Chỉ ba chữ, lại làm Lý Cẩn Du đang định bước đi lập tức ngoan ngoãn rụt trở về, nhân tiện vẻ mặt buồn khổ, nhìn hắc y nam tử đột nhiên xuất hiện trước mặt thầm thì gọi một tiếng: “Đại ca.”
Lý Cẩn Sâm đôi mắt phiếm hàn khí, nhìn Lý Cẩn Du sao lại ở đây, ngữ khí ngắn gọn sáng tỏ: “Lập tức về Giang Nam, nói nhăng nói cuội một chữ, ngươi biết rõ kết quả.”
Lý Cẩn Du bĩu môi một cái, đương nhiên chỉ dám lặng lẽ, tiếp theo liền nghe thấy một thanh âm vui sướng khác truyền đến: “Tiểu Du tiểu Du, ngươi đến lúc nào á?” Nghe thấy thanh âm này, Lý Cẩn Du như là thấy được cứu tinh, lập tức ngẩng đầu lên vẻ mặt mắt lấp lánh nhìn người đang nói chuyện hô một tiếng: “Đại tẩu!”
Được rồi, nghe hắn gọi một tiếng đại tẩu, Lý Cẩn Sâm nguyên lai một bộ mắt đen sì rốt cuộc hòa hoãn chút, mà Âu Dương Uyên vốn hoàn toàn không ngại bị hắn xưng hô như vậy, vẫn là cười hì hì: “Sao ngươi lại tới đây?” Lại nhìn thoáng qua mấy hắc y nhân đang đứng ở trên mặt hồ: “Lại còn có dẫn theo ám vệ tới?”
Lý Cẩn Du chạy tới, đang chuẩn bị nhào vào lòng ngực Âu Dương Uyên nhưng vì ngại đại ca lại trưng ra gương mặt bóng tối, lập tức thức thời dừng kịp trước khi tông vào mình Âu Dương Uyên: “Ta đã lâu không gặp Tử Thu rồi, cho nên muốn đến xem hắn a.”
“Phải không?” Âu Dương Uyên giảo hoạt hướng hắn chớp chớp mắt, lại đột nhiên liếc qua Âu Dương Lam và Tô Nhan bên cạnh, kỳ thật vừa rồi nhìn thấy, rất xa, tuy rằng nhìn không rõ lắm nhưng cũng có thể phi thường rõ ràng cảm giác được trên người Lục đệ phát ra hơi thở không vui. Hiện giờ đến gần, mới thấy rõ trên mặt Tô Nhan còn chút ướt át nộn nộn lại sáng sáng, nói vậy vừa rồi……
Ai da, hai tên tiểu hài tử này thật đúng là lớn mật, thế nhưng màn trời chiếu đất liền……
Thấy Lục đệ đem Tô Nhan ôm vào trong ngực, hơn nữa quần áo rõ ràng không chỉnh tề, trong lòng xẹt qua một tia hiểu rõ, càng là chứng thực suy đoán trong lòng hắn.
Vì thế Âu Dương Uyên xấu xa cười rộ lên: “Tô Nhan, thật ngượng ngùng, Cẩn Du người này luôn không có đầu óc gì quấy rầy các ngươi đi, các ngươi tiếp tục a, coi như chúng ta không tồn tại là được.” Nói xong liền kéo cánh tay Lý Cẩn Du đi ra ngoài. Tô Nhan khóe miệng co rút, ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Lam, Âu Dương Lam cười, ôm Tô Nhan vượt qua mặt Âu Dương Uyên ném lại một câu: “Lý Cẩn Du, suy nghĩ thật kĩ như thế nào bồi ta.”
Đón lấy là tiếng Lý Cẩn Du kêu rên.
Bị người khác liên tiếp xuất hiện quấy rầy, hai người thật vất vả mới tạo ra cảnh ái muội củi đương khô lửa gần bốc cứ như vậy bị vô tình giội tắt. Âu Dương Lam đem Tô Nhan ôm trở về phòng đặt ở trên giường, đứng ở mép giường nhìn y: “Lần sau tiếp tục.”
Tô Nhan chớp chớp mắt, xác định chính mình rồi không có hoa mắt, Âu Dương Lam là mặt đỏ đi?
Thật là khó được a.
Thấy Tô Nhan nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt Âu Dương Lam bỗng dưng thâm trầm vài phần, chậm rãi khom lưng xuống ngậm lấy môi Tô Nhan tinh tế cọ xát lên, củi khô vừa bị giội như được một ngọn gió thổi qua lại lập tức bùng cháy, hai người đương hôn đến hang say, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến thanh âm của tỳ nữ trong sơn trang: “Âu Dương công tử, Tô công tử, chủ tử sai nô tỳ tới mời các ngươi qua đó.”
Hai người liếc nhau, cũng không rảnh lo kích tình vừa mới mãnh liệt bắn ra bốn phía, nhanh chóng mặc xong quần áo rồi đi theo tỳ nữ kia.
Cửa phòng Tạ Nhiễm đã mở, hai người đi vào liền thấy Tô Dật ngồi ở mép giường, nắm đôi tay tái nhợt của Tạ Nhiễm, trên mặt lộ ra vài tia vui mừng cũng không giống lúc trước không có sinh khí, vì thế Tô Nhan biết, Tạ Nhiễm được cứu rồi.
“Như thế nào?” Âu Dương Lam đứng cạnh giường, chính là hỏi Vệ Tử Thu đang được hạ nhân hầu hạ rửa tay.
Hắn bĩu môi một cái, thành thật không khách khí nói: “Ta cho ngươi biết, Âu Dương Uyên đưa thêm hai viên Diễn Nhật cũng không đủ bồi thường ta đâu!”
Âu Dương Lam cười: “Muốn cái gì cứ việc mở miệng.”
Vệ Tử Thu nhíu lại mắt: “Thật sự?”
“Đương nhiên, ngoại trừ Tô Nhan.” Âu Dương Lam không mặn không nhạt đáp. Vệ Tử Thu trừng hắn tiện thể liếc thêm một cái, tiếp tục xoay người lo rửa tay: “Tạ Nhiễm trúng độc đến từ Tây Vực, rất ít người biết loại độc này. Ta cũng là có một lần trong lúc vô ý mới nghe được từ miệng một người bằng hữu, nhất thời hứng khởi nghiên cứu một phen, không dự đoán được hôm nay thế nhưng lại có chỗ dùng,” đôi mắt Vệ Tử Thu nhìn qua Tạ Nhiễm vẫn còn hôn mê trên giường rồi quay lại nói tiếp: “Cũng may là mệnh hắn chưa dứt mới gặp được ta, bất quá, độc trong thân thể hắn đem từ trong bụng mẹ ra chỉ có thể dùng dược khắc chế, đời này đều không thể trị tận gốc.”
Tô Dật nghe xong nâng nâng mí mắt, đột nhiên cười, ngay sau đó tầm mắt lại dây dưa trên mặt Tạ Nhiễm: “Ta chỉ cầu có thể cùng hắn đi hết cuộc đời, hắn đi khi nào ta cũng đi theo.”
Vệ Tử Thu nhấc mi như là không dự đoán được hắn sẽ nói như thế, ngay sau đó nói: “Tô gia còn có người si tình như vậy, hôm nay xem như làm ta mở rộng tầm mắt.”
“Đúng rồi, ta nghe nói Cẩn Du tới?”
Âu Dương Lam gật đầu: “Hiện tại có lẽ đang bị Lý Cẩn Sâm dạy bảo đi.”
“Ta xem có Âu Dương Uyên ở đây, lời này đại khái là giáo huấn không được.” Vệ Tử Thu cười, đi đến chiếc ghế ở gian ngoài ngồi xuống, mệt mỏi một ngày, hiện giờ cũng nên ngồi xuống hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Âu Dương Lam thấy hắn sắc mặt hơi tái nhợt, hỏi: “Nam Cẩm đâu?”
Vệ Tử Thu chỉ chỉ phòng bên cạnh: “Hắn phụ trách bức độc cho Tạ Nhiễm, chắc hẳn hiện tại tinh lực đã hao hết.”
Tô Nhan nhìn theo ngón tay hắn chỉ có thể nhìn thấy song cửa tinh xảo cùng với hình dáng mơ hồ, quay đầu thì thấy Vệ Tử Thu đang nhìn mình bèn nhẹ giọng hỏi: “Vệ tiên sinh đang nhìn cái gì?”
Vệ Tử Thu ngón tay thon dài chống ở bên má, nhìn y như có như không mà cười: “Tô Nhan năm nay mới mười ba đi?” Thấy Tô Nhan gật đầu, hắn lại tiếp tục nói: “Thời gian qua thật mau nha, chỉ chớp mắt đã ba năm trôi qua, có nhớ lần đầu tiên ngươi lên núi không?”
Tô Nhan gật gật quay đầu đi nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt xuyên qua vô số hoa cỏ cây cối tới xa hơn phía chân trời, thanh âm nhẹ đến giống như mây bay mơ hồ mà mờ ảo: “Mười tuổi năm ấy ta bất hạnh trúng hàn độc, khi đó Tiêu Tuyệt ở tận đại mạc, vì thế ta liền theo Hạ quản gia thúc thúc tới nơi này……”
Hiện giờ nhớ lại, lúc ấy chính mình căn bản không biết bị nhiễm hàn độc lúc nào, chờ khi phát hiện thuốc và kim châm đã không chữa được. Ngay cả ngự y trong kinh thành cũng đã nhìn qua một lần, cũng vô pháp xoay chuyển mệnh trời. Tô Nguyên Tu khi đó bận việc chính sự căn bản không rảnh chiếu cố hắn. Vẫn là lúc ấy Hạ quản gia Hạ thúc suốt đêm mang theo y chạy tới Thiên Hạ Đệ Nhất Trang. Y không biết Hạ thúc làm sao biết được nơi này, lúc Vệ Tử Thu lần đầu tiên xuất hiện trước mắt mình, y chỉ cảm thấy chính mình có phải hay không đã chết, ngay cả tiên nữ cũng xuống dưới này?
Sự tình sau đó phi thường dễ dàng, Vệ Tử Thu giải độc công phu phi phàm, bất quá chỉ nửa ngày hàn độc trong thân thể đã bị thanh lý sạch sẽ. Đương lúc Hạ thúc nhắc tới thù lao, Vệ Tử Thu lại đột nhiên cười, nụ cười kia đến giờ Tô Nhan vẫn còn nhớ rõ, đó là một loại mang theo một chút vui sướng khi đã cứu được người khác. Sau đó y liền nghe thấy Vệ Tử Thu nói, thù lao ta không cần, chỉ cần đem đứa nhỏ này lưu lại bồi ta ba năm là được.
Thì ra trước khi Vệ Tử Thu cứu Tạ Nhiễm, Tô Nhan định trao đổi điều kiện đó là điều kiện này. Nếu Vệ Tử Thu nguyện ý cứu Tạ Nhiễm, y nguyện dùng ba năm thời gian mà trao đổi, với y mà nói, đây là đáng giá.
Chắc lúc ngay lúc đó, Hạ thúc cũng không có khả năng đáp ứng.
Vì thế mới cầm một đồ vật khác muốn trao đổi.
Nghĩ đến đây, Tô Nhan quay đầu nhìn Vệ Tử Thu, đột nhiên cười: “Tiêu Tuyệt tìm đồ vật kia ba năm, hắn nằm mơ đều không thể nghĩ đến nó ở trong tay ngươi.”
Vệ Tử Thu hơi hơi câu môi, trong mắt hình như có ánh sáng nhạt chớp động: “Biết rõ thì đã sao? Hắn đến đoạt đi sao?”
Lời này làm Tô Nhan càng thêm tùy ý cười rộ lên, trong ánh mắt phiếm nồng đậm ý cười, đột nhiên nói: “Ngay cả thân thể đều bị người chiếm đoạt đi, ngươi không có tư cách nói lời này.”
Ly sứ trong tay Vệ Tử Thu theo lời Tô Nhan mà vỡ ra, khuôn mặt tuyệt mỹ trở nên vặn vẹo đáng sợ nhìn Tô Nhan, đôi mắt tựa muốn phun ra hỏa từ kẽ răng khẽ rít ra một câu: “Nói thêm câu nữa hôm nay liền diệt ngươi!”
Tô Nhan buông tha hắn cười đến cực kỳ vô tội: “Tự cổ chí kim, ta còn chưa nghe qua có người thầy nào dạy cách đem thân mình cho không đồ đệ đâu.”
“Ngươi!” Vệ Tử Thu đập mạnh xuống bàn một cái chát, từ ghế trên đứng dậy đang muốn tới gần Tô Nhan vẫn đang chế nhạo mình, lại có người động tác nhanh nhẹn, không thấy hắn di động cái gì, phảng phất chỉ nháy mắt công phu thân thể đã chắn trước người Tô Nhan. Vệ Tử Thu giương mắt hung tợn nhìn Âu Dương Lam nửa đường từ đâu chạy ra, nghiến răng nghiến lợi: “Đây là chuyện giữa ta cùng Tô Nhan, ngươi đi ra một bên cho mát mẻ đi!”
Âu Dương Lam cũng không giận, chỉ là đột nhiên cười: “Ta nói Tiêu Tuyệt trên giường vì sao hai ba ngày lại thay đổi người, nguyên lai là bởi vì ngươi.”
Lời này không thể nghi ngờ là ở lửa cháy đổ thêm dầu, Vệ Tử Thu bị tức giận đến thân mình phát run, khuôn mặt đẹp đến không giống người lập tức trắng nhợt. Có lẽ là nhớ tới chút chuyện cũ, cuối cùng trực tiếp ngừng tại loại tái nhợt này, chậm rì rì bài trừ một câu: “Lão tử cùng hắn một chút quan hệ đều không có!” Bởi vì nói chuyện tốc độ cực chậm, nghe vào trong tai liền cảm giác như là một loại vũ khí sắc bén như chiếc ly sứ bị hắn làm vỡ đang nằm trên bàn kia, làm người cảm thấy ê răng thật sự.
“Ai da, thật náo nhiệt a.”
Sự thật chứng minh, Lý Cẩn Du chính là cái gia hỏa thành sự không thấy bại sự có thừa.
Hắn vừa xuất hiện, lập tức xốc hết một bầu không khí vừa mới kiến tạo tốt đẹp, tuy rằng hai chữ tốt đẹp này chỉ dùng được với Tô Nhan và Âu Dương Lam mà thôi.
“Vệ tiểu mỹ nhân ――” Lý Cẩn Du vừa kêu vừa bổ nhào qua, chắc hẳn phải vậy, kết quả là bị Vệ Tử Thu đang nổi nóng dùng một chân đá văng ra ngoài cửa. Chờ Lý Cẩn Du rốt cuộc giãy giụa từ ngoài cửa bò tiến vào, chỉ nhìn thấy đại tẩu nhà mình dùng vẻ mặt hứng thú bừng bừng bắt lấy cánh tay Vệ tiểu mỹ nhân trong lòng hắn: “Các ngươi có phải đang nói về đồ đệ kêu cái gì Kiều gia đi mấy năm rồi chưa về không? Có phải hay không?”
Xem hắn một bộ dạng e sợ thiên hạ không đủ loạn, Tô Nhan và Âu Dương Lam làm bộ không phát hiện, thối lui đến một góc hai người mà ngồi xuống. Còn Lý Cẩn Sâm luôn là dáng vẻ an tĩnh nội liễm, có thể không nói thì tận lực không nói lời nào, đối hắn mà nói nhìn Âu Dương Uyên nói chuyện cũng là một loại hưởng thụ.
Vì thế mọi người liền nghe thấy đoạn đối thoại như sau.
“Đồ đệ ngươi hiện tại ở đâu?”
“Đã chết!”
“Di, hình như ta vừa mới nghe thấy cái gì Tiêu Tuyệt hai ba ngày đã đổi bạn giường?”
Thanh âm cắn răng: “Ngươi nghe lầm!”
“Vậy sao? Thính lực của ta gần đây tốt lắm.”
Tiếp tục cắn răng.
“Đúng rồi đúng rồi, hắn thật sự chiếm đoạt thân thể của ngươi a?”
!!!!!!!!!!!!!!
“Ai da, quân tử động khẩu bất động thủ a, Tử Thu ngươi ôn nhu một chút a!”
“Hắn thật sự cưỡng đoạt ngươi sao? Chuyện khi nào a? Không phải là ba năm trước đây đi? Di, hắn khi đó không phải mới mười hai mười ba tuổi sao?”
Tiếp theo đó là một trận rung trời vật thể không ngừng bị mạnh mẽ va chạm vang lên ầm đùng.
Đáng tiếc, đến cuối cùng Vệ Tử Thu cũng chưa thành công đem Âu Dương Uyên đại ruồi bọ siêu cấp mà tiêu diệt, bởi vì đang đứng cạnh hắn là một khối băng vạn năm Lý Cẩn Sâm, hắn làm sao hạ thủ được?
Chờ một trận cãi cọ ồn ào kết thúc, phía Đông đã lộ ra một vài tia sáng ấm áp.
Bất tri bất giác, đêm nay cứ thế trôi qua.