệ của hai người cũng không giúp ít gì,không bằng đợi thêm nữa một lát.”

“Nhưng. . . . . .”

Sở Liệt chần chừ một chút, chỉ trong nháy mắt thấy Tư Đồ Trúc Lưu tựa hồ cảm thấy phiền chán dây dưa với Ngọc Ly,hắn nở nụ cười lạnh lẽo kéo mái tóc dài đen nhánh về,tiếp theo vung tay lên đã nghe Ngọc Ly hét lên một tiếng, đưa tay không ngừng che lại mặt của mình, máu tươi từ khe hở chảy xuống, từ từ nhuộm đầy bàn tay.

Tất cả mọi người bị một màn này cả kinh thân thể cứng đờ không nhúc nhích.

“Ngươi, ngươi. . . . . .” Ngọc Ly vừa sợ vừa giận,thân thể bởi vì sợ mặt bị hủy mà run rẩy không dứt, “Ta muốn giết ngươi!” Hắn lại dám quẹt bị thương gương mặt làm hắn kiêu ngạo nhất, nếu như Sở Liệt vì vậy mà không thích hắn. . . . . .

“Trả lại ngươi là được, có cái gì ghê gớm !” Tư Đồ Trúc Lưu cười lạnh một tiếng, giơ lên chủy thủ hướng  trên mặt vẽ một cái.

Hừ! Một người đàn ông trên mặt có vết thương cũng không phải chuyện gì to tát.

“Ta không cho phép!”

Tiếp theo trong nháy mắt, Tư Đồ Trúc Lưu chỉ cảm thấy cổ tay đau xót, người Sở Liệt đã đứng ở trước hắn đem chủy thủ đánh rớt,mặt cũng bởi vì hắn không thương tiếc bản thân mà trở nên xanh mét.

Tư Đồ Trúc Lưu sửng sốt ,hoàn toàn không có phản ứng nào khi Sở Liệt xuất hiện.

Mà Ngọc Ly vừa thấy được Sở Liệt,lập tức di động khóc lóc tựa vào trong ngực hắn, “Nhị gia,tiện nhân kia làm mặt ta bị thương, ngươi phải thay ta lấy lại công đạo!”

“Cút!” Sở Liệt thô lỗ đẩy hắn ra, “Lập tức cút khỏi nơi này cho ta!” Hắn tuyệt không cho phép có người động  vào Tư Đồ Trúc Lưu, thậm chí nhục mạ hắn!

“Nhị gia. . . . . .” Ngọc Ly bụm mặt, không dám tin nhìn hắn, “Tại sao?”

“Ta đều nhìn thấy cũng nghe thấy, là ngươi gieo gió gặt bảo, cút!”

“Ta không đi, ta không đi!” Ngọc Ly khóc lóc om sòm ôm chặc lấy hắn: “Ta yêu ngươi ! Ta không muốn rời khỏi ngươi, không muốn. . . . . .”

“Ta đi.” Tư Đồ Trúc Lưu không muốn nhìn lại cảnh làm người ta nôn mửa này,chỉ cầm lấy túi y phục và chủy thủ mới vừa rồi rơi xuống trên mặt đất,chào những người khác xong xoay người rời đi.

Tề Diễn thấy Tư Đồ Trúc Lưu  sải bước đi cảm thấy giật mình. Chuyện tại sao không giống như điều hắn nghĩ nha?

“Người thật phải đi đó!” Hà Tế lành lạnh nói với Tề Diễn ngu ngơ ở một bên.

Nghe vậy Tề Diễn mới như từ trong mộng tỉnh lại hô to một tiếng: “Nguy rồi!”

Hắn muốn đuổi theo Tư  Đồ Trúc Lưu, lại bị Sở Liệt đẩy Ngọc Ly tới.

“Giúp ta đưa hắn đi.” Hắn đem Ngọc Ly đẩy vào ngực Tề Diễn, “Ta đuổi theo hắn, “

Ở sườn núi Khiếu Minh sơn trang,muốn xuống núi phải đi qua đường núi dài dằng dặc,mặt đường gập ghềnh thật khó đi,Tư Đồ Trúc Lưu một đường chạy gấp xuống bởi vì trời tối thấy không rõ lắm làm hắn ngã nhiều lần.

Nhờ vào ánh sao ảm đạm,hắn cố nén đau đớn muốn đi xuống chút nữa,nhưng một cái tay nhanh chóng đi tới,thật chặc che miệng hắn,dùng sức kéo sang một bên.

“Ô. . . . . .” Không có ngờ tới sẽ có người mai phục, hắn dùng lực vùng vẫy,túi y phục trên tay  cũng bởi vì giãy dụa mà rơi xuống.

Tay này không thể nào là Sở Liệt, không phải là . . . . . Sơn tặc chứ? Nghĩ tới đây hắn sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng——

“Đừng giãy dụa.” Người hóa giải sức lực chân của hắn,cũng thấp giọng quát ngăn: “Ta là Tần Tiêu, không phải là kẻ xấu.” Thấy Tư Đồ Trúc Lưu bất động trong ngực, Tần Tiêu mới buông tay ra.

“Tần Tiêu?” Tư Đồ Trúc Lưu nghi ngờ nhìn hắn một lúc lâu, “Ngươi là người lần trước đưa ta xuống núi  ?”

“Không phải,đó là đệ đệ sanh đôi của ta, Tần Tương.” Hắn hướng Tư Đồ Trúc Lưu làm động tác đừng lên tiếng.

“Hừ, trước đừng hỏi, chúng ta tìm một chỗ núp đi.”

“Vì sao. . . . . . Wow!”Hỏi còn chưa hỏi xong, Tư Đồ Trúc Lưu đã bị Tần Tiêu dùng sức kéo núp sau tảng đá lớn.

Hai người vừa mới trốn xong,Sở Liệt cũng đã vội vả đến.

“Lưu Ly oa nhi?” Hắn nhìn nơi sơn dã không một bóng người kêu to: “Ngươi ở đâu ?” Kỳ quái hắn vừa rồi rõ ràng nghe được tiếng bước chân ,tại sao chớp mắt một cái đã không thấy bóng?

Hắn nhìn quanh bốn phía, “Đừng, tránh ra!” Đột nhiên dưới chân đá đến một món đồ, hắn khom người nhặt lên túi y phục Tư Đồ Trúc Lưu vừa nãy đánh rơi, mày nhíu lại thật chặc.

Túi y phục tại sao lại ở chỗ này? Không phải hắn đã xảy ra chuyện chứ?

Nhưng đỉnh núi này thuộc Khiếu Minh Sơn Trang,cũng chưa từng có sơn tặc. . . . . .

“Thảm!” Tần Tiêu thấy Sở Liệt cầm lấy túi y phục kia,không nhịn được kêu lên tiếng.

Hà Tế nói hắn phải ở chỗ này bắt được Tư Đồ Trúc Lưu, hơn nữa không thể để cho Sở Liệt phát hiện, nếu thất bại thì hắn phải bồi thường chuyện lần trước không cẩn thận xé rách cây quạt, wow. . . . . . Hắn không có tiền bồi thường!

Sở Liệt thính giác nhạy bén,lập tức ngẩng đầu từ từ đến gần nơi xuất phát thanh âm.

Tư Đồ Trúc Lưu thấy thế cũng nhíu mày.

Nếu để Sở Liệt tìm được hắn,tất cả lại phải lập lại. . . . . . Không, hắn đã quyết định phải quên tất cả, tại sao lại lần nữa luân hãm?

Thấy Sở Liệt từng bước đến gần, thân thể Tư Đồ Trúc Lưu cũng vì vậy mà căng thẳng.

Làm sao bây giờ? Nên chạy trốn sao? Nhưng  mà trong lòng hắn vẫn có một thanh âm hấp dẫn bảo hắn đừng động. . . . . .

Hắn ngẩng đầu nhìn Sở Liệt một cái,muốn ép mình mau sớm quyết định,nhưng khi hắn lần nữa giương mắt ,sắc mặt phút chốc trở nên trắng bệch.

“Sở. . . . . .” Hắn há mồm muốn gọi nhưng thanh âm gì cũng không phát ra được.

Dưới ánh sao thấy gương mặt lạnh lẽo của Ngọc Ly như  ác quỷ đứng ở phía sau Sở Liệt, giơ lưỡi dao dùng sức một đâm về phía hắn ——

“Ồ!” Tần Tiêu khẽ gọi một tiếng,hiển nhiên cũng không ngờ tới Sở Liệt chăm chú tìm kiếm Tư Đồ Trúc Lưu mà bị đâm trúng, “Đừng đi ra.” Hắn dùng lực đè lại thân thể Tư Đồ Trúc Lưu, không cho phép hắn lộn xộn.

Nhưng thấy thân thể Sở Liệt  lay động mấy cái, chậm rãi quay đầu lại đưa mắt nhìn khuôn tàn ác cực điểm của Ngọc Ly.

“Sở Liệt,ngươi đáng chết. . . . . .” Hắn dùng lực xoay tay đoản đao trong tay,máu tươi tựa như từ vết thương bên eo chảy ra, “Ta dùng nhiều thời gian như vậy, hao tổn tâm cơ đến gần ngươi, tuyệt không thể thất bại trong gang tấc!”

“Ngươi. . . . . .” Sở Liệt không dám tin mở to mắt, hiển nhiên không hiểu Ngọc Ly đang nói gì.

“Hoắc Sơn phái, còn nhớ rõ sao?” Ngọc Ly giải đáp nghi vấn của hắn, ” Thiếu chủ ta chết thảm ở dưới kiếm ngươi,mấy năm qua ta phụng mệnh tìm kiếm ngươi, đến gần ngươi,ta vẫn tìm cơ hội giết ngươi, hiện tại ta muốn hoàn thành nhiệm vụ!”

Hắn lần nữa giơ lên đoản đao nhuốm máu  , “Sở Liệt,Tử  Kỳ phái ngươi đến!”

Đoản đao không chút lưu tình lần nữa đâm vào trong cơ thể không có vào không có năng lực chống cự,Sở Liệt mặc dù nghiêng người muốn tách rời khỏi,nhưng bị thương nặng khó di chuyển.

Sở Liệt một câu nói cũng không nói, chẳng qua lạnh lùng nhìn Ngọc Ly giống như là hiểu tất cả.

“Đừng oán ta. . . . . .” Ngọc Ly buồn bả cười một tiếng, “Ta không muốn giết ngươi, nếu như ngươi yêu ta. . . . . .”

Thân thể cao lớn Sở Liệt co quắp ,cũng không cách nào khống chế rời khỏi người Ngọc Ly, để hắn tùy ý mang đi.

Tư Đồ Trúc Lưu muốn lên tiếng lại bị Tần Tiêu che miệng,nước mắt của hắn vỡ đê chưa bao giờ thấy khó qua như hiện tại.

Hắn rốt cuộc biết,hắn vĩnh viễn cũng không cách nào không yêu Sở Liệt,cho dù hắn dù làm bản thân thương tâm ra sao,nhưng trơ mắt nhìn hắn chết ở trước mặt mình làm  ruột gan hắn như  bị cắt đứt. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.