Tạc Thiên

Chương 19: Chương 19




Sáng sớm truyền đến tiếng chim hót, lại mở không nổi mắt ra.

Cả người mơ mơ màng màng, ẩn ẩn thấy trước mắt vài bóng người bận rộn nào đó.

Toàn thân một chút khí lực cũng hư vô.

Cổ họng tôi khô khốc, tha thiết muốn uống nước, kiệt lực cố hết sức nhưng chỉ có thể mấp máy bờ môi, không phát ra nổi một chữ nào.

Vì cái gì?

Hay là Dữ Tương làm gì tôi, trong lúc tôi đang ngập chìm trong say nồng.

Có lẽ anh ta đã chuốc độc tôi, để cho tôi không còn nói năng làm anh thương tâm nữa.

Thời gian thần chí cứ không rõ ràng giằng co trôi qua rất dài.

Trán bị đè ép cái gì đó lạnh lẽo nằng nặng, tôi đoán là khăn ướt.

Cánh tay cách một hồi cũng cảm nhận được chút ít đau đớn, cảm giác này rất quen thuộc. Là bị tiêm.

Chỉ cảm thấy mình thành chuột bạch dùng để thí nghiệm, nằm yên trên giường, không thể nhúc nhích, mặc cho người định đoạt.

“Sinh Sinh…”

Tôi nghe được Dữ Tương thật cẩn thận gọi tôi.

Anh sờ sờ mặt tôi, lại áp mặt vào mặt tôi cọ cọ vài cái, nghiêng đầu nói với một người đứng bên cạnh, “Vẫn còn nóng lắm.”

Người bên cạnh anh nói, “Ngài Vinh, phải đưa đi bệnh viện thôi. Muộn thêm chút nữa chỉ sợ không ổn.” Ra là bác sĩ riêng của Vinh gia.

Tôi bị bệnh à?

Đâu có. Tôi có thể nghe thấy họ đang nói chuyện, còn có thể nghĩ muốn này muốn kia được mà.

Có điều đầu óc cứ lùng bùng những tiếng vang không rõ lai lịch, mệt chết đi. Nói không nổi, mắt cũng xót.

Tiếng nói của Dữ Tương ủ ấp nỗi sợ hãi tôi cũng không tưởng được, cơ hồ nghe được cả tiếng răng nanh nghiến mạnh mẽ, “Đi bệnh viện? Sao lại có thể nghiêm trọng đến mức ấy?” Anh cứ như là biện bạch, “Tôi không làm gì cả, mọi thứ đều quan tâm tốt nhất, vì sao cậu ấy lại tự nhiên bệnh thành như vậy?”

Bác sĩ khó xử mà mở lời giải thích, “Ngài Vinh, cậu ấy…”

Dữ Tương chặn ngang lời nói ông ta, vội vàng vấn, “Ông nói đến trễ sẽ không xong, thế là có ý gì? Chẳng lẽ Sinh Sinh sẽ chết?” Tay của tôi bỗng nhiên bị người vo lấy chặt chẽ.

“Không đâu, không đâu.”

Tiếng nói của Dữ Tương càng lúc càng xa, nhẹ hẫng rồi như bay biến trên không trung.

Dần dần không còn nghe được…

Cuối cùng thì cũng có thể mở to mắt, nhìn thấy sắc trắng bạt ngàn khiến mắt bị hoa.

Nơi trắng xóa một mảnh, ngoài phòng bệnh ra, thì còn nơi nào nữa?

Tôi hơi hơi cựa mình, lập tức làm kinh động đến người đang túc trực bên giường.

“Sinh Sinh, em tỉnh?”

Giọng Dữ Tương, có thể dùng đến từ ‘kinh hỉ’ để mà hình dung.

Anh sít sao nắm tay tôi, sợ tôi hốt nhiên bị lệch cổ, đi đời nhà ma.

Tôi miễn cưỡng mấp máy môi, “Tôi bị bệnh?”

Anh căng thẳng gật đầu, nhìn tôi, lại nở nụ cười an ủi.

Aishhh…

Tôi uể oải nhắm mắt lại.

Tại sao không phải là bệnh gì không dậy nổi, từ nay về sau thiên nhân vĩnh cách?

Nói chung là mệt mỏi, đối với người trước mắt, tôi ngay cả hận ý cũng không thể bung ra, chỉ có nỗi lo lắng vô phương nói nên lời.

“Bệnh gì?”

Dữ Tương chậm rãi liệt kê, “Thiếu máu, sốt cao, cơ thể suy nhược, cảm xúc bất an, tâm tình ngột ngạt…”

Tôi cười.

Sao ngay cả tâm tình ngột ngạt mà cũng chẩn được, bác sĩ Vinh gia không phải thuộc Tây y đó ư?

Chẳng lẽ ông ta học cả nền y học phương Tây lẫn Trung Quốc?

Thật sự là kỳ tài.

“Sinh Sinh.” Dữ Tương phía trên bình tĩnh nhìn mặt tôi, hỏi, “Tột cùng thì em phiền não cái gì? Xem em xem, phiền não nhiều đến vậy, phá hủy cả cơ thể mình.”

Trí nhớ bỗng nhiên trôi về miền xa lắm.

Từ khi nào thì, anh cũng đã từng hỏi tôi: Tột cùng em phiền não cái gì?

Khi ấy tôi là vì để anh có được Vinh thị, lo lắng hết lòng, trầm tư suy nghĩ, đêm ngày bất an.

Tôi bảo, “Dữ Tương, phiền não của tôi, đều là do tôi tự chuốc. Anh cần gì phải bận tâm.”

Anh nhìn tôi rất lâu, quay đầu đi chỗ khác, thật sâu thở dài.

Tôi nói, “Dữ Tương, anh cũng biết, tôi sợ nhất anh cái gì?”

Anh ngạc nhiên quay lại, chờ tôi vạch trần đáp án.

“Tôi sợ anh, mỗi một câu, mỗi một động tác, mỗi một biểu tình.” Tôi thật sự thật lòng nói cho anh biết, “Tôi nhìn không ra anh chừng nào là thực, chừng nào là giả.”

“Sinh Sinh, anh…”

Tôi chỉ lạnh lùng, “Cho nên, tôi chỉ có thể coi tất cả của anh thành giả. Dữ Tương, cái này gọi là thà thừa còn hơn thiếu.”

Cầm lấy tay anh, nhẹ nhàng rút khỏi, tôi cười, “Bởi vậy, anh đừng có dùng thứ dáng vẻ dịu dàng này trước mặt tôi, rồi thở dài thở ngắn nữa. Không tất yếu đâu.”

Anh kinh ngạc nhìn tôi, vươn tay muốn ôm tôi vào lòng.

Mới vừa đụng vào bờ vai đã chạm ngay phải ánh mắt tôi lạnh như băng hết sức rõ ràng, tức khắc toàn thân đơ cứng.

Anh cuống quýt đứng lên, giống như vấp phải chuyện khiến anh bất an cực độ, vội vàng nhìn thoáng về phía tôi một cái, rồi đi nhanh ra cửa.

Quả thực là như thể đang chạy trốn.

Đó cũng là diễn trò sao? Tôi hỏi mình.

Đúng vậy, nhất định là vậy. Tôi tự đáp chính mình.

Tạo hóa thật trêu ngươi.

Nhiều kẻ cứ ấp ôm hy vọng trường sinh bất lão, ốm đau không bị, kết quả tuyệt vọng mà chết giữa lòng bệnh viện.

Mỗi sáng tôi đều khắc khoải mình được chấm dứt đi, ai ngờ đâu bệnh tình mỗi ngày lại thêm tốt.

Dữ Tương vài ngày liền không thấy tới.

Lúc thấy anh thì lại lấy làm phiền, tâm bị vần vò không ngớt, hận không thể vĩnh viễn không còn gặp lại anh ta dù chỉ một lần, muốn anh ta vĩnh viễn lãng quên tôi nơi bóng tối đọa đày đi.

Rồi lúc không trông, lại bắt đầu những không yên nhộn nhạo.

Đương nhiên không phải là nhớ anh ta, mà là… sẽ lại thêm một nơi khiến tôi vô pháp không thể nhìn nhận rõ, lại thêm một phương pháp khiến tôi nát bấy mà thôi.

Người như tôi, nguyên bản luôn nặng lòng nghi ngờ. Sau khi gặp Vinh Dữ Tương, lại đầy ngập đến không chịu nổi.

Đang chênh vênh giữa lưng chừng những hồ nghi vô căn cứ, càng nghĩ càng sợ, bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền vào tiếng gõ.

Không biết là ai.

Nếu như là Dữ Tương, anh ta chưa bao giờ gõ cửa cả, thẳng vào thẳng ra, nhằm biểu đạt “mối quan hệ” giữa hai chúng tôi.

Nếu như là người khác, bên ngoài còn có người của Chu Hằng canh giữ, ai có thể quang minh chính đại gõ cửa phòng tôi như vậy?

Tôi vừa đoán, vừa nói vọng, “Vào đi.”

Khó có dịp được quyết định cho phép hay không cho phép, thật bi ai đến nực cười.

Ngay cả quyền lợi nho nhỏ này, đối với tôi giờ đây, cũng là đáng quý.

Cửa phòng bật mở.

Nhãn tình tôi sáng lên, “Ra là cậu ư? Mau mau ngồi đi.”

Dù với người này tôi cũng không được tính là thân thiết, nhưng hiện tại thấy cậu ta, cư nhiên nổi lên cảm giác gần gụi.

Bởi không phải người của anh ta, nên tượng trưng cho cậu ta là cả sự tự do lẫn trong sáng, còn có cả nét chân thật vĩnh viễn không thể hy vọng xa vời rằng có thể thấy trên người Dữ Tương.

Hạ Thư Đình cười nói, “Trễ thế rồi mới tới thăm cậu, thật ngại quá.”

“Làm sao biết mình bị bệnh?” Mở miệng liền hỏi, tựa hồ hơi thiếu lễ độ. Nhưng mà vấn đề quan trọng như vậy, nếu là do Dữ Tương thông tri, vậy sẽ là một cạm bẫy đáng sợ, tự nhiên muốn tỉnh táo tinh thần để mà ứng phó.

Hơn nữa hiềm nghi Chu Hằng cũng có bày mưu tính kế. Dù sao, danh thiếp của Hạ Thư Đình vẫn đang nằm trong tay Chu Hằng.

Hạ Thư Đình vỗ vỗ tay, “Mình thật ra cũng không biết đâu. Hôm nay xem lịch khám bệnh, vớ vẩn lại phát hiện ra tên cậu, cũng ngây người lắm đấy. Cậu chắc không biết, mình giờ là y tá trưởng của bệnh viện. Vốn định tự động xin đi khám cho cậu, nhưng bác sĩ của cậu danh tiếng so với mình to hơn nhiều lắm, rất có quyền uy trong bệnh viện. Có ông ấy xem cho, tất nhiên tốt hơn trăm lần rồi.”

Tôi phun ra một câu, “Thì ra là thế.”

“Cho nên chỉ có thể từ bỏ vai diễn anh hùng cứu thế, làm một tên dò hỏi nhỏ nhoi thôi.” Cậu ta mở ra hai tay, nhún vai nói, “Mình vội vội vàng vàng đến, ngay cả quà cũng không có, không giận đấy chứ?

“Nếu cậu cho mình là người hẹp hòi thế thì mình còn giận hơn.”

Trò chuyện với người này thật vui vẻ, biết điều cảm kích, có vẻ phù hợp đi làm bác sĩ tâm lý thì hơn.

Có lẽ đã lâu lắm rồi không được cùng người bình thường tiếp xúc, tôi tỏ thái độ thập phần hoan nghênh với Hạ Thư Đình, tinh thần cũng tốt lên không ít.

Tựa đầu vào giường nghe cậu ta thao thao bất tuyệt, thoải mái an nhàn, quả thực như là đã chạm tới bên kia thế giới.

Đấy mới là hạnh phúc bình thường của cuộc sống.

Tôi cười nghe Hạ Thư Đình kể xong mấy ngày nay cậu ta ở trong bệnh viện, gặp được đủ loại sự tình thú vị, mới nói, “Cậu uống nước đi. Thật có lỗi với cậu, tự lấy được không, mình đang bệnh, không thể tiếp khách.”

Cậu ta bảo, “Mình tự tới mà, không dám nhờ đâu. Chúng ta tuy là bạn học nhưng gia cảnh bất đồng ghê lắm, đãi ngộ thân phận đương nhiên cũng bất đồng theo.”

Cậu ta kỳ thật cũng là con cháu nhà giàu.

Tôi khó hiểu, hỏi lại, “Gì? Sa0 lại nói vậy?”

“Thân phận của cậu quý trọng bậc nào, ngoài phòng bảo vệ canh chừng san sát. Nếu mình nói sai một câu, nói không chừng cậu sẽ biến sắc, sai lôi mình ra ngoài đánh cho nhừ tử một trận.” Vẻ mặt Hạ Thư Đình cứ như ông cụ non, “Làm sao dám phiền cậu rót nước cho mình chứ? Đúng rồi, cậu cũng có muốn uống một chút không, mình rót cho cậu.”

Tôi thu lại vẻ tươi cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

Cậu ta đâu biết rằng, những kẻ bên ngoài ấy, sẽ không đối phó với cậu ta đâu.

Chuyên môn của chúng là đối phó với tôi mà.

“Sinh Sinh, cậu mất hứng à? Mình đã vui đùa quá trớn ư?”

Tôi miễn cưỡng giương ra một nụ cười.

Hạ Thư Đình nói, “Người có nhiều tiền thì lại càng có nhiều phiền não. Cậu còn trẻ thế mà đã làm chủ tịch, dễ bị phiền lòng là chuyện dễ hiểu thôi.”

“Vì sao người càng có nhiều tiền thì càng nhiều phiền não?” Này hỏi chẳng qua chỉ để kéo dài thời gian, tránh cho không khí bị lạnh lẽo.

Tôi hỏi đến không yên lòng, Hạ Thư Đình lại còn trả lời thật sự nghiêm túc.

“Bởi vì, khi con người trong lúc không có tiền, luôn canh cánh trong lòng những thứ thiếu thốn chờ khi có tiền rồi sẽ dùng tiền để trao đổi, tự nhiên sẽ có khao khát và sức mạnh để giao tranh. Đến khi có tiền, mới phát hiện thì ra có nhiều thứ lắm không thể bằng tiền đổi được, thật vất vả nắm giữ được tiền, kết quả cũng chẳng thể thỏa mãn được gì hết. Rồi thì không biết cố gắng vì điều gì nữa.” Hạ Thư Đình lấy ví dụ suy ra, “Giống như toàn thân bức bối, mà không tìm thấy nổi một nơi có thể trút ra.”

“Cho nên…” Cậu ta kết luận, “Tiền càng nhiều, tâm càng phiền.”

Tôi gật đầu, “Phải lắm, nhiều tiền cũng không phải chuyện tốt. Phiền lòng cũng không thể dùng tiền để gỡ.”

“Lúc mình đến, bị người của cậu ở ngoài ngăn cản một hồi…”

Tôi đột nhiên ngẩng đầu.

Hạ Thư Đình xua tay, “Mình cũng không phải là mách đâu. Bọn họ hỏi mục đích đến là gì, rồi gọi điện thoại, hình như được cho phép xong mới cho mình vào.”

Không cần phải nói. Nhất định là Dữ Tương cho phép.

Nói đến tự do, tôi chắc là đứng cùng một hàng với tù phạm bị giam nhốt.

Hạ Thư Đình chính là một người đến thăm tù.

Thấy tôi sắc mặt không tốt, Hạ Thư Đình nói chuyện cũng trở nên cẩn thận hơn.

“Mình là muốn nói, thật ra có người rất quan tâm đến cậu. Sợ cậu bị thương, lại sợ cậu dưỡng bệnh mà có kẻ quấy rầy. Sinh Sinh, cậu hạnh phúc lắm đó, vừa có tiền vừa có người yêu thương, cớ sao vẫn không vui như thế?”

Hạnh phúc lắm?

Tôi cười khổ.

“Thư Đình, lòng người tham lam luôn là không đủ, mình đích xác là người như vậy, phải không?”

“Mình không có ý đấy, có điều nhìn dáng vẻ cậu, cứ cảm giác cậu có điều gì không thể bày thả ra.”

Tôi chỉ im bặt, lặng im nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nói chuyện vui vẻ được một lát như thế, cuối cùng lại là kết cục đáng buồn.

Hạ Thư Đình tựa hồ cũng hiểu được bầu không khí đang sa trầm xuống nhanh chóng, bèn đứng lên, “Mình còn phải đi kiểm tra các phòng bệnh, vậy đi trước nhé.”

Tôi nói “Lần sau tới thăm mình, nhớ mặc đồ trắng. Mình muốn thấy bộ dáng bác sĩ của cậu.”

Cậu ta gật gật đầu, nhìn đến tôi, dường như có điểm không nỡ rời, lưu luyến, cuối cùng vẫn phải cất bước ra phía cửa.

Trong phòng chợt lặng thinh.

Tôi dựa đầu vào giường, ngẫm nghĩ đến lời ‘lòng người tham lam luôn là không đủ’ ấy.

Thật không thể không công nhận rằng Hạ Thư Đình nói đúng lắm.

Tôi trẻ trung, giàu có, cha mẹ khỏe mạnh, người người kính ngưỡng.

Dữ Tương lại chuyên tâm nhất trí với tôi, dịu dàng che chở, lại sợ tôi bệnh, sợ tôi chết.

Thế thì còn không đủ cái gì nữa đây?

Chính là…

Tôi thở dài.

Tôi chính là không đủ cứng rắn trong lòng đề đạt yêu cầu với Dữ Tương.

Chỉ vẻn vẹn một điểm yếu bé nhỏ duy nhất, lại là tất thảy của tôi.

Mặc kệ anh lừa dối bao kẻ trong thiên hạ, anh cũng không thể gạt tôi.

Tôi lại thở dài.

Được rồi, tính tôi không đủ.

Lòng người không đủ, ấy là lẽ thường, có gì phải xấu hổ đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.