Thẩm Xán tìm thấy Quý Quân Húc khi anh đang ngồi cùng Đường Tiêu Vân tại quán cà phê trong trường học, tay anh nắm lấy bàn tay Đường Tiêu Vân.
Bọn họ ngồi cùng nhau, hài hòa như một bức họa, Thẩm Xán không dám đến gần, sợ nghe thấy lời ngon tiếng ngọt của hai người gian; cũng không dám tìm Quý Quân Húc để xác nhận, sợ nghe được câu trả lời là khẳng định.
“Sao lại đứng ở ngoài cửa không đi vào vậy?” Úc Vệ Hằng gặp Thẩm Xán đứng ngoài cửa sổ, theo ánh mắt cậu nhìn tới cửa sổ đối diện thì thấy Quý Quân Húc và Đường Tiêu Vân,“Không phải chú không biết bọn họ thực sự cùng một chỗ đấy chứ, chưa kể các chú ở cùng nhà như vậy mà Quý Quân Húc thực sự một chút tin tức cũng chưa lộ ra?”
Thẩm Xán không đáp chỉ nhìn hai người kia.
“Đi thôi, đi vào, đừng đứng ở ngoài này.” Úc Vệ Hằng đem Thẩm Xán kéo vào quán cà phê, đi đến trước bàn Quý Quân Húc,“Tôi ngồi cùng có phiền không?”
“Không ngại, ngồi đi.” Quý Quân Húc đưa tay mời.
“Náo nhiệt thế, tụ hội cũng không bảo mình?” Hai người vừa ngồi xuống, Phú Phàm liền từ nơi khác kéo ghế dựa chen lại đây.
“Cậu bận rộn như vậy, lại bao nhiêu oanh oanh yến yến vòng quanh chúng mình đâu dám quấy rầy.” Đường Tiêu Vân chỉ chỉ ba bốn nữ sinh bàn bên cạnh.
“Làm gì mà trong lời nói đầy ghen tuông thế hả, quả này không thể được, cậu là bạn gái của anh em tôi, tôi là người có nguyên tắc nhá.”
“Cho cậu đẹp mặt”
Úc Vệ Hằng không khỏi phát ra một tiếng cười nhạo.
Phú Phàm quay đầu nhìn về phía anh.
“Xin lỗi, nhất thời không nhịn được.” Úc Vệ Hằng lễ phép nói xin lỗi, nhưng thái độ lại không có chút áy náy, kêu phục vụ sinh cho mình và Thẩm Xán một ly Latte, sau đó tượng trưng hỏi Phú Phàm: “Cậu thì sao?”
“Uống giống các cậu là được.” Phú Phàm là người rộng lượng, cũng không tức giận.
“Chúc mừng nhé, vừa nghe nói hai người cùng một chỗ.” Úc Vệ Hằng hướng hai người chúc tụng.
“Cám ơn, tin tức truyền đi thật là nhanh.” Quý Quân Húc hào phóng nhận lấy lời chúc phúc của anh.
“Đường Tiêu Vân cũng không dễ dàng, theo đuổi một năm mới rốt cuộc cưa đổ được người ta, đối mặt với mĩ nữ như cô ấy mà chú cũng không động tâm, anh đây còn nghĩ đến chú lục căn thanh tịnh lập chí muốn xuất gia đấy.”
“Cứ nói đùa.”
“Mà cậu ta hấp dẫn cậu ở chỗ nào mới được chứ, nếu không phải cậu sớm thổ lộ công khai với cậu ta, tôi còn thật muốn theo đuổi cậu.” Úc Vệ Hằng nhìn về phía Đường Tiêu Vân ai oán nói.
Có thể được người khác yêu mến thì ai cũng vui, huống chi người kia được bình chọn xếp hạng Top 10 nam thần mà nữ sinh trong trường học muốn gả Úc Vệ Hằng, Đường Tiêu Vân cười nói: “Được, nhưng tôi không muốn bị cô bé nào đó đuổi giết đâu, cô ấy bị cậu mê đến thần hồn điên đảo luôn rồi.”
“Là Tống Du sao?” Phú Phàm hỏi.
“Cậu muốn theo đuổi cô nàng hả? Mình không có đồng ý đâu đấy.” Biết rõ bản chất Phú Phàm là tra nam Đường Tiêu Vân không muốn bạn mình rơi vào hố lửa.
“Không có hứng thú.”
“Các người sao lại biết nhau vậy?” Úc Vệ Hằng tựa hồ đối với quá trình hai người kết giao cảm thấy thực hứng thú.
“Sao đột nhiên cậu lại thấy hứng thú với chuyện của bọn này vậy?” Đường Tiêu Vân cũng nhận ra không quá thích hợp.
Úc Vệ Hằng cười cười, từ trong balo lấy ra Notebook cùng một cây bút: “Bị người của tập san trường bám riết không có cách nào, các cậu cứ đưa ra mấy ý, đáp vài câu để tôi báo cáo kết quả là được.”
“Muốn phỏng vấn tụi mình?”
“Xem như vậy đi.”
“Nói trước nha, mình nhất định sẽ biết gì nói đấy.” Đường Tiêu Vân hào phóng đồng ý.
“Các cậu quen biết nhau thế nào?”
“Kỳ thật từ trung học mình đã bắt đầu thầm mến anh ấy rồi.” Đường Tiêu Vân đỏ mặt tựa hồ có chút thẹn thùng.
Trung học? Thẩm Xán cảm thấy cả kinh, cô ấy học cùng trung học với mình sao? Vì sao mình không có chút ấn tượng nào? Cô ta biết chuyện ở thời trung học của Quý Quân Húc sao?
“Hồi trung học chính cô ấy đã cứu tôi.” Quý Quân Húc bổ sung nói.
“Cứu cậu? Anh đây đã có thể tự não bổ ra một đoạn cố sự tình yêu đầy khúc chiết ly kỳ động nhân rồi đó.”
Quý Quân Húc cười nói: “Không phức tạp như vậy đâu, chỉ là hồi trung học tôi gặp phải một số việc không hay, bị một đám học sinh cá biệt trong trường học bất vây đánh, may mà Tiêu Vân đi ngang qua vờ hô có cảnh sát dọa đám người đánh tôi chạy mất.”
“Cậu là không biết lần đó mình thấy sợ như thế nào khi gặp anh ấy đâu, năm sáu người đánh một mình anh ấy, bị đánh cho mặt đầy máu, mình còn không dám xác định có đúng là anh ấy không. Sau đó mình nói muốn đưa anh đi bệnh viện, anh ấy còn không cho, dám tự mình khập khiễng đi về nhà.”
“Nào có kinh khủng như em nói chứ.”
“Sao lại không.”
Hai người có qua có lại nói chuyện có vẻ thân thiện mà lại thân mật, Thẩm Xán nghe vào trong lòng cảm thấy dị thường khó chịu, không chỉ vì sự thân mật của bọn họ còn vì chuyện mà Đường Tiêu Vân kể, lần đó chắc là vụ Quý Quân Húc bị đánh chỉ vì đoạn ghi âm được công khai kia, tuy rằng sau đó thấy trên mặt anh có vết bầm tím nhưng không nghĩ tới anh bị đánh thảm như vậy, khi đó mình đã ở đâu? Làm những gì?
“Cô ấy cứu chú sau đó hai người có tiến triển sao?” Úc Vệ Hằng tiếp tục vấn đề.
“Không có.” Quý Quân Húc lắc đầu,“Khi đó bởi vì tới gần thi đại học không có thời gian nghĩ đến chuyện khác, sau khi lên đại học lần đầu tiên cô ấy thổ lộ với tôi lúc ấy tôi còn phản ứng hồi lâu mới nhớ ra cô ấy.”
“Này là chú không được rồi, Đường đại mĩ nhân mà chú cũng quên.” Phú Phàm thay Đường Tiêu Vân bất bình.
“Không phải cố ý, là thật sự không nghĩ ra.”
“Tha cho anh lần này, về sau phải bồi thường em thật tốt.” Đường Tiêu Vân lôi kéo Quý Quân Húc làm nũng.
“Được được được.”
“Sau khi nhớ ra cô ấy thì sao? Tại sao không đồng ý?” Úc Vệ Hằng khó hiểu.
“Bởi vì……”
“Bởi vì trong lòng mỗi người đều có mối tình đầu khó quên.” Đường Tiêu Vân cướp lời đáp, Thẩm Xán không biết có phải mình bị ảo giác không mà lại thấy khi nói chuyện ánh mắt Đường Tiêu Vân như có như không quét về phía mình.
“Mối tình đầu thế nào mà lại khiến nam thần G đại của chúng ta khó quên như vậy?”
Tim Thẩm Xán ầm ầm nhảy loạn, người Quý Quân Húc kết giao qua chỉ có mình, anh sẽ nói cho bọn họ sao? Tình cảm mà anh đối với mình hiện tại đến cùng là gì?
“Một người không hiểu được thế nào là quý trọng thứ mình có, nhưng nếu có thể gặp được người đó mình thật sự muốn cám ơn người đó, cám ơn người đó đem Quân Húc đẩy ra, mình mới có cơ hội có được anh.”
“Vậy hiện tại thế nào? Cậu ta đồng ý với cậu có phải chứng tỏ đã không còn vương vấn với mối tình đầu?”
“Phải, quá khứ đã qua đi, nắm lấy hiện tại mới là lựa chọn chính xác.” Quý Quân Húc cầm tay Đường Tiêu Vân, hai người bốn mắt nhìn nhau, như muốn tóe lửa hoa.
Thẩm Xán tim như bị đao cắt, anh buông tay, anh triệt để buông tay mình, lựa chọn người khác. Vì sao lại khó chịu đến không chịu nổi như vậy?
“Cũng có vẻ đủ rồi đó, những bí mật thâm sâu khác hai người giữ lại chia sẻ với nhau là được rồi.” Úc Vệ Hằng khép lại notebook, nhìn qua giờ một chút.
“Ổn rồi hả?”
“Ừ, xong rồi.”
Đường Tiêu Vân lập tức dựa vào người Quý Quân Húc ôm lấy cánh tay anh: “ Cho cậu một bức ảnh chụp chung miễn phí.”
“Vậy tôi đây liền lấy nhé.” Úc Vệ Hằng lấy di động chụp ảnh.
Thẩm Xán rốt cuộc ngồi không được đứng dậy rời đi.
Trở lại hội học sinh tính toán sửa sang lại một chút nội dung phỏng vấn Úc Vệ Hằng đẩy cửa ra liền nghe thấy một trận nức nở cố nén, đến gần liền thấy Thẩm Xán nằm trên bàn hai vai khẽ run: “Chú làm sao vậy?”
“Đi ra ngoài đi, tôi muốn ngồi một mình chút.” thanh âm khàn khàn của Thẩm Xán truyền đến.
“Xảy ra chuyện gì? Vừa rồi còn tốt đẹp.” Úc Vệ Hằng cầm lấy hộp giấy trên bàn đi đến bên người cậu ngồi xổm xuống.
Thẩm Xán quay đầu đi, đem mặt vùi vào cánh tay: “Tôi khó chịu……”
“Nơi nào khó chịu anh đưa chú đến phòng y tế.”
“Không cần.”
“Thân thể không thoải mái hay là trong lòng khó chịu?”
“Trong lòng khó chịu……”
“Chú thích Đường Tiêu Vân?” Không hiểu sao một ý niệm cổ quái toát ra trong đầu Úc Vệ Hằng.
“Không thích.”
“Vậy chú…. thích Quý Quân Húc?” Úc Vệ Hằng thử hỏi.
Tiếng khóc của Thẩm Xán dần dần kìm chế không được: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết.”
Úc Vệ Hằng rốt cuộc xác định, Thẩm Xán thích Quý Quân Húc. Không thích thì trả lời là không thích chứ sẽ không nói không biết, nào có cái gì không biết, chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi.
“Thích con trai không phải cái gì đáng xấu hổ.” Úc Vệ Hằng an ủi nói.
Thẩm Xán lắc đầu: “Anh ấy cùng Đường Tiêu Vân một chỗ……”
Cái này Úc Vệ Hằng thật sự không nghĩ ra cái gì để an ủi, cũng không thể kêu cậu đi chen vào tiểu tam được: “Buông một cái cây chú còn cả rừng rộng.”
“Tôi không cần, tôi chỉ muốn anh ấy thôi.”
Đến giờ phút này Thẩm Xán mới không thể không thừa nhận mình thích Quý Quân Húc, đại khái đã thích thật lâu thật lâu.
Từ khi Quý Quân Húc xuất hiện tới giờ, trong mắt Thẩm Xán chỉ có anh, ánh mắt cậu bị anh nắm chặt, cảm xúc bị anh thao túng, mặc kệ là ghen tị hay thích, trong mắt chỉ có anh, không có người thứ hai có thể đi vào. Nhưng hai mắt lại bị ghen tị và oán hận che giấu, khắp nơi nhằm vào anh, khi biết được Quý Quân Húc thích mình trong lòng nhảy nhót cũng chỉ cho là do phát hiện bí mật không thể cho ai biết của Quý Quân Húc, vì thế cậu giăng lưới chờ Quý Quân Húc rơi vào, không nghĩ tới người bị vây lại là mình, người nọ tiêu sái toàn thân trở ra, chỉ có mình giãy dụa trong lưới, càng giãy dụa càng cuốn chặt……
Sau khi sự tình bại lộ Thẩm Xán liền bắt đầu rơi vào ma chướng, luôn ở trong mộng mơ thấy Quý Quân Húc, mơ thấy hai người cùng nhau hôn môi, mơ thấy Quý Quân Húc nói thích mình. Nội dung của giấc mơ khiến Thẩm Xán hoảng hốt, cậu dần dần phát hiện mình càng ngày càng thích Quý Quân Húc, càng ngày càng ỷ lại anh, phân không rõ là diễn trò hay chân tâm, nhưng cậu không muốn thừa nhận cũng không dám thừa nhận. Thừa nhận thì sẽ phát hiện ban đầu mình có bao nhiêu ngu xuẩn đem anh tự tay đẩy ra, thừa nhận liền chứng mình đang đi trên con đường phủ đầy bụi gai, hơn nữa không bao giờ có thể quay đầu lại được.
Quý Quân Húc và Đường Tiêu Vân hẹn hò, trong lúc đó Quý Quân Húc sẽ có bao nhiêu ôn nhu săn sóc Thẩm Xán thực sự rất rõ ràng, anh đối với mình lời ngon tiếng ngọt, đối với mình hôn môi ôm ấp và bao nhiều việc còn chưa làm được, hiện tại đều thuộc về Đường Tiêu Vân, thậm chí cô ấy còn có thể có được nhiều hơn so với mình, trong lòng buồn khổ khó chịu, không chỗ phát tiết.
Cậu từng ỷ vào Quý Quân Húc nói thích mình, không kiêng nể gì tùy hứng, không biết lòng người sẽ thay đổi, bị cậu đối đãi như vậy Quý Quân Húc sao còn có thể thích cậu, sao còn có thể đem viên chân tâm lấy ra để cho cậu giẫm lên lần nữa.
Hối hận, biết vậy chẳng làm, nếu có thể trở lại quá khứ thì tốt biết mấy, nếu có thể bất đầu sửa lại lỗi lầm một lần nữa thì tốt biết mấy. Mình nhất định sẽ đối đãi với anh thật tốt, dùng chân tâm đáp lại chân tâm của anh.
Thế nhưng, trên đời không có thuốc hối hận, thời gian cũng vô pháp quay lại, hết thảy đều đã muộn.